chương 1/ 10

Gió thổi nhè nhẹ, Khấu Đạt vẻ mặt thú vị nhìn tiết mục đang trình diễn ở trước mắt.

“Anh dám nói lại lần nữa rằng anh không có?” Nữ phục vụ của tiệm cà phê nổi giận đùng đùng nắm áo người nam nhân kia, lớn tiếng gào rít.

“Tôi vốn là không có, rốt cuộc có chuyện gì, cái cô này? Gọi chủ tiệm của các cô lại đây cho tôi, tôi phải hỏi chủ tiệm dạy dỗ nhân viên của mình thế nào?”

“Tôi chính là chủ tiệm ở đây!” Nữ chủ tiệm giận không thể át, vừa nói đồng thời tung một quyền hướng vào mũi của nam nhân, đánh anh ta lui về phía sau, đụng vào phía sau ghế dựa, mất đi cân bằng mà ngã chổng vó.

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Ha ha...” Khấu Đạt rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Vẻ mặt giận dữ của nữ chủ tiệm kia lập tức quay qua trừng mắt nhìn hắn.

“Thật có lỗi.” Anh cười nói.

“Nếu cô nói anh ta quấy rối tình dục cô, tôi có thể ra mặt thay cô làm chứng, những động tác của hắn ta tôi đều thấy rõ.”

“Nếu thấy, tại sao anh không ngăn cản anh ta?”

“Khoảng cách hơi xa, thứ lỗi cho tôi có lòng mà lực không đủ.” Khấu Đạt khóe miệng khẽ nhếch lên một chút

“Cô muốn tố cáo hắn ta sao?”

Nữ chủ tiệm liếc mắt một cái nhìn nam nhân đang chật vật từ dưới sàn đứng lên, chỉ nói một chữ: “Cút!”

Nam nhân lập tức thoát khỏi hiện trường.

“Cô đã quên không lấy tiền của hắn.” Khấu Đạt nhắc nhở.

“Anh nghĩ rằng tôi bán cái gì?” Nữ chủ tiệm mắt như có lửa muốn thiêu cháy tên nam nhân đứng trước mặt mình.

“Ý của tôi là cà phê.” Anh chỉ chỉ về phía chỗ nam nhân kia vừa ngồi. Cô sửng sốt, nhất thời rủa thầm thành tiếng.

“Mẹ nó.”

Cô gái này thật sự là rất thú vị, không chỉ có dáng người yểu điệu, diện mạo xinh đẹp, động lòng người, lại còn có tính cách nóng nảy không thua gì nam nhân, xem động tác đánh vừa rồi của cô ta với sắc lang, cùng với thái độ nói tục chửi bậy rất tự nhiên, anh chưa bao giờ kết giao với một mỹ nhân nóng nảy như vậy, không biết cô ấy có nguyện ý hay không cùng anh kết giao?

“Cô có muốn trở thành bạn gái của tôi không?” Tâm động lập tức hành động(*), anh trực tiếp hỏi.

(*) Nghĩ là làm.

“Đối với người điên tôi thật không có hứng thú.”

“Ha ha...” Khấu Đạt nhịn không được cười to ra tiếng, cảm thấy cô gái này đúng là càng lúc càng thú vị.

“Tôi không phải người điên, tôi họ Khấu tên Đạt, lúc này chân thành kết hôn vì điều kiện tiên quyết, hy vọng có thể cùng tiểu thư kết giao, không biết cô có nguyện ý hay không?” Anh có vẻ thành tâm thành ý nhưng trong lòng lại nghĩ - nếu cô ta kháng cự mình sẽ lợi dụng cha mình.

“Đối với người điên tôi thật không có hứng thú.” Nữ chủ tiệm lại nói, sau đó không quay đầu lại xoay người bước đi.

“Thật sự là đáng tiếc.” Anh ở phía sau cô lớn tiếng thở dài

“Tôi không những không phải người điên, mà còn là cổ đông tập đoàn xí nghiệp Khấu thị, cùng tôi kết giao có thể nói như trúng số, vậy mà cô lại quá dễ dàng đem cơ hội ngàn năm một thuở biến thành phượng hoàng dập tắt, thật sự là rất đáng tiếc.”

“Mẹ nó!” Nữ chủ tiệm đột nhiên xoay người nguyền rủa, tức giận nan bình hướng(*) về phía hắn.

(*) Tức giận nan bình: tức giận không thể nguôi.

“Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy, hết đụng tới một tên sắc lang, giờ lại đụng tới một tên điên. Anh lập tức trả tiền cà phê rồi rời khỏi tiệm cà phê của tôi!” Cô đứng ở trước mặt anh, hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung hãn ra lệnh.

“Cô xác định sẽ không hối hận sao? Tôi thực sự rất nhiều tiền nha!”

“Nói vô nghĩa, mau trả tiền rồi cút đi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Cô cầm cốc nước lạnh trên mặt bàn cảnh cáo.

“Ok... ok... tôi đi.” Anh giơ hai tay đầu hàng, đứng lên khỏi chỗ ngồi.

“Bất quá cô thực sự không hề suy nghĩ thêm một chút sao? Tôi thật sự không bị điên, những lời tôi nói đều là thật... hắc!” Anh nhanh chóng nhảy dựng lên bởi mỹ nữ nóng nảy đột nhiên không nói hai lời, cầm lấy cốc nước hắt vào anh.

“Anh có thể lại nói những lời vô nghĩa a, bất quá lần tiếp theo sẽ không chỉ đơn giản là nước như vậy.” Nữ chủ tiệm lấy một cốc đồ uống trên bàn, làm anh nuốt ực một ngụm khó khăn mà không hề đụng vào ly cà phê kia, rồi nhìn anh cười lạnh đầy uy hiếp.

“Tôi phục cô rồi.” Anh chỉ còn cách lắc đầu, lấy từ trong túi ra chiếc bóp da, lại lấy từ bên trong nguyên tờ một trăm cùng danh thiếp của mình, đồng thời đặt lên bàn, hướng cô nói.

“Hy vọng sau này còn gặp lại.” Nói xong cười vẫy tay, tiêu sái xoay người rời đi.

“Anh nói cái gì, nói lại lần nữa xem!”

***

“Ba muốn con nói mấy lần cũng được, cho dù ba đánh chết con, con cũng sẽ không kết hôn với con gái của Trần gia, muốn thì ba tự đi mà kết hôn!”

Trong văn phòng Chủ tịch phát ra âm thanh đầy phẫn nộ rít gào, chuyện hai cha con nhà này giằng co cãi nhau tại tầng một đối với nhân viên mà nói là việc sớm muộn thôi, nhất là vừa rồi đi vào trong văn phòng là tứ công tử Khấu Đạt, tình huống này nhìn mãi cũng thành quen mắt.

Tất cả đều suy nghĩ, khẳng định hai cha con này kiếp trước là kẻ thù, mới có thể vừa chạm mặt liền cãi nhau.

“Phanh!”

Cửa văn phòng bị dùng sức bật tung ra, tứ công tử vẻ mặt tức giận, tiêu sái đi nhanh ra, chủ tịch cũng đuổi theo sau.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Khấu Hạo Hâm phẫn nộ ra lệnh, Khấu Đạt coi như không nghe thấy, ngay cả phản bác cũng không buồn nhấc miệng, tiếp tục bước đi.

“Bắt nó lại cho ta!” Chủ tịch phát hỏa, phẫn nộ chỉ huy nhân viên quanh mình, ông chủ đã có lệnh, ai dám không theo? Cho dù người muốn cản là tiểu chủ nhân, cũng phải kiên trì.

“Khấu Đạt thiếu gia, thực xin lỗi.” Hai gã nam nhân viên gần anh nhất bỗng nhiên dịch người chặn đường anh đi.

“Tránh ra!” Khấu Đạt lạnh lùng nói.

“Bắt lấy nó cho ta!” Khấu Hạo Hâm lại hạ lệnh. Một mệnh lệnh một động tác, hai gã nam nhân viên lập tức thừa lệnh xông lên, một người giữ chặt tay cùng bả vai Khấu Đạt không cho anh chạy thoát nếu không người xui xẻo sẽ là bọn họ.

“Buông tay!” Khấu Đạt giãy giụa rít gào.

“Thực xin lỗi Khấu Đạt thiếu gia, chủ tịch ra lệnh chúng tôi không thể nào không theo.”

“Tôi nói lại lần nữa, buông ra.”

“Bọn họ sẽ không buông, bởi người phát lương cho bọn họ là ta chứ không phải con.” Đi đến trước mặt con, Khấu Hạo Hâm nhân cơ hội dạy dỗ anh.

Dùng sức dằn hai tay của mình trở về, đồng thời đem tay ở trên bả vai anh thủ chấn động rớt xuống, Khấu Đạt ngay cả phản bác đều lười. “Con nói lại lần nữa, con tuyệt đối sẽ không kết hôn với nữ nhân kia, tốt nhất hiện tại ba sẽ phải nản lòng thôi.”

“Tiểu thư Trần có gì không tốt? Bộ dạng xinh đẹp cùng nhu thuận nghe lời, dáng người lại đẹp, rốt cuộc có điểm nào làm con không hài lòng?”

“Cô ta làm ba vừa lòng khiến con không hài lòng.”

“Con nói cái gì vậy?”

“Sự thật thôi.”

“Ngươi...”

“Nếu ba cảm thấy chỉ có kết hôn mới có thể làm cho con định tâm, có thể nha, con lúc nào cũng có thể kết hôn, chỉ cần đối phương là người chính mình lựa chọn mà không phải ba lựa chọn là được.” Anh hướng với phụ thân mình nói.

“Lúc nào cũng có thể? Hiện tại con đang có đối tượng sao, nếu có, giờ cho ta xem.” Khấu Hạo Hâm cười lạnh nhìn tiểu nhi tử, từ lúc nữ nhân kia nhận của ông năm trăm vạn rời đi, theo ông biết, Khấu Đạt hiện giờ đều không có bạn gái cố định. Vừa thấy phụ thân trên mặt đắc ý cười, Khấu Đạt biết nhất cử nhất động của mình gần đây đều bị giám sát chặt chẽ. Kì thật làm sao chỉ gần đây đâu? Bạn gái anh một đám đều hám lợi mà rời đi, chứng tỏ phụ thân luôn luôn chú ý đến mình.

Nói thật, anh không biết chính mình rốt cuộc có được cái phúc gì mà lại được phụ thân ưu ái hơn ba người kia. Năng lực không bằng đại ca, cũng không được tuấn mỹ như nhị ca, đã thế cũng không thông minh được như tam ca. Từ nhỏ cho đến bây giờ chỉ nhất mỗi việc ăn chơi làm bậy, hay làm theo ý mình thường làm cho phụ thân thiếu chút hộc máu, nhưng lại tin tưởng kỳ vọng cao với anh hơn ba người anh của anh.

Anh chán ghét loại cảm giác tràn ngập áp lực này, càng chán ghét phụ thân không công bằng, không nhìn đại ca, nhị ca vì công ty cố gắng, cùng với tam ca đối đại ca, nhị ca tôn kính, cơ bản ghét nhất cả việc kết hôn đều không được tự mình quyết định.

Nếu không thể lựa chọn việc kết hôn cùng nữ nhân mình yêu thương, như vậy anh nguyện lấy một người qua đường, chứ cũng không đồng ý làm quân cờ để phụ thân khuếch trương dã tâm cùng tiền tài! Anh căm giận bất bình.

Thang máy bên phía tay trái bỗng “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người mặc quần áo lao động của nhân viên vệ sinh, toàn thân được che kín mít như một viên bánh chưng rất khác với nhân viên vệ sinh dùng thang máy làm việc.

Cũng không biết là không nên xúc động, Khấu Đạt đột nhiên bước đến cái người đội khăn trùm đầu, đeo khẩu trang, liên tưởng tướng mạo của nữ nhân trước mặt, một bước đã bắt trụ cổ tay cô ta.

Trong nháy mắt cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt mở to.

“Cô tên gì?” Anh hỏi.

Đối phương trừng mắt nhìn, ngơ ngác nhìn anh.

“Tôi đang hỏi đấy, cô không nghe thấy sao? Cô tên gì?” Anh không kiên nhẫn lại hỏi một lần.

“Nam... Nam Thiến.” Cô gái lắp bắp trả lời.

“Nam Nam Thiến? Đây cũng gọi là tên sao, nhưng không sao. Cô năm nay mấy tuổi? Đã kết hôn chưa? Có bạn trai hay không?” Anh liền một mạch hỏi thẳng vấn đề.

“Tôi... hai mươi lăm tuổi, không... không có bạn trai. Xin hỏi ngài hỏi cái này để làm gì?” Lắp bắp trả lời vấn đề xong, tiểu thư - nhân viên vệ sinh - mới hậu tri hậu giác(*) được, thật cẩn thận hỏi lại.

(*) Nhận thức.

“Em nguyện ý gả cho tôi không?”

Cô gái nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh, tựa hồ bị việc cầu hôn bất thình lình dọa choáng váng, mà bốn phía xung quanh đều phát ra tiếng thở vì kinh ngạc.

“Khấu Đạt, con đang làm cái gì vậy?” Khấu Hạo Hâm mặt trướng thành trư biến sắc.

“Không phải ba nói chỉ cần con có đối tượng, hiện tại liền kết hôn cho ba xem sao? Cô ấy chính là đối tượng của con.”

Trừng mắt hướng đến tiểu nhi tử kiệt ngạo bất tuân, ngực Khấu Hạo Hâm ra sức phập phồng, bị chọc tức đến mức họng cổ đỏ cả lên, thiếu chút đau tim mà chết.

“Đùa giỡn cái gì, con định làm ta tức chết phải không?”

“Có phải nói giỡn hay không, ba cứ chờ xem.” Khấu Đạt cười lạnh cúi đầu, nhìn cô gái bên cạnh mình vẫn ngây như phỗng, nghiêm trang mở miệng, “Nam Nam Thiến, em còn không có trả lời vấn đề của tôi, em nguyện ý gả cho tôi chứ?”

“Người đâu, đem cô gái kia rời khỏi chỗ nàycho ta!” Không đợi cô gái kia trả lời, Khấu Hạo Hâm đột nhiên ngắt lời.

Hai gã nhân viên động thủ chế trụ Khấu Đạt vừa rồi lập tức tiến lên.

“Ai dám động vào cô ấy?” Khấu Đạt vẻ mặt lạnh lùng lập tức trừng mắt dọa hai gã nhân viên kia, làm cho bọn họ không thể động đậy. Anh nắm chắc cơ hội vội lấy tay vỗ vỗ lên mặt cô, lại hỏi: “Em nguyện ý gả cho tôi chứ, Nam Nam Thiến?”

Bị anh vỗ như vậy, cô rốt cục lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn, không dời mắt khỏi anh.

“Tôi...” Cô thử mở miệng, nhưng bởi vì quá khẩn trương mà không thành công.

“Đừng gấp gáp, thực ra chỉ cần em nói đồng ý là được.” Anh lấy ánh mắt dụ khiến cô gật đầu.

Khấu Hạo Hâm cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng trừng mắt, nếu cô ta dám có ý định tôm mà muốn ăn thịt thiên nga(*), cô ta nhất định phải chết!

(*) Đũa mốc mà chòi mâm son.

“Tôi... Tôi gọi là Nam Thiến, không phải Nam Nam Thiến.” Cô gái rốt cục thành công nói ra điều muốn nói, nhưng làm cho người ta thực há hốc mồm.

Khấu Đạt kinh ngạc trừng mắt nhìn.

“Hảo, Nam Thiến, em nguyện ý gả cho tôi chứ?” Nhanh chóng hồi phục lại như thường, anh nói.

“Vì sao đột nhiên muốn kết hôn với tôi? Anh không biết tôi.” Cô khó hiểu.

Nghe vậy, anh cứng họng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nhất định là đầu hơi bị ngốc, nếu không gặp được nam nhân giống anh có điều kiện tốt như vậy cầu hôn, có nữ nhân nào mà không mừng rỡ như điên, gật đầu ngay lập tức? Chỉ có ngu ngốc mới có thể hỏi vì sao.

Mà anh sẽ không xui xẻo như vậy chứ, tùy tiện bắt lấy một người ngu ngốc?

“Nam Thiến, cô nói cô tên Nam Thiến có phải không?” Khấu Hạo Hâm đột nhiên mở miệng. “Cô có thể từ chối lời cầu hôn của nó, chỉ cần cô cự tuyệt, ta lập tức gọi người đưa một trăm vạn hậu tạ cô ngay.”

“Một trăm vạn?” Cô tròn mắt thốt lên.

“Đúng, một trăm vạn.”

Khấu Đạt trừu nhanh cằm, trừng mắt nhìn phụ thân, cũng trừng mắt bên cạnh nữ nhân thấy tiền sáng mắt. Chẳng lẽ nói thế giới này thật sự không có một nữ nhân không thể để tiền tài dụ hoặc sao? Cho dù ngu ngốc cũng giống nhau?

“Cám ơn, nhưng nếu tôi thật sự cự tuyệt lời cầu hôn của thiếu gia, cũng không thể nhận tiền của ngài.” Nam Thiến lắc đầu.

Kinh ngạc nhướng cao mày, Khấu Đạt quay đầu liền thấy phụ thân cũng có vẻ mặt không thể tin.

“Cô ngại tiền quá ít sao? Nếu là...”

“Không phải, tôi chỉ là cảm thấy không có công không nhận thưởng.” Nam Thiến còn thật sự giải thích. “Hơn nữa...” Cô đột nhiên muốn nói lại thôi.

“Hơn nữa cái gì?” Khấu Đạt nhịn không được tò mò hỏi. Cô gái này thật sự rất ngu ngốc sao? Thế nhưng lại nói ra không có công không nhận thưởng này, thực hoài nghi cô ta thật sự ngốc như vậy, hay chỉ là đang diễn kịch?

“Khấu Đạt thiếu gia, anh thật sự muốn cùng tôi kết hôn sao?” Cô đột nhiên xác nhận.

Hơi sửng sốt một chút, anh gật gật đầu.

Nếu cô ấy thật sự không bị tiền của phụ thân mê hoặc, kết hôn với cô ấy có gì không được đâu? Tóm lại so với việc lấy một người vì tiền mà sau này phản bội anh, hoặc là chính mình từ đáy lòng kháng cự lại không phải sao?

“Nếu anh nói thật, như vậy... tôi đồng ý lấy anh.”

Câu trả lời này không chỉ làm cho người cầu hôn ngạc nhiên, mà còn làm cho Khấu Hạo Hâm, trong nháy mắt thốt ra mức giá cao ngút trời.

“Năm trăm vạn, ta cho cô năm trăm vạn!”

“Giá lập tức tăng ngay lên năm lần, ba có phải là nên lo lắng một chút hay không?” Liếc mắt nhìn phụ thân một cái kèm nụ cười lạnh, Khấu Đạt mở miệng hỏi nữ nhân bên cạnh.

Nam Thiến không chút do dự lắc đầu.

“Nếu cô gả cho nó, thì về sau dù sớm hay muộn cũng đều có thể nhận được tài sản khổng lồ của Khấu gia chúng ta? Mười phần sai, bởi vì chỉ cần cô không ly hôn nó, ta sẽ không đưa tiền cho nó, tốt nhất cô nên hiểu rõ một chút.” Sắc mặt Khấu Hạo Hâm biến đổi trở thành uy hiếp.

“Ông ấy nói thật đó. Nếu em cùng tôi kết hôn, khả năng cuộc sống sẽ không giống như em tưởng tượng đâu.” Khấu Đạt trả nói.

“Không quan hệ, em có việc làm.” Cô không để ý chút nào hết.

“Cô cho là chống đối ta, còn có thể tiếp tục làm việc ở đây sao?” Khấu Hạo Hâm hừ một tiếng.

“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm việc khác để làm.” Nam Thiến trả lời thật sự nhanh chóng.

“Ha ha...” Khấu Đạt đột nhiên nở nụ cười. “Trả lời hay, trả lời rất tốt.” Anh cười vỗ tay.

“Ta sẽ cho anh hối hận nếu làm trái ý ta.” Tức đến run người, Khấu Hạo Hâm nghiến răng nghiến lợi nặng lời với tiểu nhi tử.

Khấu Đạt không để ý nhún nhún vai, sau đó như muốn làm phụ thân tức chết, lôi kéo Nam Thiến về phía thang máy, vừa đi vừa nói: “Đi thôi Nam Thiến, cải lương không bằng bạo lực, giờ chúng ta phải đi đăng kí kết hôn.”

Nam Thiến quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy chủ tịch trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến cho cô hơi run. Nhưng khi ánh mắt dừng tại bàn tay mình được nắm bởi nam nhân này, cảm nhận được sự kiên định của anh, nỗi lo sợ lập tức biến mất, cảm giác ấm áp dâng tràn.

Khấu Đạt, cô vụng trộm ái mộ học trưởng bảy năm, vì anh ấy, cô tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ kẻ nào hay điều gì mà thay đổi tâm mình, tuyệt đối không!

***

Kết hôn, Nam Thiến ngây ra như phỗng ở trên giường, tâm trạng mờ mịt, đầu óc trống rỗng.

Đã kết hôn rồi sao? Không phải đang nằm mơ đó chứ?

Cô lấy tay sờ sờ trán, xem mình có phải phát sốt rồi hay không a, mới có thể sinh ra ảo tưởng thái quá như vậy, nhưng chiếc nhẫn trên tay cô đang sáng lấp lánh, làm cho cô không có khả năng bỏ qua sự tồn tại của nó.

Cô thật sự đã kết hôn, lấy người mà cô đã thầm mến và ái mộ bảy năm, cái người mà cô thường chỉ dám đứng xa ngắm - học trưởng Khấu Đạt.

Vậy rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào nhỉ?

Ôm cái đầu như sắp nổ tung của mình, cô dùng sức hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Buổi sáng hết thảy đều như bình thường, cô phụ giúp phòng vệ sinh đẩy xe làm việc ở một tòa nhà lớn. Từ khi biết được Tâm Lam a di bỏ vốn thành lập công ty vệ sinh đến nhân thủ cũng không đủ, cô liền xung phong nhận việc hỗ trợ công ty, một phần làm việc một phần cầu nguyện để có thể thấy học trưởng thầm mến nhiều năm.

Sau buổi sáng thất bại, cô đem hy vọng ký thác vào buổi chiều, lúc thang máy mở ra, học trưởng mình thầm mến bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, cô kinh hỉ còn chưa kịp cảm tạ ông trời, đột nhiên anh ấy về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, hỏi cô tên là gì.

Chưa từng nghĩ tới trong vòng một ngày học trưởng “xa tận chân trời gần ngay trước mắt” chú ý đến cô đến như thế, cô mừng rỡ như điên, toàn bộ đầu óc đều bị hồ thành một mảnh, tiếp đó liền nghe thấy anh mở miệng hỏi cô có nguyện ý lấy anh không?

Từ lâu đã nghe nói việc bất hòa giữa học trưởng và phụ thân của anh, sau đó vào công ty của gia đình anh làm việc, cũng gặp qua vài lần hình ảnh phụ tử bọn họ giằng co, mà nằm mơ cô cũng chưa nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị cuốn vào trong đó.

Tuy rằng thầm mến anh bảy năm, nhưng không có bị bất thình lình cầu hôn mà đồng ý ngay, bởi vì anh ngay cả tên của cô cũng không biết, như thế nào là thật tâm muốn cùng cô kết hôn cả đời đây?

Cho nên rõ ràng là việc anh đối với phụ thân làm phản và khiêu chiến, cô quyết định giúp anh chiếu cố, đáp ứng lời cầu hôn, làm cho anh thắng trận chiến tranh này, sau đó...

Sau đó chuyện xưa không hẳn là chấm dứt ở đấy sao? Vì sao bọn họ lại thật sự kết hôn?

Nam Thiến dùng sức hồi tưởng lại chuyện phát sinh sau khi cô cùng anh rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Khấu thị, chỉ nhớ rõ tâm tình của anh lúc đó cực kém, dọc đường đi không nói một câu, làm cho cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ chốc lát sau khi đi ra từ sở, sau đó hai người đem văn kiện viết... viết, nên làm... làm... làm, và cứ như vậy thành vợ chồng.

Vợ chồng...

Hôn nhân không phải trò đùa, nhưng là hai người bọn họ lại bắt nó trở thành trò đùa, cứ như vậy qua loa kết hôn, rốt cuộc anh có biết hay không chính mình đang làm cái gì, mà cô nữa?

Thở dài một hơi, không biết sau này quan hệ của hai người đã không bình thường thì phải nên như thế nào mới tốt a, anh sẽ không thật sự muốn cùng cô trở thành một đôi vợ chồng chân chính chứ?

Nhìn trên tay cô được kéo về phía trước, anh đặc biệt đến một tiệm trang sức mua cho cô nhẫn kết hôn, bất tri bất giác cô dùng sức thở dài thật mạnh.

Cô rất hy vọng chiếc nhẫn này đại diện cho sự chân thật, không chỉ là công cụ của trò chơi.

Cô, có thể hy vọng như vậy sao?

Bình luận





Chi tiết truyện