chương 5/ 16

Cowboy nghĩ Mel sẽ lại ngất nữa, chỉ từ việc trông thấy anh.

Anh mở cửa trước, sẵn sàng để túm lấy cô, nhưng Melody đã bước khỏi hiên chứ không để anh vào nhà.

"Anh đang làm gì ở đây?" Cô có vẻ khó thở, sốc, như thể cô thật sự muốn anh làm theo lời khuyên của cô và rời khỏi thị trấn.

Anh bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của cô, bắt bản thân phải tiếp tục thở khi những điều anh đã sắp đặt để nói dường như đang thắt lại trong ngực anh "Anh nghĩ rằng em có thể hiểu"

Melody ngồi lên mép chiếc ghế nhựa chưa được chuyển vào trong trong khi mùa đông đang tới. "Ôi Chúa ơi"

Anh đang mặc một bộ đồng phục trắng, mũ và tất cả. Anh thậm chí còn có một đôi giày sáng bóng cho dịp này. Đây không phải là những đồ mặc hàng ngày, những bộ đồ bình thường.

"Em yêu, ai...?" Giọng Brittany ngưng lại khi cô bước đến cửa trước.

"Xin chào, thưa cô." Cowboy không chắc nếu ngoài hiên cũng được coi là trong nhà hay không. Anh bỏ mũ, quyết định rằng mái hiên cũng được tính là một kiểu trần nhà. Và anh không muốn mạo hiểm với sự thô lỗ. Chúa biết anh đã sẵn sàng đủ cho việc này.

Brittany bước thêm hai bước "Tất cả đó là huy chương à?"

"Phải, thưa cô."

Melody không nhìn anh. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không, trên sân trước và xuôi theo con đường dẫn vào thị trấn. Cô trông mệt mỏi và không hạnh phúc như anh đã từng thấy. Ngay cả ở Trung Đông, giữa tất cả sự nguy hiểm và cả cái chết, cô không trông suy sụp đến vậy.

Chị gái cô mở rộng cánh cửa "Chúa ơi, anh có phải-chúng thật là... có bao nhiêu?"

"Khoảng mười ba, thưa cô"

"Mười ba chiếc huy chương. Chúa tôi."

Cô tiến gần hơn và Cowboy hắng giọng "Nếu cô cảm phiền cho chúng tôi, Brittany... Cô thấy đấy, tôi đến đây tối nay để hỏi xin Melody kết hôn với tôi"

Anh cố gắng để không bị nghẹn khi thốt ra những lời đó. Lạy Chúa, anh đang làm gì ở đây? Câu trả lời đến một cách nhanh chóng: Anh đang làm điều duy nhất anh có thể làm bây giờ. Anh đang làm điều đúng đắn.

Melody ngước nhìn anh, rõ ràng ngạc nhiên với những gì anh nói.

Anh mỉm cười với cô, cầu nguyện rằng anh trông không sợ hãi như anh đang cảm thấy. Cô đã từng nói với anh ở Paris rằng cô không thể cưỡng lại nụ cười của anh. Anh đưa tay ra "Em nói sao nếu chúng ta đi dạo một chút?"

Nhưng cô không đáp lại anh. Thực tế thì, cô đập mạnh vào tay anh "Anh không nghe bất cứ điều gì tôi nói lúc chiều à?'

Có vẻ dường như trong ba tháng qua, cô đã bằng cách nào đó học cách để chống lại anh.

"Tôi sẽ đi và, ờ, đi thôi." Brittany mở cửa trước và quay vào nhà.

"Em không cần anh" Cowboy lặp lại những lời của Melody "Em không muốn anh. Em biết tất cả. Một mình em có thể cho đứa trẻ tất cả mọi thứ mà em bé cần. Ngoại trừ việc em đã sai. Không có anh, em không thể cho đứa trẻ này sự hợp pháp. Và em không thể là cha của nó được"

Những lời anh thốt ra nghe cay đắng hơn anh dự tính, và khi anh nhìn lên, đôi mắt cô đầy nước mắt.

"Em không nói những điều đó để làm tổn thương anh, Jones" cô nói lặng lẽ "Em chỉ nghĩ rằng... em muốn cho anh một cơ hội để thoát ra. Để anh tự do và yên tâm rời khỏi đây. Em muốn giữ anh tránh khỏi những điều chính xác anh đang làm đây. Em nghĩ nếu em có thể khiến anh thấy rằng em tâhtj sự, thật sự không cần anh hỗ trợ em hoặc đứa bé - "

"Em thực sự nghĩ anh chỉ bỏ đi như thế sao?" Cowboy cảm thấy bụng anh nhộn nhạo.

Nước mắt dâng đầy trong mắt cô, nhưng cô quyết tâm chớp mắt để chúng không rơi "Em nghĩ nếu em có thể thuyết phục anh rằng em hoàn toàn không phải trách nhiệm của anh - "

"Em thật sự tin rằng anh chỉ quay lưng và trở lại với Alpha Squad và không bao giờ nghĩ đến em nữa sao?" Cowboy nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô "Em yêu, em không biết rõ anh rồi."

Melody vươn người về phía trước "Đó cũng là một điểm. Chúng ta không biết nhau đủ rõ. Chúng ta ở bên nhau bởi... điều gì? Tám ngày? Trong suốt thời gian chúng ta chỉ nói chuyện có tám giờ? Điều đó không đủ để xây dựng một mối quan hệ, chứ đừng nói tới việc kết hôn!"

Bất chấp sự mệt mỏi và mức độ nghiêm trọng trong lập luạn của mình cô vẫn giữ nụ cười, cô thật đáng yêu.

Có chút tàn nhang trên mũi và má cô, khiến cô trông như thể cô bị cháy nắng dưới ánh mặt trời mùa hè. Mang thai đã thêm vào sự tươi tắn trong cơ thể cô, sự viên mãn nữ tính ở ngực và hông cô dường như đã đầy đặn hơn trước.

Thậm chí khuôn mặt cô cũng tròn hơn, ít đặc điểm của một cô gái nhỏ nhắn dễ thương và nhiều hơn sự trưởng thành của một phụ nữ đẹp.

Cowboy muốn chạm vào cô. Anh muốn một cách khốn khổ chạm tay vào bụng cô, để cảm nhận sự hiện hữu của con cô - con anh - dưới những ngón tay anh.

Họ đã cùng nhau làm điều này. Họ đã tạo ra đứa trẻ này trong phòng tắm chật hẹp của chiếc 747 tới Paris. Nó đã đến sau đó. Nó là lần duy nhất họ không dùng biện pháp bảo vệ. Quỷ thật, đó là lần duy nhất trong mười ba năm anh quan hệ mà không sử dụng bao cao su.

Anh vẫn còn nhớ sự nhanh nhẹn choáng váng khi anh ném sáng một bên một đời đề phòng và kiểm soát. Và anh cũng nhớ cảm giác tinh tế khi tim anh ngừng đập khi anh đẩy mình thật sâu bên trong cô.

Chết tiệt, nhưng anh muốn làm vậy lần nữa. Và hơn nữa và hơn thế nữa...

Cowboy hắng giọng, không thể che giấu sự đam mê anh biết trong mắt anh khi anh nhìn cô "Nó chỉ là, à, hãy để cho anh nói lại theo cách này. Anh có thể nghĩ ra nhiều cách tồi tệ để dành phần đời còn lại của mình hơn là kết hôn với em"

Kết hôn. Chết tiệt, từ này vẫn khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Cô nhìn thẳng anh với đôi mắt mang màu của bầu trời mùa hè hoàn hảo. Chúng thật quen thuộc, đôi mắt ấy. Anh đã mơ về đôi mắt cô nhiều hơn anh có thể đếm. Anh đã mơ về việc ngồi ngay đây, đố diện cô phía tước hiên nhà và nhìn chằm chằm vào cô. Anh đã mơ đến việc anh chạm vào cô. Anh lướt một ngón tay xuống sự êm ái mượt mà của má cô và cô sẽ mỉm cười và dang tay ôm anh. Và rồi, cuối cùng, sau tất cả những tháng đói khát hương vị đôi môi cô, anh sẽ hôn cô và...

Nhưng giờ đây trong thực tế, anh không dám đến gần cô. Và cô không mỉm cười. Cô đơn giản là nhìn đi chỗ khác.

Nhưng không phải trước khi anh trông thấy nó - sức nóng đáp trả không thể phủ nhận của sự hấp dẫn đó thoáng qua khuôn mặt cô. Chúng vẫn ở đó giữa họ. Mặc cho tất cả những gì cô nói cô không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của anh. Nhưng điều đó là không đủ.

"Em không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì tồi tệ hơn" cô nói nhẹ nhàng "là kết hôn với một lý do sai lầm"

Melody nâng cằm lên trong một cử chỉ thách thức quen thuộc "Không. Tình yêu mới là lý do để hai con người nên kết hôn"

Anh định nói, nhưng cô ngăn lại "Và em biết anh không yêu em, vậy thì đừng có coi thường trí tuệ của em bằng cách thậm chí cố giả vờ rằng anh có. Mọi người thường không thực sự rơi vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên hoặc thậm chí chỉ sau tám ngày. Ham muốn, có, nhưng không phải tình yêu. Tình yêu cần có thời gian. Kiểu tình yêu dựa vào một mối quan hệ lâu dài - một mối quan hệ như kiểu hôn nhân - cần một quá trình phát triền tính bằng tuần và tháng và thậm chí nhiều năm. Những gì chúng ta trải qua trong suốt cuộc giải cứu em và những ngày sau đó không phải vì tình yêu. Tình yêu là một điều rất bình thường - như việc chia sẻ bữa sáng và sau đó đến chỗ làm. Nó là việc cùng nhau làm vườn mỗi cuối tuần. Nó là ngồi ở hiên trước và ngắm hoàng hôn"

"Khi anh phải đi làm, anh sẽ không trở lại trong vòng bốn tuần" Cowboy nói lặng lẽ.

"Em biết" Cô cho anh một nụ cười buồn "Đó không phải điều em muốn từ một người chồng. Nếu em kết hôn, nó sẽ là một người đàn ông có thể mạo hiểm cuộc sống để cắt cỏ gần một tổ ong."

Cowboy im lặng. Anh chưa chuẩn bị cho một bài phát biểu dài. Anh chưa bao giờ học qua lớp triết học hoặc hùng biện dù chỉ vài phút như cách Harvard đã trải qua rất nhiều giờ.

Nhưng tại thời điểm quan trọng này, Cowboy ước gì mình có tài năng từ đại học Harvard cho việc phát biểu hùng hồn. Vì anh biết điều anh cảm thấy - anh chỉ không biết tìm đúng những từ thích hợp để giải thích. "Đôi khi, Mel" anh bắt đầu từ từ, ngập ngừng "em phải thêm gia vị vào cuộc sống. Và đôi khi sự thật khác với những gì em mong đợi hoặc những gì em kỳ vọng. Ý anh là, anh không chính xác hình dung ra việc bản thân sẽ kết hôn và bắt đầu một gia đình trong một khoảng thời gian dài, nhưng anh ở đây, ngồi đây với một chiếc nhẫn kim cương trong một chiếc hộp trung túi anh."

"Em sẽ không kết hôn với anh." cô ngắt lời "Em không muốn kết hôn với anh!"

Giọng anh tăng lên bất chấp ý định ban đầu để giữ bình tĩnh "Phải, tốt, em yêu. Anh thật thấy vui mừng." Anh hít sâu một hơi và khi anh nói, giọng anh đã nhẹ nhàng hơn"Nhưng đó là điều phải làm."

Cô ép lòng bàn tay lên trán "Em biết. Em biết anh đang bắt đầu với 'điều đúng đắn'"

"Em ép anh phải bắt đầu với nó. Bởi vì anh tin rằng đứa trẻ - đứa trẻ của anh cũng như của em, Mel - xứng đáng có một cái tên."

"Đứa bé có tên. Nó sẽ có tên của em!"

"Và nó sẽ lớn lên trong một thị trấn nhỏ với tất cả mọi người biết nó là con hoang. Phải, em sẵn sàng để nhìn nhận điều đó, phải không?"

Sự giận dữ lóe lên trong mắt cô "Dừng cái lập luận thời trung cổ đó lại. Những bà mẹ đơn thân đầy rẫy những ngày này. Tôi có thể chăm sóc đứa trẻ này bằng - "

"Anh biết. Anh có nghe. Em có thể xử lý tất cả. Em có thể chăm sóc đứa trẻ cho đến đại học. Nhưng em biết đấy, có một điều mà em không thể cung cấp cho đứa trẻ này, và đó là một cơ hội để cậu bé có cha. Anh là người duy nhất có thể chắc chắn rắng đứa trẻ này sẽ lớn lên và biết rằng cậu bé có một người cha biết quan tâm."

Cowboy không thể tin được những lời thoát ra từ miệng mình. Anh cảm thấy biết ơn rằng anh đã ngồi xuống. Một người cha biết quan tâm. Quỷ thật, anh thực sự không có vẻ như anh biết mình đang nói gì - như thể anh biết bất cứ điều gì để đảm bảo rằng đứa trẻ chưa ra đời này sẽ lớn lên tin rằng nó được yêu thương.

Thực tế, anh có thể thất bại. Cha anh là một thất bại thảm hại trong vấn đề đó. Đô đốc hải quân chỉ-toàn-lý-thuyết Jones là một người cầu toàn. Ông nghiệt ngã và đòi hỏi khắt khe và lạnh lùng và - với ngoại lệ trong việc Cowboy đã tham gia vào SEALs - không bao giờ vui vẻ với bất kỳ điều gì anh làm. Với ông già, anh như thể chỉ là một con rối, Cowboy không chắc chắn anh đã sẵn sàng để đến gần trong khoảng một trăm feet với một đứa trẻ nhạy cảm.

Tuy nhiên, anh không có lựa chọn, phải không? Anh rút ra hộp nhẫn trong túi và mở nắp. Anh đưa nó ra cho cô "Mel, em phải cưới anh. Đây không phải chỉ vì em và anh nữa."

Melody không thể nghĩ được gì khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Cô vụng về đứng dậy, chiến đấu với những giọt nước mắt. Cô đã phạm sai lầm - nghĩ rằng Jones sẽ chẳng quan tâm. Cô đã đánh giá sai anh - nghĩ rằng khoảng thời gian tốt đẹp của anh, sự ham muốn, không ràng buộc sẽ chiến thắng tinh thần trách nhiệm của anh. Nhưng tinh thần trách nhiệm không thể làm nên một gia đình hạnh phúc.

"Điều tồi tệ nhất chúng ta có thể làm cho đứa trẻ này là lao vào một cuộc hôn nhân mà cả hai đề không mong muốn" cô nói "Kiểu gia đình nào chúng ta có thể cho cậu bé khi chúng ta thậm chí không biết chúng ta có thích nhau hay không?"

Điều đó dường như hạ gục Jones. Anh khẽ chửi thề, lắc đầu "Anh thích em. Anh phần nào nghĩ răng em cũng thích anh". Anh cười hoài nghi "Ý anh là, thôi nào..."

Cô dừng lại, bàn tay đặt trên núm cửa "Em không thích anh" cô nói với anh "Em thích anh rất nhiều khi anh là thứ duy nhất ngăn giữa em và cái chết khi chúng ta ở trong cái tòa đại sứ quán đó. Và em còn thích anh hơn nữa khi anh làm tình với em, sau khi chúng ta trở về và an toàn. Nhưng có nhiều thứ khác ở anh ngoài khả năng là một lính Hải quân SEAL và tài năng đáng kể của anh trên giường. Và em không biết phần lớn con người anh. Và anh cũng không hề biết em. Thành thật đi - anh không có cảm giác đó đâu"

Thành thật đi. Ngoại trừ việc cô đang không hề thành thật. Cô không thích Cowboy Jones. Cô ngưỡng mộ và kính trọng anh, và mỗi khi anh mở miệng, mỗi phút dài anh ở quanh cô, cô thích anh nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

Cảm giác của cô sẽ còn phát triển thành một điều gì mạnh mẽ hơn và hơn nữa.

Và điều đó thật sự là rắc rối, bởi vì cuộc phiêu lưu và sự hứng thú là tên đệm của người đàn ông này. Không cách nào mà anh có thể hài lòng với cuộc hôn nhân cùng một người hoàn toàn không thích sự mạo hiểm và không hề thú vị như Melody Evans. Và sau khi sự mới mẻ của việc làm điều đúng đắn qua đi, cả hai người bọn họ sẽ đau khổ.

Bởi vì sau đó, anh sẽ chán cô, và cô - một cách ngu ngốc - sẽ yêu anh trong vô vọng.

Melody nhìn anh khi cô mở cửa và bước vào trong "Vậy là, không, Trung úy Jones. Em sẽ không kết hôn với anh".

***

"Tôi cần một phòng"

Người phụ nữ lớn tuổi đứng sau quầy trong một quán trọ ở địa phương có thể là một thành viên viên trong một đội SEAL. Cowboy có thể nói rằng bà ta chẳng hề bỏ lỡ điều gì qua cái nhìn đầy hiểu biết của mình. Bà ta nhanh chóng bắt hình bộ quân phục của anh, đôi giày sáng bóng, đống huy chương treo nơi ngực. Không nghi ngờ gì bà ta đã ghi nhớ màu sắt của đôi mắt và mái tóc anh và đã kịp chụp lại gương mặt anh - thứ mà bà ta có thể nhận ra sau này khi xem chương trình Top Cops hoặc một chương trình thực tế nào đó chỉ để chắc rằng bộ quân phục không phải là một bộ đồ ngụy trang phức tạp khi mà, trên thực tế, anh có thể đã phạm một tội ác ghê tởm trong bảy tiểu bang khác nhau.

Anh tặng bà ta nụ cười trăm đô của mình.

Bà ta không hề chớp mắt "Mấy đêm?"

"Chỉ một thôi, thưa bà"

Bà ta mím môi, khiến khuôn mặt bà trông dài hơn và hẹp hơn và lấy ra một cuốn sổ đăng ký phòng cho anh "Cậu đến từ Texas?"

Cowboy dừng lại trước khi đặt bút ký. Giọng anh không rõ ràng "Bà có một đôi tai thật tinh tường, thưa bà"

"Đó là một câu hỏi, chàng trai" bà nói nghiêm khắc "Tôi đã hỏi. Nhưng cậu thì chưa, phải không? Cậu là một thủy thủ tới từ Texas"

Một người phụ nữ lớn tuổi khác, người này tròn và thấp trong khi người còn lại thì cao và gày, quay lại phòng.

"Ôi trời" bà ta nói, dừng lại nhìn anh "Là cậu ta, phải không? Anh chàng hải quân của Melody"

"Cậu ta muốn ở lại qua đêm, Peggy" người phụ nữ có khuôn mặt nghiêm khắc nói, giọng bà ta khó chịu "Tôi không chắc là mình muốn loại người thế này ở lại nhà trọ của chúng ta. Kiểu người thật phiền hà. Khiến những cô gái mang thai"

Kiểu người...?

"Hannah Shelton đã gọi và nói anh ta đã mua một chiếc nhẫn kim cương ở Front Street Jeweler's" người phụ nữ to béo - Peggy - nói "Bằng thẻ tín dụng."

Cả hai người đều quay lại nhìn anh.

"Mới gần đây" người cao hơn thêm vào.

"Cậu ta đã trao cho cô ấy chưa?" Peggy tự hỏi.

Điều này thật kì quoặc - theo cái cách họ nói chuyện như thể anh vô hình, ngay cả khi họ đang đứng đó và nhìn thẳng mặt anh.

Anh quyết định rằng cách tốt nhất là lờ đi những lời bình luận của họ "Tôi muốn một phòng có điện thoại, nếu được" anh nói trong khi điền vào tờ đăng ký "Tôi cần gọi vài cuộc điện thoại. Tôi có thẻ điện thoại, tất nhiên"

"Không có căn phòng nào ở đây có điện thoại cả" người phụ nữ cao hơn thông báo với anh.

"Khách hàng của chúng tôi được chào đón sử dụng điện thoại ngoài sảnh" Peggy ra hiệu về cuối phòng phía chiếc tủ búp phê đặt một chiếc điện thoại quay kiểu cổ.

Điện thoại ở sảnh. Tất nhiện rồi. Chúa ngăn cấm một cuộc trò chuyện trong tòa nhà này mà không có sự hiện diện của Peggy và quý bà chim lợn.

"Cậu đã mua nó như một chiếc nhẫn đính hôn, phải không?" người phụ nữ cao hơn hỏi, nheo mắt, chiếu thẳng vào anh "Với ý định đưa nó cho Melody Evans?"

Cowboy cố gắng hết sức để tỏ ra dễ chịu "Đó là chuyện riêng giữa cô Evans và tôi"

"Ơn Chúa, Trung úy! Cậu vẫn ở đây" Brittany giận dữ bước qua sảnh nhà trọ "Tôi cần nói chuyện với anh"

"Đó là Brittany Evans" . Peggy tuyên bố rành mạch với khuôn mặt nhăn nhó của bạn bà ta.

"Tôi có thấy. Cô ấy muốn nói chuyện với cậu thủy thủ."

"Anh có vài phút chứ?" chị gái Mel hỏi Cowboy.

Anh nhún vai "Được, chắc rồi. Mặc dù tôi không chắc nếu tòa án dị giáo Tây Ban Nha đã kết thúc với tôi chưa"

Cô cười lớn, và anh có thể nhìn thấy những nét của Melody trên gương mặt cô. Làn sóng của sự khao khát áp đảo anh. Tại sao chuyện này không thể trở nên dễ dàng chứ? Tại sao không để việc anh đến Appleton và Melody sẽ vui mừng khi thấy anh - và không phải đang có thai bảy tháng?

Nhưng ‘tại sao không’ là một kịch bản không thể giúp gì được anh lúc này. Anh không thể thay đổi quá khứ, đó không phải việc mà anh có thể kiểm soát. Và nó dường như thạt khó khăn, anh bằng cách nào đó phải thay đổi quyết định của Mel. Anh phải khiến cô thấy rằng họ chỉ có duy nhất một sự lựa chọn.

Khi anh bước tới với chiếc nhẫn kim cương vẫn còn trong túi áo, anh chợt nhận ra anh đã sử dụng sai chiến thuật. Anh không nên cố gắng tranh luận với Melody. Thay vào đó anh nên dành toàn bộ năng lượng của mình để dỗ ngọt cô. Anh nên cố gắng quyến rũ cô theo cách của mình.

Phải, đúng vậy, tình dục tuyệt vời có lẽ không đủ căn cứ để xây dựng một mối quan hệ lâu dài. Nhưng quan hệ tình dục tuyệt vời kết hợp với một đứa trẻ sắp được sinh ra sẽ là nền tảng để bắt đầu.

Brittany quay sang hai người phụ nữ già, chỉ vào họ với những móng tay nhọn sáng màu "Peggy, Estelle. Nếu một trong hai người thở một lời nào về chuyện tôi đến nói chuyện với Trung úy Jones để đến tai em gái tôi, tôi thề sẽ cưa sạch bụi hồng của hai người, đã hiểu chưa?"

Estelle dường như có vẻ không bị thuyết phục, bà ta hếch mũi lên và khụt khịt "Cô ấy sẽ không bao giờ biết"

Peggy thì không chắc chắn được như vậy "Cô ấy có thể"

Brittany nắm lấy cánh tay Cowboy "Đi thôi, Trung úy. Chúng ta hãy đi dạo"

Anh nhặt chiếc túi vải của mình lên khỏi sàn và bước theo cô ra ánh hoàng hôn chạng vạng.

Có một chút lạnh lẽo trong không khí khi mặt trời đang dần lăn xuống phía cuối đường chân trời. Sau nhiều tuần ấm áp, mùa thu chắc chắn đang đến gần.

Chị gái Melody bước đi trong im lặng cho đến khi họ cách nhà trọ khoảng 50 feet. Đến lúc đó, Cowboy mạo hiểm lên tiếng "Tôi nghi ngờ họ có thể nghe thấy chúng ta từ khoảng cách này. Mặc dù tôi cho rằng họ có thể theo dõi chúng ta thông qua vài chiếc KH-12 SATCOM." Đối diện với cái cau mày của cô, anh giải thích "Là vệ tinh do thám. Nó hoạt động vẫn tốt kể cả trong những con hẻm."

Brittany cười lớn, đảo mắt và băng qua đường hướng về phía khu vực đông dân của thị trấn "Chúa ơi, tôi có thể hình dung Peggy và Estelle xuống một căn hầm với đầy những thiết bị công nghệ hiện đại của họ, với những chiếc tai nghe trên những lọn tóc tím, đang hân hoan theo dõi các cuộc trò chuyện riêng tư đang diễn ra trong cả thị trấn."

"Có vẻ như họ làm khá tốt tất cả việc của mình. Trên thực tế, họ có thể dạy cho các nhân viên ở NAVINTEL một hoặc hai điều về việc thu thâp thông tin"

Appleton là một thị trấn nhỏ ở New England, đầy những ngôi nhà với mái che thế kỷ XVIII, hầu hết được bao phủ bởi cỏ xanh dày và chằng chịt ở ven vỉa hè. Những băng ghế và những hàng cây trang nghiêm rải rác đây đó. Brittany dẫn đường tới một chiếc ghế.

"Thị trấn này có một mạng lưới tin đồn mà anh sẽ không thể tin nổi. Chúng tôi có những gián điệp giỏi nhất so với tỉ lệ bình quân đầu người trên cả nước"

Cowboy khẽ chửi thề "Điều đó có lẽ thật sự khó khăn cho Melody - ý tôi là, khi mà việc mang thai của cô ấy bắt đầu rõ ràng. Mọi người có lẽ đã bàn tán rất nhiều.”

"Thực tế thì, em tôi không cho bất kỳ ai cơ hội để nói chuyện với nó. Thôi nào, ngồi đi. Tôi sẽ chỉ ngồi đây thôi vì tôi đã đi lại cả ngày nay rồi". Brittany chìm sâu hơn vào băng ghế sơn trắng và Cowboy ngồi phía bên kia.

Từ phía bên này của khoảng sân chơi, anh có thể nghe thấy tiếng cười của đám trẻ con.

Một ngày nào đó con anh cũng sẽ chơi ở đó. Con anh. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng. Làm cách nào mà anh lại có một đứa con được chứ?

Anh chưa thật sự sẵn sàng cho một đứa con lúc này.

"Melody đã đi cả quãng đường dài lên thành phố để mua một chiếc que thử thai" Brittany nói tiếp "Con bé biết rằng nếu mua ở ngay trong thị trấn thì tin tức sẽ lan truyền đi trong vòng hai phút. Khi kiểm tra thấy kết quả dương tính, con bé đã không phải suy nghĩ lâu trước khi quyết định rằng phá thai không phải là sự lựa chọn phù hợp với bản thân. Và đem đứa trẻ làm con nuôi cũng không phải là một câu hỏi gây tranh cãi. Vậy là con bé đang mai thai và sắp trở thành một người mẹ đơn thân. Em tôi đã nhận ra rằng sớm hay muộn thì tình trạng của mình cũng sẽ trở nên rõ ràng đối với cả thị trấn, vậy nên..."

Cô dừng lại, cười khúc khích và lắc đầu "Tôi xin lỗi - tôi vẫn không thể tin được em tôi lại làm điều này. Nhưng em gái bé nhỏ của tôi đã tham gia một trong các cuộc họp tại Câu lạc bộ Estelle Warner Ladies. Một câu lạc bộ của các quý cô thật sự chỉ là tên bìa cho một tạp chí Lá cải vô danh. Tôi thường không đến Estelle và tôi không chính xác là hội viên – nhưng tôi đã từng ở đó, kêu gọi sự hỗ trợ trong chương trình phòng chống AIDS của bệnh viện.

Ban đầu tôi nghĩ Melody ở đó để giúp tôi, nhưng khi Hazel Parks mở ra một chủ đề mới để thảo luận, Mel đã đứng dậy. Con bé hắng giọng và nói: ‘Tôi muốn tất cả các bạn biết rằng tôi không có ý định kết hôn, tuy nhiên, tôi đang mang thai hai tháng’.” Con bé thậm chí không cho bất cứ ai có thời gian để tiếp thu thông tin gây sốc đó. Con bé nói tiếp, thêm vào thông tin rằng – cậu là cha và rằng con bé có ý định giữ lại đứa bé”.

“Con bé đứng đó” Brittany nói tiếp “nhìn thẳng vào mắt những người hay buôn chuyện và sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào mọi người đưa ra về tình trạng và kế hoạch của mình. Con bé thậm chí còn đưa ra một bức ảnh của cậu”

Cowboy lắc đầu thán phục “Cô ấy đã nói với họ sự thật. Và một khi đã là sự thật, không ai có thể xầm xì được nữa” Anh dừng lại “Chúa ơi, tôi ước rằng cô ấy cũng đã nói với tôi. Tôi ước...”

Anh đã không thể gọi cho cô hồi đầu hè. Anh lẽ ra nên vứt quách tự trọng của mình xuống địa ngục và nhấc máy lên gọi cho cô. Anh lẽ ra phải ở đó. Anh nên được biết ngay từ đầu.

“Mặc dù Estelle và Pegggy giả vờ rằng họ không chấp nhận, tôi phải thừa nhận ngay cả họ cũng khá ủng hộ. Họ lẽ ra đã có thể ném câu chuyện của Mel ra cho toàn câu lạc bộ.” Brittany nhìn chằm chằm vào anh “Có một vài lời đàm tiếu, nhưng không nhiều. Và phần lớn đều nhằm vào cậu.”

Cowboy thở dài “Và tôi ở đây, lù lù ngay trong thị trấn, khiến những tin đồn trở thành một cuộc bạo động. Không nghi ngờ gì Melody muốn tôi rời đi càng nhanh càng tốt. Tôi chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi, phải không?”

“Tôi đã nghe những gì cậu nói với em gái tôi ở hiên nhà lúc chiều” Brittany nói đều đều “Và tôi đã nghe những gì con bé nói với cậu, về việc không cần cậu. Cậu không tin những thứ đó dù chỉ một giây đúng không, Trung úy. Con bé đã rất khó để giả vờ và thích nghi. Nhưng tôi biết rõ hơn thế.”

“Con bé bị trầm cảm và không hạnh phúc kể từ khi trở về từ Paris.” Brittany nói “Và con bé có thể tin bằng cả trái tim mình rằng cưới cậu cũng sẽ không khiến con bé hạnh phúc hơn, nhưng để tôi nói với cậu, hôm nay ở bệnh viện, tôi đã chứng kiến cách con bé nhìn cậu. Và lần đầu tiên trong hơn nửa năm, con bé thật sự dường như sống lại. Đừng để con bé đuổi cậu đi, Trung úy”

Cowboy nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh và mỉm cười: “Tôi sẽ không đi đâu cả. Thực tế là, kế hoạch đầu tiên của tôi là gõ cửa nhà cô một lần nữa vào buổi sáng.”

Brittany hít một hơi sâu “Tốt. Được rồi. Tôi sẽ lên kế hoạch và không về nhà.”

“Và, theo cách này, tôi đã nhận được một thông điệp rõ ràng rằng chúng ta là đồng minh, cô nên biết rằng bạn bè gọi tôi là Cowboy”

Cô nhướn một bên lông mày “Cowboy. Vì cậu đến từ Texas hay chỉ vì cậu là kiểu người khéo cư xử?”

“Mỗi thứ một ít”

Brittany cười “Phải thế không? Tôi luôn tưởng tượng Melody sẽ dành phần đời còn lại của mình với một kế toán viên, không phải X-men”

Cowboy mỉm cười buồn bã. Anh ước mình có thể cảm thấy chắc chắn rằng Melody sẽ nhìn nhận mọi việc theo cách của anh. Và mặc dù tin tưởng rằng kết hôn là giải pháp duy nhất, anh muốn những lời thề chung thủy sẽ chỉ dành cho đúng một người duy nhất trong phần còn lại của cuộc đời mà không sợ muốn chết.

Anh đã bị Melody mê hoặc và không thể ngừng suy nghĩ về co trong những tháng họ xa nhau. Anh yêu việc làm tình với cô. Nhưng cô đúng. Anh đã không làm gì ở Appleton để cam kết tình yêu bất diệt của mình. Anh đến đây để nối lại mối quan hệ của họ. Anh đến đây để làm tình, không phải để kết hôn.

Nhưng giờ đây anh sẽ phải thuyết phục Mel kết hôn với mình.

Điều này đã đủ khó khăn ngay cả khi anh không cảm thấy nghi ngờ và sợ hãi. Và thời gian của anh đang cạn.

Kì nghỉ phép sẽ kết thúc vào 0900 (9h sáng) thứ hai.

Cowboy nhắm mắt khi nghĩ đến sự bất khả thi của tình huống. So với đống lộn xộn này. Việc giải cứu con tin chỉ dễ như ăn bánh.

Bình luận





Chi tiết truyện