Bạch Nho hất thanh kiếm trong tay nói:
– Toan Tú Tài, một nhát kiếm nầy đưa mi lên tận tây phương cầu lấy công danh.
Trịnh Nguyệt Nga gầm rống kêu lên:
– Thế thì nhẹ tội quá!
Bạnh Nho thuở kiêm về nói:
– Ý của Nga muội thế nào?
– Bảo bọn thủ hạ chuẩn bị roi cây.
– Đánh chăng?
– Đúng rồi, lúc trước Tổng quản quá cố đánh hắn không chết, ta thật chẳng tin điều nầy.
– Được cứ thực hành ngay Hắn nói xong quơ tay một cái nói.
– Chuẩn bị cán cây, luân phiên ra sức đánh vào!
Bọn hán tử thủ hạ cung kính vâng dạ, lập tức dùng kiếm chặt gọt vài cành cây to, xuất thủ đánh đập tối đa, cán cây ngang dọc nện vào lia lịa những tiếng bốp bốp không ngớt tai.
Trịnh Nguyệt Nga lại kêu réo:
– Chú ý đừng đánh vào đầu hắn, để hắn nếm mùi cho lâu một chút.
Đây là màn đánh đập thảm khốc vô nhân đạo, khiến người bất nhẫn dòm ngó, bảy tám tên hán tử luân phiên quật đánh giữ dội, chỉ trong chốc lát trên mặt đất có mười mấy cán cây gẫy đôi, Đinh Hạo nghiến răng mím môi chẳng hề rên rỉ tiếng nào, cây nện xuống như mưa đổ, dù cho con người bằng sắt thép cũng phải bị đập dẹp ra, tiếp tục đánh đập như vậy cả một tiếng đồng hồ hơn. Bạch Nho phất tay nói:
– Dừng lại, xem hắn tắt hơi chưa!
Bọn hán tử dừng tay lại, một trong bọn hán tử thử rạch màng lưới lưới khám xét một hồi nói:
– Bảy lỗ rướm máu, tắt thở lâu rồi.
– Tháo tung lưới ra xem.
– Vâng.
Màn lưới được tháo tung ra, Đinh Hao nằm cứng đơ trên mặt đất, hơi thở nơi mũi không còn, tai mắt miệng mũi rướm máu lem luốc.
Bạch Nho tiến lên, dùng kiếm kê trên mình Đinh Hạo rạch thêm vài kiếm, chỉ thấy nước máu nhợt nhạt nhỏ ra, chứng tỏ rằng hắn đã chết hẳn, bèn quay đầu sang hướng Trịnh Nguyệt Nga nói:
– Nga muội, hắn đã chết rồi.
– Đào cái hố chôn hắn cho xong, xem hắn còn sống trở lại được chăng?
– Trên đời này làm gì có chuyện lạ như thế?
– Lập tấm bia cho hắn, để người trong giang hồ biết Toan Tú Tài đã bi xóa danh.
Bọn hán tử thủ hạ lập tức đào hố, bọn họ đông người lanh tay lẹ chân chỉ trong chốc lát công việc đã hoàn tất.
Trịnh Nguyệt Nga thở phào một hơi nói:
– Cuối cùng đã trừ đi một hậu hoạn cho bản Bảo, thanh kiếm của hắn không phải là một vật phàm, nên để lại.
Bạch Nho suy nghĩ giây lát nói:
– Theo ta không cần thiết!
– Tại sao?
– Cả kiếm lẫn thi hài chôn cùng, sau này mình mình muốn lấy lúc nào chẳng được, căn cứ võ học của hắn mà luận thì nhân vật sư môn của hắn càng đáng sợ hơn. Động phải di vật vật của hắn biết đâu chiêu họa vào thân, theo ý của ta cũng chẳng nên dựng bia cho hắn, cứ để hắn mất tích như thế thôi...
– Hừ, nói cũng có lý, nhưng mà tên Xích Ảnh Nhân trên tửu lầu nãy biết được ước hẹn này...
– Điều nầy dễ thôi, quay trở lại tìm cách đối phó Xích Ảnh Nhân là xong.
– Thế thì đi ngay, chuyện này không thể chậm trễ được.
– Chôn nó cho xong.
Đinh Hạo bị bọn họ ném vào hố sau đó xúc đất lấp cát vào, chốc lát u lên thành một ngôi mộ mới.
Bạch Nho ngước đầu lên phá ra tràng cười như điên như cuồng, đắc ý vô cùng.
Trịnh Nguyệt Nga cố gượng thân mình đứng dậy nói:
– Dắt ngựa qua, chúng ta phải lên đường thôi.
Một tên thủ hạ liền dẫn ngựa qua, Bạch Nho phụ đỡ y trèo lên lưng ngựa, sau đó mạnh ai nấy nhảy lên ngựa giật cương phóng đi.
Ngay lúc này, một bóng người lượn tới nhanh như cắt , ngắm nhìn đoàn người ngựa chạy đi, lẩm bẩm nói thầm:
– Sự việc kết thúc nhanh như vậy sao?
Dứt lời đưa mắt lướt nhìn phải ngôi mộ đất mới, tức thì mặt mày tái nét, thất thanh kêu lên:
– Ta đến muộn rồi!
Người mới lại không ai xa lạ chính là Xích Ảnh Nhân mới kết giao với Đinh Hạo tại tửu lầu cách đây chẳng bao lâu.
Xích Ảnh Nhân ngắm nhìn ngôi mộ mới đắp, thân người run lẩy bẩy dậm chân liên tục nói:
– Sao thế này được? Sao thế này được? Hắn là một nhân vật phi phàm mà!
Mặt trời lặn về hướng tây, một cầu vồng đỏ au xa tận chân trời góc biển.
Xích Ảnh Nhân căm phẫn dậm chân nói:
– Nguyên do chết thật khả nghi, phải đào lên xem thế nào.
Hắn nói xong cung chưởng tới, đất cát tung tóe lộ nguyên ra cả thể xác, Xích Ảnh Nhân kéo cái xác ra khỏi hố đất, đất máu đóng cục làm nghẽn cả ngũ quan bảy lỗ, gương mặt lem luốc trông chẳng còn giống gì, Xích Ảnh Nhân run bắn người lên kinh hãi nói:
“Lúc còn sống sắc đẹp tuyệt thế, bây giờ chết rồi trông thật đáng sợ”...
Thình lình, ở nơi xa xa có tiếng người vang nói:
– Đến bên kia rừng lục soát xem sao.
Xích Ảnh Nhân cúi đầu suy nghĩ giây lát, bỗng bồng cả thi hài xuyên rừng chạy mất.
Vài bóng người thấp thoáng chạy vào rừng, hai lão già ba tên hán tử trung niên, bọn này chẳng phải xa lạ mà chính là Kha Nhất Nghiêu và Toàn Trì Tử, ba tên hán tử là đệ tử môn hạ của Thọ Dao Phong.
Tất cả mọi người kiểm nghiệm hiện trường một hồi, Kha Nhất Nghiêu cau mày nói:
Chỗ nầy có dấu vết giao đấu, nhân số không ít mà lại quần đấu.
Toàn Tri Tư tiếp lời nói:
– Còn hố đất nầy thì thế nào?...
Lão vừa nói vừa hướng về tên hán tử mặc áo choàng lam hỏi:
– Sau khi ngươi truyền lời đến Toan Tú Tài xong rồi có chú ý đến hành tung của hắn chăng?
– Đi theo một khoảng đường, hắn đi về hướng tây.
– Hắn nói những lời thế nào với ngươi?
– Y chỉ nói có việc cần làm gấp, ngoài ra không nói gì khác...
– Làm việc gì ư – Làm việc gì thì không biết thế rồi y hỏi hướng đi đến trang viện, hạ nhân chỉ nói tây thành mười dặm sẽ tới nơi, y đáp lời lại là thuận dường, chỉ có thế thôi.
– Nhưng mà sao chẳng thấy bóng người gì cả theo anh em về báo cáo trong phạm vi mười dặm chẳng hề thấy bản nhân hắn. Hắn đã nói thuận đường đi, ngoại trừ con đường nầy ra không còn con đường nào khác, dựa vào võ học của hắn không đến đỗi gặp sự cố, xung quanh gần đây còn môn phái giang hồ nào hoạt động nữa chăng?
– Gần Phạm Gia Tập có một bí Đà của Vọng Nguyệt Bảo nhưng hôm qua đã được báo cáo bí Đà đã bốc lửa cháy thành bình địa.
– Chẳng biết sự kiện này cố liên hệ đến hắn chăng?
Kha Nhất Nghiêu nói:
– Theo ta cứ về trang viện đã, xin Lạc Nhị viên ngoại cho đệ tử ra thám thính, có lẽ lúc này đã có tin tức..
Toàn Trì Tử gật đầu nói:
– Đành phải như thế thôi!
Đoàn người phóng mình đi mất.
o O o Lại nói Xích Ảnh Nhân kẹp xác Đinh Hạo vượt rừng bay chạy nhanh tốc, chẳng mấy chốc chạy đến gần con suối nước trong sạch phản chiếu cầu vồng mặt trời ban chiều, Xích Ảnh Nhân đặt thi hài , trên bãi cỏ xanh mịn gần bên bờ suối, lẩm bẩm nhủ thầm:
"Gương mặt của người đúng ra không phải ghê sợ đến thế nha!
Hắn nói xong, lấy tay hất nước suối lên rửa sạch đất cát trên đầu mặt xác Đinh Hạo, sau đó lấy ra một cái khăn mùi xoa nhúng nước suối lau sạch vết máu đã đọng lại ở ngũ quan tức tai mắt mũi họng, sau đó ngồi kế bên xác chết dùng tay sờ nhẹ lên gương mặt sinh động như còn sống nầy, thê lương nức nở nói:
– Để ta ngắm nhìn ngươi nhiều hơn, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biến thành đống xương trắng thôi.
Đôi dòng lệ chảy xong ướt đẫm hai gò má lại nói:
– Bình sanh ta giết người không hề nháy mắt, tại sao đối với ngươi ta lại nặng tình thế này? Tiểu huynh đệ ơi! Đây là nghiệp cũ ở tiền kiếp phải chăng?
Mặt trời đã lặn tia sáng cầu vồng cuối cùng cũng tắt hẳn thay vào đó là một màn đêm âm u dần dần bao phủ cả trời đất bao la, trong rừng vang lên tiếng hát bi ai đầu tiên của một xoài chim trong đêm trường cô tịch.
Xích Ảnh Nhân âu sầu thảm thiết nói:
– Tiểu huynh đệ, tất cả đều kết thúc tại đây, ta sẽ mang người đến một nơi có phong cảnh đẹp nhất để người an nghỉ thiên thu!
Thình lình, tứ chi của Đinh Hạo co giãn một cái thật mạnh. Xích Ảnh Nhân đầu tóc dựng đứng, đứng bật dậy lùi ra sau hai bước, rùng mình nói:
– Tiểu huynh đệ , đừng làm ta sợ, ngươi... chưa cam lòng chết chăng?
Xịt... miệng của Đinh Hạo hà một hơi dài trợn to đôi mắt ra. Xích Ảnh Nhân thụt lùi thêm hai bước nữa, giọng nói run sợ:
Tiểu huynh đệ, ngươi... ngươi...
Thi hài cử động vài cái, nữa thân người trên ngồi dậy hẳn.
Xích Ảnh Nhân thất thanh kêu lên một tiếng, hồn phách lên mây, nhún mình một cái nhảy ra xa ba trượng, cặp mắt chứa đầy vẻ hoảng sợ rùng rợn đây là xác biến, hay là người chết sống lại?
Cặp mắt của thi hài hiện ra tia sáng lấp lánh con ngươi đã chuyển động, mà còn cất tiếng nói:
– Bằng hữu là cao nhân phương trời nào?
Xích Ảnh Nhân toàn thân run lẩy bẩy há miệng lặng đơ, thật lâu mới trấn tĩnh lại được, lớn tiếng nói:
– Hiền đệ ngươi chưa chết ư?
– Ngươi... là...
– Hiền đệ ngu huynh là Xích Ảnh Nhân đây!
– A! huynh đài!
Xích Ảnh Nhân nhún người nhảy tới, nhưng nỗi kinh hãi vẫn chưa hết.
– Hiền đệ, ngươi... sống lại thật sao?
Đinh Hạo hoang mang ngắm nhìn xung quanh một hồi cuối cùng nhìn vào khuôn mặt Xích Ảnh Nhân nói:
– Huynh đài chuyện gì thế?
– Ta từ trong mộ đất đào ngươi ra chuẩn bị đem đi nơi khác chôn cất.
– A! thế thì huynh đài đã cứu sống một mạng của tiểu đệ rồi.
Bấy giờ Xích Ảnh Nhân mới dám tiến sát bên Đinh Hạo đưa tay thử nắm vào cổ tay của hắn một cách sợ sệt, y cảm giác nhận được khí huyết của đối phương đã ấm áp, kinh mạch đập bình thường, bất giác mừng quýnh kêu la:
– Hiền đệ, ngươi sống lại thật rồi, đây là chuyện lạ hiếm có trên đời nha!
Đinh Hạo xúc động nói:
– Tiểu đệ biết trước không thể chết được!
Xích Ảnh Nhân nắm chặt tay Đinh Hạo không buông làm như sợ hắn bay mất không bằng kinh ngạc nói:
– Hiền đệ tự biết mình không chết ư?
– Đúng vậy!
– Sao thế này được? Ngươi đã bị chôn trong hố đất, hơi thở tắt hẳn và thân thế cứng đơ...
Đinh Hạo trầm tư một hồi mới nói:
– Không dấu gì huynh đài, tiểu đệ từng luyện tập qui tức đại pháp đồng thời sự đặc biệt của võ công bản môn là sanh cơ bất diệt bất luận thương thế trầm kha thế nào vẫn bảo toàn được sanh cơ.
Xích Ảnh Nhân thần tình kích động mãnh liệt nói:
– Hiền đệ, đây là tuyệt học đã thất truyền từ lâu!
– Huynh đài làm sao lại đến đây?
– Ta không yên tâm, muốn tới xem tình hình ra sao, ai ngờ đến chậm một bước, lúc đến vừa trông thấy họ đi khỏi, phát hiện gò mã đất mới đắp, phán đoán có phải là đệ, nên mói động thủ đào lên... Hiền đệ ngươi không phải là địch thủ đối phương thì dự hội làm gì?
– Chẳng phải đối phương thắng được ta, mà trúng lọt vào lưới chúng.
– Trúng kế thế nào?
– Đối phương đã giăng hạ thiên la địa võng trong vùng ta nhất thời sơ ý trúng lưới bị bắt, bảy tám tên đại hán bọn chúng dùng cây to nện đánh đế chết thế này...
– A! Hiền đệ, trên mình ngươi có lỗ bị kiếm đâm?
– Đúng thế đó là Bạch Nho đâm thử xem ta có thật đã chết chưa!
– Ví dụ đối phương dùng binh đao chặt đứt đoạn thân thể ngươi thì sao?
Đinh Hạo bất giác rùng mình lạnh cả xương sống nói:
– Thế thì chỉ có một con đường chết mà thôi!
Hắn nói xong cảm thấy hối hận vô cùng, đây là bí mật cực đại của võ công sư môn, truyền ra giang hồ xem như tự khai nhược điểm chí mạng của mình, lời nói thốt ra không thể thu hồi được, nhưng nghĩ đến Xích Ảnh Nhân tuy sơ giao mà nghĩa khí biểu hiện rất là cao cả, vả lại xem như y đã cứu sống một mạng của mình, nếu phải đợi mình tự phá mộ mà ra còn phải tốn kém cống sức rất nhiều, hắn nghĩ thế liền cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
Xích Ảnh Nhân thở dài một hơi nói:
– Thương thế hiền đệ thế nào?
– Khá nặng!
– Có thể đi đứng được chăng?
– Bây giờ thì không được, ít nhất phải ba hôm mới phục hồi được!
Xích Ảnh Nhân thả lỏng tay ra, tình ý đậm đà nói:
– Ta còn tưởng kiếp này quen biết như bông hoa thoáng nở lại tàn, không ngờ hiền đệ có bản năng đoạt thiên địa tạo hóa thế này, thật là tạ thiên tạ địa tạ thần linh.
Vài lời tình sâu nghĩa nặng thật ngắn gọn khiến Đinh Hạo cảm động vô cùng, thành khẩn mà nói:
– Được kết giao với huynh đài, tiểu đệ lấy làm hân hạnh vô cùng.
– Mong rằng sau nấy đừng bỏ nhau mới đặng?
– Tiểu đệ chẳng phải đứa trẻ ba tuổi, ăn nói hồ đồ nói trước quên sau, huynh đài tin nơi tiểu đệ.
– Trời tối rồi, sau khi đại nạn hiền đệ đã qua, cần phải nghĩ ngơi...
– Tiểu đệ có một nơi chốn lý tưởng!
– Nơi nào thế?
– Thạch gia Tập cách đây chẳng bao xa.
– A! Tìm ai?
Đinh Hạo bất giác khựng lại, có nên nói ra tên tuổi Lạc nhị viên ngoại chăng?
Môn hộ của lão ca ca Thọ Dao Phong khác biệt các bạn phái võ lâm, bên trong ắt có bí ẩn, đương nhiên không thể dắt người lạ vào cửa, hắn nghĩ thế bè nói cho có lệ:
– Do người bạn năm xưa giới thiệu lại, chưa hề gặp mặt của chủ nhân.
Xích Ảnh Nhân lắc đầu nói:
– Thế thì không được, nơi này là phạm vi thế lực của Vọng Nguyệt Bảo một cái sẩy chân hậu quả khó lường, đồng thời do bạn bè giới thiệu thì đôi bên cũng chưa có tình cảm gì đáng kể, bất tiện phiền người, mà hiền đệ là người thọ thương...
– Chẳng lẽ ở khách điếm?
– Thế càng bất tiện, chỗ ở chật hẹp của ngu huynh tạm có thể được...
– Nói sao, huynh đài là người địa phương ư?
– Cũng chẳng phải, từ đây đi đến nơi còn phải cả trăm dặm.
– Nhưng tiểu đệ còn đi đứng khó khăn?
– Ngu huynh vác ngươi đi cho nhanh.
– Thế... có khó khăn chăng?
– Hiền đệ cảm thấy tình bạn chúng ta chưa được thân lắm sao?
– Không, không phải thế...
– Thế thì chớ nói nhiều làm gì, chúng ta đi ngay bây giờ.
Xích Ảnh Nhân đưa tay vác Đinh Hạo lên thi triển thân pháp chạy ngay, y rất rành địa hình vùng này, lúc đi lộ lới, lúc quẹo đường nhỏ, có khí thì chạy trên đồng nội hoang vắng, chạy một hơi được vài chục dặm đường.
Đinh Hạo áy náy vô cùng nói:
– Huynh đài để đệ nghỉ một hồi!
– Chỗ những vết thương ngươi đau lắm sao?
– Không phải thế, huynh đài cực nhọc quá vậy!
– Chẳng mệt chút nào cả.
– Toàn thân huynh đài đã ướt sũng mồ hôi dừng lại nghĩ chân một lúc, huynh đài khỏe rồi đi tiếp cũng chẳng sao?
– Thôi cũng được!
Y chọn một nơi sạch sẽ đặt Đinh Hạo xuống nói:
– Hiền đệ, ngươi có đói chăng?
– Không đói!
– Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì tới tệ xá, lúc đó mặc sức ăn uống, đầu bếp ngu huynh có tiếng, đến lúc ấy hiền đệ dùng thử rồi sẽ biết ngay.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Thế thì tiểu đệ có lộc ăn rồi!
– Hiền đệ quê quán ở đâu?
Khóe mắt Đinh Hạo ửng đỏ nói:
– Cha mẹ mất sớm chỉ là tên cô nhi thôi.
– A! Xin lượng thứ, nhắc đến quá khứ thương tâm của đệ.
– Không có chi, tên họ huynh đài cho đệ biết được chăng?
– Được chứ, đó là ngu huynh sơ sót vậy, ngu huynh họ Hồng tên là Nhân.
– A! Hồng huynh!
– Hiền đệ có thủ oán gì với Vọng Nguyệt Bảo chăng?
– Thù không đội trời chung!
– Có thể cho ngu huynh được biết sơ qua không?
– Điều này để sau này đệ tường thuật cho rõ hơn.
– Hiền đệ đã có người yêu chưa?
Đinh Hạo bất giác tưởng nhớ đến hình bóng Mai Ánh Tuyết buộc miệng nói:
– Từng quen biết một người, cũng chưa thể nói là người yêu được, vì tiểu đệ cũng chưa biết rõ tên tuổi lai lịch của đối phương...
Xích Ảnh Nhân cười nói:
– Chắc đẹp như tiên nữ chăng?
– Hồng huynh nói đùa... Hồng huynh văn võ song toàn, nhân tài xuất chúng, chắc Hồng phu nhân chẳng phải là một cô gái tầm thường vậy?
– Há há, nói ra thật xấu hổ, ngu huynh vẫn còn độc thân!
– Tại sao thế?
– Bạn như ý khó tìm.
– Hồng huynh nên tính chuyện cho sớm?
– Chẳng dấu gì hiền đệ, ngu huynh đã từng yêu thương một người ngoài ra không ai có thể thay thế được cả.
– Thế thì Hồng huynh là người chung tình vậy?
– Chao ôi! Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình, đa tình tự cổ không di hận số mạng mình như thế đành phải chấp nhận, biết làm sao bây giờ?
Đinh Hạo nghiêm túc nói:
– Nói thế, Hồng huynh ắt có sự thương tâm chăng?
Xích Ảnh Nhân cười nhạt nói:
– Nói làm gì chuyện ấy để buồn thêm, sau này có dịp hãy nói.
Ngay lúc này có hai bóng người đang chạy về hướng hai người trong nháy mắt có thể thấy rõ là một nam một nữ, Xích Ảnh Nhân đứng dậy nói:
– Hiền đệ ngồi đây chờ đợi, để ngu huynh sang xem đó là người nào thế?
Hắn nói xong nhún mình nhảy tới, hai bên đối diện dừng lại, chẳng biết nói với nhau như thế nào, chỉ nghe oa! Oa! hai tiếng thảm rú, một nam một nữ đó té ngã ra đất.
Đinh Hạo trông thấy rùng mình Xích Ảnh Nhân xuất thủ quả thật cay độc tại sao phải sát hại đối phương thế này.
Xích Ảnh Nhân quay đầu chạy trở về, Đinh Hạo cất tiếng hỏi:
– Bọn nào thế?
– Bọn mật thám đáng ghét của Vọng Nguyệt Bảo trong vùng lân cận này.
– Mật thám? Đối phương cho biết thân phận chăng?
– Chẳng cần thiết điều này, ngu huynh rất rành bọn này...
– Hồng huynh đều thuộc mặt bọn mật thám nơi này chăng?
– Thế cũng không đúng lắm, nhưng mật thám của Vọng Nguyệt Bảo phái ra phần nhiều là một cặp nam nữ giả dạng ra nhiều hình thức không chỗ nào chẳng có...
– Đúng là đáng chết!
– Chúng ta lên đường tiếp chứ?
– Làm nhọc Hồng huynh thế này, tiểu đệ thật áy náy...
– Chớ khách sáo làm gì, đi!
Xích Ảnh Nhân lại cõng Đinh Hạo tiếp tục lên đường.
Trời tờ mờ sáng họ đi đến một ao hồ, Xích Ảnh Nhân đặt Đinh Hạo xuống nói:
– Tới nơi rồi!
Đinh Hạo đưa mắt nhìn xem, chỉ thấy bên kia hồ là dãy núi cao, lưa thưa những vì sao mớ nhạt phản chiếu trên mặt hồ, diện tích hồ độ khoảng bốn năm dặm vuông, ngay giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, khoảng cách xa và âm u lờ mờ nên nhìn chẳng rõ lắm, chỉ ẩn hiện thấy được hình thù lù lù hoa lá lầu đài trên ấy thôi, Đinh Hạo không khỏi kinh ngạc nói:
– Đảo nhỏ giữa hồ là nơi thần tiên của Hồng huynh sao?
– Không dám, hàn xá chật hẹp mà thôi!
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1