chương 9/ 11

Có người hỏi Vưu Tây, người kia nhà cậu là cảnh sát, vậy có thường xuyên đánh nhau không? Vưu Tây nói không biết.

Người hỏi không cam lòng, một lần cũng chưa động thủ?

Vưu Tây nở nụ cười. Sao có thể chưa một lần nào? Buổi tối đó không phải anh ấy dùng vũ lực sao? Nhưng thực chân chính đánh nhau, Vưu Tây nhớ rất rõ ràng, là một năm sau mùa đông kia.

Lúc ấy quan hệ của bọn họ đã sớm xác định, Tra Hướng Đông một tuần ít nhất ba bốn ngày sẽ qua ngụ nhà hắn. Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ qua chỗ gã một hai tối. Thậm chí mười một ngày trước đã gặp mặt cha mẹ Hướng Đông.

Hai lão nhân rất có khí chất, không khó nhìn ra trước khi về hưu đích xác đều là người có danh vọng.

Sau đó Vưu Tây làm quen với đồng nghiệp mới vào công ty, một cô gái, tiện đường đưa về, Hướng Đông đột nhiên xuất hiện, hỏi đây là ai?

Vưu Tây thuận miệng nói, một người bạn trong công ty.

Sau hắn lại nói phải về nhà một chuyến, vội vội vàng vàng bỏ đi.

Ngày đó trở về mới vừa xuống xe lửa, cùng vị trí cùng thân ảnh, Vưu Tây lại giống như lần trước, bị dọa suýt chết.

Hắn đã cố ý nói lùi ngày xe lửa, Vưu Tây không biết làm sao Hướng Đông có thể xuất hiện ở nhà ga, hơn nữa rõ ràng đang chờ hắn.

Vưu Tây sợ  tới mức mặt trắng bệch, động cũng không dám động, bên cạnh hắn, cô gái từng bị Hướng Đông bắt gặp kia cũng bước xuống, còn kỳ quái hỏi hắn, làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như thế?

Vưu Tây là bị túm trở về, đích thực là bị túm.

Mới vừa về đến nơi, người kia trực tiếp hỏi hắn, cô gái kia là ai?

Vưu Tây còn đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, không hề báo trước, một cái tát liền phóng tới. Vưu Tây lảo đảo, bàn uống nước phát ra tiếng chói tai, bắn ra xa một thước.

Đem quần áo của hắn cởi sạch, so với lần đầu tiên còn thô bạo hơn, nói cái gì quan hệ giữa các ngươi là sao? Dám chơi lão tử như vậy. Lão tử vì ngươi, đã ngửa bài ra với người nhà, ngươi lại phóng đãng cùng đàn bà? Ta hôm nay trước phế đi ngươi, sau đó con mẹ nó cùng ngươi chết đi. Lúc Hướng Đông gào thét ánh mắt đỏ quạch.

Sau đó thật sự mở ngăn kéo cầm dao…

Vưu Tây lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Nhất là khi nghe thấy lời Hướng Đông nói, hiểu ra nguyên nhân của không khí quái dị trước đó vài ngày lúc cha mẹ Hướng Đông lại đây. Những bướng bỉnh tức giận trước đó nháy mắt đều biến mất.

Lắc đầu dùng sức kêu gào nói Hướng Đông, Hướng Đông, không phải như anh nghĩ đâu. Bà nội em không được khỏe, cô ấy là em mang đến để giả làm người yêu. Anh tin em, anh tin em a, em không lừa gạt anh…

Con dao kia còn cách sinh mạng của Vưu Tây 1 cm liền dừng lại, sau đó bất động tùy ý Vưu Tây kêu gào. Vệt nước mắt trên mặt người cầm dao càng lúc càng sâu. Mãi cho đến khi cổ họng Vưu Tây kêu đến khản tiếng, người nọ mới hồi hồn một phen quăng dao, ôm Vưu Tây liều mạng kêu Vưu Tây, Vưu Tây…

Chuyện này sau hai người đều rất ít nói đến. Bởi vì giữa bọn họ cũng biết, đây không phải là bên nào sai, mà là chuyện đến khi nội tâm thương tâm tuyệt vọng đến đỉnh điểm mới gây ra được.

Bình luận





Chi tiết truyện