chương 6/ 17

Chân Mia nóng rực khi cô ngoặt ở khúc rẽ trên đại lộ Harris. Cô đã gần chạy hết quãng đường của mình, chỉ còn một phần tư dặm, nên cô cứ mặc cho chân phát nhiệt bởi tốc độ.

Có một công trình xây dựng cách khu căn hộ liên hợp chỉ một vài dãy nhà. Ai đó đang xây một cửa hàng ăn nhanh nữa – đúng là điều khu này cần, cô nghĩ.

Họ đã đổ bê tông làm móng, và dự án đang tạm dừng trong khi chờ hỗn hợp cứng lại. Mảnh đất thật vắng vẻ. Vài chiếc xe tải của công ty xây dựng A&B đang nằm lộn xộn giữa những đụn khổng lồ đất thải và nhựa đường vỡ.

Một bé gái đang ngồi đào bới trên đỉnh một trong những đụn thải đó, khuôn mặt và quần áo của cô bé lem luốc đất cát, mái tóc đỏ lấp loáng dưới ánh mặt trời.

Mia trượt chân để dừng lại.

Chính xác, đó là Natasha. Cô bé hoàn toàn không để ý tới mọi thứ xung quanh mình, vui vẻ đào bới trong đống đất đã khô cứng bởi mặt trời, miệng hát líu lo.

Mia cố gắng giữ nhịp thở khi cô chui qua dải băng vàng hẹp cảnh báo người xâm phạm rời khỏi khu vực xây dựng.

“Natasha?”

Con bé nhìn xuống chỗ Mia và mỉm cười. “Chào cô Mia.”

“Cháu yêu, cậu cháu có biết cháu đang ở đâu không?”

“Cậu đang ngủ,” Tasha nói, quay lại công việc đào bới của mình. Con bé đã tìm thấy một chiếc thìa nhựa, một chiếc cốc giấy vứt đi và đang đổ đầy đất cát vào trong đó và khuấy như thể nó là cà phê. Bùn đất bao phủ gần như toàn bộ phần da trần của nó – thứ rõ ràng là tốt vì mặt trời buổi sáng đã đủ nóng để khiến con bé cháy nắng. “Vẫn sớm. Cậu chưa dậy đâu.”

Mia liếc nhìn đồng hồ. “Tash, gần mười giờ rồi. Lúc này cậu cháu hẳn là dậy rồi. Cậu cháu chắc là đang phát điên và đi tìm cháu. Cháu không nhớ điều cậu đã bảo cháu à – về việc không được rời sân trong, và thậm chí là không rời căn hộ mà không nói với cậu?”

Tasha liếc nhìn cô. “Sao cháu nói với cậu được khi cậu đang ngủ?” con bé nói rất thật. “Mẹ luôn luôn ngủ cho tới sau giờ ăn trưa.”

Mia giơ tay giúp Tasha xuống khỏi đụn đất. “Thôi nào. Cô sẽ đi cùng cháu về nhà. Chúng ta sẽ kiểm tra xem cậu Frisco còn ngủ không.”

“Cháu đầy bùn,” cô tiếp tục nói khi họ bắt đầu đi về hướng khu căn hộ liên hợp. “Cô nghĩ ngay sau đây cháu sẽ cần tắm.”

Tasha nhìn tay chân mình. “Cháu đã tắm rồi – tắm bùn ý. Các công chúa luôn tắm bùn, và họ không bao giờ tắm hơn một lần mỗi ngày.”

“Ồ?” Mia nói. “Cô nghĩ là các công chúa luôn tắm bong bóng ngay sau khi họ tắm bùn.”

Tasha ngẫm nghĩ nghiêm túc. “Cháu chưa bao giờ tắm bong bóng.”

“Nó rất sang trọng,” Mia bảo con bé. Họ đang tạo ra một cảnh tượng đáng nhìn làm sao khi đi xuống phố – môt đứa trẻ nạm bùn và một người lớn ướt sũng mồ hôi theo nghĩa đen. “Bong bóng đụng tới cằm cháu.”

Đôi mắt Natasha mở lớn. “Thật ạ?”

“Ừ, và tình cờ cô có xà bông dùng cho tắm bong bóng,” Mia bảo con bé. “Cháu có thể thử khi chúng ta về nhà – trừ khi cháu dứt khoát là mình không muốn tắm hai lần trong ngày…?”

“Không, các công chúa chỉ có thể tắm bùn một lần mỗi ngày,” Tasha bảo cô hoàn toàn nghiêm nghị. “Không sao nếu họ tắm bùn và tắm bong bóng.”

“Tốt.” Mia mỉm cười khi họ bước vào sân trong.

Khu căn hộ vẫn hết sức yên ắng. Hầu hết các chủ nhà đã đi làm vài giờ trước. Tuy nhiên, đang là kỳ nghỉ hè với mấy đứa trẻ sống trong tòa nhà. Mia có thể nghe thấy giai điệu văng vẳng của tivi và dàn âm thanh. Tasha theo cô lên gác tới căn hộ 2C.

Cánh cửa khép hờ và Mia gõ. “Xin chào?” cô gọi, nhưng không có trả lời. Cô ấn chuông. Vẫn không có gì.

Mia nhìn lớp bùn phủ trên cơ thể và quần áo Natasha. “Tốt hơn cháu nên ở ngoài này,” cô bảo nó.

Tasha gật đầu.

“Ngay đây,” Mia nói bằng giọng điệu giáo viên nhất của mình, chỉ tay vào vệt bê tông trước cánh cửa căn hộ. “Ngồi đây. Và đừng đi đâu, cháu hiểu không, cô gái?”

Tasha lại gật đầu và ngồi xuống.

Cảm thấy như một kẻ xâm phạm, Mia mở cánh cửa chặn và bước vào trong. Với những bức mành đóng xuống, phòng khách lờ mờ. Tivi vẫn bật, nhưng âm thanh để rất nhỏ, chỉ như tiếng thầm thì. Không khí mát rượi, gần như lạnh, như thể điều hòa vẫn làm việc quá giờ để bù lại cánh cửa hé mở. Mia tắt tivi khi cô đi ngang qua.

“Xin chào?” Mia lại nói. “Đại úy Francisco…?”

Căn hộ im ắng như một nấm mồ.

“Cậu sẽ gắt gỏng nếu cô đánh thức cậu,” Tasha nói, quỳ bằng đầu gối với mũi dựa sát vào cánh cửa chặn.

“Cứ để cô xem,” Mia nói, bắt đầu bước vào hành lang tới phòng ngủ.

Mặc dù vậy, cô đang nhón chân. Khi đi hết hành lang, cô liếc nhanh vào phòng tắm và căn phòng ngủ nhỏ hơn. Cả hai đều trống. Cửa phòng ngủ lớn nửa mở nửa khép, và cô rón rén lại gần. Hít một hơi, cô đẩy nó mở khi gõ.

Chiếc giường đôi trống không.

Trong ánh sáng mập mờ, cô có thể thấy tấm khăn trải giường cuộn thành một đống. Chiếc chăn đã bị đá xuống sàn, và gối nhàu nát, nhưng Alan Francisco cũng không nằm đó.

Không có nhiều đồ đạc trong phòng – chỉ một cái giường, một chiếc bàn bên cạnh và tủ gương. Kiểu của người Spartan (meo – những người tu luyện theo kiểu hành xác). Trên mặt tủ có một đống nhỏ tiền xu. Không có vật dụng cá nhân, đồ lặt vặt hay mấy vật lưu niệm. Ga trải giường màu trắng đơn giản, chăn màu be sáng. Cửa buồng chứa đồ mở, treo một trong những chiếc quần đùi cỡ vừa. Vài món đồ võng xuống gần sàn. Toàn bộ không gian mang lại cảm giác khá thờ ơ, như thể người sống ở đây không buồn quan tâm để mà dỡ đồ, hoặc là treo mấy bức tranh lên tường để tạo một nơi sống cho mình.

Không có gì đưa lại cảm giác cá nhân nào về vẻ cư ngụ của căn phòng, ngoại trừ một đống to tướng đồ bẩn cần giặt dường như đang quắc mắt nhìn từ trong góc. Nó và một chai uýt-ky rỗng đang đứng trên bàn cạnh giường Frisco là thứ duy nhất đang nói gì đó. Ít nhất là cái chai nói lên chút gì đó. Nó giống cái chai anh đã mang ra ngoài đêm qua – ngoại trừ cái chai kia gần đầy.

Đừng hỏi sao Tasha không thể đánh thức anh.

Nhưng rốt cuộc anh đã dậy và thấy đứa bé đã đi rồi. Ắt là lúc này anh đang ở ngoài tìm con bé, lo lắng đến mất trí.

Việc hay nhất họ có thể làm là cứ ở đó. Cuối cùng, Frisco sẽ quay lại xem Natasha đã về chưa.

Nhưng ý nghĩ loanh quanh trong căn hộ của Frisco không hấp dẫn lắm. Đồ dùng cá nhân của anh có lẽ rất riêng tư tới mức đáng ghét, nhưng cô cảm thấy dường như bằng cách ở lại đây, cô đang xâm phạm khung trời riêng của anh.

Mia quay lại để đi ra khi một ánh lấp lóe chiếu từ buồng chứa đồ tới mắt cô. Cô bật đèn trên trần.

Thật ngạc nhiên. Cô chưa từng thấy cái gì như thế trong cuộc đời mình. Một bộ quân phục hải quân treo trong đó, trắng sáng và là thẳng thớm. Phía trên bên trái chiếc áo, có hàng nối hàng những chiếc huân chương. Và phía dưới – nguyên nhân của ánh sáng phản chiếu – là một chiếc huy hiệu hình chim đại bàng, cánh sải rộng, một khẩu súng và một cái đinh ba móc chặt trong hai móng vuốt dữ tợn của nó.

Mia không thể tưởng tượng những việc Frisco đã thực hiện để có được tất cả số huân chương ấy. Nhưng với số lượng quá nhiều như thế, có một điều đột nhiên cô thấy rõ ràng. Alan Francisco hiến đời mình cho công việc, không như bất cứ người nào cô từng gặp. Những chiếc huân chương bảo cô rằng anh là một người lính dũng cảm và tài giỏi. Nhưng có tới hơn mười vạch màu ghim trên quân phục của anh. Cô đếm chúng nhanh chóng bằng ngón tay. Mười… mười một. Mười một huân chương chắc chắn nói lên rằng Frisco đã đi xa hơn nhiều so với tiếng gọi của nghĩa vụ hết lần này đến lần khác.

Cô quay lại, và trong ánh sáng mới mẻ của sự khám phá, phòng ngủ của anh có một cái nhìn hoàn toàn khác trước. Thay vì là căn phòng của một người không buồn quan tâm để thêm bất cứ chi tiết cá nhân nào, nó trở thành căn phòng của một người đàn ông chưa bao giờ có thời gian sống cuộc sống ngoài sự nghiệp nguy hiểm của mình.

Và căn phòng không hoàn toàn thiếu vật dụng cá nhân. Có một cuốn sách trên sàn cạnh giường. Nó là tuyển tập truyện ngắn của J.D. Salinger. Salinger. Ai mà nghĩ…?

“Cô Mia?”

Natasha đang gọi cô từ cửa phòng khách.

Mia tắt đèn trên đường rời phòng Frisco. “Cô đây, cháu yêu, nhưng cậu cháu không có ở đây,” cô nói, bước vào phòng khách.

“Không ạ?” Tasha trườn khỏi cánh cửa chặn đang mở.

“Cháu nói sao nếu chúng ta sang nhà bên cạnh xem xà phòng tắm bong bóng của cô?” Mia tiếp lời, đóng cánh cửa gỗ nặng nề của căn hộ 2C sau lưng. “Cô sẽ viết một tin nhắn cho cậu cháu để cậu biết cháu đang ở nhà cô khi cậu quay về.”

Cô cũng sẽ gọi Thomas nữa. Nếu nó ở nhà, nó sẽ sẵn lòng ra ngoài tìm vị đại úy Hải quân, để báo cho anh Natasha an toàn.

“Chúng ta sẽ đi thẳng vào phòng tắm,” Mia bảo Tasha khi cô mở cửa chặn và mở chốt cửa căn hộ của mình. “Chúng ta sẽ thả cháu thẳng vào bồn tắm nhé?”

Natasha lùi lại, đôi mắt mở lớn trên khuôn mặt phủ bùn. “Cậu Frisco sắp nổi giận với cháu ạ?”

Mia chăm chú nhìn đứa trẻ. “Cháu sẽ trách cậu nếu cậu làm thế à?”

Vẻ mặt Tasha xịu xuống khi nó lắc đầu, môi dài ra trong vẻ không thể nhầm lẫn được khi lũ trẻ sắp khóc. “Cậu đã ngủ mà.”

“Chỉ vì cậu ngủ không có nghĩa là cháu có thể phá vỡ những quy tắc của cậu,” Mia bảo nó.

“Cháu sẽ về nhà trước khi cậu dậy – ”

A ha. Mia thình lình hiểu. Mẹ Natasha thường xuyên ngủ sau cuộc rượu chè say sưa của mình tới qua trưa, không biết và có khi không quan tâm tới những cuộc thám hiểm riêng tư của con gái. Nó cũng ngang với sự bỏ bê, và hiển nhiên Tasha trông đợi cách đối xử y hệt từ Frisco.

Vài điều sẽ phải thay đổi.

“Nếu cô là cháu,” Mia khuyên nó, “Cô sẽ ngoan ngoãn và sẵn sàng nói ‘Cháu xin lỗi’ ngay khi cậu Frisco về nhà.”

Frisoc trông thấy mẩu giấy trên cánh cửa phòng ngay từ dưới sân. Nó là một mảnh giấy hồng viền xanh lá, và nó chấm dứt sự khấy động đầu tiên của cơn cáu giận tầm sáng muộn. Anh nhanh chóng lên gác, mặc kệ nỗi đau đớn nơi chân, và kéo mảnh giấy khỏi cửa.

“Đã thấy Natasha,” dòng chữ rõ ràng, đậm nét. Ơn Chúa. Anh nhắm mắt một chốc, vui mừng không thể tin được. Anh đã tìm kiếm trên bãi biển gần một giờ, sợ rằng cháu anh đã phá luật và lại xuống biển. Quỷ tha ma bắt, nếu con bé phá vỡ quy tắc không rời khỏi căn hộ, nó cũng có thể phá vỡ quy tắc của anh là không bao giờ bơi một mình.

Anh đã gặp một người cứu hộ cho hay cậu ta nghe thấy tin đồn là xác một đứa trẻ đã giạt lên bãi biển lúc sáng sớm. Trái tim Frisco tưởng như ngừng đập. Anh đã chờ bốn mươi lăm phút ở quầy điện thoại, ráng liên lạc với đội tuần tra bờ biển, ráng tìm ra xem tin đồn có thật không.

Hóa ra cái xác bị sóng đánh lên bờ là một con hải cẩu. Và sự nhẹ nhõm đến cùng sự nhận thức rằng anh đã lãng phí thời gian. Và cuộc tìm kiếm lại bắt đầu.

Frisco mở mắt và thấy mình đã vò tờ giấy. Anh vuốt nó ra để đọc nốt. “Đã thấy Natasha. Chúng tôi ở nhà tôi. Mia.”

Mia Summerton. Cứu thế giới một lần nữa.

Dựa vào cây ba toong, anh đi tới cửa phòng Mia, bắt gặp hình ảnh mình trên cửa phòng khách. Tóc anh dựng đứng, và trông anh như thể đang ẩn nấp khỏi ánh sáng mặt trời sau lớp kính râm. Áo phông trông như đồ ngủ, và quần sooc là đồ ngủ. Trông anh như từ địa ngục trở về và anh cảm thấy còn tệ hơn. Đầu anh đang đập thình thịch từ khoảnh khắc anh lảo đảo vào phòng khách và thấy Natasha lại đi mất. Không, không đúng. Đầu anh đang đập thình thịch từ khoảnh khắc anh nhắm mắt. Nó tăng lên tới cấp độ không thể chịu được khi anh phát hiện ra Tash là một đứa bé chuyên vắng mặt không phép. Thật không thể chịu nổi.

Anh reo chuông, nhận thức rất rõ rằng để thêm vào bức tranh không-hề-đẹp anh đã tạo nên, anh cũng không có mùi dễ chịu. Áo sơ mi của anh bốc mùi nhà máy rượu. Anh không phải là kiểu kén cá chọn canh khi anh vồ lấy nó trên sàn sáng nay trên đường rời nhà kiếm Tash.

Với may mắn của mình, anh đã chộp lấy cái anh đã dùng để làm sạch rượu uýt-ky rớt ra đêm qua.

Cánh cửa bật mở, và Mia Summerton đứng đó, trông hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của một thủy thủ. Cô đang mặc quần cộc chạy bộ, thứ đã định nghĩa lại từ cộc, và chiếc áo thể thao lửng, thứ đã định nghĩa lại từ ham muốn. Tóc cô tết bím sau lưng, và vẫn ẩm ướt vì mồ hôi.

“Cô bé ở đây, an toàn,” Mia nói theo kiểu chào đón. “Cô bé đang tắm, để rửa sạch người.”

“Cô thấy nó ở đâu?” Họng anh khô khốc và giọng anh bật ra cáu kỉnh vừa khàn khàn.

Mia nhìn lại phòng mình và nói lớn. “Trong đó thế nào, Tasha?”

“Ổn ạ,” giọng trả lời vui vẻ.

Cô mở cửa chặn và bước ra ngoài. “Đại lộ Harris,” cô bảo Frisco. “Cô bé ở trên Đại lộ Harris, nghịch đất ở công trình xây dựng – ”

“Quỷ tha ma bắt! Con bé nghĩ mình đang làm cái quái gì? Nó mới năm tuổi! Nó không nên đi loanh quanh một mình hoặc là – Chúa ơi! – chơi ở công trình xây dựng!” Frisco lướt bàn tay lên mặt, chiến đấu để kiểm soát cơn giận của mình. “Tôi biết gào thét với một đứa trẻ không giúp được gì…” Anh ép mình hạ giọng, hít một hơi và ráng giải phóng tất cả nỗi thất vọng, giận dữ và lo lắng hàng giờ qua. “Tôi không biết phải làm gì,” anh nói. “Rõ ràng con bé không vâng lời tôi.”

“Đấy không phải là cách cô bé nhìn thấy,” Mia bảo anh.

“Quy tắc dành cho con bé là nói cho tôi biết khi nó ra ngoài. Quy tắc là chơi ở trong sân.”

“Theo quan điểm của cô bé, tất cả những thỏa thuận đều hủy bỏ nếu Mẹ – hoặc cậu Frisco – không thể lê người khỏi giường vào buổi sáng.” Mia gắn chặt anh bằng cái nhìn đăm đăm. Đôi mắt cô có màu lục hơn là nâu trong ánh nắng rạng rỡ buổi sáng. “Cô bé bảo tôi là nó nghĩ rằng sẽ về nhà trước khi anh dậy.”

“Luật là luật,” Frisco bắt đầu.

“Ờ, và luật của cô bé,” Mia ngắt lời, “là nếu anh leo vào trong chai, cô bé sẽ làm theo ý mình.”

Cơn đau đầu của Frisco dữ dội hơn. Anh nhìn đi nơi khác, không thể gặp mắt cô. Không phải vì cô đang nhìn anh buộc tội. Không có chút gì kể cả sự buộc tội nhỏ nhất trong mắt cô. Thật ra, đôi mắt cô đặc biệt dịu dàng, làm sự cứng rắn trong lời nói trở nên mềm mại.

“Tôi xin lỗi,” cô thầm thì. “Cái đó không đúng lúc.”

Anh lắc đầu, không chắc là anh đồng ý hay bất đồng với cô.

“Sao anh không vào?” Mia nói, giữ cửa mở.

Căn hộ của Mia có lẽ cũng đến từ hành tinh khác. Nó nhiều không gian và rộng mở, với thảm nâu sáng không vết nhơ và đồ đạc khung tre sơn trắng. Tường sơn mới và sạch bong, những chậu cây nhỏ nằm ở mọi nơi, dây leo của chúng băng ngang qua trần trên hệ thống móc. Nhạc đang ngân nhẹ nhàng trên dàn âm thanh. Frisco nhận ra âm điệu Texas đầy khói của Lee Roy Parnell.

Những bức tranh treo trên tường – màu xanh lộng lẫy và màu lục của đại dương, cùng với dáng vẻ đầy kiểu cách màu sắc của những người đang đi bộ dọc theo bờ biển.

“Mẹ tôi là họa sĩ,” Mia nói, theo hướng cái nhìn của anh. “Hầu hết trong số này là của bà.”

Một bức tranh khác về bãi biển đó trước cơn bão. Nó chuyển tải toàn bộ sức mạnh nguy hiểm của gió và nước, bầu trời đen kịt, sóng dâng cao, những cây cọ nghiêng ngả – tự nhiên đang thể hiện vẻ chết chóc của người.

“Bà thật giỏi,” Frisco nói.

Mia mỉm cười. “Tôi biết.” Cô lên giọng. “Vùng đất bong bóng thế nào rồi, Natasha?”

“Hay ạ.”

“Trong khi nghịch đất ở ngoài, cô bé đã cho mình kiểu tắm bùn của công chúa Nga.” Với nụ cười hài hước, cô dẫn Frisco vào căn bếp nhỏ xíu. Chính xác giống của anh – và không giống chút nào. Những mẩu nam châm đủ mọi kích cỡ hình dáng phủ ngoài tủ lạnh, gắn những tấm hình mọi người đang cười, giấy nhắn, xổ số và lịch chiếu nhà hát. Trái cây tươi trong mấy giỏ khung kim loại treo lơ lửng từ những cái móc trên trần. Một tách cà phê hình con bò đội mũ tốt nghiệp ngồi trên bàn cạnh điện thoại, đựng bút chì, bút mực. Toàn bộ căn phòng tràn đầy những món đồ nhỏ và những thứ của Mia. “Tôi đã gắng thuyết phục được cô bé là gia đình hoàng gia thật luôn luôn tắm bong bóng sau khi tắm bùn.”

“Chúa phù hộ cô,” Frisco nói. “Và cảm ơn đã mang con bé về nhà.”

“May mắn là tôi chạy đường ấy.” Mia mở cửa tủ lạnh. “Tôi thường chạy lộ trình dài hơn, nhưng sáng nay tôi cảm thấy rất nóng.” Cô nhìn Frisco. “Trà đá, nước chanh hay sô đa?”

“Thứ gì có cà-phê-in, làm ơn,” Frisco nói.

“Hừm,” Mia với vào trong tủ lạnh và kéo ra một lon sô đa. Cô đưa nó cho anh. “Và anh muốn hai hay ba viên aspirin chứ?”

Frisco mỉm cười. Rất mờ nhạt những đó là một nụ cười. “Ba. Cảm ơn.”

Cô ra hiệu tới cái bàn nhỏ nằm cạnh khu vực ăn nơi cuối bếp, và Frisco hạ xuống một trong đôi ghế. Cô có một giá đựng hình chú lợn cùng những lọ muối, tiêu hình những chiếc máy bay nhỏ xíu. Nơi đây cũng có cây cối ở mọi nơi, với chiếc chuông gió mỏng manh ở ngay trên đầu anh, phía trước cửa sổ nhìn ra bãi đậu xe. Anh với lên và chạm vào nó bằng một ngón tay. m thanh nghe nhỏ nhẹ và bí ẩn như bản thân nó.

Cửa chạn bếp của cô mới được thay bằng gỗ sơn vàng sáng. Mặt quầy trắng bóng trông cũng mới. Nhưng anh chỉ chú ý đến nó trong nửa giây, rồi ngắm Mia khi cô kiễng chân với lên một trong những ngăn chạn lấy lọ aspirin. Cô là sự kết hợp lóa mắt của cơ và những đường cong. Anh không thể rời mắt, thậm chí khi cô quay lại. Tuyệt, đó là điều cô cần. Vài gã thua cuộc liếc mắt đưa tình trong chính căn bếp của cô. Anh có thể thấy sự lĩnh hội và nỗi lo lắng trong mắt cô.

Cô để lọ aspirin xuống bàn trước mặt anh rồi biến mất, lí nhí lý do là kiểm tra Natasha.

Frisco ấn chai sô đa lạnh vào trán. Khi Mia quay lại, cô đang mặc áo phông bên ngoài bộ đồ chạy của mình. Cũng có ích, nhưng không nhiều.

Anh thông cổ. Một triệu năm trước, anh rất giỏi với những cuộc chuyện trò nho nhỏ. “Vậy… cô chạy bao xa?” Tuyệt, nghe anh như một gã khờ.

“Thường là ba dặm,” cô trả lời, lại mở tủ lạnh và lấy ra một bình trà đá. Cô đổ một cốc cho mình. “Nhưng hôm nay tôi chỉ chạy khoảng hai dặm rưỡi.”

“Cô cần phải cẩn thận khi trời nóng như thế này.” Trời ạ, anh có thể nói năng khập khiễng hơn không nhỉ? Khập khiễng? Phải, nó là từ hoàn hảo để mô tả anh, theo nhiều cách.

Cô gật đầu, quay lại nhìn anh khi cô dựa lưng vào quầy bếp và nhấp ngụm trà.

“Vậy… mẹ cô là họa sĩ.”

Mia mỉm cười. Đáng ghét, cô có nụ cười xinh đẹp. Thật là mới hai hôm trước anh đã nghĩ nó trông hơi ngố sao?

“Phải,” cô nói. “Bà có một xưởng vẽ gần Malibu. Đó là nơi tôi lớn lên.”

Frisco gật đầu. Đây là lúc anh cần phản hồi bằng cách kể cho cô nơi anh đã sống. “Tôi lớn lên ở ngay San Felipe này, vùng nách của California.”

Nụ cười của cô rộng hơn. “Nách có những mục đích của nó – không phải là tôi đồng ý với anh rằng San Felipe là một.”

“Tùy ý cô,” anh nói với một cái nhún vai. “Với tôi, San Felipe luôn luôn là nách.”

“Thế thì bán căn hộ của anh đi và chuyển tới Hawaii.”

“Đó là gốc gác gia đình cô hả?” anh hỏi.

Cô nhìn xuống cốc của mình. “Nói thật với anh, tôi không chắc. Tôi nghĩ hẳn là tôi có một phần dòng máu Hawaii hoặc Po-li-nê-di, nhưng không chắc.”

“Cha mẹ cô không biết sao?”

“Tôi được nhận nuôi từ một trung tâm nước ngoài. Những giấy tờ vô cùng sơ sài.” Cô nhìn anh. “Tôi đã trải qua thời kỳ rồi, anh biết không, khi tôi mệt mỏi tìm cha mẹ đẻ của mình.”

“Cha mẹ đẻ không phải luôn luôn đáng tìm. Tôi sẽ sống tốt hơn nếu không biết cha mẹ tôi.”

“Tôi rất tiếc,” Mia nói lặng lẽ. “Có một thời gian tôi sẽ nói rằng anh không thể có ý đó, hoặc điều đó không thể nào là thật. Nhưng tôi đã dạy ở một trường phổ thông thành phố trong suốt năm năm qua, và tôi nhận thức rõ rằng hầu hết người ta không có được tuổi thơ hay cha mẹ như tôi đã có.” Đôi mắt cô pha trộn rất đẹp giữa màu nâu, lục và lòng trắc ẩn. “Tôi không biết có lẽ anh đã trải qua những gì, nhưng… tôi rất tiếc.”

“Tôi nghe rằng những ngày này dạy cấp ba là công việc rất nguy hiểm, với súng, ma túy và bạo lực,” Frisco nói, cố gắng hết sức để mang cuộc đối thoại rời khỏi khu vực tối tăm và cực kỳ riêng tư. “Họ có dành cho cô kiểu đào tạo đặc công nào khi cô nhận việc không?”

Mia cười. “Không, chúng tôi tự lo. Đã bị ném tới nanh sói thì đành phải chịu. Vài giáo viên đã giải quyết bằng cách trở thành sĩ quan huấn luyện thực sự. Tôi đã tìm ra rằng động viên tích cực còn hiệu quả hơn nhiều sự trừng phạt.” Cô hớp một ngụm nữa, chăm chú nhìn anh thăm dò qua thành cốc. “Thực ra, có khi anh muốn cân nhắc xem khi nào anh sẽ thỏa hiệp với Natasha.”

Frisco lắc đầu. “Gì? Đưa cho con bé cái bánh quy để chạy ra xa hả? Tôi không nghĩ vậy.”

“Nhưng loại trừng phạt nào có thể giúp cho cô bé?” Mia kiên trì. “Nghĩ xem. Đứa trẻ đáng thương đã phải chịu loại trừng phạt tột bực với một đứa bé năm tuổi – mẹ nó đã đi rồi. Rõ ràng là anh không thể lấy cái gì khỏi cô bé mà quan trọng hơn nữa. Anh có thể mắng mỏ và khiến cô bé khóc. Thậm chí anh có thể dọa dẫm và làm cô bé sợ anh, và có thể tặng thêm những cơn ác mộng tệ hơn. Nhưng nếu anh thưởng khi cô bé nghe theo luật của anh, nếu anh khiến việc đó thật sự đáng kể và làm cô bé cảm thấy nó đáng triệu đô, ha, cô bé sẽ nắm bắt nó nhanh chóng.”

Anh lướt tay qua tóc. “Nhưng tôi không thể bỏ qua chuyện sáng nay được.”

“Rất khó khăn,” Mia nói. “Nhưng anh phải đạt được sự cân bằng giữa việc để một đứa trẻ biết cách cư xử của nó là không được phép, và không muốn thưởng cho thái độ hư của nó bằng cách quan tâm đến nó nhiều hơn. Lũ trẻ khao khát sự quan tâm thường cư xử không đúng. Đó là cách dễ nhất để cha mẹ hoặc thầy cô chú ý đến nó.”

Frisco hé miệng thành một nụ cười khác. “Tôi biết vài người được gọi là người-lớn cũng hành động với nguyên lý ý hệt.”

Mia đăm đăm nhìn người đàn ông đang ngồi trên bàn bếp nhà cô. Thật đáng ngạc nhiên. Trông anh giống như đã lăn xuống từ ghế đá công viên, thế mà cô vẫn bị anh hấp dẫn. Anh sẽ trông ra sao, cô tự hỏi, bảnh bao và mặc bộ quân phục cô đã thấy trong phòng anh?

Ắt là trông anh sẽ như một người mà cô sẽ tránh khỏi đường mình. Cô chưa bao giờ bị ấn tượng bởi mấy anh chàng mặc quân phục. Và giờ cô cũng không bị đâu.

Nhưng mà, tất cả những huân chương đó…

Mia đặt chiếc cốc rỗng xuống và rời khỏi quầy bếp. “Tôi sẽ đưa Tasha ra,” cô bảo Frisco. “Hai người chắc hẳn có việc – cô bé đã bảo tôi anh hứa đưa nó đi mua đồ cho phòng ngủ.”

“Phải.” Frisco gật đầu và vụng về đẩy mình lên. “Cảm ơn lần nữa vì đã mang con bé về nhà.”

Mia mỉm cười và xuống hành lang dẫn tới phòng tắm. Nghĩ về khởi đầu chông gai của họ mới thấy họ đã thực sự đạt được một tình hàng xóm khá là tốt đẹp.

Tình hàng xóm tốt đẹp – đó chính xác là điều họ sẽ có. Bất chấp sự thật rằng người đàn ông này có khả năng làm máu cô nóng lên chỉ với một cái nhìn, bất chấp sự thật rằng cô thực lòng thích anh ngày càng nhiều hơn mỗi lần họ gặp nhau, cô sẽ cẩn thận giữ khoảng cách của mình.

Bởi vì Mia càng hiểu hơn về người hàng xóm, cô càng được thuyết phục rằng dứt khoát là họ ở hai cực đối lập.

Bình luận





Chi tiết truyện