chương 13/ 15

Cảnh quay cuối cùng của Ngũ Trác Hiên hoàn thành lúc nửa đêm, vì muốn nhanh chóng gặp Doãn Tiểu Mạt mà anh ngồi xe cả đêm về thành phố S. Năm giờ sáng, anh đã gõ cửa nhà cô.

Doãn Tiểu Mạt dụi đôi mắt ngái ngủ đi ra mở cửa: “Ai thế không biết, sớm thế này đã tới.”

Ngũ Trác Hiên nhào vào ôm chặt lấy cô.

Doãn Tiểu Mạt lập tức tỉnh ngủ: “Anh… sao anh lại ở đây?”.

“Muốn tạo bất ngờ cho em mà, nhân thể kiểm tra em luôn.” Ngũ Trác Hiên làm bộ đi lại ngó nghiêng trong phòng ngủ của cô.

Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Còn gầm giường, tủ quần áo, ban công, cống thoát nước anh quên chưa kiểm tra kìa.”

Ngũ Trác Hiên cười, vuốt mái tóc rối bù như tổ chim của cô.

Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng gạt tay anh ra: “Đáng ghét!”

Trước giờ ánh mắt cô lúc nào cũng sáng long lanh, đầy phấn chấn, chưa bao giờ Ngũ Trác Hiên trông thấy ánh mắt ấy mờ mịt vẻ ngái ngủ thế này, áo ngủ còn dúm dó nếp nhăn, đôi môi anh đào mếu máo dường như đang kháng nghị vì mộng đẹp bị quấy rầy, thế nhưng cô lúc này lại mang một vẻ phong tình đầy quyến rũ. Ngũ Trác Hiên ôm cô chẳng muốn rời ra.

Doãn Tiểu Mạt che miệng ngáp dài một cái: “Em đi làm bữa sáng cho anh.”

“Để anh ôm em một lúc đã!”

“Ăn xong rồi ôm!”

Doãn Tiểu Mạt nói xong, cả hai người liền phì cười.

Cô ấn anh ngồi xuống ghế: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, em làm nhanh thôi.”

Lúc mang bánh mì kẹp trứng và sữa ra, cô đã thấy anh đang ngủ say sưa trên ghế. Anh quá vất vả, Doãn Tiểu Mạt hơn ai hết hiểu rất rõ anh đã phải nỗ lực và trả giá nhiều đến thế nào. Đâu có ai vừa sinh ra đã thành công, ai cũng phải cố gắng và làm việc chăm chỉ.

Doãn Tiểu Mạt định gọi anh dậy, bảo anh lên giường nằm nhưng thấy anh ngủ say như vậy lại không nỡ, đành vào phòng ngủ mang chăn ra đắp cho anh. Ngũ Trác Hiên khẽ trở mình nhưng không tỉnh, tìm được tư thế thoải mái lại tiếp tục nằm im ngủ.

Doãn Tiểu Mạt lại thấy buồn ngủ, cô đi rửa mặt rồi mở hòm thư lấy thư tín và giấy tờ hóa đơn ra, tối qua về muộn cô chưa kịp xem.

Ngoài các loại hóa đơn điện, nước, ga, điện thoại ra, còn có một bức thư rất bắt mắt. Bức thư này viết bằng tiếng Anh, gửi đến từ Học viện Mỹ thuật Rotterdam.

Doãn Tiểu Mạt giật mình, vội vàng mở ra xem. Không ngờ bên trong là giấy thông báo trúng tuyển. Hơn nửa năm trước, vì nóng lòng muốn gạt bỏ nỗi đau trong lòng mà cô đã gửi rất nhiều hồ sơ xin học bổng tới các trường mỹ thuật nổi tiếng, mãi vẫn không thấy hồi âm, cô cũng quên dần chuyện này. Không nghĩ hôm nay lại nhận được giấy báo.

Học viện Mỹ thuật Rotterdam là một trường nổi tiếng thế giới ở Hà Lan, Doãn Tiểu Mạt đã từng mơ ước được học tại ngôi trường này, Hứa Chi Nhiên từ lâu cũng đã muốn đưa cô tới đó du học nhưng cô từ chối. Cô hy vọng có thể dùng năng lực của mình để xin học bổng, không cần dựa vào sự giúp đỡ kinh tế của Hứa Chi Nhiên. HIện giờ giấc mộng ấy đã thành hiện thực nhưng cô lại phân vân.

Nếu là trước kia, cô nhất định không do dự, ngược lại, sẽ hò hét tưng bừng.

Nhưng hôm nay…

Cô không nỡ rời xa Ngũ Trác Hiên.

Đi Hà Lan, ít nhất cũng phải hai, ba năm, nhớ nhung, tương tư, thực sự rất giày vò. So với Ngũ Trác Hiên, chẳng thứ gì có lực hấp dẫn với cô hơn. Cô mỉm cười, kéo ngăn tủ ra đặt tờ thông báo xuống dưới cùng. Coi như chưa từng nhìn thấy.

Doãn Tiểu Mạt ngồi nghĩ đến thất thần, không biết Ngũ Trác Hiên đã đứng sau lưng mình. Trông bộ dáng mất hồn mất vía của cô, anh nhíu mày.

Một cánh tay vòng qua đầu cô, cầm lấy phong thư.

Mi mắt Ngũ Trác Hiên chớp động, anh đọc đi đọc lại thật kỹ.

Doãn Tiểu Mạt không dám suy đoán tâm trạng anh lúc này, cô mím môi: “Em không muốn đi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”

Ngũ Trác Hiên chậm rãi nói: “Anh biết!”

“Em sẽ không xa anh đâu.” Cô nhỏ nhẹ nói.

“Anh biết!” Ngũ Trác Hiên kéo cô vào ngực.

Doãn Tiểu Mạt ôm chặt lấy anh.

Một lúc sau anh buông cô ra, hai tay bám lấy vai cô, nghiêm túc nói: “Đây là ước mơ của em phải không?”

“Phải, nhưng… ”

Ngũ Trác Hiên cắt ngang lời cô, giọng nói trầm tĩnh nhưng kiên định: “Đi đi!”

Doãn Tiểu Mạt không dám tin vào tai mình.

“Anh ủng hộ em đi, không phải vì anh nỡ rời xa em, mà vì anh hi vọng em có thể thực hiện được mơ ước của mình.”

Ngũ Trác Hiên luồn những ngón tay vào tóc cô, rồi lại ôm cô vào lòng.

“Nhưng… ” Doãn Tiểu Mạt cuống quýt muốn nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị vật gì đó chắn ngang, một chữ cũng không thốt ra được.

Ngũ Trác Hiên nắm tay cô, đùa nghịch móng tay xinh xắn của cô: “Ba năm đủ không? Lâu hơn nữa anh không đợi được đâu đấy.”

Nước mắt ngập bờ mi, Doãn Tiểu Mạt vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Ngũ Trác Hiên. Cô không biết bao nhiêu người có thể làm được chuyện này, tác thành cho người yêu đi để thực hiện giấc mơ. Cô thử đổi vị trí cho anh, phát hiện ra cô không làm được như anh. Anh là người nổi tiếng, là thần tượng trong lòng công chúng, nhưng anh lại sẵn sàng vì cô, cam tâm tình nguyện chờ đợi ba năm. Người đang yêu thường hay ích kỷ, chỉ mong lúc nào cũng được đầu ấp tay gối, không xa không rời. Nhưng người đang yêu cũng rất vô tư, sẵn sàng hi sinh vô điều kiện vì đối phương. Doãn Tiểu Mạt thực sự cảm động, trong lòng như xuất hiện một thứ gì đó cứ sinh sôi nảy nở mãi không ngừng.

Ngũ Trác Hiên thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, em có tài, có tương lai rộng mở, anh tuyệt đối không gò ép, kìm hãm sự phát triển của em.”

Viền mắt Doãn Tiểu Mạt đã lóng lánh, cô không phải người hay khóc, nhưng lúc này nước mắt lại trào ra không một lời báo trước, từng giọt từng giọt cứ lăn dài trên má.

Ngũ Trác Hiên véo mũi cô: “Đồ ngốc!”

Anh vừa nói xong, Doãn Tiểu Mạt liền bật khóc nức nở, làm thế nào cũng không ngừng lại được. Ngũ Trác Hiên chỉ có thể kiên trì dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc nữa, em còn khóc thế này hàng xóm sẽ tưởng em bị bắt nạt, lại đi báo cảnh sát đấy.”

Doãn Tiểu Mạt phì cười.

Ngũ Trác Hiên dịu dàng hôn lên dòng nước mắt của cô.

“Ba năm sau, anh ba lăm tuổi mất rồi!” Doãn Tiểu Mạt sụt sịt nói.

“Em chê anh già đấy à?” Sắc mặt Ngũ Trác Hiên thoáng hiện lên sự âm u.

“Em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt chớp mắt: “Em cảm thấy em làm anh lỡ dở, lương tâm cắn rứt.”

Ngũ Trác Hiên cúi đầu, chạm môi vào vành tai cô: “Thế nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, tới lúc đó, anh đã thành hoa tàn ít bướm rồi, không ai cần nữa đâu.”

Cô khẽ đấm vào người anh: “Nói vớ vẩn!”

Đừng nói anh giống như ăn chất bảo quản, vĩnh viễn trẻ trung như hai lăm tuổi, cho dù có một ngày anh già đi, thì trong trái tim cô, anh vẫn là người đàn ông phong độ, tuấn tú nhất.

Ngũ Trác Hiên cầm tay cô đưa lên hôn, ánh mắt lấp lánh nụ cười. Doãn Tiểu Mạt vụng về đáp lại.

Cánh tay anh bỗng dưng tăng thêm lực, ôm chặt lấy cô, tay kia nâng khuôn mặt cô lên, nâng niu như đang nâng một vật báu, một nụ hôn sâu phủ xuống chiếm lấy những tiếng nức nở vang ra từ đôi môi cô.



Ngày tiếp theo, Ngũ Trác Hiên đưa cô tới chỗ Phạm Phiên ăn cơm, không ngờ chạm mặt Thẩm Phi Hồng.

Trái ngược với sự lúng túng của Doãn Tiểu Mạt, Thẩm Phi Hồng lại tỏ ra hoàn toàn tự nhiên như đã biết trước sẽ có ngày này: “Cuối cùng cũng giảng hòa rồi à? Chúc mừng hai người nhé.”

“Chị Phi Hồng… ” Không biết vì sao, Doãn Tiểu Mạt lại cảm thấy hổ thẹn với Thẩm Phi Hồng.

Ngũ Trác Hiên thản nhiên gật đầu, tỏ ý mời ngồi.

“Em có hẹn rồi, để lần sau nhé.” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, tâm trạng dường như rất tốt.

“Ok, vậy đợi khi nào em rảnh, anh và Tiểu Mạt mời ăn cơm.”

“Không thành vấn đề.” Thẩm Phi Hồng vỗ vai Doãn Tiểu Mạt: “Tốt với anh ấy nhé!”

Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng: “Vâng!”

“Anh cũng thế đấy!” Thẩm Phi Hồng nói với Ngũ Trác Hiên.

Anh mỉm cười: “Đương nhiên.”

Thẩm Phi Hồng xoay người đi, lặng lẽ thở dài một hơi, thần sắc trở nên ảm đạm. Lúc còn trẻ, cô không nhìn ra Ngũ Trác Hiên đối xử tốt với mình, chỉ một mực theo đuổi thứ tình cảm lãng mạn, khắc cốt ghi tâm, để rồi cuối cùng chỉ nhận được vết thương cứa sâu trong lòng. Nhưng có một số việc, nếu để lỡ rồi thì chỉ có thể để lỡ, khi cô yêu Ngũ Trác Hiên thì trái tim anh đã hoàn toàn bị Doãn Tiểu Mạt chiếm giữ, hối hận cũng muộn, chỉ có thể chôn chặt tình cảm dưới đáy lòng, từ từ rời bỏ nó. Cô không hề mất đi niềm tin vào tình yêu, cô tin tưởng hạnh phúc thuộc về riêng mình vẫn chưa tới, có lẽ Jason đang lặng lẽ chờ đợi cô mới chính là bến đỗ cuối cùng của cô.

Doãn Tiểu Mạt nhìn theo bóng Thẩm Phi Hồng, tâm trạng phức tạp.

Ngũ Trác Hiên đặt tay mình bao phủ gọn lấy mu bàn tay cô: “Không được nghĩ lung tung!”

“Em có nghĩ lung tung đâu.”

“Còn nói không có, Doãn Tiểu Mạt, em nhớ cho kỹ, cho dù không có em thì anh cũng không đến với Thẩm Phi Hồng, thế nên em không được tự trách mình, hơn nữa, chuyện giữa anh và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi.” Ngũ Trác Hiên bình tĩnh nói, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như mặt nước.

Doãn Tiểu Mạt cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, miệng lí nhí: “Vâng.”

Khóe miệng Ngũ Trác Hiên khẽ nhếch lên, ánh mắt anh vô tình lướt qua phía Thẩm Phi Hồng, bất ngờ “ơ” lên một tiếng.

“Gì thế?”

Ngũ Trác Hiên hất cằm ra hiệu bảo cô nhìn theo.

Đối diện với Thẩm Phi Hồng là Tào Tử Di.

“Chị Tử Di… ” Doãn Tiểu Mạt bỗng đổ mồ hôi lạnh đầy trán. Chỗ này là nhà hàng của Phạm Phiên, vậy thì…

Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, Phạm Phiên đang đi về phía này, nụ cười thấp thoáng trên môi.

Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp nghĩ xem có nên nói với anh ta là Tào Tử Di cũng có mặt ở đây hay không thì anh ta đã tự động dừng lại trước mặt Tào Tử Di.

“Ông chủ Phạm, anh làm sao thế? Tự nhiên có hứng thú với chủ biên Tào à?” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, hôm này là lần đầu tiên cô gặp Tào Tử Di, cô không thích cách gặp gỡ trang trọng nên hẹn Tào Tử Di tới đây vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Tào Tử Di hờ hững nói: “Ông chủ? Xem ra bữa cơm này tòa soạn không phải trả tiền rồi.”

“Đấy là niềm vinh hạnh của anh.” Ánh mắt Phạm Phiên đầy sự dịu dàng, dường như trong đó chỉ có một mình Tào Tử Di.

Tào Tử Di hừ lạnh, quay đi không thèm để ý tới anh ta. Doãn Tiểu Mạt giật gấu áo Ngũ Trác Hiên: “Làm sao đây?”

Ngũ Trác Hiên dùng khẩu hình nói: “Yên lặng theo dõi.”

Thẩm Phi Hồng hết nhìn Phạm Phiên rồi lại nhìn Tào Tử Di, trong lòng chắc mẩm quan hệ giữa hai người họ nhất định không tầm thường.

Tất cả các món ăn đều được Phạm Phiên đích thân phục vụ, tỉ mỉ giới thiệu, còn bưng lên cả thứ đồ uống tự chế “Tùy Ý” của mình.

Tào Tử Di từ đầu tới cuối đều không nhìn Phạm Phiên, một mực cúi đầu nói chuyện với Thẩm Phi Hồng, đồ ăn không động đũa, đồ uống cũng không uống một ngụm.

Thẩm Phi Hồng tốt bụng nói: “Không hợp khẩu vị của chị à?”

Tào Tử Di mặt không biến sắc: “Có lẽ là đối diện với một vài người nên mất hứng ăn uống.”

Thẩm Phi Hồng thở dài ai oán: “Bộ mặt tôi có ảnh hưởng xấu đến thế sao?”

Tào Tử Di lập tức sặc: “Tôi không nói chị.”

Phạm Phiên tự giác rút lui, vẻ mặt buồn bã.

Doãn Tiểu Mạt lên tiếng gọi anh ta, khẽ nói: “Có cần trợ giúp không?”

Phạm Phiên ngán ngẩm nói: “Ngay cả cơ hội nói chuyện cô ấy cũng không muốn cho anh.”

Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ một lúc: “En giúp anh hẹn chị ấy.”

“Được được được, nhưng em đừng nhắc tới anh, nếu không cô ấy nhất định không chịu đi đâu.” Phạm Phiên có vẻ tràn đầy hi vọng, ánh mắt sáng rực.

Doãn Tiểu Mạt gật đầu: ”Em biết rồi.”

Một bên thì thầm to nhỏ bàn kế hoạch, bên kia Thẩm Phi Hồng hỏi Tào Tử Di: “Chị và anh Phạm… ”

Tào Tử Di tỏ ra thờ ơ, gắp miếng cá lên ăn: “Bạn trai cũ, cô hiểu không, ha ha.”

Thẩm Phi Hồng kinh ngạc: “Nhưng mà hình như anh ấy còn chưa quên tình cũ với chị.”

“Ảo giác thôi, ngày xưa chia tay rất tuyệt tình.” Chuyện cũ này, Tào Tử Di vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, hôm nay thực sự có ý muốn tâm sự cùng Thẩm Phi Hồng.

“Không thể tái hợp sao?”

Tào Tử Di lắc đầu, dù gương vỡ lại lành cũng khó mà bù đắp được vết thương lòng. Huống hồ, mẹ anh vẫn còn phản đối, nửa năm trước cô có ngẫu nhiên gặp mẹ Phạm Phiên, ánh mắt bà nhìn cô vẫn tràn ngập sự khinh ghét. Tới tận bây giờ cô cũng không quên được ánh mắt ấy.

Thẩm Phi Hồng thở dài.

“Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi đến vẫn còn nhiệm vụ.” Nói tới chuyện công việc, Tào Tử Di tựa như biến thành người khác, phấn chấn tinh thần, vô cùng chuyên nghiệp.

Có lẽ cùng gặp trắc trở trong tình yêu nên Thẩm Phi Hồng cảm thấy đồng cảm với Tào Tử Di, cô vui vẻ hợp tác trong buổi phỏng vấn, nhiệt tình trả lời tất cả câu hỏi của Tào Tử Di, cuối cùng còn hỏi: “Chị còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Chị Thẩm thật tốt bụng!” Tào Tử Di khẽ than, không phải ai cũng nói năng dễ nghe như vậy.

“Gọi tôi là Phi Hồng thôi, tuổi chúng ta chắc cũng không hơn kém là bao.”

Tào Tử Di không hề khách khí, vô tư chấp nhận đề nghị.

Thẩm Phi Hồng cười, gắp đồ ăn cho Tào Tử Di, chu miệng hỏi: “Chị quen họ à?”

Tào Tử Di bấy giờ mới quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phạm Phiên đang nhìn mình chằm chằm, cô hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, trông thấy Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, cô mỉm cười: “Quen.”

“Hóa ra đều là người quen cả.”

Tào Tử Di mím môi: “Thế giới này thật nhỏ.” Nhưng thực ra có đôi lúc nó trở nên mênh mông hun hút, sau khi chia tay với Phạm Phiên, cô và anh đã mấy năm không gặp nhau.

Thẩm Phi Hồng sâu xa nói: “Những người có duyên phận, cho dù ở nơi nào, đi luẩn quẩn một vòng rồi cũng sẽ gặp được nhau.”

Là như vậy sao? Tào Tử Di bất giác cười.

Mấy ngày sau, Tào Tử Di nhận được điện thoại của Doãn Tiểu Mạt, hẹn cô đi dạo phố.

Sợ bị nghi ngờ nên Doãn Tiểu Mạt đã cố ý đợi hai ngày sau mới hẹn, nhưng Tào Tử Di sao không đoán ra có liên quan đến Phạm Phiên được chứ, chỉ có điều, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn đồng ý lời mời của Doãn Tiểu Mạt.

“Chị ấy đồng ý rồi.” Doãn Tiểu Mạt thở phào.

“Tốt quá!” Phạm Phiên xoa xoa hai bàn tay.

“Em chịu trách nhiệm đưa chị ấy tới phòng trà, còn lại dựa vào anh.”

Phạm Phiên trịnh trọng gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng, anh nhất định sẽ tận dụng triệt để.

Lúc đầu là nói Tào Tử Di đưa Doãn Tiểu Mạt đi mua sắm, cuối cùng ra về chỉ có Tào Tử Di là túi lớn túi nhỏ, còn Doãn Tiểu Mạt tay không.

“Cái váy vừa nãy rất hợp với em, sao không mua?” Tào Tử Di hỏi.

Doãn Tiểu Mạt cười: “Hơi đắt.”

“Chị tặng em.” Tào Tử Di kéo tay cô lại định quay lại cửa hàng. Doãn Tiểu Mạt vội ngăn cản, hiện giờ cô không túng thiếu, chỉ là không quen tiêu tiền như nước mà thôi.

Tào Tử Di biết tính cô nên không ép: “Chuyện du học quyết định chưa?”

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vẫn chưa ạ.”

“Em nghĩ thế nào?”

Doãn Tiểu Mạt thành thực nói: “Em muốn đi nhưng không nỡ rời khỏi đây.”

“Em không nỡ rời khỏi Ngũ Trác Hiên thì có”, Tào Tử Di trêu cô.

Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận: “Vâng”.

“Vậy còn phải xem trong lòng em coi chuyện gì quan trọng hơn.” Tào Tử Di cúi đầu nghĩ một lúc mới nói. Trước đây, cô đã từng có cơ hội được làm việc tại một tạp chí nổi tiếng nước ngoài, nhưng vì Phạm Phiên mà cô đã từ bỏ cơ hội đó. Mãi tới tận hôm nay Phạm Phiên cũng chưa biết chuyện này nhưng Tào Tử Di không hề hối hận về quyết định năm xưa của mình. Nói thế nào đi nữa, quãng thời gian đó, ma lực của tình yêu rất lớn.

“Em đừng có nói với chị là cả hai chuyện đều quan trọng như nhau.”

Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ, lập tức trả lời: “Đương nhiên Ngũ Trác Hiên quan trọng hơn.”

Hóa ra cũng là một cô gái đặt tình yêu lên trên hết, Tào Tử Di cười: “Em có sẵn sàng vì anh ấy mà từ bỏ lý tưởng của mình không?”

“Nếu nhất định phải chọn một trong hai, em sẵn sàng từ bỏ lý tưởng.” Doãn Tiểu Mạt đáp không do dự.

Tào Tử Di lại hỏi: “Tương lai sẽ không hối hận chứ?”

“Không đâu, một khi em đã quyết định thì sẽ không hối hận.” Ánh mắt Doãn Tiểu Mạt toát lên sự kiên nghị.

“Nếu, chị nói là nếu, em với Ngũ Trác Hiên chia tay, em cũng không hối hận sao?” Con ngươi Tào Tử Di chợt trở nên sâu thẳm.

“Không đâu.” Chỉ cần đã từng thật lòng yêu nhau, vậy là đủ rồi.

Tào Tử Di cười rạng rỡ: “Doãn Tiểu Mạt, em đã có quyết định của riêng mình rồi, không phải ư?”

Đúng vậy, thật ra đáp án đã nằm trong tim từ lâu rồi. Nụ cười lấp lánh trên khóe môi Doãn Tiểu Mạt.

“Haizzz… đi mỏi chân quá, kiếm chỗ nào ngồi nghỉ đã!”

Doãn Tiểu Mạt giật mình nhớ tới nhiệm vụ hôm nay, liền cười nói: “Chị Tử Di, em biết một quán cà phê được lắm, chúng ta tới đó đi.”

“Xa không?”

“Không xa đâu, đi mấy phút thôi.”

Tào Tử Di lời ít ý nhiều: “Vậy đi thôi!”

Doãn Tiểu Mạt vội giúp Tào Tử Di xách mấy túi chiến lợi phẩm, hùng hổ đi về phía trước.

Tào Tử Di cứ tưởng Tiểu Mạt sẽ nhắc tới chuyện của Phạm Phiên, thậm chí nói tốt cho anh ta trước mặt mình, nhưng đến giờ Tiểu Mạt nửa chữ cũng không nói. Tào Tử Di thở dài, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Doãn Tiểu Mạt đưa Tào Tử Di tới quán Bạn Cũ đã hẹn trước với Phạm Phiên, cô thuê một phòng VIP, gọi vài món ăn, sau đó nhăn mặt nói: “Chị Tử Di, em vào toilet một lát.”

Tào Tử Di không hề nghi ngờ, gật đầu.

Doãn Tiểu Mạt xách túi chuồn mất. Màn tiếp theo là của Phạm Phiên rồi, có thể anh ta sẽ lại thất bại, cũng có thể sẽ đả động được trái tim của Tào Tử Di, kết cục không ai đoán trước được, chỉ cần nỗ lực hết sức thì bản thân sẽ không hối hận.

Buổi tối, Doãn Tiểu Mạt làm một bàn thức ăn thịnh soạn cho Ngũ Trác Hiên, ba ngày qua ở công ty anh phải họp hành liên tục, lên kế hoạch hoạt động cho năm tới. Cô rất muốn giúp đỡ anh nhưng chuyện làm ăn cô hoàn toàn mù tịt, cô chỉ biết mỗi vẽ tranh và viết bản thảo, việc duy nhất cô có thể làm cho anh chính là trấn an cái dạ dày của anh.

Ngũ Trác Hiên hỏi thăm chuyện của Phạm Phiên, Doãn Tiểu Mạt cười bí hiểm: “Em cũng không biết, những việc giúp được em đã giúp cả rồi.”

“Em vất vả rồi.” Ngũ Trác Hiên ôm hai vai cô.

Doãn Tiểu Mạt phá lên cười: “Em vất vả gì đâu.”

Ngũ Trác Hiên chỉ vào bàn ăn: “Làm mất nhiều thời gian lắm phải không?”

“Không nhiều lắm, không bù được nỗi cực nhọc của anh, thế nên anh phải ăn nhiều vào đấy.” Doãn Tiểu Mạt híp mắt cười, gắp thức ăn vào bát anh.

Ngũ Trác Hiên đưa cho cô một phong thư: “Em mở ra xem đi.”

Doãn Tiểu Mạt mở ra, tâm trạng rối ren.

Đây là hộ chiếu và visa mà Ngũ Trác Hiên đã giúp cô làm.

“Anh vội đuổi em đi thế à?” Giọng nói của cô không hiểu là hờn dỗi, là buồn tủi, hay thất vọng. Cô khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định cuối cùng.

Ngũ Trác Hiên bất ngờ hôn môi cô: “Ngốc!”

Doãn Tiểu Mạt ôm lấy cổ anh: “Em đi rồi anh chắc chắn sẽ không ăn uống tử tế, thức đêm, uống cà phê thay nước, anh bảo em làm sao yên tâm được?”.

Ngũ Trác Hiên ung dung nhìn cô: “Em coi anh là thằng bé ba tuổi đấy à?”

Cô lầm bầm: “Không khác là mấy.”

Anh dịu dàng hôn lên trán cô: “Em tưởng anh nỡ xa em sao?”

Doãn Tiểu Mạt chu miệng: “Em thấy anh đang nóng lòng muốn đuổi em đi.” Cô cố tình gây sự, biết rõ Ngũ Trác Hiên chỉ muốn tốt cho mình nhưng vẫn không nhịn được nói hờn dỗi.

Tâm trạng cô lúc này đang rất mâu thuẫn, những lời chắc như đinh đóng cột cô nói với Tào Tử Di thực ra cũng là để thuyết phục bản thân mình, nhưng Ngũ Trác Hiên lại tận lực thu xếp ổn thỏa mọi chuyện giúp cô khiến lòng cô bị lung lay. Cô tức giận bản thân không dứt khoát quyết định, đành trút bực dọc lên người anh.

Ngũ Trác Hiên vuốt nhẹ tóc cô: “Sang năm anh đi Hà Lan chụp ảnh cho một tạp chí, tham gia chương trình biểu diễn thời trang Xuân Thu, chuẩn bị giới thiệu một vài bộ phim truyền hình phát sóng trên kênh tiếng Trung của Hà Lan, còn một loạt các hoạt động tuyên truyền khác nữa, còn có… ”

Doãn Tiểu Mạt há hốc mồm kinh ngạc: “Cái gì thế?”

“Lịch làm việc năm tới.” Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

“Sang năm anh đều làm việc ở Hà Lan à?” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.

“Năm sau nữa và ba năm tới còn chưa có kế hoạch, dần dần thu xếp… ”

Doãn Tiểu Mạt bất ngờ hôn lên môi anh, kỹ năng còn vụng về nhưng không làm mất sự nhiêt tình của Ngũ Trác Hiên, anh điên cuồng tách đôi môi cô. Doãn Tiểu Mạt tránh né không chịu mở miệng lại càng khiến người ta mê đắm, cả người cô như con thuyền xuôi dòng, nhấp nhô theo sự chỉ dẫn của anh. Cô bám lấy hai vai anh, để mặc mình chìm đắm trong sự mê hoặc kia…

Không biết bao lâu sao Ngũ Trác Hiên mới buông cô ra. Mặt cô đỏ bừng, dù không phải lần đầu tiên hôn thắm thiết như vậy nhưng lần nào Doãn Tiểu Mạt cũng đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô tóm lấy chiếc cà vạt của anh, nghịch trong tay: “Sao lại ngốc như thế?”.

“Ý em là gì?” Khóe miệng Ngũ Trác Hiên cong lên.

Doãn Tiểu Mạt lí nhí đáp: “Sắp xếp nhiều việc ở Hà Lan như thế, rất mệt đấy.”

“Vậy mà em còn nói anh vội đuổi em đi?” Ngũ Trác Hiên nửa hờn giận, nửa làm nũng.

“Em sai rồi.” Doãn Tiểu Mạt lập tức nói, chưa bao giờ cô hiểu tâm lý của anh như lúc này.

Hàng lông mày của anh giãn ra: “Em yên tâm, anh sẽ vì em mà giữ thân như ngọc.”

Doãn Tiểu Mạt: “… ”

Ngũ Trác Hiên tủm tỉm, vẻ mặt dịu dàng, chính dáng vẻ này của anh đã khuấy đảo tâm hồn thiếu nữ của cô, ngang ngược chiếm giữ lấy toàn bộ tình cảm lẫn lí trí cô, như vậy bảo làm sao cô không nỡ rời xa anh cơ chứ.

“Anh tốt với em như thế, em càng không muốn rời xa anh.”

“Hằng tháng, anh sẽ tranh thủ thời gian tới thăm em, đến kỳ nghỉ em cũng có thể về nước gặp anh, hoặc là anh bay sang đó với em cũng được, không thành vấn đề.”

“Em sẽ rất nhớ anh.”

“Anh cũng vậy.” Đáy mắt anh dâng trào sự ấm áp.

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Thực ra trong lòng em, không có gì quan trọng hơn anh.”

Ngũ Trác Hiên sững người.

“Em hát tặng anh một bài hát, có lẽ anh chưa từng nghe, hoặc là nghe rồi nhưng không nhớ.” Cô tựa gần vào người anh, hơi thở nồng ấm phả vào người anh. “Không được cười em!”

“Không cười.” Ngũ Trác Hiên nắm lấy tay cô.

Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,

Em hi vọng em đừng bao giờ thay đổi bản thân.

Cứ từ từ, từ từ tiến về phía trước,

Thời khắc giấc mơ thành hiện thực nhất định sẽ đến.

Những lúc giông bão ùa về, em sẽ là chiếc ô của anh.

Đôi khi lầm đường lạc lối, em sẽ là bản đồ của anh

Nếu mây đen giăng kín những vì sao,

Em sẽ hóa thành gió xua tan mây đen u tối.

Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,

Em hy vọng anh đừng bao giờ thay đổi bản thân.

Em muốn chứng kiến vẻ mặt rạng ngời của anh sau này,

Thế nên em sẽ ở bên anh vĩnh viễn…

Ngũ Trác Hiên cảm động, bài hát này anh đã từng nghe, hơn nữa còn làm bạn cùng anh trong những đêm mất ngủ. Bảy năm trước, khi anh vừa chuyển từ ca hát lấn sân sang điện ảnh, anh nhận được vài bộ phim, nhưng không gây được tiếng vang. Giới giải trí bắt đầu chỉ trích anh chỉ được cái mã bề ngoài, không có tài cán, anh cảm thấy vô cùng áp lực, thỉnh thoảng đi uống vài ly với bạn bè, bị phóng viên chụp trộm, rồi nói anh sa ngã, không có chí tiến thủ. Các đơn vị làm phim cũng không giao vai nam chính cho anh nữa. Từ khi mười tám tuổi mới bước vào nghề, anh luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải cú đả kích lớn như thế, trong lòng thật sự khó chịu. Đó là quãng thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời anh, hằng đêm mất ngủ, lắm lúc anh tự hỏi, liệu có phải bản thân không phù hợp với giới giải trí, liệu có phải mình nên rời khỏi đây, không để mất mặt thêm nữa? Đúng lúc đó, công ty giao cho anh một gói bưu phẩm được gởi từ thành phố S tới, qua rất nhiều người mới đến được tay anh. Trong bưu phẩm có một bức thư và một hộp quà, gói rất đẹp. Thư viết: Đừng nản lòng, cho dù một trăm người có tới chín chín người nói anh không làm được, em vẫn tin anh sẽ làm được. Em tin tưởng vào năng lực của anh một trăm phần trăm, bởi vì em là fan số một của anh. Cuối thư ký tên YXM. Trong hộp quà là một băng cát sét, vừa mở ra anh đã nghe thấy một giọng hát non nớt, trẻ con của một cô gái.

Giống như một ánh nến bùng sáng giữa đêm đen, Ngũ Trác Hiên có cảm giác cuộc đời ảm đạm của mình xuất hiện một tia sáng soi đường. Anh nghĩ, chỉ cần có một fan còn quan tâm anh, anh sẽ không từ bỏ lý tưởng của mình. Anh tin, thời điểm anh tỏa sáng sẽ có ít nhất một người chứng kiến được nụ cười rạng rỡ của anh, vì cô ấy đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Sau đó, có một lần Ngũ Trác Hiên tới thành phố S biểu diễn trong một trại trẻ mồ côi. Bên tổ chức tặng anh một bó hồng lớn, anh giao cho trợ lý. Diễn xong, anh phân phát kẹo scôôla cho bọn trẻ, tiếng vỗ tay còn nhiều hơn cả khi anh hát. Một bé trai tiến đến đưa cho anh bó hoa tulip đỏ, anh lấy làm lạ, bé trai này từ đâu mà có cả một bó hoa tulip? Đứa bé giải thích đây là hoa của một chị nào đó tặng cho anh, đã đi rồi. Nó còn đưa cho anh một tấm thiệp, nói là chị gái kia đánh rơi, trên đó viết: Nếu thế gian này chỉ còn lại một người ở bên anh, thì người đó là em, ký tên YXM. Ngũ Trác Hiên lập tức hiểu ra bó hoa và tấm thiệp này là gửi tặng mình, dù không biết vì sao cô gái ấy không tự tay tặng nhưng anh biết chắc cô ấy vì anh mà đến. Cũng chỉ có fan của anh mới biết anh thích nhất hoa tulip đỏ.

YXM, Ngũ Trác Hiên cảm thấy tiếc nuối vì không sớm nghĩ ra, đây chính là tên của Doãn Tiểu Mạt viết tắt bằng phiên âm tiếng Anh.

Doãn Tiểu Mạt không ngờ anh lại suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, cô hát xong, sợ hãi nói: “Đây là bài hát em viết tặng anh khi em mười lăm tuổi. Không có ý gì hết, lúc đó chỉ muốn anh biết vị trí quan trọng của anh trong lòng em mà thôi. Em thích anh rất lâu, rất lâu rồi, ước mơ của em quan trọng, nhưng còn kém xa anh… ”

Ngũ Trác Hiên dùng nụ hôn niêm phong môi cô.

Doãn Tiểu Mạt cảm nhận được nụ hôn này hoàn toàn khác những lần trước, yêu thương nhiêu hơn, dịu dàng nhiều hơn, cuốn theo bao nhiêu ký ức đã qua. Anh cô độc nửa cuộc đời, cuối cùng đã tìm thấy một chốn bình yên của mình.

“Tiểu Mạt!”

Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng, mỗi lúc một cuồng nhiệt.

“Anh sao thế?” Rốt cuộc cô đã tìm thấy giọng nói của mình.

Ngũ Trác Hiên không lên tiếng, anh mở ví tiền ra lấy một tấm thiệp đã ngả màu hoen ố, chữ viết trên đó không còn rõ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Ngón tay cô run lên, miệng há hốc: “Anh… đây là… ” Cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ tấm thiệp này tới được tay anh.

Đôi mắt anh trở nên thâm trầm: “Vì sao lúc đó không đích thân đưa cho anh?”

Doãn Tiểu Mạt cố gắng nhớ lại, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Năm ấy cô học cấp hai, túi tiền hạn hẹp, nhưng khi biết tin Ngũ Trác Hiên tới thành phố S biểu diễn, cô đã dùng tiền tiêu vặt tích góp được để mua một bó hoa tulip đỏ mà anh thích. Sau đó thấy bên tổ chức đã chuẩn bị một bó hoa hồng rất lớn tặng anh, cô liền bỏ ý nghĩ tặng anh. Vì phải trở về trường học ngay nên cô tiện tay đưa bó tulip cho cậu bé đứng bên cạnh. Trên đường quay về, thò tay vào túi áo mới phát hiện ra tấm thiệp đã không cánh mà bay, chỉ có thể cười trừ.

Ngũ Trác Hiên mỉm cười, đây đúng là ý trời, cuối cùng anh vẫn nhận được cả hoa lẫn thiệp.

Doãn Tiểu Mạt buồn bực nói: “Chữ xấu quá đi!”

Khó coi thế này mà khi ấy cô dám nghĩ đem tặng anh, mất mặt chết đi được.

Ngũ Trác Hiên bật cười lớn: “Anh thấy khá được mà.”

“Anh cũng thật là, thiệp đã úa vàng hết rồi còn giữ.”

“Anh cam tâm tình nguyện.”

Cô mỉm cười hạnh phúc.

Anh gõ vào đồng hồ trên tay: “Anh phải về rồi.”

Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng nói: “Tối nay có thể không về không?”

Sống lưng Ngũ Trác Hiên thẳng đứng, giọng nói âm u: “Không được.” Anh không phải Liễu Hạ Huệ, không thể đảm bảo sẽ tuân thủ lễ tiết khi cô nam quả nữ bên nhau một đêm.

Chiếc miệng xinh xắn của Doãn Tiểu Mạt chợt mếu máo, vành mắt đã hoen đỏ.

Ngũ Trác Hiên thở dài: “Đừng như vậy!”. Anh cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Doãn Tiểu Mạt bật dậy, chạy ra cửa, ôm lấy anh từ đằng sau.

“Đừng đi!”

Ngũ Trác Hiên khẽ rùng mình: “Tiểu Mạt, buông tay ra!” Sự tự chủ của anh từ trước tới giờ không hề có tác dụng khi ở bên cạnh cô, nhất là hôm nay lại trong một bầu không khí khiến người ta không cầm lòng được thế này.

“Em không buông.” Doãn Tiểu Mạt càng siết chặt tay.

Nụ cười thấp thoáng trên môi Ngũ Trác Hiên: “Đừng làm loạn nữa.”

Doãn Tiểu Mạt cố đè nén sự rụt rè, chạm môi vào môi anh. Động tác vụng về, lúng túng của cô lại khiến anh cảm thấy hưng phấn và kích thích một cách khó hiểu, tựa như có một dòng khoái cảm từ tứ chi đang nhanh chóng chảy xuống tự lại một vị trí dưới thân, khát vọng trong lòng càng lúc càng trào dâng mãnh liệt.

Ngũ Trác Hiên thở gấp: “Tiểu Mạt, em sẽ hối hận!”

Doãn Tiểu Mạt toàn thân tựa vào người anh, lóng ngóng cởi cúc áo sơ mi của anh, lấy hành động để biểu đạt sự kiên định của mình.

Đôi mắt sâu không đáy của anh nhìn chằm chằm cô, bàn tay đặt trên vai cô càng ngày càng nóng rực, lực dồn lên mỗi lúc mỗi mạnh.

Chiếc áo của anh được thiết kế đặc biệt, không giống với những chiếc áo bình thường khác, Doãn Tiểu Mạt lần mò mãi vẫn không cởi được, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, càu nhàu: “Thật phiền phức!”

Cô vung tay ra định rời khỏi người anh nhưng Ngũ Trác Hiên đương nhiên không chịu buông tha. Anh cúi xuống ôm ngang người cô, đặt cô lên sofa, nụ hôn đầy tính chiếm hữu: “Bây giờ hối hận đã muộn rồi.”

“Ai hối hận chứ!” Cô vẫn còn cãi bướng,

Giọng nói âm u của anh vang lên: “Vậy thì tốt.” Hơi thở nóng bỏng phả vào người cô, anh hôn cô triền miên rất lâu mới thỏa mãn: “Doãn Tiểu Mạt, chơi với lửa có ngày chết cháy!”

Mặt cô nóng ran, bàn tay vô ý bám chặt tấm lưng tráng kiện của anh. Ngũ Trác Hiên rùng mình, tiếp tục cắn mút làn da cô. Đôi môi anh dường như có ma lực, phủ tới đâu nơi đó liền run rẩy. Áo đang mặc chẳng mấy chốc đã rời khỏi cơ thể, nội y cũng không cánh mà bay. Mỗi sợi dây thần kinh, mỗi vùng da thịt trên người cô đều bị anh đốt cháy. Doãn Tiểu Mạt nhắm nghiền hai mắt, thụ động tiếp nhận từng đợt sóng trào. Những nụ hôn của anh khiến cô hoàn toàn chìm vào mê luyến.

Anh chậm chạp tiến vào cơ thể cô, cảm nhận rõ sự run rẩy của cô. Anh hôn nhẹ lên mắt cô: “Đừng sợ!” Anh ngừng động tác, đợi hàng lông mày của cô giãn ra mới lần nữa từ từ di chuyển.

Đau, nhưng còn có khoái cảm. Doãn Tiểu Mạt muốn thét lên, nhưng âm thanh thoát ra miệng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ. Thân thể cô đã bị thu phục bởi sự dẫn dắt đầy nam tính của anh.

Làn môi Ngũ Trác Hiên lướt qua từng tấc da trên người cô, sự kiên nhẫn của anh cực lớn, từng chút từng chút một trêu chọc xúc cảm của cô. Đốm lửa sâu trong lòng cô bùng cháy mãnh liệt, khiến cô không kìm được ưỡn người lên, ham muốn nhiều hơn.

Ngũ Trác Hiên rất dịu dàng, tất cả phương thức biểu đạt tình yêu của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình, anh đều làm hết, không quên một bước.



Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên vừa chiếu vào phòng, Doãn Tiểu Mạt liền tỉnh giấc, ký ức duy nhất còn sót lại trong đầu cô là đêm qua mình đã thiếp đi trong uể oải, chắc là Ngũ Trác Hiên bế cô về phòng. Bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều, có vẻ anh ngủ rất say. Doãn Tiểu Mạt ôm chăn định xuống giường. Thấy động, Ngũ Trác Hiên liền tỉnh, thản nhiên thu hết cảnh sắc tươi đẹp vào đáy mắt, sau đó ôm lấy cô từ phía sau: “Chào buổi sáng!”

Giọng thì thào của anh đầy sức gợi cảm, Doãn Tiểu Mạt bất chợt thấy toàn thân nóng ran.

“Chào… chào buổi sáng.” Cô lí nhí nói.

Ngũ Trác Hiên đột nhiên lật người cô lại, dùng nụ hôn bao phủ làn môi anh đào của cô.

Doãn Tiểu Mạt khẽ “ưm” một tiếng, giờ trời đã sáng bảnh mắt rồi, sao lại bắt đầu thế này.

Sự bị động tiếp nhận lúc đầu của cô chuyển thành sự nhiệt tình đáp trả, cô bị cánh tay đặt bên eo dẫn dắt, những ngón tay thon dài của anh ép chặt người cô. Bình minh tươi đẹp lại được thưởng thức trên giường…

Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là giữa trưa. Doãn Tiểu Mạt không thể nào cựa quậy được vì cả người đã bị Ngũ Trác Hiên chiếm giữ, cô đá nhẹ chân: “Dậy thôi!”

Ngũ Trác Hiên mở mắt, ánh mắt mơ màng: “Để anh ngủ thêm chút nữa!”

“Em đói rồi.” Dạ dày không khách khí mà kêu lên mấy tiếng.

“Thế em dậy trước đi.” Ngũ Trác Hiên nũng nịu, không biết học ở đâu cái kiểu mặc cả thế này.

Doãn Tiểu Mạt làm sao dám trở mình? Nghĩ một lúc, cô mặc kệ anh, cuộn chăn xuống giường, Ngũ Trác Hiên gọi với lại: “Trả chăn cho anh.”

Cô đương nhiên không dám quay đầu lại. lúng túng tay chân trong chăn để mặc quần áo, sau đó mới ném chăn lên giường.

Cả quá trình, Ngũ Trác Hiên cứ một mực tủm tỉm cười.

Doãn Tiểu Mạt chạy như bay vào phòng tắm, hai chân mềm nhũn. Cô gái trong gương khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh nước đầy quyến rũ. Cô vỗ vỗ hai má, vẻ mặt rạng rỡ, tâm trạng tốt không gì sánh được.

Lúc Doãn Tiểu Mạt quay vào phòng ngủ, Ngũ Trác Hiên đã mặc quần áo chỉnh tề, bộ dạng cách biệt một trời một vực so với lúc chỉ có hai người trên giường. Doãn Tiểu Mạt oán thầm trong bụng, đúng là mặt người dạ thú!

“Đang nghĩ gì thế?” Ngũ Trác Hiên khá hiểu cô, dám chắc lúc này cô đang nghĩ bậy bạ gì đó trong đầu.

Doãn Tiểu Mạt nhất định không chịu nói ra suy nghĩ thực lòng của mình, chiêu thứ nhất là chối phắt: “Không có gì!”, chiêu thứ hai là đánh trống lảng: “Anh mau đi rửa mặt đi rồi tới công ty, nếu không chị La Thu Thu sẽ đòi giết người đấy.”

“Hiếm hoi lắm mới có một hôm không đi làm, sợ gì chứ.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.

“Không được, không được.” Doãn Tiểu Mạt không thể chấp nhận, Ngũ Trác Hiên là một người cuồng công việc, 365 ngày không nghỉ ngơi. Nếu đột nhiên anh nghỉ, người đầu tiên La Thu Thu tìm tới chắc chắn là cô, cô không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Ngũ Trác Hiên nhún vai không nói.

Doãn Tiểu Mạt làm hai món ăn đơn giản: “Buổi trưa ăn nhẹ nhàng một chút, tối về em làm cơm ngon cho anh.”

“Ăn gì có thể để anh chọn không?’

“Được thôi, anh muốn ăn gì?”

Ánh mắt của Ngũ Trác Hiên nổi lên sự mờ ám, Doãn Tiểu Mạt hiểu ra âm mưu của anh, thẹn quá hóa giận ném đôi đũa xuống bàn, Ngũ Trác Hiên vội giữ cô lại, không dám đùa nữa.

Buổi chiều, Doãn Tiểu Mạt ra ngoài mua thức ăn, sau đó về nhà ngồi thất thần. Cho dù Ngũ Trác Hiên đã vì cô mà sắp xếp rất nhiều dự án ở Hà Lan, cô vẫn không muốn rời khỏi đây. Nhưng nếu cứ tiếp tục cả ngày ăn không ngồi rồi thế này không hợp với tính cách của cô. Cô không quen tiêu tiền của đàn ông, càng không muốn làm một bà quản gia ru rú ở nhà, cô phải tính lại kế hoạch tương lai của mình.

Cô có hai dự định, thứ nhất là tiếp tục học chuyên sâu tại một trường tốt trong nước, hai là tìm một công việc phù hợp với chuyên môn, như vậy cũng không đến nỗi làm thiêu trụi tài năng vẽ tranh của mình.

Doãn Tiểu Mạt ngồi cắn bút cả ngày không biết làm thế nào, lựa chọn nào cũng ổn. Hay là hỏi Hứa Chi Nhiên?

Trưng cầu ý kiến của anh một chút, không anh lại trách cô không coi anh là anh trai.

Điện thoại vừa kết nối, Doãn Tiểu Mạt đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Chi Nhiên: “Tiểu Mạt, đúng lúc anh đang có việc tìm em. Nhưng hiện tại anh không ra ngoài được, em tới đây một chuyến được không?”

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt đang vô cùng nhàn rỗi nên đồng ý không do dự.

Cô thư ký đưa Doãn Tiểu Mạt tới phòng làm việc của Hứa Chi Nhiên: “Giám đốc đang họp, anh ấy dặn em bảo chị chờ một lát.”

Doãn Tiểu Mạt gật đầu.

Cô thư ký bưng tới một tách cà phê rồi ra ngoài.

Doãn Tiểu Mạt ngồi nghịch điện thoại một lúc thì thấy Úc Doanh gọi điện tới. Hiện tại Úc Doanh đã vững chân ở tòa soạn mới, biết Doãn Tiểu Mạt rời khỏi tạp chí Duyệt Quân nên ngỏ ý mời cô tới chỗ mình. Doãn Tiểu Mạt vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý.

“Vậy em ghi địa chỉ lại, khi nào bớt chút thời gian ghé qua chỗ chị.” Úc Doanh vui vẻ nói. Cô rất ưng Doãn Tiểu Mạt, Duyệt Quân không giữ chân Doãn Tiểu Mạt ở lại là một tổn thất lớn.

Doãn Tiểu Mạt tìm bút trên bàn làm việc của Hứa Chi Nhiên, ghi địa chỉ xong rồi nói: “Cảm ơn chị!”

Úc Doanh cười ha ha: “Cảm ơn cái gì chứ, em có thực lực thì chị mới mời em. Mong mỏi em gia nhập tòa soạn của chị càng sớm càng tốt, tới lúc đó chúng ta hợp sức làm việc, nhất định sẽ đạt được thành tích cao.”

Doãn Tiểu Mạt cúp máy trong hân hoan. Úc Doanh chẳng khác nào cơn mưa ngày hạn hán, đúng lúc cô cần thì xuất hiện. Cô đặt bút lại chỗ cũ, vô tình trông thấy giữa đống tài liệu trên bàn lộ ra một góc giấy có tên mình. Cô tiện tay rút ra xem, góc dưới bên phải ngoài phong bì có ghi ba chữ Doãn Tiểu Mạt. Có liên quan tới mình ư? Doãn Tiểu Mạt không kìm được lòng hiếu kỳ, cởi sợi dây quấn bên ngoài ra.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, Doãn Tiểu Mạt nhất định không muốn trông thấy tập tài liệu đó.

Cây bút máy trong tay cô rơi xuống đất.

Đúng lúc này, Hứa Chi Nhiên đẩy cửa vào. Thấy tập tài liệu trên tay Doãn Tiểu Mạt, mặt anh biến sắc.

Bàn tay cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Anh, anh mau nói cho em đây không phải sự thật.”

Hứa Chi Nhiên lâm vào trầm mặc. Anh đứng tên rất nhiều công ty, bạn bè vô số, quan hệ rộng rãi, tập tài liệu này vô tình mà có được, quay về công ty bận họp nên chưa kịp cất đi. Lúc ngồi trong phòng họp đã sợ Doãn Tiểu Mạt đọc được, nên vừa tan họp liền vội vã quay về ngay nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.

“Anh nói đi!” Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu, vẻ mặt thảng thốt.

Hứa Chi Nhiên thở dài, không có cách nào giấu nữa, đành cố gắng chọn lời mà nói: “Tiểu Mạt, anh không muốn lừa em, những gì em đọc được đều là sự thật.”

Cả người Doãn Tiểu Mạt mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Trong tài liệu ghi rõ, năm xưa chiếc xe du lịch của bố mẹ cô vì tránh một chiếc xe con mà đâm vào gốc cây, bị thương không cứu được. Những chuyện này cô đều đã biết, duy nhất một điều cô không ngờ tới, chiếc xe con kia là của bố mẹ Ngũ Trác Hiên. Toàn thân cô run rẩy, bố mẹ rời khỏi cõi đời này là nỗi đau lớn vĩnh viễn nằm trong tim cô, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn chưa hết nhức nhối.

“Lúc đó, bố mẹ Ngũ Trác Hiên đều có mặt trên chiếc xe kia, nếu xe khách không kịp thời tránh thì cả hai bên đều bị tổn thất. Hơn nữa, hai người họ không hề vi phạm luật, mà vi tránh một chiếc xe đi ngược chiều nên mới gây ra tai nạn.” Hứa Chi Nhiên sợ cô suy nghĩ lung tung, vội vàng giải thích rõ.”

Doãn Tiểu Mạt một câu cũng không nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Hứa Chi Nhiên đặt tay lên hai vai cô: “Tiểu Mạt, việc này không liên quan tới Ngũ Trác Hiên, em không được giận cá chém thớt.”

Trong đầu Doãn Tiểu Mạt vang lên một tiếng nổ rầm trời, cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ.

Hứa Chi Nhiên vô cùng hối hận. Trước đây, anh còn chưa suy nghĩ kỹ xem có cần phải nói chuyện này cho Tiểu Mạt biết hay không, thâm tâm anh cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn. Anh nghĩ nó không quan trọng, không liên quan tới Ngũ Trác Hiên, có lẽ là vì chuyện này không ảnh hưởng nhiều tới mình. Mạnh Hiểu Lộ bỏ rơi anh từ sớm, anh cũng không giao lưu gặp gỡ gì Doãn Chí thế nên anh mới có thể dửng dưng đối diện. Nhưng Doãn Tiểu Mạt thì không như vậy, cô và bố mẹ tình cảm sâu nặng, Doãn Chí là người thương yêu cô nhất, Mạnh Hiểu Lộ là người cô sùng bái nhất. Vụ tai nạn năm xưa là cú đả kích quá lớn đối với cô, không dễ dàng gì cô mới vượt qua được. Bây giờ chuyện cũ bị khơi lại, cái chết của bố mẹ lại có liên quan gián tiếp tới người nhà Ngũ Trác Hiên, chuyện này khiến cô vô cùng đau khổ. Về sau, khi biết chuyện, Nghê Thiến đã mắng Hứa Chi Nhiên một trận tơi bời.

Rõ ràng mới vào thu, tại sao cả người lạnh lẽo như đóng băng? Bờ môi Doãn Tiểu Mạt run run, hai mắt nhòa đi.

“Tiểu Mạt, em đừng làm anh sợ.” Hứa Chi Nhiên ôm lấy cô, phát hiện ra toàn thân cô lạnh ngắt.

Doãn Tiểu Mạt khó khăn lắm mới nói hoàn chỉnh một câu: “Em không sao.” Cô đau lòng không phải chỉ vì cái chết của bố mẹ có liên quan tới người nhà Ngũ Trác Hiên, mà còn lý do nữa là cô rất sợ anh vì hổ thẹn nên mới tốt với cô như vậy.

“Anh!” Cô khóc nức nở: “Em rất khó chịu.”

“Là tại anh không tốt.” Hứa Chi Nhiên chưa bao giờ thấy bộ dạng yếu đuối, bi thương này của cô. Cô trước giờ luôn kiên cường đối mặt với cuộc sống, là một quả ớt nhỏ không chịu nhượng bộ anh một bước, là một cô bé tốt bụng luôn mỉm cười giúp đỡ mọi người, vậy mà lúc này cô lại khóc đầy bất lực.

“Tại anh, đều là tại anh không tốt.” Hứa Chi Nhiên tự tát vào mặt mình mấy cái. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Tiểu Mạt, chuyện gì anh cũng sẵn sàng làm.

“Chuyện này không thể trách anh.” Doãn Tiểu Mạt nói trong tiếng nấc. Trên đời này làm gì có chuyện gì giấu giếm được mãi, nếu sau này mới biết có lẽ còn đau đớn hơn ngàn vạn lần, không bằng ngay bây giờ giáng cho cô một đòn cảnh tỉnh.

Hứa Chi Nhiên dìu cô ngồi xuống ghê: “Tiểu Mạt, anh đưa em tới bệnh viện.”

Doãn Tiểu Mạt cứng rắn nói: “Không cần đâu.”

“Em thế này anh sao yên tâm được.” Hứa Chi Nhiên thở dài.

“Em nghỉ ngơi chút là ổn thôi.” Doãn Tiểu Mạt yếu ớt cười.

Hứa Chi Nhiên gọi người mang tới một cốc nước ấm, đặt vào tay cô.

Cơ thể dường như ấm lên một chút, nhưng đáy lòng vẫn còn đóng băng. Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống bàn tay cô.

Hứa Chi Nhiên đau như đứt từng khúc ruột, đây đều là họa do anh gây ra, nếu không phải anh gọi Doãn Tiểu Mạt tới công ty thì đâu có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả cũng đều xuất phát từ ý tốt, anh biết cô không muốn rời xa Ngũ Trác Hiên nên đã liên hệ với một vài trường học tốt trong nước, hôm nay họ gọi điện thông báo nhận Doãn Tiểu Mạt. Giấy tờ đều để trên bàn làm việc, rất dễ phát hiện, nhưng cô lại không nhìn thấy.

Doãn Tiểu Mạt miễn cưỡng cười: “Anh, em thật sự không sao.”

Hứa Chi Nhiên vuốt tóc cô, một lời an ủi cũng không nói ra được.

Doãn Tiểu Mạt ngồi một lúc, lau khô nước mắt: “Em về đây.”

“Anh đưa em về!” Hứa Chi Nhiên không yên tâm để cô một mình đi.

“Em muốn một mình yên tĩnh.” Doãn Tiểu Mạt bình tĩnh nói.

“Vậy tới nhà thì gọi điện cho anh.”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Vâng.” Cô nhìn Hứa Chi Nhiên: “Em muốn mang tập tài liệu này về.”

Không biết cô muốn lấy làm gì, Hứa Chi Nhiên lo lắng nhìn cô.

Đến khi anh đồng ý, Doãn Tiểu Mạt bỏ vào trong túi xách.

Về nhà trong trạng thái hoang mang, cô xem lại tập tài liệu một lần nữa, gần tới giờ cơm mới đi chuẩn bị bữa tối. Lúc thái rau suýt nữa cô cắt vào tay, gạo rơi vãi hơn nửa, xương sườn quên không cho nước, làm gì hỏng nấy. Cuối cùng cô bỏ mặc mọi thứ, ôm chân ngồi thẫn thờ, đầu đau đến mức cảm thấy như sắp vỡ ra.

Ngũ Trác Hiên mở cửa vào, suýt nữa giẫm phải cô, anh hoảng hốt bật đèn lên: “Tiểu Mạt, em mệt à?” Anh sờ trán cô, Doãn Tiểu Mạt im lặng né tránh.

Phòng bếp rất bừa bộn, Ngũ Trác Hiên cười: “Hóa ra là không muốn nấu cơm. Để đấy anh làm cho!” Anh xắn tay áo, Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng nói: “Thôi để em làm, anh nghỉ đi.” Cô đẩy anh ra ngoài phòng khách, ánh mắt thẫn thờ. Ngũ Trác Hiên cảm nhận được sự khác thường của cô.

Doãn Tiểu Mạt bình ổn lại tâm trạng, tập trung làm xong ba món, bày lên bàn ăn. Cô đưa đôi đũa cho Ngũ Trác Hiên, anh giữ lấy tay cô. Doãn Tiểu Mạt vùng vẫy một lúc nhưng anh không chịu buông. Cô cắn môi, không nói một lời. Anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, chợt phát hiện toàn thân cô đang run lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh ôm chặt cô, nhưng càng lúc cô càng run rẩy mãnh liệt.

Doãn Tiểu Mạt thật sự rất muốn yên ổn ăn cùng anh cho xong bữa cơm này rồi mới nói, nhưng cô không giỏi đóng kịch, thần sắc và hành động đã bán đứng cô từ lâu. Cô chỉ vào tập tài liệu trên sôfa.

Mấy chữ trên tập tài liệu kia bất ngờ đập vào mắt, Ngũ Trác Hiên mím môi.

“Anh biết từ lâu rồi phải không?” Doãn Tiểu Mạt hỏi, vẻ mặt cô vừa phức tạp, vừa nghiêm túc.

“Ừ.” Ngũ Trác Hiên khẽ đáp. Trước đây chính vì chuyện này mà anh nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích, về sau dần dần hiểu con người cô, anh mới biết mình đã hiểu lầm. Cô vốn dĩ không hề biết chuyện này, con người cô trong sáng, lòng dạ không hề có âm mưu. Không phải anh chưa từng nghĩ tới có ngày cô phát hiện ra sự việc này, anh sợ cô khó xử, lại càng sợ cô đòi chia tay. Anh không dám tưởng tượng tới ngày này, càng không có cách nào đối mặt. Anh nghĩ phải tìm một thời cơ để nói rõ mọi chuyện với cô, đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy lòng mình nặng trĩu, quả nhiên anh đã biết. Vậy thì, tất cả tình cảm anh dành cho cô chỉ là vì áy náy, vi muốn chuộc tội với bố mẹ cô. Đôi mắt Doãn Tiểu Mạt mờ đi vì đẫm lệ, trái tim tựa như có mũi kim nhọn đâm vào.

“Tiểu Mạt, nghe anh nói!” Ngũ Trác Hiên cuống quýt.

Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, tinh thần sa sút: “Đừng nói gì nữa.”

Ngũ Trác Hiên cảm thấy ngộp thở, một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện của bố mẹ em, anh rất xin lỗi, anh không có cách nào bù đắp, nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.”

“Em hiểu.”

Đúng, cô hiểu hết.

“Tiểu Mạt.” Ngũ Trác Hiên hôn lên dòng nước mắt trên mặt cô nhưng cô cố tránh đi. Anh thở dài, lòng đau thắt.

Hơi nước ngưng tụ lại trong mắt Doãn Tiểu Mạt, cô đưa tay lên, muốn chạm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của anh. Ngũ Trác Hiên chợt hôn cô điên cuồng, môi anh hết lần này tới lần khác đè nén môi cô, nỗ lực muốn dùng nhiệt độ của mình để xoa tan đi tảng băng dưới đáy lòng cô.

Doãn Tiểu Mạt muốn giãy giụa nhưng cả người đã không còn sức lực. Nụ hôn của Ngũ Trác Hiên xẹt qua bờ vai, hõm cổ, ngực và thắt lưng của cô, không buông tha bất kỳ nơi mẫn cảm nào trên người cô.

Doãn Tiểu Mạt nằm dưới thân anh, thụ động tiếp nhận một trận cuồng phong, mãi tới khi không thể chịu đựng được nữa mới bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Sau khi kết thúc, Ngũ Trác Hiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, đừng rời xa anh!”

Doãn Tiểu Mạt nghe vậy không khỏi rùng mình, cô cố gắng gạt tay anh ra, nhặt quần áo rơi lộn xộn trên mặt đất mặc lên người. Cô từ tốn nói: “Em đã quyết định rồi, em sẽ đi Rotterdam.”

Dù luôn ủng hộ cô đi thực hiện ước mơ của mình, nhưng Ngũ Trác Hiên biết, lúc này quyết định của cô có ý nghĩa thế nào. Anh im lặng.

Doãn Tiểu Mạt làm sao không đau lòng cơ chứ? Nhưng cô không có cách nào chấp nhận nổi việc này, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhanh chóng chạy trốn.

Ngũ Trác Hiên nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, anh nghe thấy giọng nói bình ổn của mình: “Em đi đi!” Anh quay lưng không muốn để cô nhìn thấy nỗi đau đớn và bất lực trong mắt mình. “Anh sẽ chờ em, đến khi em bình tĩnh trở lại, đến khi em bình tĩnh trở lại, đến khi em thực hiện được ước mơ của mình. Em phải nhớ kỹ, anh luôn chờ em ở đây.”

Lòng vô cùng chua xót nhưng Doãn Tiểu Mạt cố chấp không cho phép nước mắt rơi xuống. Cô ôm lấy anh từ sau lưng, thật lâu, trong lòng cô thầm vang lên câu nói chưa bao giờ cô nói ra miệng: Ngũ Trác Hiên, em yêu anh!

Bình luận





Chi tiết truyện