chương 4/ 40

CHƯƠNG 4

Khang Viễn thật sự là mạc danh kỳ diệu (không thể giải thích, không thể hiểu nổi), trừng mắt nhìn, nhíu mày nói:“Vị công tử này, ngươi…… Ngươi là ai a? Phong tiểu Hầu gia? Xin thứ cho Khang Viễn cô lậu quả văn ( học thức thiển bạc), chúng ta…… Tựa hồ chưa từng gặp nhau bao giờ đi? Nga, này Phong Tú lâu ta cũng đã tới vài lần, bất quá là cùng bạn bè gặp nhau, thỉnh các cô nương đánh đàn trợ hứng mà thôi, tiểu Hầu gia ngươi đừng nói khó nghe như vậy.”

Lời giải thích của hắn một phen dập tắt lửa giận trong lòng Hạ Hầu Triển, đôi mắt trong phút chốc tỏa ra hào quang vạn trượng(con đã thành phật…congratulation): Thật tốt quá, y không có phiêu kĩ, y đến, chính là bởi vì tài tử phong lưu, cùng bạn bè gặp nhau .

Trong lòng đang muốn nhảy múa, mắt thấy vị Phong tiểu Hầu gia kia đã muốn hậm hực bước lên, xem ra thật muốn động thủ đánh Khang Viễn. Mà này một đám mọt sách đầu gỗ chỉ biết đứng yên đó không biết phản ứng như thế nào.

Hạ Hầu Triển sao có thể buông tha cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân như thế này, uy phong lẫm liệt, tiến lên trước một bước, dùng một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Phong tiểu Hầu gia, lạnh lùng nói:“Làm càn, Khang đại ca thân mình, cỡ như ngươi cũng muốn động vào sao?” (đúng ùi, chỉ có ẻm mới đk động thui…yo, fighting)

Hạ Hầu Triển tâm tư âm ngoan, vị Phong tiểu Hầu gia này dám động đến người trong lòng hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, vừa dứt lời, chợt nghe “Lộng sát” một tiếng, tiếp theo lại nghe tiểu Hầu gia phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, Khang Viễn vừa thấy, trời ạ , vị tiểu Hầu gia kia cổ tay bị bẻ gãy*.

Khang Viễn nóng lòng, vội vàng đối Hạ Hầu Triển nói nói:“Ngươi đứa nhỏ này, xuống tay có thể nào lỗ mãng như thế? Còn không mau theo tiểu Hầu gia giải thích.” Vừa nói, vừa tiến lên xem xét thương thế của tiểu Hầu gia, mặc kệ nói thế nào, đây là Tiểu Hầu gia a, nếu thật sự muốn truy cứu, hài tử này trốn không thoát đâu.

“Ngươi…… Ta thay ngươi dạy hắn, ngươi…… Ngươi thế nhưng mắng ta?” Hạ Hầu Triển không dám tin nhìn Khang Viễn, đôi mắt mở to (như cá thác lác…) tràn đầy lửa giận cùng ủy khuất:“Hảo…… Ngươi…… Ngươi không biết tốt xấu, ta…… Ta coi như uổng phí tâm tư. Sơ Tứ, chúng ta đi.”

Quay người lại, mắt thấy Phong tử Hầu gia kia đứng một chỗ ngơ ngác nhìn chính mình, không khỏi lại tức giận trong lòng, một cước đã đem gia khỏa chướng mắt kia cấp đá xuống lầu, rồi mới hậm hực bước xuống.

Lâu Danh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu nói:“Dọa…… Làm ta sợ muốn chết, tiểu hài tử kia rất dọa người , ta…… Ta còn nghĩ đến hắn sẽ đối Khang huynh động thủ a.”

Vừa dứt lời, Khang Viễn vội la lên:“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mau nhìn xem Phong tiểu Hầu gia.” Hắn đang nghĩ biện pháp làm sao dàn xếp ổn thỏa với tiểu Hầu gia này đây, ai ngờ đuổi tới dưới lầu, đã thấy tiểu Hầu gia kia tay bị bẻ gãy đang ngồi phịch ở trên mặt đất, cả người run rẩy đến lợi hại.

Khang Viễn trong lòng thầm nói hài tử kia xuống tay quá nặng , lại nghe bọn gia đinh bắt đầu loạn mắng, đều kêu la không thể bỏ qua cho hung thủ, hắn chính là lo lắng, chợt nghe tiểu Hầu gia kia mắng:“Bọn nô tài tụi bây mắt bị mù hết rồi à, kêu la cái gì? Còn không mang ta ra khỏi nơi này, các ngươi biết người nọ là ai không? Hắn…… Hắn là……”

Nói tới đây, rốt cuộc cũng không dám đem thân phận hạ Hầu Triển nói ra, lại oán hận trừng mắt nhìn Khang Viễn liếc một cái, tâm tình xám xịt đi ra ngoài.

(* ầy…. ta không biết là bị bẻ tay hay bị chặt tay, trong bản của ta ghi là chặt đứt cổ tay, nhưng mà có thằng nào bị chặt mà còn liếc như thằng Hầu gia này đâu, thấy mâu thuẫn quá….)

KhangViễn không thể hiểu nổi, ngây người trong chốc lát lại quay đầu đối đám người Lâu Danh thở dài:“Ta từng nói qua, gặp gỡ ở bờ sông, hoặc ở sơn đình ( đình viện trên núi…), hay thư quán cũng được, các ngươi lại nói cái gì không phong lưu thật uổng phí tuổi trẻ, muốn tới nơi này, hiện giờ xem ra, chúng ta tuy rằng trung quy trung củ (làm theo theo quy củ), nhưng mà những chỗ như thế này, sau này không nên đến thì hơn.”

Đám người Lâu Danh đám người đêm nay trải qua những việc này, cũng thấy không thú vị, đều cúi đầu đáp ứng. Mấy người liền ở Phong Tú lâu chia tay, Khang Viễn ngồi kiệu quay về phủ.

Đang đi trên đường, liền cảm thấy được có chút không thích hợp, sao đi lâu rồi mà vẫn chưa về tơi nhà? Vén rèm lên vừa thấy, bên ngoài không phải là đường về nhà, làm y cả kinh không nhỏ, vội vàng kêu đình kiệu.

Quả nhiên, cỗ kiệu lập tức dừng, lại nghe bên ngoài một âm thanh trầm thấp mang theo ý cười nói:“Này là do ngươi không có kinh nghiệm , lần sau nhớ kỹ, gặp loại chuyện này, không cần lập tức vạch trần, ở bên trong kiệu trước hảo hảo suy nghĩ một cái kế thoát thân, ngươi là đại tài tử, này hẳn là không làm khó được ngươi đi.”

Khang Viễn nghe âm thanh này có chút quen tai, nhưng bởi vì giọng nói rất trầm , cho nên trong lúc nhất thời không nghĩ được là ai, đang muốn nói chuyện, chợt thấy kiệu liêm ( màn che) vén lên, một thân ảnh xông tới cửa kiệu, trước lấy tay che khuất tầm mắt hắn, rồi mới ở bên tai phả khí, cười nói:“Khang công tử, đoán xem ta là ai?”

Khang xa lắc đầu, nháy mắt cảm thấy thật căng thẳng, y trong lòng rùng mình, nhớ tới đã từng được biểu đệ giáo thụ biện pháp chạy trốn, mặc dù có chút xấu hổ phải mở miệng, nhưng sinh tử trước mắt, đành phải nhột nhột nói:“Vị này…… Anh hùng, khụ khụ…… Ta không có ngân lượng, cũng không có quan hàm, ngươi…… Ngươi bắt ta làm gì?”

Kỳ thật Khang Kiện dạy hắn biện pháp chạy trốn cũng không phải là nói như vậy, mà là như thế này “Hảo hán, có chuyện gì chúng ta hảo hảo nói, các ngươi muốn gì, thỉnh cứ việc mở miệng, phàm là chuyện ta có thể làm được, nhất định không từ chối.” Nhưng mà những lời như vậy, y thật sự không thể nói ra. Tuy rằng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, nhưng ít nhất y cũng có khí phách của thư sinh.

“Ngươi là tướng phủ công tử (công tử phủ tể tướng), chính là cái này, ta muốn bắt , chính là tướng phủ công tử.” Người nọ vẫn đang cúi đầu cười, không biết có phải cảm giác của Khang Viễn có vấn đề hay không, sao lại cảm thấy được bờ môi của hắn tựa hồ dán sát tại lỗ tai của mình. Y không khỏi nghiêng nghiêng đầu, lách mình tránh ra.

Ai, đầu năm nay a, nghĩ đến chỉ có con của thương nhân giàu có hoặc là vương tôn quý tộc mới có thể gặp lại chuyện này, ai biết liền ngay cả con của Tể tướng cũng bị? ( chứ a ko phải vương tôn quý tộc à…tể tướng chứ có phải chiện đùa đâu)

Khang Viễn trong lòng thầm kêu khổ, lắc đầu nói:“Cha ta tuy rằng là Tướng quốc, nhưng hắn ngay thẳng thanh liêm, nhà của chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền , nhưng thật ra ta có một biểu đệ cũng coi như giàu có, chính là hắn cách kinh thành hơi xa, người cả đi lẫn về một chuyến cũng mất hai tháng, ngươi…… Ngươi để ta đi đi.”

“Ha ha ha, Khang đại ca, ngươi…… Ngươi thật sự làm ta chết cười .” Đối phương cuối cùng buông lỏng tay ra, Khang Viễn dùng sức trừng mắt nhìn, dần dần thích với ánh sáng, một khuôn mặt quen thuộc đập vào tầm mắt, chính là người ở kỹ viện tức giận bỏ đi Hạ Hầu Triển.

“Ngươi thật sự là đọc sách đọc đến đờ người (…nu đấy), bọn cướp chưa hỏi, ngươi đã đem biểu đệ giàu có của ngươi khai ra. Hôm nay là gặp ta , nếu là thật sự bọn cướp, ngươi……”

Hạ Hầu Triển ngừng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt người kia, bộ dáng người kia sau khi tỉnh ngộ ra thật sự là có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu, làm cho người ta…… Làm cho người ta hảo nghĩ muốn đem y đặt ở dưới thân hung hăng khi dễ. (ặc…sắc lang )

Khang Viễn ảo não trừng mắt liếc Hạ Hầu Triển một cái, cả giận nói:“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại…… Sao lại thích đùa dai như vậy? Đây là nơi nào? Ngươi mau đem ta trở về.” Thật là, đường đường kinh thành tài tử, thế nhưng lại ở trước mặt một tiểu hài nhi như thế mất mặt, còn bị người ta chê cười, tin này truyền ra, y làm sao dám ra ngoài gặp người.

Này bộ dáng thẹn quá hóa giận của y càng nhìn cáng thấy mê người a. Hạ Hầu Triển liếm liếm môi: Hảo…… Hảo muốn a, ngay tại nơi này, chính là…… Chính là không được, bọn họ đây mới là lần thứ ba gặp mặt, không, không đúng, ở trong lòng Khang Viễn, hẳn là lần thứ hai gặp mặt, hắn sớm đem lần đầu mới gặp quăng lên chín tầng mây rồi.

Hạ Hầu Triển trong lòng dâng lên một tia phiền muộn, vẻ hoạt bát vừa rồi lập tức biến mất. Hắn lẳng lặng không nói lời nào, tự nhiên hô hấp của Khanng Viễn cũng dần trở nên dồn dập hơn, sợ này tiểu hài nhi này đối mình nổi lên sát tâm, chính hắn đã vặn gãy cổ tay của Phong tiểu Hầu gia, cũng không phải là tà nhẫn bình thường, huống chi hắn tâm tình bất định , vừa mới còn cười thoải mái, chỉ chớp mắt, này sắc mặt liền trầm xuống. ( dạ… bị down ạ )

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đối với ngươi làm gì hết, bất quá ta thấy ngươi không nhìn ra được ý tốt của người khác, cho nên mới cho người một chút trừng phạt nho nhỏ. Ân, đương nhiên , ta cuối cũng nghĩ tới ngươi ở trên tửu lâu đối với ta như vậy, hẳn là lo lắng cho ta, bằng không ngươi sẽ không mắng ta lỗ mãng, mà mắng ta tàn nhẫn độc ác, có phải hay không? Ngươi chính là sợ ta sinh khí xúc động, sợ ta đắc tội Tiểu Hầu gia kia, tự mình rước lấy tai họa, có phải hay không?”

Hạ Hầu Triển nói tới đây, đôi mắt thâm sâu nhìn Khang Viễn, làm cho y không khỏi cả kinh, đứa nhỏ này thật sự là hảo thông minh, bất quá là một câu nói mà thôi, hắn có thể hiểu rõ tâm tư chân chính của mình.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của y, Hạ Hầu Triển biết chính mình đã đoán đúng. Trong mắt hắn hiện ra vẻ cao hứng, sau đó lại tiếc nuối, cao hứng chính là Khang Viễn vì chính mình suy nghĩ; tiếc nuối chính là, cứ như vậy, sẽ không có thể lợi dụng sự trừng phạt đó củng cố tình cảm của mình.

“Tốt lắm, Khang đại ca, chúng ta hiện tại sẽ đưa ngươi trở về.” Hạ Hầu Triển dứt ra cỗ kiệu, hắn cả người khô nóng, sợ nếu không ra, liền khống chế không được chính mình, hội hóa thân thành cầm thú đem Khang Viễn “ăn” luôn ở trong kiệu, như vậy cho dù nhất thời thống khoái, nhưng với lâu dài là cực kỳ bất lợi. Tiểu bất nhẫn,tắc loạn đại mưu (việc nhỏ không nhịn, đại mưu không thành) mà hắn luôn luôn kiên nhẫn.

Từ nay về sau, Khang Viễn sẽ không còn tiêu diêu tự tại như trước đây nữa. Hài tử kêu Hạ Hầu Triển này càng ngày càng … quấn lấy y lợi hại hơn, nếu không phải hai người đều có thân phận cao quý, chỉ sợ đối phương sẽ tiến dần từng bước, công khai chiếm cứ chính mình không tha.

Khang Viễn với chuyện này thập phần bất đắc dĩ, y đã biết Hạ Hầu Triển là đệ đệ thánh thượng tối sủng ái, gần đây được phong Nhuệ thân vương cao quý, có thể nói, trong kinh thành trừ bỏ hoàng thượng, hiện tại vị này tiểu Vương gia quyền lực là lớn nhất .

Y không rõ chính là: Đối đứa nhỏ vừa mới ra cung này mà nói, hồng trần phồn hoa có bao nhiêu hấp dẫn gì đó cũng được, hay là ngợp trong vàng son cũng tốt, hàng đêm sênh ca (ca hát) cũng tốt, sao còn không thay phiên đến thử một lần, sao vậy…… Sao tiểu Vương gia cứ đem ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người mình vậy.

Khang Viễn không dám đắc tội tiểu Vương gia, thật cẩn thận ứng phó. Đồng thời cũng chậm rãi tìm hiểu tính tình của Hạ Hầu Triển. Dần dần y nghĩ hắn cũng hiểu rõ tại sao hài tử này quấn lấy mình.

Khang Viễn là người tài hoa, thái độ làm người cũng thân thiết hiền hoà, lại là công tử có khí chất đặc biệt tao nhã, rất nhiều người đều nguyện ý cùng y thân cận, liền ngay cả những người không để ai vào mắt, ngông cuồng tự tại, cũng nhìn y bằng cặp mắt khác.

Y không phải đặc biệt thông minh, nhưng tài năng ở toàn bộ kinh thành lại đứng thứ nhất. Bởi vậy được vinh danh là kinh thành đệ nhất tài tử. Tuy nhiên , thời điểm đó đánh giá một người thông minh hay không đều so sánh dựa vào tài năng của hắn, cho nên đại đa số trong mắt mọi người, Khang Viễn là tuyệt đỉnh thông minh .

Chỉ có Hạ Hầu Triển là biết rõ chân tướng. Người tài tình như Khang Viễn, kỳ thật thái độ làm người có chút mơ hồ , cũng thường thường làm ra một ít chuyện ngu ngốc làm cho hắn nghẹn họng trân trối nhìn, bất quá cứ như vậy, hắn lại càng yêu mến y.

Có đôi khi Khang Viễn đang cầm bút lông trong tay, lại loay hoay xung quanh tìm kiếm bút lông, đều có thể làm cho Hạ Hầu Triển trong lòng mĩ mãn cao hứng hồi tưởng một tháng.

End 4

Bình luận





Chi tiết truyện