chương 4/ 50

Nếu như nói ba người đại biểu cho một cái thời đại, như vậy đỉnh cao của thời đại cờ vây chính là Lý Trận, Lý Phái Thần và Trần Cảnh.

Mà hiện tại, thời gian này không có người là Lý Phái Thần, Lý Dịch Chi thì đã xong, còn đang chứng kiến Trần Cảnh trưởng thành.

Trần Cảnh nằm ở trên giường, người bên cạnh dường như đã muốn ngủ, hô hấp dần dần vững vàng, bé không dám cự động bậy bạ, chỉ sợ người bên cạnh ngủ nông vừa động liền tỉnh.

Trần Cảnh còn đang hồi tưởng lại đối thoại của hai người mới vừa rồi, năm này tuổi còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện không thể lý giải, trong suy nghĩ của bé quả thật con trai phải là thích con gái, sau khi kết hôn mới có con, nhưng bất quá bé chợt nghe Lý Dịch Chi thích con trai cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Vẫn luôn khiến cho Trần Cảnh không thể đi vào giấc ngủ kỳ thật cũng không phải vấn đề này, mà là Lý Dịch Chi trong chớp mắt trên mặt bỗng đau thương, có lẽ bởi vì mắt của bản thân không thể nhìn thấy mọi vật, cho nên mới không có chú ý đến vẻ mặt của chính mình.

Trần Cảnh cho tới hiện tại chưa từng thấy qua biểu tình đau thương như thế, có chút tuyệt vọng, càng nhiều hơn là bất lực cùng cô đơn, điều này làm cho Trần Cảnh nhỏ tuổi thật chấn động.

Trần Cảnh sở dĩ đối với gia đình của mình im lặng không nhắc tới, là bởi vì người trong nhà phản đối bé học chơi cờ. Học chơi cờ nhân hòa (quan hệ người với người) không giống với đứa trẻ bình thường và đến trường cũng không giống nhau, chương trình học phổ thông không đủ thời gian để chơi cờ chuyên nghiệp , một lần chơi chậm thì vài giờ, lâu thì phải liên tiếp đến mấy ngày, thời gian an bài như vậy căn bản không có khả năng để đến trường cho tốt. Gia đình Trần Cảnh hiển nhiên không thích Trần Cảnh như thế, dù sao học chơi cờ rồi trở nên thành công ít lại càng ít, dù cho Trần Cảnh có thích đi nữa.

Điều đó và Lý Dịch Chi vừa lúc hoàn toàn tương phản nhau, Lý Dịch Chi không thích, ngược lại bị buộc học, bị ép buộc gửi gắm kỳ vọng rất lớn, Trần Cảnh muốn học lại cầu không được.

Trần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy, một chút điểm cầu không được này, so với tuyệt vọng của đối phương mà nói, quả thật là dường như không đáng nhắc tới.

Tuy rằng mắt của Lý Dịch Chi không thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng trời vừa sáng anh sẽ tỉnh lại, đã hình thành một đồng hồ sinh học rồi, thói quen bao nhiêu năm muốn sửa cũng sửa không được.

Anh cũng không bối rối, lười biếng duỗi cái thắt lưng một cái, đột nhiên nghe thấy đầu giường ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, theo bản năng kêu một tiếng “Trần Cảnh?”

Trần Cảnh rời giường rất sớm rồi đi ra ngoài mua điểm tâm sáng, bé đã sống ở trong hẻm nhỏ này gần một tháng, hàng xóm trong hẻm nhỏ này rất hay nói chuyện, ở cái thời đại này quan hệ đồng hương luôn dễ dàng thân thiết, các bạn hàng xóm nhìn thấy bé Trần Cảnh sẽ chào hỏi, nói cho bé biết hôm nay kỳ xã có ai đến chơi cờ, để cho bé đừng quên tới.

Trần Cảnh mua điểm tâm sáng trở về liền ghé vào trên đầu giường nhìn Lý Dịch Chi ngủ say, người nọ mày giãn ra, hoàn toàn không có một tia biểu tình khác thường, như thể những lời đêm qua dường như là một hồi nằm mộng của bản thân.

Lúc người nọ tỉnh lại, Trần Cảnh có chút tật giật mình, khuôn mặt ngay lập tức cứng ngắc, đứng dậy khỏi giường, một bước này bị sai còn bị kêu tên nên giả vờ như vô ý nói, “Ừm, đã mua điểm tâm sáng, đứng lên ăn đi, ăn xong tôi đi thay gas, sau đó còn phải đi mua đồ ăn, giữa trưa mình thử xào rau ăn…Đúng rồi, một lát nữa tôi sẽ tìm người kéo xe than đá đến, sưởi ấm rất tốt.”

Lý Dịch Chi một bên làm một cái cười ha ha rời giường, một bên bọc áo khoác vào, đứng ở cuối giường mò mẫm đều không phải là quần áo ngày hôm qua để mặc, dường như so với ngày hôm qua dày hơn nhiều, Lý Dịch Chi nghĩ, có lẽ là Trần Cảnh tìm cho, thời tiết rất lạnh, cũng nên đổi sang y phục dày.

Hai người ngồi ăn cơm, Trần Cảnh gia giáo tốt lắm, ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, cũng sẽ không tạo ra tiếng động, Lý Dịch Chi nhìn không thấy, không biết có đúng hay không bộ dáng rất nhã nhặn rất đáng yêu.

Anh hồi tưởng lại một chút dáng vẻ đời trước của Trần Cảnh, tuy rằng hai người chỉ gặp mặt qua một lần, nhưng Trần Cảnh để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc, âu phụ màu đen thẫm, cổ áo cùng cổ tay áo màu trắng, cà vạt đường văn màu xanh, hết thảy đều rất khá, bày ra một gương mặt không hề có biểm cảm, cho dù ở trong trạng thái giằng co cũng không thấy một chút biểu tình nào.

Lý Dịch Chi trề môi một chút, trách không được trưởng thành nghiêm túc như vậy, hóa ra lúc nhỏ đã cứng nhắc như thế, tuyệt không ra vẻ dính dáng đến trẻ con cùng đáng yêu.

Lý Dịch Chi đang nghĩ thì cảm thấy bên mép nóng lên, sợ tới mức run lên một chút chợt nghe Trần Cảnh nói: “Hạt mè dính trên má.”

Đôi lông mày lập tức cùng nhau xoắn lại, đúng là xoắn lại, Lý Dịch Chi cảm thấy bản thân thật sự quá thất bại rồi, nhất định bản thân phải tự kiểm điểm một chút, chẳng qua là vài ngày mà thôi, tại sao lại có cảm giác Trần Cảnh biến thành bảo mẫu của mình, đó chẳng phải là đảo ngược rồi sao?

Để làm cho bản thân thấy không xấu hổ, Lý Dịch Chi cố ý khụ một tiếng, thế nhưng Trần Cảnh cũng không để ý này nọ, từ trên ghế nhảy xuống dưới, cố ý đem ghế dựa đẩy mạnh vào trong bàn để tránh ngẫu nhiên làm Lý Dịch Chi vấp ngã, sau đó phủi phủi tay, nói: “Tôi ăn xong rồi, giờ ra ngoài thay gas, thời gian có khả năng lâu một chút, có cái đồ gì muốn tìm thì đợi tôi trở lại tìm cho.”

“Rồi.”

Lý Dịch Chi đang bưng ly uống sữa đậu nành, một bên uống một bên hàm hồ gật đầu, thầm nghĩ rằng, chẳng lẽ bản thân biểu hiện ra ngoài là một bộ dáng thật khiến người lo lắng hay sao, mình dù sao cũng là người đã sống hai kiếp, được tăng thêm mấy tuổi nên không được khinh thường a.

Lý Dịch Chi thính tai, nghe được âm thanh Trần Cảnh ra khỏi cửa chính, lúc đi ngang qua thì có một ông cụ cười và nói với bé: “Sớm vậy, ăn sáng chưa?”

Ăn xong điểm tâm, Lý Dịch Chi cảm thấy hơi nhàm chán, tuy rằng trong ngày thường cái tứ hợp viện này cũng không có âm thanh gì, bởi vì Trần Cảnh nói chuyện rất chừng mực, cho dù nói cũng là chính mình nói, mà lúc này lại chung quy cảm thấy thiếu chút gì đó, có lẽ là thiếu hơi thở trẻ con, hiểu được điều này bỗng chợt giật mình, anh hiện tại đã chịu đựng không được cô đơn, đây đều là lỗi của Trần Cảnh.

Anh ở tứ hợp viện sinh hoạt nhiều năm như thế, đã sớm không cần sờ soạng cũng sẽ không trượt chân, ra phòng chính, anh đi vào khách phòng, đẩy cửa phòng Trần Cảnh ra, đi vào trong vươn bàn tay vuốt cạnh bàn, thật cẩn thận sờ trên bàn, quả nhiên là bàn cờ, trên bàn cờ vẫn còn bày ra một ván cờ.

Lý Dịch Chi nhẹ nhàng vuốt bàn cờ, không để cho quân cờ phía trên bị xê dịch, là ván Khoái kỳ bọn họ chơi đêm qua.

Ăn ngay nói thật là Lý Dịch Chi cũng đã lãng phí kỳ nghệ rất nhiều năm, chơi cũng không được tốt lắm, chẳng qua dù là lạc đà đói chết cũng hơn được ngựa lớn, đời trước anh tốt xấu cũng là một cái Kỳ Vương cấp thế giới không thể siêu việt hơn, hơn nữa đấu cờ chính là một bé con vừa nhỏ tuổi lại vừa không có kinh nghiệm thực chiến, rốt cục là hữu kinh vô hiểm*.

*有惊无险: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.

Lý Dịch Chi sờ soạng bàn cờ, giống như nhớ lại tình cảnh đêm qua hai người bọn họ chơi cờ, vậy mà thật sự cảm thấy rất thú vị, khi nhớ tới cờ vây, ấn tượng để lại cho anh dần dần không ngờ chỉ còn là thống khổ.

Ước chừng qua hai tiếng, Lý Dịch Chi chợt nghe thấy ngoài trước cửa lớn có âm thanh hỗn độn, có lẽ là Trần Cảnh đã về, bản thân anh muốn đứng lên đi đón, nhưng nghĩ đến đó là bình gas là đồ ăn, chỉ sợ đi qua đó lại là gây phiền toái, ngược lại lại bị đứa nhóc xấu xa rắm thối đó ghét bỏ nên ngồi yên không động nữa.

Chỉ qua một chút xíu, Lý Dịch Chi nghe được âm thanh cửa chính mở ra, rồi tiếng Cảnh Cảnh nói: “Chú chậm một chút, cẩn thận coi chừng bậc cửa, đặt ở đây thì được rồi…Đúng rồi…”

Hình như còn có những người khác nữa, sau đó là âm thanh một vật nặng để trên mặt đất, còn có tiếng ‘Rít két’ của bánh xe, tiếng ‘Sột soạt’ của túi nhựa.

Lý Dịch Chi lúc này mới từ trong phòng đi ra, âm thanh của một người đàn ông nói, “Xong rồi, đặt ở đây cho cháu, lần tới nếu thay gas đừng khách khí, cứ trực tiếp tới đó tìm chú…Đúng rồi, Kỳ xã có một cái TV rất lớn, buổi chiều có phát sóng một trận đấu lớn, cháu nhớ đến xem nhé.”

Trần Cảnh âm thanh có chút…Nhu thuận?

Nói: “Biết rồi ạ, nhất định sẽ qua, cảm ơn chú, lần sau còn muốn làm phiền người.”

Lý Dịch Chi nghe bé nói bốn chữ ‘Cảm ơn chú’, nhịn không được toàn thân run rẩy, run rẩy rớt một đống da gà, trong đầu tự thêm vào cảnh Trần Cảnh Cửu đẳng cao lớn, mặt than, âm thanh giả vờ mềm mại bán manh…

Lý Dịch Chi nhịn không được chà xát cánh tay, lạnh muốn chết.

Trần Cảnh đem người cất bước, Lý Dịch Chi muốn đi qua đó giúp đỡ lấy đồ đạc lại bị Trần Cảnh gọi lại, “Đừng tới đây, đẩy một xe than bị rớt vụn than dưới đất, đừng giẫm lên, để tôi quét sạch rồi anh đến.”

Lý Dịch Chi trong lòng nói là rớt một đống vụn băng đá, chứ không phải là vụn than …

Trần Cảnh nói xong, từ đâu lấy ra một cái bao tay vải thô mang vào, đem từng khối từng khối than từ trên xe ba bánh bốc xuống, đặt ở trong góc phòng bếp xếp thành một tòa núi nhỏ.

Sau đó mua về một túi đồ ăn cùng thịt xách vào phòng bếp, thời đại này tủ lạnh xem như là một kiện vật phẩm lớn xa xỉ, bất quá trong nhà Lý Dịch Chi tất nhiên là không thiếu tiền, Trần Cảnh đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, sau cùng đẩy bình gas vào phòng bếp, lúc này mới đại công cáo thành.

Cầm cái chổi quét nhanh trong sân, “Có thể ra rồi, đã sạch sẽ.”

Lý Dịch Chi ‘A’ một tiếng, cảm thấy rằng có nên cùng đối phương trịnh trọng thanh minh một chút chính mình là một người trưởng thành có uy nghiêm cùng địa vị, bất quá nghĩ ở trong đầu là được rồi, sau lại bị Trần Cảnh một câu “Giữa trưa muốn ăn cái gì, tôi làm trước món đơn giản thử xem” làm cho biến thành mây khói…

Lý Dịch Chi dựa khung cửa, nghe thấy âm thanh kẹp gắp than gảy gảy than, lại nghe thấy âm thanh vòi nước chảy rửa đồ ăn, nói: “Anh có phải rất vô dụng, không nấu được đồ ăn, không biết đốt than, ngay cả thay gas cũng chưa từng thay.”

Động tác rửa đồ ăn của của Trần Cảnh dừng một chút, dường như là đang tự hỏi xong rồi nghiêm túc nói: “Anh chơi được cờ…Dạy tôi chơi cờ đi.”

Lý Dịch Chi cười nói: “Em không phải là đợi Lý Trận Cửu đẳng sao, anh sợ làm hại đệ tử.”

“Tôi cảm thấy anh chơi rất tốt.”

Đã từng được vô số người khen kỳ nghệ tinh xảo, thậm chí còn được giám khảo cùng tiền bối cho là một kỳ thủ có tiềm lực nhất trong tương lai, nhưng Lý Dịch Chi cảm thấy, lời khen của Trần Cảnh nói rất dễ nghe, có lẽ bởi vì Trần Cảnh chưa từng do dự, cũng không xuất phát từ công danh lợi lộc, đều không xuất phát từ phỏng vấn mà nói ra, nên nghe tương đối chân thành.

Lý Dịch Chi cười ngây ngô một hồi, có chút lâng lâng, thở dài lớn tiếng: “Em về sau so với anh sẽ mạnh hơn, so với anh sẽ xuất sắc hơn rất nhiều.”

Mặc dù Lý Dịch Chi đã hưởng thụ qua cảm giác ở đỉnh cao, chẳng qua ở trong nội tâm của anh, vẫn cứ cảm thấy chỉ có thật sự yêu thích từ đáy lòng, mới xứng đáng đứng ở trên đỉnh cao.

“Kỳ thật anh dạy cho em cũng được, nhưng anh có một điều kiện.”

“Là điều gì?”

Trần Cảnh đem đồ ăn rửa sạch đặt ở trên thớt, cầm dao chuẩn bị xắt đồ ăn.

Lý Dịch Chi nói: “Em cùng với người trong nhà liên hệ một chút, ít nhất để cho bọn họ biết em ở đâu, học cờ không phải là chuyện một sớm một chiều, em cũng không thể mãi mãi rời nhà trốn đi.”

“…”

Thái dao ‘Bang’ một tiếng găm trên tấm thớt, Trần Cảnh trầm mặc một hồi mới thở dài một tiếng, “Mới không phải rời nhà trốn đi.”

Bình luận





Chi tiết truyện