chương 6/ 16

Trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, ai đó liều mình, nghĩ gì nói vậy.

-“Nếu em không giải quyết được thì em nhờ ba em, ba không giúp thì nhờ mẹ, mẹ chịu thì nhờ anh trai, cuối cùng bí bách quá chắc đành phải đem phô ông bà nội.”

Ban giám khảo phì cười.

Đến Jun cũng không khỏi mím môi quay đi.

Rốt cuộc thí sinh này có thật sự đã hai mươi tư rồi không? Đáng nhẽ người ta phải trả lời sao cho càng chứng tỏ được năng lực càng tốt, đằng này, thật thà quá mức cần thiết.

Bốn vị khẽ gật đầu, Hoàng Ái Linh thở phào đi ra. Lúc nãy cô liếc thấy trên tập hồ sơ của mình đính bức ảnh chân dung nhỏ, người có tấm ảnh đó rất ít, lẽ nào là Jun tự mình làm hồ sơ cho cô ư?

Nhưng cũng không đúng nhỉ?

Có gì anh chỉ cần nói, cô chắc chắn nghe theo mà.

Sao phải rắc rối thế làm chi, còn phỏng vấn nữa? Jun bận như thế, lại ghét Linh nhiều ơi là nhiều, giận Linh mãi chưa nguôi, chắc không phải Jun đâu nhỉ? Có lẽ vậy, chắc có người trêu cô thôi.

Mấy ngày sau đó, Linh thao thức mãi thôi, mong kết quả ghê lắm. Mong được trúng tuyển, trúng tuyển rồi tha hồ được nhìn Jun hàng ngày.

Cô chỉ dám hi vọng mười phần trăm thôi, nên lúc ở trong phòng thí nghiệm nhận được thông báo thì sung sướng đến vỡ oà.

Linh học nông nghiệp, yêu hoa cỏ, thích lợn ngan gà vịt, có thể rúc trong nhà kính nghiên cứu lai tạo mô tế bào thực vật cả ngày mà không biết chán. Sự thực mà nói, nghề quản lý, cô vốn chẳng có hứng thú.

Thế mới bảo, tình yêu thật vĩ đại.

Ngày làm đầu tiên bắt đầu từ tám giờ, cô đã cố dạy từ sáu rưỡi, vậy mà vẫn thấy thiếu thời gian. Mặc váy xanh hay váy hồng, dùng tinh dầu hoa lan hay oải hương, đeo sợi dây chuyền lục bích hay tím pha lê? Chỉ có vậy thôi, cũng khiến ai đó phân vân ghê gớm.

Người không biết, có khi lại nhầm tiểu thư hôm nay đi xem mắt.

Eddi, cái tên hôm nọ tống cô vào phỏng vấn, tóc tết thắt bím, bộ váy kia thướt tha sexy lắm, tiếc là chẳng che nổi cơ bắp thô kệch. Từ bây giờ, Eddi sẽ là quản lý chính của Jun, hắn hôm nay ở đây, là làm một buổi tập huấn cho gà mới bọn cô.

Eddi có khả năng nói rất nhanh, rất nhiều, nhưng người bên dưới nghe được, hình như lại rất ít. Ý hắn ta, tóm lại là dặn các cô các cậu, thân làm quản lý, phải đặt nghệ sĩ lên đầu, nghệ sĩ nổi tiếng, nghệ sĩ kiếm tốt, chúng ta mới được thơm lây.

Nếu không vì thông báo Jun quay phim xong sẽ qua gặp mặt chắc Linh chẳng đủ kiên nhẫn đến thế. Jun tới cùng My, phải, giờ họ là một cặp mà.

Nhiều khi cô không rõ lý do vì sao bản thân lại cố chấp đến vậy? Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy người ấy, cho dù là từ xa thôi, cũng đủ hạnh phúc rồi.

Jun gầy quá, nhưng vẫn rất phong độ, hại Linh đờ đẫn mụ mị hết à.

Nhớ năm nào đó, giây phút Jun bước ra khỏi phòng cắt tóc, Linh sững sờ tới ngây người. Bị anh cốc trán, cô mới giật mình ấp úng.

-“Đẹp trai quá thể đáng, đẹp quá, trời đất ạ, sao em lại không nhận ra lái xe của mình lại là mỹ nam cơ chứ?”

Má Jun đỏ ửng, Linh vẫn hứng khởi tíu tít.

-“Chết rồi, em ngắm anh mãi không chán rồi, hay kiêm luôn làm bạn trai em đi.”

Cứ nghĩ đó chỉ là một câu nói đùa.

Cứ nghĩ là thế.

-“Làm bạn trai là lương được tăng gấp đôi đấy.”

-“Tiểu thư đừng trêu tôi nữa.”

-“Thật mà…thật mà…”



-“Anh có cảm tình với con nhỏ đó phải không? Sao lại mua hoa hồng cho nó?”

-“Ơ lúc sáng cô chủ dặn tôi mua hoa mà…”

-“Ừ nhỉ, thôi được rồi, bỏ qua, anh mà léng phéng với con nào thì em giết cả họ nhà nó, nghe chưa?”



-“Tiểu thư đi đâu vậy, cả nhà tìm cô khổ sở quá, ở đâu, tôi lập tức tới đón?”

-“Em đang ở sân thượng trung tâm thương mại mọi khi chúng ta vẫn vào. Em theo đuổi anh mệt mỏi lắm rồi, em bỏ cuộc, anh sống hạnh phúc nhé.”

-“Tiểu thư…đừng…đừng…làm liều, xin cô đấy, nhất định phải đợi tôi…”



Kí ức, thật ngọt ngào!

Jun khi đó, thật ngốc!

-“Linh.”

-“Hoàng Ái Linh!”

Eddi phải gọi tới lần thứ ba, đồng thời bực bội đập tới rầm một phát cái con bé đó mới hoàn hồn dạ thưa, nhân viên với chả nhân vủng, láo toét.

-“Cô làm quản lý của Hạ Oanh, có ý kiến gì không?”

-“Không ạ.”

Cô đáp, chẳng hiểu sao mọi người đều quay lại nhìn mình lắc đầu nữa. Sau này mới biết, khi biết thì cũng đã muộn.

Hạ Oanh là nghệ sĩ trẻ triển vọng, vào nghề từ năm mười tuổi, tính tới nay đã ngót nghét tám năm. Cô bé ấy quả thật có tài, diễn hay hát đều rất xuất thần, khổ nỗi lại mắc bệnh sao, tính cách khó ưa, nghe nói trước khi đầu quân về JS, đã thay đến mười sáu quản lý, tóm lại chưa ai qua được một năm.

Lời đồn, quả là…y như thật.

Lần đầu tiên gặp gỡ, trong khi Hoàng Ái Linh bắt tay chào thân mật thì đối phương chỉ sửa lại cặp kính râm, đỏng đảnh khinh thường.

-“Cái mùi, cái mùi…nhức hết cả mũi, lần sau đi làm cấm dùng nước hoa hiểu chưa? Sực hết cả lên, tôi ghét.”

-“Không phải nước hoa đâu em ạ, chị thấy mùi cũng nhẹ mà.”

Rõ là tinh dầu oải hương cô tự chế, chỉ thoang thoảng thôi.

-“Cấm cãi, tôi là chủ hay chị là chủ? Còn nữa, làm quản lý mà ăn mặc thế kia à? Chỉ được mặc áo phông quần jeans thôi. Giờ đi pha cho tôi cốc nước cam, không được bỏ đường nhưng vẫn phải ngọt.”

Đó là lần đầu tiên trong đời, tiểu thư nhà họ Hoàng bị người khác ra lệnh, lại là một con bé nhỏ hơn mình tới sáu tuổi.

Cô cũng không hiểu được vì đâu bản thân có khả năng kiềm chế tốt đến thế.

-“Tôi đã nói không được bỏ đường mà.”

-“Sao em biết chị bỏ đường?”

Linh hỏi vặn.

-“Vì…”

Hạ Oanh cứng lưỡi, cô không thể nói vì ngọt được, nói vậy khác nào tự tát vào mặt mình đâu?

Xem ra, con người này, quả thực không đơn giản như vẻ bề ngoài ngây thơ của chị ta. Nói tới vẻ bề ngoài lại càng khiến cô bực mình, nghe nói năm nay mụ hai mươi tư, mà xem kìa, môi đỏ mọng, da hồng căng, mắt to tròn long lanh, đùa chứ đứng cạnh còn trẻ và rực rỡ hơn cả cô.

Váy chị ta mặc, nhãn hiệu này, cô thèm khát bao lâu mà nào đã mua được. Quản lý rẻ rách như chị ta, lấy đâu ra tiền?

Chắc chắn là hàng nhái.

Phải, chắc chắn vậy.

Nhưng vẫn ngứa mắt, thực sự con người này, nhìn từ đầu tới chân khiến người ta không thể không ghét. Tiện cốc nước cam, Hạ Oanh giả bộ sóng sánh rồi “chẳng may” nhỡ tay, trọn vẹn làm bết bát bộ váy lộng lẫy đó.

-“Em xin lỗi, em nhỡ tay, chị có sao không?”

Hoàng Ái Linh sốc toàn tập, không chỉ sốc vì sự việc vừa xảy ra, còn sốc vì cái khẩu khí quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ngẩng lên, thấy ai đó đi tới, coi như đã hiểu lý do.

-“Ngại quá anh, làm chị ấy ướt sạch.”

Jun dường như chẳng để tâm, anh thản nhiên quay sang nói chuyện với mấy nghệ sĩ mới, khuyên bảo vài câu, động viên họ cố gắng.

Ai đó, sống mũi thấy cay. Xưa kia cô nhớ, có người nói cô chảnh choẹ thôi, Jun cũng bắt họ phải xin lỗi.

Xưa kia…

Bao giờ cho quay trở lại?

Linh lầm lũi định tìm nhà vệ sinh, lại nghe tiếng quát đằng sau.

-“Đi theo tôi.”

Sao cô phải đi theo anh? Họ kết thúc rồi mà, anh có người yêu mới rồi mà.

Anh cũng đâu quan tâm tới cô nữa đâu?

Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu, lí trí thật mạnh mẽ, chỉ có điều, bước chân lại cứ theo người ta, đúng là, hết thuốc chữa.

-“Ăn mặc thế này à?”

Vừa vào phòng ai đó đã giận dữ nạt, váy của cô, quả thật xẻ nhiều quá, giờ thấm nước thì nơi đó, gần như lộ toàn bộ rồi.

-“Liên quan tới Jun sao?”

-“Cô là nhân viên của tôi, tất nhiên liên quan.”

Anh mở tủ, với bừa chiếc áo sơ mi ném về phía cô, chỉ vào nhà tắm.

-“Jun ở công ty luôn à? Không ở chung cư nữa ạ?”

-“Liên quan tới cô sao?”

-“Jun là sếp của em, tất nhiên liên quan.”

-“Mau vào thay ra.”

Cô không đôi co nữa, ngoan ngoãn nghe lời.

Áo của Jun thùng tha thùng thình, kết hợp với chân váy tua rua, chẳng ăn nhập gì cả, cớ sao có người vẫn đáng yêu ngoài sức tưởng tượng, hại ai đó trống ngực thổn thức, bần thần mất hồi lâu.

-“Jun…Jun…nghĩ gì vậy?”

Linh nhí nhảnh vẫy tay, tươi cười ngọt ngào, chẳng ngờ vừa đấy thôi đã bị anh đuổi ra ngoài.

Cánh cửa phòng khép lại, Linh buồn lắm, ước gì, ước gì Jun quên hết chuyện cũ, ước gì Jun tha thứ cho cô.

Hai ngày sau, có nhóm nhạc BB nổi tiếng của Hàn Quốc sang, Hạ Oanh cũng được xếp một tiết mục xen giữa. Đây là vinh dự rất lớn, bài đã chọn, nhạc đã phối, giờ chỉ còn trang phục nữa là xong.

Tìm mãi mới thấy bộ đầm ren hợp ý, tất cả mọi người đều đồng tình khen đẹp. Duy chỉ có quản lí của cô là không nhất trí. Chị ta thì biết cái quái gì, toàn lý do vớ vẩn, chẳng qua là vì ghen tỵ với cô nên chọc ngoáy chứ gì?

Oanh một mực bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của Linh, nhất định mặc bộ đó lên biểu diễn.

Cô cũng không ngờ, bao nhiêu năm xây dựng hình ảnh ngọc nữ, lại bị huỷ hoại chỉ vì một bộ đầm. Thật sự là Linh đã đúng, bộ đó mặc trước ánh điện bình thường thì rất sang, nhưng khi lên ánh đèn sân khấu, lại tạo cảm giác giống như không mặc gì vậy.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, tất cả các diễn đàn lớn nhỏ đã tràn ngập hình ảnh cùng tin hot, ngọc nữ mặc đồ xuyên thấu, ngọc nữ lộ hàng…ngọc nữ, thực chất là ngọc nữ hay chỉ là giả tạo?

Ekip đã phải gấp rút đưa Oanh về công ty để tìm biện pháp giải quyết sao cho ổn thoả nhất. Cô bé tám năm chưa từng trải qua sự kiện như vậy, chưa từng bị ném đá và chửi bới như thế, trong giây phút run rẩy và quẫn trí, đã liều mình đăng lên fanpage.

“Xin chào các fan đã luôn yêu thương và tin tưởng Oanh. Xảy ra sự cố hôm nay, trước tiên Oanh gửi lời xin lỗi tới tất cả các bạn. Thực sự tôi cũng không muốn mặc bộ đồ đó một chút nào, nhưng do chị quản lý ép quá nên không dám cãi. Dù sao cũng là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều…”

Linh ngồi cùng hàng ghế với Hạ Oanh, đang định quay sang an ủi em ấy thì thấy bé nhìn mình cười cười. Cô ban đầu không hiểu lắm, cho tới lúc Tuệ Vân, trang điểm của Oanh lén lút đưa điện thoại, khi ấy mới vỡ lẽ, rằng mình đã bị bôi bác thành con mụ già xấu tính ra sao, chèn ép cô gái nhỏ đáng thương mười tám tuổi như thế nào.

Thời khắc cả ekip lên phòng họp, tất cả đều chĩa vào cô như muốn chém, đặc biệt là Jun, Oanh khi ấy, tài tình làm sao, ngay lập tức nước mắt tràn trề, tức tưởi nức nở.

Bình luận





Chi tiết truyện