chương 2/ 9

Hàn Băng đứng ở mũi thuyền, nhìn biển rộng trước mắt.

Trướcnay hắn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng biểu cảm lúc này lại có chút phức tạp.

Đã qua sáu năm, tiểu cô nương hắn mang về hiện tại đã trưởng thành, mỗi lúc hắn nhìn thấy Ngưng Tuyết càng ngày càng mỹ lệ, trong lòng có một cỗ kích thích, nghĩ muốn giữ lấy nàng vĩnh viễn.

Không ai biết được tâm tư của hắn, ai cũng không thể tưởng tượng được sáu năm này Hàn Băng dùng phương thức của chính mình làm cho Ngưng Tuyết chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn không chống được cảnh làm nữ nhân của hắn.

Nhưng hắn không tìm hiểu cách nghĩ của Ngưng Tuyết về hắn, sáu năm trước hắn không cho nàng gọi hắn là Hàn Băng thúc thúc bởi vì hắn muốn nàng trở thành thê tử của hắn.

Đương nhiên, dù nàng nguyện ý hay không hắn cũng không cho nàng làm trái quyết định của hắn.

“Ngưng Tuyết.” Nhớ kĩ cái tên xinh đẹp này, Hàn Băng chờ mong có thể gặp lại nàng.

Lúc hắn nhìn thấy Ngưng Tuyết, bóng người xinh đẹp yếu ớt ở trong gió tuyết hấp dẫn hắn, trong lòng hắn nảy ra kế hoạch. Hắn không sợ người khác cười hắn kì quái, ít nhất hắn muốn lấy người hắn thích.

Những năm gần đây, Hàn Băng vẫn không già đi, hắn vẫn luôn cố gắng tránh nàng, giữ khoảng cách với nàng, không muốn ấn tượng của nàng dành cho hắn dừng lại ở thân phận trưởng bối, hắn muốn nàng đối đãi với hắn nhưng phu quân của mình, hắn tuyệt không cho phép nàng có cách nghĩ này, càng không cho phép nàng yêu nam nhân khác.

Vì không cho nàng tiếp xúc nhiều với nam nhân khác, hắn quy định nàng không thể rời đảo, không thể nói chuyện hoặc tiếp xúc quá nhiều với người khác ngoài người ở Tàng Tuyết viên, thậm chí lúc có ngưởi ngoài đảo hắn cũng không cho người khác nhìn thấy Ngưng Tuyết.

Ngưng Tuyết là trân bảo trong lòng hắn, hắn muốn nàng cùng hắn cả đời.

Bất quá thân thể Ngưng Tuyết không tốt, từ nhỏ không được chăm sóc tốt, bởi vậy trong thân thể nàng tích lũy hàn độc nghiêm trọng, nếu không được điều dưỡng kĩ chỉ sợ không sống qua mười sáu tuổi.

Tuy nhiên Ngưng Tuyết không hề phát hiện, nhưng người tinh thông y thuật như Hàn Băng sẽ không để cho nàng chết sớm như vậy, đặc biệt mỗi lần hắn tới trung nguyên làm việc sẽ tìm kiếm dược liệu xung quanh đó để loại bỏ hàn độc tích lũy trên người nàng.

Mỗi ngày Ngưng Tuyết uống xong thuốc bổ, là do hắn thiên tân vạn khổ phối ra phương thuốc, hơn nữa hắn còn vơ vét các dược liệu trân quý nấu canh mà thành. Mấy năm uống thuốc, hàn độc trong cơ thể Ngưng Tuyết cũng được loại bỏ không khác là bao, chỉ cần một năm nữa, hắn có thể có được tân nương khỏe mạnh.

Nhớ đến dung nhan diễm lệ của Ngưng Tuyết, gương mặt lạnh lùng của Hàn Băng quét xuống nụ cười không dễ phát hiện, tiểu cô nương của hắn đã trưởng thành, hắn biết Ngưng Tuyết đã mười lăm tuổi, hắn khắc chế chính mình, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi một năm, lúc Ngưng Tuyết mười sáu tuổi, hắn sẽ nói cho nàng biết quyết định của hắn.

Biển lớn mù mịt, màn trởi mênh mông.

Mỗi ngày bồ câu trên đảo truyền đến tin tức ngắn gọn không đủ để thỏa mãn sự tưởng nhớ của hắn đối với Ngưng Tuyết.

Tâm trạng chờ mong, Hàn Băng đáp thuyền trở lại Hàn Băng đảo xa cách đã lâu.

# # #

“Tiểu thư, tiểu thư, đảo chủ trở lại.” Lạc nhi hô to gọi lớn xông về phía Tàng Tuyết viên, đúng là đảo chủ và Dạ Đông đã trở về, thật không uổng phí nàng trông mong lâu như vậy, rốt cuộc có thể nhìn thấy Dạ Đông.

Trong phòng Ngưng Tuyết đang vận khí điểu chỉnh nội tức, bị Lạc nhi đột nhiên quấy rầy khiến cho tinh thần bị phân tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, lục phủ ngũ tạng của nàng như bị đảo lộn, cảm giác không thoải mái ập đến trong người nàng.

Lúc Lạc nhi vọt cào nhìn thấy sắc mặt Ngưng Tuyết trắng bệch, trời ạ! Nàng gây họa rồi.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, ta không cố ý.”

Cưỡng chế cảm giấc không thoải mái xuống, Ngưng Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì, ngươi cũng không cố ý, là ta vận công không chuyên tâm, cũng không thể trách ngươi.”

“Nhưng mà sắc mặt tiểu thư không tốt, lát nữa đảo chủ nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng.”

Từ trước đến này đảo chủ nổi danh nghiêm khắc, hại tiểu thư vận công bị dội ngược, nàng chết mười lần cũng không đủ đền tội.

“Ta nói rồi không sao, nếu Hàn Băng phát hiện sắc mặt ta không tốt, tự ta gánh vác trách nhiệm là được.”

“Tiểu thư, thật xin lỗi...” Từ trước tới nay Lạc nhi luôn cười vui vẻ này lại khóc lớn.

‘Đừng khóc, không cần lại nói xin lỗi với ta, ta không muốn nghe đâu.”

Ngưng Tuyết đến trước gương trang điểm, nhìn sắc mặt của mình tái nhợt, nàng đành phải dùng phấn che đi, lại nói Hàn Băng đã lâu không nhìn thấy nàng, sẽ không chú ý sắc mặt nàng khác thường.

Quả nhiên, sau khi Ngưng Tuyết thay quần áo xong thì có hạ nhân thông báo đảo chủ cho gọi, mới nàng đến lầu hai của Nhật Triều lâu một chuyến.

Ngưng Tuyết đứng trước gương tỉ mỉ xem xét, cảm giác sắc mặt đã không khác trước là bao, lúc này mới đi tới Nhật Triều lâu.

Chỗ ở của Ngưng Tuyết là Tàng Tuyết viên là kiến trúc Hàn Băng xây cho nàng sau khi về đảo, nói ở phí sau Nhật Triều lâu và Dạ Tịch lâu, Nhật Triều lâu và Dạ Tịch lâu ngăn Tàng Tuyết viên và Hàn viện. Người bình thường muốn đến Tuyết viên hầu như không có khả năng, bởi vì Tàng Tuyết viên bị giấu phía sau Nhật Triều lâu và Dạ Tịch lâu, bảo hộ quá hoàn hảo, căn bản không có người ngoài nhìn tới.

Hiện tại, cho dù Ngưng Tuyết muốn đến Nhật Triều lâu cũng phải đi qua tiền viện.

Nàng ung dung tiêu sái đi qua Triều Nhật lâu, từ từ bước đến rừng đào, gió từ từ thổi qua, cánh hoa đào bay xuống mặt đất rơi trên người nàng.

Hàn Băng đứng ở bên song cửa sổ ở Nhật Triều lâu nhìn ra ngoài, lúc Ngưng Tuyết từ xa đi tới hắn liền nhận ra, thật ra chi dù chỉ là một bóng dáng nho nhỏ, hắn vẫn không quên được dung nhan mỹ lệ đã chạm sâu trong lòng hắn.

Nửa năm không thấy nàng càng lớn càng xinh đẹp hơn, nhìn nàng ở trong rừng đào giống như bông hoa đào đang nở, mê hoặc lòng người.

Chẳng qu, sắc mặt Ngưng Tuyết hình như không tốt, có chuyện gì sao? Có phải nàng không nghe theo hắn nói phải uống thuốc và luyện công hay không?

Rất nhiều câu hỏi đặt ra, hắn chờ lát nữa phải hỏi nghi vấn mới được.

Lúc này Ngưng Tuyết đã đi đến phía trước Nhật Triều lâu, tâm tình không bất an mà bước vào Nhật Triều lâu.

Đi tới trước căn phòng tầng hai, nàng đưa tay gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Âm thanh lạnh lùng từ bên trong truyền đến.

Ngưng Tuyết nghe theo lệnh của hắn đi vào, nàng cố gắng cúi đầu thấp xuống, nhưng vẫn nhìn thoáng qua Hàn Băng, nhìn thấy người ngồi trong thư phòng dùng ánh mặt kỳ lạ nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy không hiểu sao lại tâm hoảng ý loạn, cho nên nàng càng phải cố gắng né tránh ánh mắt của hắn.

Bóng dáng vẫn uy nghi cao lớn giống như trong trí nhớ, dáng vẻ Hàn Băng tuấn dật tiêu sái nhưng vẫn tỏa ra khí tức lạnh lùng, cũng là bộ dáng lãnh khốc nhưng mỗi lần nàng nhìn hắn vẫn không tránh được cảm giác sợ hãi muốn chùn bước.

“Lâu rồi không gặp, tại sao không thể để cho ta nhìn một chút? Có phải có chuyện gì sợ hãi hay không?”

“Không, không có.” Ngưng Tuyết lắp bắp trả lời, nàng không biết nói dối.

“Nếu không có thì không cần cúi đầu.”

Vâng. Đè ép thái độ cường ngạnh của Hàn Băng xuống, Ngưng tuyết đành phải ngẩng đầu lên.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Hàn Băng đang nhìn thẳng vào nàng, là Hàn Băng nàng chưa bao giờ thấy, bởi vì ánh mắt của hắn nhìn nàng rất kì lạ.

Ngưng Tuyết chột dạ suy nghĩ, chẳng lẽ dùng phấn che rồi mà hắn vẫn phát hiện sắc mặt mình không tốt?

Hàn Băng rời khỏi bàn đi đến trước mặt Ngưng Tuyết, nàng xinh đẹp làm cho hắn không có cách nào đè xuống sự kích thích của chính mình nhưng bây giờ còn chưa phải thời điểm để giữ lấy nàng, hắn phải khắc chế dục vọng của chính mình.

“Đưa tay ra.” Hàn Băng ra lệnh.

Bình luận





Chi tiết truyện