chương 4/ 16

Muốn Xuất Vân đem ký ức về Cẩm Huy tự thuật ra cũng không phải việc dễ dàng.

Đây là một cái dằm đã đâm vào trong lòng anh suốt hai năm qua, anh đã dần quen với sự tồn tại của nó, cơ hồ đã gắn liền với máu thịt, giờ phút này đem nó nhổ ra, dường như có chút tàn nhẫn.

Ánh mắt của Kinh Thế vẫn duy trì sự chăm chú và thành khẩn. Thái độ chuyên tâm của cậu khiến ý định rút lui của Xuất Vân bị thất bại, anh thở dài, tiếp tục kể.

Về Cẩm Huy, gặp nhau và quen biết.

Câu chuyện giữa bọn họ cũng không có gì đặc biệt, rất ít tình tiết khiến người ta hưng phấn và cảm động.

Dài dòng mà buồn tẻ.

Hai người ngồi trong nhà hàng suốt một ngày, còn chưa kể đến tình tiết chia tay cuối cùng, sắc trời đã tối.

“A,” Xuất Vân chìm trong dòng hồi ức, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, mới phát giác thời gian đã trôi qua rất nhanh. Anh có chút ngượng ngùng, nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, áy náy nói: “Thì ra đã muộn thế này rồi. Thực xin lỗi, Kinh Thế, khiến cậu lãng phí thời gian cả một ngày.”

Kinh Thế cười lắc đầu: “Tôi đối với anh chỉ có cảm kích, anh cần gì phải xin lỗi. Nếu trời đã tối, không bằng ở đây ăn cơm tối luôn?”

“Theo lời cậu đi.”

Kinh Thế ngoắc tay, hỏi xin bồi bàn thực đơn, nhìn những chữ tiếng Anh vặn vặn vẹo vẹo trên thực đơn, thuận miệng hỏi: “Cẩm Huy thích ăn gì?”

“Cậu ấy không thích ăn đồ Tây, chúng tôi rất ít khi đến nhà hàng cơm Tây.” Xuất Vân trầm mặc một chút: “Kỳ thực là tôi quá ít khi đi ra ngoài cùng cậu ấy.”

Kinh Thế ngẩng lên liếc nhìn Xuất Vân, nhẹ nhàng nói: “Xuất Vân, anh rất yêu cậu ấy.” Không phải câu nghi vấn.

“Vậy sao?”

Cậu không biết, có một chậu cây Đoạn Trường, đã từng đặt trước bệ cửa sổ.

“Không phải sao?”

Xuất Vân không trả lời câu hỏi có chút đau lòng này.

Bữa tối ăn có chút nặng nề.

Một ngày chìm trong hồi ức, Xuất Vân rất khó có thể tiếp tục nói cười vui vẻ. Kinh Thế cũng vô cùng tâm lý, không nói nhiều lời.

Ăn xong, Xuất Vân đề xuất ý kiến quay về khách sạn nghỉ ngơi, Kinh Thế nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Xuất Vân, ngày mai có thể tiếp tục không? Chuyện của anh, tôi rất muốn nghe tiếp.”

“Kinh Thế, đó là một bi kịch.”

“Để tôi chia sẻ với anh một phần.”

Trong nháy mắt, trái tim Xuất Vân khẽ đập mạnh một cái.

Anh gật đầu: “Được, ngày mai.”

“Vẫn gặp ở nơi này, cùng ăn điểm tâm.”

“Được.”

Sau khi tạm biệt Kinh Thế, Xuất Vân không đi thẳng về khách sạn.

Muốn nhìn thấy biển.

Xuôi theo con đường nhỏ, chưa tới bờ biển đã cảm nhận được mùi vị của gió biển. Theo từng bước chân đi, tiếng thủy triều bên tai dường như càng lúc càng rõ rệt. Đi vòng qua một tòa kiến trúc mới xây, biển Caribê hiện ra rõ ràng trước mắt.

Biển Caribê, mi vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy.

“Xuất Vân, nhất định sẽ có một ngày, chúng ta có thể ôm nhau dưới mảnh trời xanh mây trắng.”

“Không những thế, chúng ta còn phải ở vào buổi sáng sớm chan hòa ánh dương quang tươi sáng, in bóng của cái ôm ấy xuống mặt biển.”

“Biển?”

“Phải, biển Caribê.” Anh ôm lấy Cẩm Huy, xúc động nói: “Trời xanh mây trắng, bên bờ biển Caribê, cùng lắng nghe tiếng sóng triều lên xuống.”

Gió biển không quá mạnh, nhu hòa như mái tóc thiếu nữ vuốt nhẹ qua mặt.

Xuất Vân mất kiên nhẫn, anh khao khát gió biển thổi lớn thêm chút nữa, tốt nhất là vù vù mà tới, đến cấp số cơ hồ có thể đem người ta thổi tới chân trời góc biển.

Từng dòng hồi ức liên tục lướt qua trong đầu như một thước phim.

“Nếu có thể vĩnh viễn thế này, vậy sẽ tốt biết bao? Xuất Vân đến đến đi đi rất vội vàng, có đôi khi anh khiến lòng em rất hỗn loạn.”

“Cẩm Huy, chúng ta nhất định sẽ phải bị tổn thương, xin em hãy kiên cường.”

Dưới sắc trời ráng chiều và từng dải mây tía, bọn họ lưng đeo áp lực luân lý không thể giải thoát.

“Em là một kiện vật phẩm vô danh bị anh giấu đi thật kỹ sao?”

Xuất Vân nắm lấy tay Cẩm Huy, ấn lên trước ngực mình, nghiêm túc nói: “Đúng, giấu ở trong tim anh.”

Nụ cười mỉm nhạt như sương khói của Cẩm Huy che giấu sắc buồn: “Xuất Vân, anh yêu em không?”

Xuất Vân nói: “Cẩm Huy, anh yêu em.”

“Đúng, anh yêu em.”

Không phải câu nghi vấn.

Tình yêu trân quý, nên tương ngộ* trân quý, tương kiến* cũng trân quý, mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt đều trân quý.

(*tương ngộ: gặp nhau ; tương kiến: gặp lại)

Cẩm Huy mím môi: “Cho dù có một ngày em bị anh vứt bỏ, anh cũng sẽ không quên tình yêu đối với em?”

“Vứt bỏ em?” Khi đó Xuất Vân còn chưa gặp Tuệ Phương, anh cười: “Cẩm Huy, em cho rằng anh sẽ phụ tình?”

“Trái tim của anh sẽ không phụ em, nhưng thân thể của anh thì sẽ.”

“Được rồi, Cẩm Huy.” Xuất Vân dụng lực ôm chặt lấy Cẩm Huy vào trong lòng, thở dài: “Không cần suy đoán hồ loạn như vậy, đó không phải là kết cục của chúng ta.”

Chuyện đến ngày hôm nay, đã chứng minh lời nói của Cẩm Huy là chính xác.

Xuất Vân vẫn luôn cho rằng, bản thân dùng đủ loại công phu để giấu diếm mối quan hệ với Cẩm Huy, bất quá là để tạm thời vứt bỏ cảm giác bứt rứt về tính hướng của mình, không đến mức tạo thành đả kích quá lớn đối với công việc và cuộc đời, chứ tuyệt đối không có ý định vứt bỏ Cẩm Huy để đi tìm một thiên kim tiểu thư khác.

Anh đã từng, đích xác dự tính cùng Cẩm Huy sống trong bóng tối cả một đời. Ban ngày đi làm, ban đêm ở trong căn phòng nhỏ ấm áp hồ thiên hồ địa.

Nhưng Cẩm Huy tựa hồ lại có năng lực dự đoán. Đôi mắt sáng ngời của cậu, đã dự kiến được kết cục bi kịch này.

Lẽ nào trước khi anh quyết định đoạn tuyệt, trong tiềm thức sớm đã có dự tính sẽ vứt bỏ Cẩm Huy? Lúc Xuất Vân lần đầu tiên đem vấn đề đáng sợ này ra tự hỏi chính mình, là vào hai năm về trước. Quá trình chia tay với Cẩm Huy thuận lợi cực kỳ, khiến thần kinh căng thẳng và những dự tính do anh sắp xếp từ trước để đề phòng Cẩm Huy hồ nháo đều trở nên vô dụng.

Phải không? Từ lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên chìm đắm trong nụ cười mỉm nhàn nhạt kinh diễm của Cẩm Huy, đã hạ xuống tâm địa ngoan độc như vậy?

Cẩm Huy, em còn hiểu anh hơn chính bản thân anh. Khi anh còn mờ mịt chưa phát hiện ra, em đã dự đoán được tương lai của anh.

Từ đó về sau, Xuất Vân không còn tin tưởng vào chính mình.

Anh không tin tưởng vào tình yêu của mình nữa, cũng không dám tin nữa.

Đứng ngốc bên bờ biển thật lâu, Xuất Vân bỗng nhiên phát hiện, mình đã rơi lệ đầy mặt.

Anh kinh hoàng nhấc tay lên lau đi từng giọt ẩm ướt trên mặt, phát thệ sẽ không bao giờ tự tra tấn mình bằng cách hồi tưởng lại kết cục bất hạnh của mình và Cẩm Huy nữa, nếu có hồi tưởng, cũng chỉ nên là khoảng thời gian ấm áp và hạnh phúc của hai người.

Nhưng vì sao, nước mắt lại vẫn tuôn trào ra khỏi hốc mắt.

Ngu xuẩn!

Trở lại khách sạn, vừa đúng lúc điện thoại vang lên.

Gọi vào số điện thoại này, thường là thư ký riêng Jenny chuyên lo những việc hợp tác làm ăn tư nhân của anh. Xuất Vân hít sâu một hơi, đem tâm tình điều chỉnh lại, mới nhấc điện thoại lên.

“Alo?”

Giọng nói truyền đến từ điện thoại là của một vị đổng sự khác trong xí nghiệp. Tống Sở Lâm, người hỗ trợ mạnh mẽ nhất trong việc làm ăn của Xuất Vân.

“Xuất Vân, anh còn đang nghỉ phép? Trời đất, vì sao cả ngày nay đều không tìm được anh?”

“Hôm nay có tình huống đặc biệt.” Tùy tiện một câu xem như giải thích, Xuất Vân nổi lên cảnh giác: “Thế nào? Hồng Kông đã xảy ra chuyện?”

“Đại sự không ổn, bố vợ đại nhân của anh đã tỉnh lại như kỳ tích, thật không biết khoa học hiện đại đã phát triển đến trình độ có thể điều trị chứng trúng gió hữu hiệu như thế. Ông ta hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Xuất Vân lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẽ cười nói: “Thì ra là thế. Đây là chuyện tốt, ông ấy dù sao cũng là bố vợ tôi, tôi cũng hi vọng ông mau khỏe.”

“Nhắc nhở cậu một chút, hoạt động bên trong công ty, đã có người tố cáo cho ông ta biết. Hiện tại người ta còn đang ở trong bệnh viện, đã liên tiếp ra mật lệnh cho tâm phúc ngày xưa đi nghe lệnh. Còn không mau cẩn thận một chút?”

Xuất Vân cười lạnh: “Trần ai lạc định*, trước mắt chủ tịch có thể làm được gì? Khải Địch đã không còn là nơi ông có thể khống chế, chẳng bằng dưỡng già cho tốt đi.”

(*trần ai lạc định: dùng để biểu thị sự tình trải qua những ngoắt nghéo biến hóa cuối cùng cũng có kết quả)

“Trong tay lão già vẫn còn một chút lợi thế, cẩn thận lão đột nhiên phát uy, đem anh đá ra khỏi ban quản trị.”

“Ông ta không có khả năng có nhiều cổ phần như vậy.”

“Vậy anh định tiếp tục nghỉ phép?”

“Đương nhiên không.” Xuất Vân rút ra một điếu thuốc, đốt lên. “Cẩn thận một chút vẫn hơn, tôi lập tức quay về.”

Tống Sở Lâm cao hứng đáp: “Anh hành sự vẫn luôn cẩn trọng, tôi cũng không nói nhiều nữa. Công lao mật báo tin tức này, cũng không nên quên.”

“Tuyệt đối sẽ không.”

Sau khi cúp điện thoại, Xuất Vân ngồi bên bệ cửa sổ, chậm rãi hút hết điếu thuốc cầm trên tay.

Mặc dù từ nơi này nhìn ra, không còn thấy được biển Caribê như trước kia nữa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thủy triều. Ngày đó, Cẩm Huy bưng chậu cây Đoạn Trường kia, rốt cuộc đã suy nghĩ những gì?

Xuất Vân chán nản lắc đầu.

Lại là Cẩm Huy.

Thật vất vả mới chôn giấu được suốt hai năm ròng rã, vì sao nhất định phải nhắc tới? Anh cảm thấy muốn trách Kinh Thế về việc này, rồi lại mơ hồ cảm thấy Kinh Thế là sứ giả từ trên trời phái xuống để trừng phạt mình.

Hoặc là, biển Caribê đã khiến anh mất đi lý trí.

Xuất Vân rít hơi thuốc lá cuối cùng, hung hăng ấn đầu lọc vào trong gạt tàn thuốc, quyết định đem tất cả ký ức về Cẩm Huy tứ tán trong bầu không khí bắt trở về, một lần nữa nhốt vào không gian ***g ngực nhỏ hẹp, không để bọn chúng chui ra nữa.

Trước khi ngủ, anh bấm dãy số điện thoại phòng khách sạn mà Kinh Thế lưu lại.

“Kinh Thế, tôi ngày mai phải về Hồng Kông. Bữa sáng đã hẹn với cậu, đành phải hủy bỏ, thực xin lỗi.”

Kinh Thế có chút ngạc nhiên: “A? Công việc xảy ra vấn đề gì sao?”

“Xem là vậy đi.”

“Vậy được, lưu lại số điện thoại liên lạc, chúng ta về sau có thể gặp mặt.”

Xuất Vân đọc số điện thoại phòng làm việc của mình, lại nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, quen biết được cậu là một thu hoạch lớn trong kỳ nghỉ lần này.”

“Tôi cũng vậy. Thượng lộ bình an.”

“Cảm ơn. Chúc ngủ ngon.”

__Hết chương 4__

Bình luận





Chi tiết truyện