chương 6/ 10

Bên trong phòng thủy tinh yên tĩnh, hương hồng trà lan tỏa, thân váy xanh nhạt của Nhạ Hoan đứng ở bên cạnh bàn, tay trái nắm ấm trà tinh xảo, đem hồng trà trút xuống chén. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh, trong phòng thủy tinh thực ấm áp, mà ánh sáng như hòa làm cho da thịt cô càng giống như làm bằng sứ trắng.

"Uống chút hồng trà đi, cậu đã ngồi ngẩn ngơ ở đó lâu rồi" Hỏa Nhạ Hoan ôn nhu nói, đem chén trà thủy tinh được điêu khắc thành hình dạng hoa đưa đến trước mặt Đường Tâm. Chén trà được đại sư đặc chế từ ngọc lưu ly*, hồng trà cũng là loại cao cấp nhất, nơi này là chỗ ở của cô, đồ vật tất cả đều là được tinh tế điêu mài, vì cung cấp cho nữ nhân xinh đẹp như cô

"Tốt hơn là cậu nên đưa mình một chén rượu" Đường Tâm không chút để ý tiếp nhận chén trà, cái chén bị lung lay, chính là toát ra mùi hương hồng trà. Lòng của cô vẫn lo lắng đến bây giờ, căn bản là không có nhàn hạ thoải mái cùng Hỏa Nhạ Hoan uống trà.

Trong đầu của cô, đến nay vẫn còn hình ảnh khuôn mặt tươi cười có vẻ tà mị kia.

Ngày đó, Ác Phu rất nhanh chóng rời căn phòng nhỏ màu hồng, cũng mang đi tên sát thủ bị đánh ngất, trong phòng chỉ còn lưu lại hơi thở nam tính của hắn, tuyên sự tồn tại chân thực của hắn. Cô ở căn phòng nhỏ màu hồng đợi hồi lâu, thật vất vả một lần nữa mới khôi phục tinh thần, miễn cưỡng rời đi. Cô nguyên bản nghĩ đến, chỉ cần ly khai nơi đó, cô có thể hoàn toàn quên hắn, nhưng mà sự thật chứng minh, cô đã quá sai lầm.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày an bài thân cận của cha Đường Phách Vũ, cô tới trước chỗ Hỏa Nhạ Hoan ở một thời gian, cũng kể lại toàn bộ kế hoạch, đến tột cùng muốn ở nơi thân cận diễn xuất một chút, mới có thể làm cho người đàn ông kia hoàn toàn chạy trối chết {Anh ý chạy hay chị chạy :))}

Chính là, cô không có biện pháp hay quỷ kế nào, cả đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới Ác Phu. Thời gian mấy ngày nay, cô cũng chỉ có thể ngồi trong phòng thủy tinh, lẳng lặng nhìn khắp ngõ ngách, ngay cả cô cũng tự hỏi chính bản thân có phải năng lực càng ngày càng yếu ớt hay không?

"Mình pha hồng trà khó uống như vậy sao? Cậu ngay của một ngụm đều không uống, chỉ ngửi một chút." Hỏa Nhạ Hoan mang theo tươi cười hỏi, hơi hơi nghiêng đầu, tóc dài xõa trên bờ vai mảnh khảnh, nhìn qua bàn thủy tinh trong suốt giống như mỹ nhân trong sáng. Cặp mắt trong suốt kia, cũng nói những lời mà không dễ hiểu được, cô tinh tường nhìn ra bạn tốt đang phiền não, đã có chút tà ác, cố tình không nói rõ.

Cô đương nhiên nhìn ra Đường Tâm bất đồng, nguyên bản có trong ánh mắt sắc bén có vài phần ôn nhu cùng bất an của cô gái nhỏ, làm cho Đường Tâm có vẻ như càng thêm xinh đẹp. Hết thảy còn lại cô đều có thể tưởng tượng được, người đàn ông kia vĩ đại như thế nào, lại có tính xâm lược, căn bản cùng Đường Tâm có vài phần tương tự, như vậy cặp nam nữ này không thể nghi ngờ chính là trời sinh một cặp, Đường Tâm làm sao có thể thoát khỏi sự tập kích của đối phương ?

"Mình có thở dài đâu?" Đường Tâm phòng vệ nói, quay đầu nhìn Nhạ Hoan, hai tay gắt gao nắm chén trà, dùng sức đến ngay cả đốt tay đều trở nên trắng.

"Rồi rồi rồi, nhân tài gặp chuyện không thể không thở dài, nhưng mà cậu là Đường Tâm đại tiểu thư, ngay cả người không minh nhất cũng không sánh bằng, làm sao có thể vì chuyện gì mà để tâm được?" Nhạ Hoan bưng hồng trà, ngồi đối diện với Đường Tâm, ở ngoài mặt nói chiều theo ý tứ của bạn tốt, nhưng thực tế thì, lời nói ra cũng là những lời châm chọc.

Thông minh như Đường Tâm, làm sao có thể nghe không hiểu? Cô dùng sức cắn môi dưới, đem chén hồng trà một hơi uống sạch, sau đó đem chén tinh xảo buông xuống thật mạnh "Không cần nói vòng quanh, mấy ngày nay phản ứng của mình tuy là có giống đứa trì độn một chút, nhưng không có đến mức ngay cả lời đùa cợt rõ ràng như vậy mà không hiểu"

"Nói ra với mình đi, biết đâu dễ chịu hơn thì sao." Nhạ Hoan đề nghị nói, nhìn kỹ biểu tình của Đường Tâm. Tuy rằng đoán ra đại khái sự tình, nhưng là trong lòng cô vẫn có nhiều chỗ khó hiểu.

"Không cần." Đường Tâm hừ một tiếng, ánh mắt nhắm chặt. Sự tình này, cô phải nói ra miệng như thế nào? Cho dù là đối mặt với bạn thân nhất, cũng có chút bí mật không thể nói ra, nhất là về Ác Phu, hàng không thể nào kềm chế bản thân mình nghĩ đến, hắn đã dạy cô những vui thích cấm kỵ như thế nào...

"Không cần sao? Mình đoán sai rồi sao?" Nhạ Hoan trên mặt mỉm cười vô tội, xem ra không có nửa điểm sát thương. Ánh mắt xinh đẹp khẽ hạ xuống, sau ý cười sâu sắc "Cậu bị ngưu lang kia câu hồn rồi phải không?" Cô không hề báo động trước mà nói.

Đường Tâm cả người như bị những lời này đâm vào, nhảy dựng lên, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng. Cô không thể nói nên những lời phủ nhận, ở thời điểm không kịp phản ứng, tất cả biểu hiện đều hiện rõ trên gương mặt, căn bản là làm cho cô không có đường sống. Nhạ Hoan không có xem cô, tiếp tục mỉm cười, cúi đầu nhìn hồng trà nhộn nhạo trong chén thủy tinh. "Mình nghĩ là, ánh mắt của nam nhan kia lúc xem mặt, rất kinh người, giống như là cho dù chúng ta ở đâu, hắn cũng có thể lập tức đem ngươi nuốt mất. Thả cậu cùng hắn ở chung một chỗ trong một tháng, làm sao không có chuyện gì xảy ra được?" Cô thản nhiên nói.

"Thái độ của cậu có vấn đề" Đường Tâm mị thu hút tình, mẫn cảm nói. "Khi cậu đi, cũng không phải nói chuyện kiểu này. Lúc trước vì an toàn của mình, cậu thậm chí còn nói những lời uy hiếp hắn, như thế nào chỉ mấy tuần qua, thái độ của cậu thay đổi một trăm tám mươi độ, nay nói giống như vài phần bênh vực cho hắn?"

Nhạ Hoan uống trà, động tác không có tạm từng, ánh mắt nâng lên nhìn Đường Tâm. "Lúc trước là lúc trước, bất quá hiện tại quan hệ của cậu với hắn hơn cả bình thường, mọi người dù tốt hay xấu cũng đều là người trong nhà, thái độ của mình với hắn đương nhiên phải thay đổi chứ." Cô ung dung trả lời, ném lại cho Đường Tâm một nụ cười xinh đẹp {@Hạ : chị biết rồi chứ giề =)) // @Nhạ Hoan : *đưa một ngón lên miệng* suytttttt}

"Đừng nói hưu nói vượn (nói chuyện không có thật), ai cùng hắn ta là người nhà chứ?" Đường Tâm lạnh lùng nói, chỉ có lòng cô mới rõ, giờ phút này lạnh lùng kỳ thật để che dấu sự chột dạ. Vì để quan hệ trở nên trong sáng, cô cố ý nói lời ác độc "Hắn bất quá chỉ là ngưu lang, nói rõ ràng một chút đi, là mình mướn hắn, sao có thể coi hắn là người trong nhà?"

"Cậu đâu cần phải khẩn trương như vậy, dù sao sự tình không thể nóng vội, có phải người trong nhà hay không, chờ mấy ngày nữa sẽ biết" Nhạ Hoan thản nhiên cười.

"Mình sẽ không cùng hắn liên lụy gì nữa." Đường Tâm lãnh đạm nói. Chân tướng sự thật chính là như thế, bọn họ trong lúc đó có nhiều chênh lệch, cho dù là cô thừa nhận là bản thân mê luyến hắn đi nữa, vĩnh viễn không có khả năng cô buông bỏ tôn nghiêm, đi theo tình ái với một người đàn ông kia.

"Đường Tâm, việc gì cũng đừng vội khẳng định." Nhạ Hoan nói sâu xa khó hiểu, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Đường Tâm.

"Nói sau đi, cậu cùng hắn ta thật sự không liên lụy nữa à? Nếu không phải cậu có ý tứ với hắn, thì làm sao có thể cho hắn chạm vào cậu? Nếu không phải lưu luyến hắn, mấy ngày nay làm sao cậu có thể than ngắn thở dài, rất giống như loại bệnh tương tư của cô gái nhỏ nha?"

"Mình chỉ vì gần đến ngày thân cận nên phiền não thôi." Cô cắn răng nói, bỏ qua một bên. Bạn tốt chính là hiểu nhau rõ nhất, chỉ cần nhìn một ánh mắt cũng có thể hiểu thấu.

Các cô đều là nữ nhân cực thông minh, tâm sự lẫn nhau đều có thể biết rõ, làm sao có thể giấu diếm được lâu? Đường Tâm có hành vi khác thường, đã sớm lọt vào mắt người kia. Huống chi, Nhạ Hoan so với Đường Tâm đã biết được chân tướng sự thật từ sớm...

"Đường Tâm, cậu thật sự có chuyện nghiêm trọng rồi, thông minh như cậu, nhưng lại nói ra những cái cớ tệ như vậy, quả thực làm cho mình rất kinh ngạc."

Nhạ Hoan thở dài nói, thực ác ý giả bộ ngữ điệu thương hại. Bề ngoài dầu mảnh mai vô hại, nhưng là cô cũng không phải con gái bình thường, mà lại rất thông minh, hơn cả nhà Duy lý (Triết học chủ nghĩa duy vật), hoặc ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về ước số (hiểu hai nghĩa : 1 là biết tính toán, 2 là bói toán). Nhất là, thấy trên gương mặt luôn bình tĩnh của bạn tốt, lại hiện một lớp sương mù không tan, cô thục cố lựa ý trêu chọc ||đoạn này ta chém gió ^^~||

Sự thật cũng sắp bị vạch trần, lúc này không đùa thì đợi đến khi nào mới đùa? Huống chi, một khi sự tình bị vạc trần, Đường Tâm khi tức giận tuyệt đối cũng không nể mặt cô.

Hỏa Nhạ Hoan môi nhu nhuận chậm rãi nở ra một nụ cười xinh đẹp, thưởng thức bạn tốt đang rối bời. Nữ nhân bất kể dạng nào, khi yêu, đều cũng trở nên mù quáng mà ngu muội, mặc dù là Đường Tâm có chỉ số thông minh kinh người, cũng không là ngoại lệ, nay còn phải trở nên bối rối, bất an như vậy.

Đường Tâm hít sâu một hơi, cô rõ ràng Nhạ Hoan tuy rằng ngoài mặt ôn ngu, nhưng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, nếu cô không cố gắng cứu tế, cố gắng ngăn đề tài này lại, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói, để cho bạn tốt của cô nắm bắt tâm tư.

"Lâm Duệ Duy có liên lạc không? Mình rời phòng nhỏ vài ngày rồi, còn không có thời gian liên lạc với hắn." Cô cố ý nhắc tới người đàn ông mà chính mình sắp quên mất.

"Mình không có hứng nói về Lâm Duệ Duy, nhưng mà thực ra rất hứng thú với chuyện tình của Ác Phu nha." Nhạ Hoa cười khẽ vài tiếng, không hề có chừng mực mà truy vấn. Nhắc tới chuyện tình Lâm Duệ Duy, hai mày cô nhẹ nhàng nâng lên xí nghiệp Lâm gia đang có vấn đề, cậu lên núi ở. Mấy ngày nay tới giờ kỳ tích cũng không có xuất hiện, Lâm gia nếu không tìm được đường duy trì kinh tế cường đại như trước, cũng chỉ có thể chuẩn bị đóng cửa." Cô đơn giản giải thích, ngữ điệu chỉ có cảm xúc bình tĩnh.

"Lâm gia đã từng xin "tập đoàn Thái Vĩ" trợ giúp" Đường Tâm tựa vào trên ghế, nhìn bạn tốt. Nhắc tới chuyện tình của tập đoàn trong lúc đó, quả nhiên làm cho cô có thể tỉnh táo lại, tối thiểu không cần nghĩ đến ngưu lang tà ác kia.

"Nói đơn giản, hoa quả hư thối chỉ để vứt bỏ, tuyệt đối không thể mua." Nhạ Hoan thản nhiên nói, vỗ vỗ lấy mái tóc dài. Cùng Lâm Duệ Duy gặp mặt vài lần, hắn luôn quấn quít lấy Đường Tâm không ngừng, lại không biết Nhạ Hoan cũng có năng lực làm cho xí nghiệp Lâm gia khởi tử hồi sinh.

Cô là nữ tử được bảo vệ cẩn thận, vài thủ hộ của cô, tất cả đều là nắm giữ mạch máu kinh tế ở ngón cái (ý bảo là những người thuộc phe đảng chị này đều có máu mặt trong thương giới :"> )

"Điều đó mình tự nhiên biết." Đường Tâm gật gật đầu, nghiên đầu vừa đúng lúc thấy một người đàn ông thong thả bước vào phòng thủy tinh, gật đầu lễ phép với cô.

"Đường tiểu thư, lâu rồi không thấy. Mấy ngày nay, đủ loại sự tích về cô đều được lan truyền khắp thương giới." Người đàn ông có ngũ quan khắc sâu, màu da ngăm đen, cao lớn mà tuấn lãng. Miệng lưỡi cùng ánh mắt, ám chỉ ra hắn thân mình bất phàm.

Đường Tâm nhận ra hắn, người này trong thương trường được mệnh danh là nhân vật thần bí, trong tay nắm giữ quyền thế không ước lượng được, chỉ có một số người rất ít mới được nghe qua hoặc gặp mặt hắn. Mà người đàn ông này, chính là một trong những người bảo vệ cao cấp của Hỏa Nhạ Hoan.

"Đỗ Phong Thần coi như là tận lực hoàn thành trách nhiệm, hoàn toàn theo lời cậu phân phó, đem lời đồn của cậu truyền cho tất cả mọi người đều biết, nay cậu có thể xưng là bản thân có tiếng xấu." Nhạ Hoan mỉm cười, thân thủ đưa một ly trà cho người đàn ông kia, trong mắt là ý cười bình tĩnh, thái độ kia như đối đãi bạn tốt, hoặc như là đối đãi anh cả, không có nửa phần tỉnh cảm nam nữ.

"Như vậy chuyện sau này liền trở nên đơn giản" Đường Tâm đứng dậy, chủ động đi ra ngoài. Cô đương nhiên biết rõ trong lúc này người người đàn ông này khó thể xác định là người của ai, không phải là thấy xấu hổ hay gì, chính là theo bản năng muốn né ra. Xem ánh mắt NHạ Hoan, như là lại muốn nhắc đến Ác Phu, cô cũng không có muốn trước mắt người khác mà nhận cô mê muội một ngưu lang.

Nhìn theo bóng dáng của cô, nụ cười trên môi càng sâu "Hy vọng cậu sẽ thích đối tượng thân cận" Cô thì thào nói nhỏ, cúi đầu uống hồng trà ấm áp.

Người đàn ông nâng cao mày rậm, có chút kinh ngạc cúi đầu xem cô. "Cô không nói cho cô ấy biết sao? Tôi nghĩ lúc trước cô hốt hoảng cho điều tra, vì để báo cho cô ấy chứ?" Người đàn ông khó hiểu nhìn cô, cô gái này từ nhỏ đã được che chở như đóa hoa trong nhà kính, đầu óc quá mức thông minh, cùng với tâm tư trăm ngàn lần biến chuyển (sớm nắng chiều mưa trưa lâm râm ý). Hắn cùng người đàn ông kia tuy khác mà lại giống nhau, bảo vệ cô, nhưng lại không thể hiểu hết ý cô.

"Chuyện ngoài ý muốn mới là kịch vui. Tôi không nghĩ muốn phá hư chuyện vui của bạn tốt." Nhạ Hoan mỉm cười, quay đầu mỉm cười với người đàn ông.

"Lâm Duệ Duy đó nên xử lý thế nào?" Người đàn ông hỏi, ánh mắt bởi vì người kia mà trở nên nguy hiểm thâm sâu.

"Đừng đánh cỏ động rắn, ta nghĩ, mấy ngày nữa hắn sẽ ra tay." Cô có chút đăm chiêu trả lời, không có nửa phần thần sắc khẩn trương. Cô ngẩn đầu lên, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn kì "Ám Lôi, giúp ta chuyển đến Đường gia một tiếng, sự kiện thân cận kia cho ta một ghế khán giả. Ta rất muốn biết, khi Đường Tâm thấy người đàn ông kia, trên mặt sẽ có biểu tình gì?" Môi non mềm mỉm cười. {Chị này cười suốt không mỏi :))}

Người đàn ông trong nháy mắt có hoa mắt thần mê trong vài giây, hắn thế nhưng không thể nhận ra được, cô gái xinh đẹp trước mắt này rốt cuộc là thiên sứ hay là ác ma.

Từ người lớn đến kẻ bé ở Đường gia, vì ngày thân cận của Đường Tâm đã đến, mà toàn bộ đều ở trong trại thái thới nghiêm.

Nữ chủ nhân dặn dò thu xếp trăm việc, quản gia tóc hoa râm lại còn cố gắng tìm vị trí thích hợp nhất để nghe trộm, mà nữ chủn hân tràn ngập uy nghiêm lại còn vẻ mặt phẫn nộ. Khuôn mặt hắn cứng ngắc, gắt gao nắm quyền cao nhất, đầu cơ hồ muốn ngập đầy phẫn nộ, mà đem toàn bộ khí lực trong thân thể đập lên trên bàn bằng cẩm thạch.

Nếu hôm hay khách quý không đại giá quang lâm, thì chắc hắn đã không thể thu hồi tức giận, xác thực mất đi khả năng khống chế mà bùng nổ. Ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào cửa, chờ xem nữ nhi có tiếng xấu kia đến tột cùng khi nào mới có thể bước vào gia môn (cửa nhà)

Trên sopha, một người đàn ông cao lớn, quần áo tây trang chỉnh tề, ngũ quan khắc sâu, vẫn luôn duy trì vẻ mặt tao nhã tươi cười lễ độ.

Hắn có thể trạng to lớn, con ngươi đen thâm thúy, mà cặp con ngươi đen kia có bao hàm nội liễm xốc vác (ta không hiểu ^^~), cùng với ý cười thật sâu.

Một cậu bé nhỏ chín tuổi, bộ dáng tuấn tú ngoan ngoãn ngồi ở một bên, mắt to mày rậm, diện mạo căn bản là Đường Phách Vũ thu nhỏ lại. Hắn khó được như thuận ngồi ở một bên, trên mặt lộ vẻ mỉm cươi, biểu hiện khả vòng khả điểm, nghiễm nhiên là thân sĩ có tâm tiêu chuẩn. (Ý bảo anh già này là người cấp dưới có tấm lòng đạt tiêu chuẩn :)) )

Nếu ở bình thường, Đường Chấn lười đi ra gặp khách, nhưng là hôm nay khác, còn hơn cả tầm thường, nói sao cũng được, hắn phải ở lại xem kịch vui.

"Tiểu thiếu gia, ngài vẫn là ngồi xa một chút đi. Để tránh lát nữa khi tiểu thư trở về, chủ nhân nỗi bảo, ngài khó tránh khỏi bị vạ lây". Lão quản gia kinh nghiệm phong phú khuyên, đem cậu chủ nhỏ dịch chuyển một ít.

"Cha con bọn họ nếu thực ầm ỹ lên, đại khái còn không đến phiên ta xen mồm, ta còn thực an toàn" Đường Chấn việc không đáng lo nói, ánh mắt vẫn chờ mong nhìn về phía cửa. Dài đến mấy tuần nay, tin tức chị gái bên ngoài cùng ngưu lang ở chung không ngừng truyền đến Đường gia, mà Đường Phách Vũ biểu tình càng lúc càng khó coi, tất cả mọi người khi hắn phẫn nộ đều câm như hến.

Bất quá nói cũng kỳ quái, đối tượng thân cận thế nhưng không vì nguyên nhân này mà rút lui có trật tự {@Le tui : có trật tự :)) chạy xách dép không kịp ấy trật với tự :)) // @Ác Phu : Sao *lườm* ý kiến à* @Le tui : dạ em không ý kiến} vẫn đúng hạn phó ước mà đến, trên mặt cũng không có nửa phần biểu hiện không tình nguyện? Đường Chấn vụng trộm quan sát người đàn ông kia vài lần, đều phát hiện khóe miệng đối phương thủy chung cầm một tia cười thần bí.

Lúc này, cửa truyền đến vài âm thanh bén nhọn, vài người kinh sợ bước ra đón. Chỉ thấy Đường Tâm thần sắc tự nhiên bước vào Đường gia trạch (trạch là một loại kiến trúc nhà, hỏi anh GG nhé ^^), còn có Lâm Duệ Duy đi theo bên người cô. Cô mang Lâm Duệ Duy về nhà, chỉ là vì dự phòng vạn nhất, có một người đàn ông giúp đỡ, hình tượng nữ nhân lang thang của cô càng được củng cố một chút.

Bộ dạng của cô cũng không nghiêm chỉnh, chính là tóc đen dài buộc thoải mái, khuôn mặc xinh đẹp cũng không có dấu vết son phấn.

Trên người mặc crop-top (nguyên bản nó ghi áo ngực ==" ta nghĩ là áo ngắn là croptop) áo xanh ngọc, cùng với quần dài màu trắng bạc ti phụ trợ, giúp khoe ra khéo léo dáng người thon dài, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng dưới ánh mặt trời.

Ở trong phòng, Đường Phách Vũ cứng ngắc mỉm cười với người đàn ông trẻ tuổi trên sopha, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách. Hắn đi đến sảnh lầu một, trong ánh mắt có lửa giận kịch liệt, cơ hồ muốn bóp chết nữ nhi cả gan làm loạn.

"Tổng giám đốc Đường." Lâm Duệ Duy tất cung tất kính tiếp đón, nhưng không có được sự hưởng ứng, quan hệ cha và con gái hoàn toàn đem hắn đặt ở một bên vắng vẻ {@Le tui :Ở đâu có Đường Tâm, ở đó có người đàn ông bị ăn bơ :)) // @Sát thủ + Duy : *hậm hực*}

"Hi,cha" Đường Tâm quá đột ngột chào hỏi, trong lòng rõ ràng trận thân cận này đại khái là tuyệt đối tràn ngập hy vọng chiến thắng.

Chỉ bằng bằng cô lúc trước giở tiểu quỷ kế, ở cùng một xú người đàn ông vô danh, nay thương giới còn có người nào dám lấy cô làm vợ?

"Con ! Sự tình gì cũng có thể làm ra" Đường Phách Vũ mị thu hút tình nhìn nữ nhi, gằng từng tiếng một, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông đương nhiên biết rõ Đường Tâm mấy ngày nay tới giờ tác oai tác oái, lời đồn đãi này không ngừng mà rơi vào lỗ tai ông. Đường Tâm cố tình làm bậy mọi người đều biết, nhưng là ông không tin chuyện này là ngẫu nhiên; Ông mới buộc cô thân cận, thay cô lựa chọn một người đàn ông có thể áp chế cô, cô liền cùng người ngưu lang truyền ra tin tức ở chung. Lời đồn đãi truyền sinh động như thật, rất thật, giống như là trải qua biên soạn tỉ mỉ, như là một trò đùa hay.

Ông ngược lại cũng không một chút lo lắng Lâm Duệ Duy,ông gặp qua người thanh nhiên này vài lần, tuy rằng nhã nhặn lễ độ, nhưng là tuyệt đối không thể khống chế được Đường Tâm, càng không có lá gan đụng vào người Đường Tâm dù chỉ bằng một cây lông tơ.

"Cha, con lúc trước đã nói qua, là con sẽ không gả cho người đàn ông mà người chọn lựa. Cho dù là không từ một thủ đoạn nào, con sẽ khiến cho trận thân cận này thất bại" Cô ngọt ngào cười, biết hoàn toàn nắm chắc thắng lợi trong tay. Cô không quan tâm bản thân có tiếng xấu, nếu thật sự bị buộc kết hôn, từ nay về sau mất đi tự do, kia mới có thể làm cô sống không bằng chết.

"Trò trẻ con này của con không lười được cha" Đường Phách Vũ cười lạnh một tiếng.

"Con không cần lừa được cha, chỉ cần lừa được người đàn ông thân cận lần này." Đường Tâm tính thiện lương chỉnh giọng nói, bước vào trong phòng khách, trong ánh mắt có tia sáng tà ác, làm cho người người đàn ông vọng tưởng kia chịu chút đau khổ. "Con vẫn tò mò, cha rốt cuộc an bài cho con thân cận với người nào. Là kẻ mười hai đời trói gà không chặt, vẫn là lão già ngu ngốc ngồi không hưởng phước?" Ánh mắt của cô tìm đến thân ảnh nam tính trên sopha, đối phương đưa lưng về phía cô, theo góc độ của cô chỉ có thể nhìn được hai vai rộng lớn.

"Đường Tâm!" Đường Phách Vũ hô tên nữ nhi để cảnh cáo, cơ hồ đối với trận thân cận này cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Chẳng lẽ trên đời này liền thật sự không ai trị được Đường Tâm sao? {@Le tui :Có có :"> chút nữa sẽ có :">:"> trị mà muốn không lết xuống giường được luôn ý *mặt gian xảo* // @ba Đường :thiệt sao *to mắt hy vọng // @Le tui: *gật gật* // @Đường Tâm :*trừng mắt* ngươi dám nói ! // @Ác Phu : *cười gian* con bé nói đúng mà, để nó nói tiếp} Ông khổ tâm bày bố mấy năm nay, tưởng thay Đường Tâm tìm được một người đàn ông xứng đôi vừa lứa, có thể bảo hộ cô, quản thúc cô, nhưng mà đã bị cô triển khai quỷ kế, nhiều năm khổ tâm của ông chỉ sợ muốn hủy hoại trong chốc lát. Đường Phách Vũ trầm trọng thở dài, đi theo nữ nhi vào trong phòng khách.

Người đàn ông ngồi ở trên sopha khẽ cười một tiếng, thong thả đứng dậy, con ngươi đen sâu thâm thúy mà mang theo ý cười nhìn thẳng vào Đường Tâm. "Đường tiểu thư, thật có lỗi, đã làm cô thất vọng, tôi cũng không phải lão già ngu ngốc." Hắn nhướng mày rậm, khóe miệng cầm một tia cười tà mị. "Để tôi tự giới thiệu, ta là Mộ Dung Đạt Viễn, con trai trưởng của người cùng giới kinh doanh với tổng giám đốc Đường!"

Sắc mặt Đường Tâm nháy mắt trở nên trắng bệch, cơ hồ muốn ngất đi. Toàn thân cô kịch liệt run run, trong đầu trống rỗng, căn bản là không có cách nào tự hỏi. Hắn làm sao có thể xuất hiện trong này? Làm sao có thể ?!

Lâm Duệ Duy cũng đi đến, vừa vặn nghe thấy Mộ Dung Đạt Viễn tự giới thiệu, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, thậm chí có vài phần dữ tợn. Hắn thở đốc vì kinh ngạc, dại ra nhìn người đàn ông này, từng có gặp mặt qua một lần. "Ngươi--" Hắn cứng họng, không thể nói ra được những lời sau đó.

Mà Đường Tâm đang chịu rung động, còn ở phía trên xa Lâm Duệ Duy.

Cô đương nghe nghe qua tên Mộ Dung Đạt Viễn, người này nằm trong số ít người có thể ngồi ăn cùng những nhân vật tai to mặt lớn như Đường Phách Vụ, tuổi còn trẻ đã hùng bá nhất phương. Nhưng là, làm sao có thể là hắn ?! Người đàn ông trước mắt rõ ràng là người đã hai tuần không gặp, khiến cho cô ôm mộng tương tư

"Hoặc là, Đường tiểu thư có thể xưng hô bằng một cái tên khác." Hắn cười tà ác, đem khiếp sợ của cô thu vào trong mắt, lại vẫn duy trì thái độ tao nhã lễ độ như trước. "Đường tiểu thư, em có thể gọi tôi là "Ác Phu". "

★ ★ ★

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

Đường Tâm ngồi ở trên sopha, gắt gao cắn môi dưới. Cô bị an bài ngồi kế bên Mộ Dung Đạt Viên, từ đầu tới đuôi ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên đều không có, hai tay cô nắm chén trà, cơ hồ muốn đem cái chén bóp nát.

Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy ? Mộ Dung Đạt Viễn thế nhưng lại chính là Ác Phu ! Đường đường là một tổng tài của xí nghiệp quốc tế, làm sao có thể là ngưu làng được cô thuê? Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp lại hắn ở trường hợp này. Đổi một bộ âu phục khác, hắn nguyên bản thần sắc cuồng dã phóng đãng, lúc này tất cả đều được thu lại, nay xem ra chẳng những cư xử khôn khéo, hơn nữa hào hoa phong nhã, ai ngờ được là, hắn lại là kẻ hạ lưu !

Chuyện này không thích hợp, cô có thể cảm giác được đây là cái bẫy giăng sẵn, mà cô lại vướng vào, bị quấn lấy. Cô nguyên bản nghĩ đến, chính mình biên đạo một quỷ kế tinh vi, thật không ngờ, chính mình lại bị người ta dùng gậy ông đập lưng ông.

"Đường tiểu thư, sao em lại trầm mặc? Là tôi không khiến cho em cảm thấy thú vị sao?" Mộ Dung Đạt Viễn mang theo mỉm cười hỏi, lễ phép nhìn về phía khuynh thân, thái độ tao nhã không chê vào đâu được, chỉ có cặp con ngươi đen kia tiết lộ hắn đang có ý cười tà ác.

Đường Tâm vội hít một hơi, vội vàng lui về phía sau, tạo nên khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt xinh đẹp tràn ngập tức giận trừng lớn, cắn môi miễng cưỡng khắp chế những lời mắn sắp trút xuống, lửa giận cơ hồ muốn thiêu mặc thân thể của hắn, lại ngại mọi người trong nhà, cô căn bản giận mà không dám nói gì.

Cô rõ ràng là chính mình trúng quỷ kế của hắn, người đàn ông hạ lưu này từ đầu tới cuối đều trêu đùa cô, mà không hề nghi ngờ, Đỗ Phong Thần tuyệt đối chính là đồng lõa. Cô còn bị trạng thái khiếp sợ vây quanh, bị kinh hách cùng phẫn nộ đánh sâu vào, không ngừng lo lắng, là giết Mộ Dung Đạt Viễn trước mắt trước, hay là giết Đỗ Phong Thần dám làm càn dưới trướng mình trước?

"Cách xa tôi một chút." Cô dùng thanh lượng chỉ đủ hai người nghe, ngữ điệu lạnh như băng nói, khát vọng dùng ánh mắt có thể đủ đem hắn bầm thành mười tám khối.

Hắn vẫn là duy trì mỉm cười, tự cố tự nói "Đường tiểu thư còn thất vọng tôi không phải lão già ngu ngốc sao? Chẳng lẽ em đối với lão già ngu ngốc có cảm tình?" Hắn cố ý nhắc tới đêm đầu tiên của hai người, theo như lời nói dối của cô, ý định đùa cợt cô.

Đường Phách Vũ trầm mặc nhìn nữ nhi, đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của cô cảm thấy kì quái. Tuy rằng Mộ Dung Đạt Viễn xác thực tuấng lãng phi phàm, nhưng là thái độ của Đường Tâm không giống như bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn, sắc mặt cô tái nhợt như bị kinh sợ rất lớn

Đường Tâm căn bản cũng không có cách nào lảng tránh ánh mắt của cha, lòng của cô bất an tới cực điểm, cảm xúc không yên làm cho cô muốn chạy trốn hoặc là thét ra một tiếng chói tai. Ngồi bên cạnh Mộ Dung Đạt Viễn, cô có thể tinh tường cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, loại hơi thở của hắn làm cho cô tâm hoảng ý loạn, hai tay cô không ngừng phát run, khiến cho chén va chạm với bàn phát ra âm thanh, ngay cả hồng trà đều tràn ra một chút.

Mà từ đầu tới đuôi, Lâm Duệ Duy vẫn giữ nguyên sắc mặt cứng ngắc ngồi ở một bên, cắn chặt hàm răng không có mở miệng. Sắc mặt hắn dần dần thay đổi, nhìn qua rất là dọa người, nhìn kỹ, có thể thấy được sự điên cuồng thâm trầm.

Đường Phách Vũ mị thu hút tình, quan sát mọi chuyện, nhưng không có mở miệng. Bất luận thế nào, hắn có thể xác định, Đường Tâm tạm thời sẽ không gây chuyện, cô vội vàng kháng cự sự sợ hãi nào đó, nay người nắm chủ đề của không khí ngày hôm nay, tất cả đều là Mộ Dung Đạt Viễn tao nhã lễ độ. Chỉ bằng có thể làm cho Đường Tâm ngoan ngoãn câm miệng không gây sự, Mộ Dung Đạt Viễn liền tuyệt đối trở thành con rể đứng thứ nhất trong bảng đề cử trong lòng của hắn.

Lão quản gia thay mọi người châm hồng trà, nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Tâm. Trong lòng ông có chút tiếc nuối, nguyên bản tưởng có thể xem được một trò hay, ai ngờ bây giờ Đường Tâm lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, vẻ mặt còn vừa sợ vừa e ngại, đừng nói là gây sóng gió, nói không chừng bị dọa đến ngay cả nói đều không dám nói.

Ông âm thầm thở dài một hơi, sau đó đem chén đường đặt lên bàn "Mộ Dung tiên sinh muốn thêm đường cát sao?" Hắn làm hết phận sự hỏi khách.

Một Dung Đạt Viện lộ ra nụ cười quá độ tà mị, tầm mắt không có nhìn lão quản gia, ngược lại nhìn chằm chằm vào Đường Tâm "Có thể cho tôi mật sao? Tôi đối với mật có thiên hảo" (Mật ở đây theo 2 nghĩa : đối với quản gia là đường, còn đối với Đường Tâm là chén mật ong ở chương trước. Anh thâm thật :))) Hắn chậm rãi nói, quá độ tới gần Đường Tâm, hô hấp nóng rực phảng phất bên tai cô "Đường tiểu thư, em cho tôi một ít mật sao?" Hắn tươi cười, ý bảo chỉ hai người vô cùng thân thiết mới biết được.

Đường Tâm kinh hãi sợ tới mức ngay cả chén đều không cầm được, kịch liệt run run làm cho cô đánh nghiêng chén trà. Thoáng chốc hồng trà đổ vào quần dài, trên màu trắng bạc ti có lưu lại dấu vết loan lổ

Hắn như thế nào có thể nhắc tới chuyện này ?! Trên mặt của cô hiện lên nét ửng hồng, khi tiếp xúc với tầm mắt như có lửa thiêu đốt của hắn, hoàn toàn rõ ràng ý tà ác. Cặp con ngươi đen kia nóng rực, như thời khắc triền miên với nhau, tầm mắt nhiệt liệt như lúc mơn trớn thân thể của cô.

"A, đều ẩm ướt sao?" Hắn một tay xoa quần dài của cô, tươi cười càng tăng vài phần ác ý.

"Anh--!" Cô hổn hển đột nhiên đứng dậy, thật không ngờ hắn dám ở trước mặt mọi người, nói ra những lời hạ lưu như vậy! Toàn thân cô tức giận run run, muốn đem con dao cắt bánh ngọt đâm vào trái tim đen tối của hắn, chấm dứt mạng sống của người đàn ông hạ lưu này!

"Đường tiểu thư, tôi chỉ nói quần dài của em đều bị hồng trà bắn tung tóe ẩm ướt kìa!" Hắn vẻ mặt vô tội nói, cười nhạo giống như nghĩ đến quá xa một chút, chỉ có cặp ánh mắt kia tiết lộ ý cười của hắn.

"Chết tiệt, không cần cố làm ra vẻ, ngươi là người đàn ông hạ lưu, ta quá rõ ràng ý tứ của ngươi!" Đường Tâm rống lên một tiếng, rốt cuộc không áp chế được lửa giận trong l2ong.

Cô xúc động đoạt ấm trà trong tay quản gia, không chút nghĩ ngợt dùng sức đem hồng trà nóng hầm hập hắt sang cạnh bên. Nước trà vẩy ra giữa không trung, sau tất cả đều hắt vào Mộ Dung Đạt Viễn tươi cười kia làm da đầu người ta run lên.

Rầm một tiếng, mọi người cứng ngắt tại chỗ, dại ra nhìn Đường Tâm phẫn nộ. Cô tuy rằng từ nhỏ liền cả gan làm loạn, nhưng là chưa bao giờ từng làm chuyện mất lý trí như vậy, mọi người bị kích động khác thường của hàng dọa đến choáng váng.

Hồng trà chậm rãi chảy dọc xuống từ trên tóc đen của Mộ Dung Đạt Viễn, làm ẩm ướt tây trang may thủ công đắt giá của hắn. Nhưng mà hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, lấy khăn tay ra lau vết trà trên mặt.

"Đường tiểu thư thật đúng là nhiệt tình a!" Hắn nói, thưởng thức biểu tình khi tức giận của Đường Tâ. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, hắn hoài nghi chính mình nhìn cả đời cũng không thấy chán.

"Đường Tâm, lễ phép của con đều chạy đi đâu?" Phương Khoản Khoản sau một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc lấy tay che miệng hô nhỏ một tiếng. Bà thật không ngờ, con gái thông minh lanh lợi nhưng lại làm ra chuyện tình thất lễ thế này, căn bản là không giống hành vi bình thường của Đường Tâm

"Đối với người như thế không cần phải lễ phép" Đường Tâm cắn răng nói, tay nắm chặt thành quyền. Cô thật sự không thể giải thích với cha mẹ, người đàn ông ra vẻ tao nhã này, kỳ thật so với cô càng ác liệt hơn một ngàn vạn lần. Hắn xác thực lợi hại, làm cho cô căn bản khó mở miệng trả lời. Hắn đối với cô làm ra đủ loại chuyện, nhưng lại là chuyện không thể kể cho người khác.

Cô thật sự khó mà tin được, trên thế giới làm sao có thể có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy? Đã muốn chiếm hết tiện nghi, nay còn dám can đảm vô liêm sỉ ở trước mắt mọi người mà trêu đùa cô!

"Đường Tâm!" Phương Khoản Khoản hô nhỏ, trên mặt tràn đầy sự xin lỗi, cô vội vàng cầm khăn mặt đứng dậy xin lỗi Mộ Dung Đạt Viễn "Mộ Dung tiên sinh, xin tha thứ cho con bé, con bé chính là có chút khẩn trương" Bà vội vàng tìm cách cứu chữa. Cho dù là thân cận không thành công cũng không sao, nhưng người ta là khác, như thế nào có thể thất lễ được?

"Đừng lo." Mộ Dung Đạt Viễn mỉm cười lễ phép, nghiêng đầu nhìn Đường Tâm, chẳng những không bị hành động của cô chọc giận, ngược lại cặp con ngươi đen kia, ánh mắt lại trở nên nóng rực "Chính là quần áo tôi đều ẩm ướt, có thể xin Đường phu nhân tìm một phòng cho tôi thay đổi quần áo, sửa sang lại mặt mũi?"

"Đương nhiên không thành vấn đề, lão quan gia sẽ dẫn cậu đi đến khòng phác, tôi mặc khác cho người mang quần áo thích hợp đến cho cậu."

Phương Khoản Khoản gật đầu lia lịa, ý bảo quản gia dẫn Mộ Dung Đạt Viễn rời phòng khách.

"Không cần phiền toái đến quản gia, tôi nghĩ Đường tiểu thư có thể dẫn tôi đi." Mộ Dung Đạt Viễn tươi cười càng sâu, lấy tốc độ sét đánh cầm cánh tay Đường Tâm, lực ổn định vừa đúng không làm đau cô, nhưng cũng không cho phép cô né ra.

"Không! Tôi mới không..." Đường Tâm hoảng hốt mà phẫn nộ cự tuyệt, căn bản là không dám nghĩ lại cảnh ngày trước cùng chung sống với hắn.

Hắn càng lấn tới, lấy thanh lượng như thì thầm, thong thả mà rõ ràng nói :" Tiểu bạo quân xinh đẹp của anh, nếu em không đi theo anh ra khỏi phòng khách, thì chúng ta sẽ giải quyết chuyện cũ ngay tại nơi này, anh cũng không để ý có nhiều khán giả ở đây, chính là đến lúc đó, cho người nhà nghe được chúng ta nói chuyện, thì em sẽ gặp không ít xấu hổ." Hắn dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói, nội dung uy hiếp cũng là hàng thật giá thật.

Đường Tâm bi thảm lắc đầu, căn bản biết không thể cự tuyệt, hắn thật sự quá mức ti bỉ mà cao tay, hoàn toàn bắt lấy nhược điểm của cô, ngay cả phản kháng hay đường sống cô đều không có.

Cô chỉ có thể phát ra âm thanh gào thét rất nhỏ, lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, bị hắn mạnh mẽ dẫn ra khỏi phòng khách.

Cô trong lòng có dự cảm bi thảm, đại khái cả đời này. Dù cô có đạt được mục tiêu hay không, cũng bị người đàn ông hạ lưu này ăn gắt gao?

Bình luận





Chi tiết truyện