chương 6/ 10

Trời âm u, gió Bắc gào thét. Đến chạng vạng trời lại nổi mưa bụi, hạt mưa tạt vào mặt cũng có chút đau rát như thể có dao nhỏ đâm vào

Thành phố phía nam, mùa đông lạnh lẽo, trong phòng hay ngoài phòng đều khô lạnh, bật điều hòa cũng chẳng hơn là mấy.

Âu Dương vẫn giữ thói quen cũ, mỗi ngày đều tắm nước ấm. Trên mặt nước là những sợi tóc nổi, từng sợi từng sợi. Không chỉ tóc rụng nhiều mà thị lực của anh cũng dần giảm sút

Tâm tình có hơi nặng nề

Trong hộp mail có mấy bức thư của đồng nghiệp cũ, đều cùng một câu hỏi, vì sao anh lại từ chức về nước? Có một đồng nghiệp nói bóng nói gió, hỏi có phải anh không hài lòng với tiền lương, nếu đúng thì ông chủ chịu thương lượng. Anh không hồi âm lại.

Vì sao lại về nước? Anh kéo áo ngủ bó sát người lại, lá rụng về cội, đó cũng là lẽ thường tình

Chuông di động vang lên, mẹ anh gọi điện từ quê

Nhà anh ở vùng nông thôn, anh vốn định về đó nhưng vì gặp gỡ Từ Lỗi mà sinh ra nhiều chuyện bất ngờ.

Mẹ nói sắp đến Tết, trong nhà đang chuẩn bị đón tết, còn đặc biệt thuê người trang hoàng phòng giúp anh. Anh đáp, không phải không có tiền, sao không trang hoàng cả nhà? Mẹ không đáp, chỉ hỏi khi nào anh về

Cửa đột nhiên bị đập ầm ầm

Anh vội cúp máy, đi mở cửa.

Phùng Hành đứng ngoài cửa, tóc ướt đẫm, thở hổn hển nói:

– Thầy… cho em 4 năm, em nhất định có thể xứng với thầy!

Bốn năm, bốn lần 365 ngày! Mặt anh chẳng chút thay đổi mà kéo cô vào nhà, đưa cho cô chiếc khăn mặt

– Em sẽ thi vào trường đại học tốt, sau đó nhất định sẽ du học Oxford, trở về sẽ thành người tài giỏi như thầy, có thể sánh vai bên thầy. Bốn năm là đủ, lúc đó em 22 tuổi, khoảng cách giữa chúng ta sẽ ngắn lại

Cô cười xấu hổ, đôi mắt đẹp sáng bừng như sao rời.

– Vậy giờ em chạy tới làm gì?

Bốn năm quá xa vời. Thật ra anh là một người cực kì bình thường, cũng chẳng có gì là thú vị

Cô lo lắng:

– Thầy có thể chờ em không? Bốn năm tới, thầy không được thích ai khác! Thật đấy, em hứa, em sẽ cố gắng lớn lên, cố gắng đuổi kịp thầy

– Tôi không biết có nên tin lời của người bị tình yêu làm cho mê muội không.

– Thầy cứ xem biểu hiện của em

– Được!

Cô vươn cánh tay nhỏ bé mà ôm chặt anh:

– Thầy nhất định phải chờ em

Anh chớp mắt nhìn xuống che đi sự chua xót trong đáy mắt

– Em về đây thầy Âu!

Cô vui mừng vẫy vẫy tay rồi mở cửa

– Em… đến kiểu gì?

Anh đuổi theo

– Đi xe bus ạ

– Tôi tiễn em!

Cô từ chối:

– Chờ khi nào em làm bạn gái của thầy đi, giờ thầy chính là thầy của em, không có nghĩa vụ này! Làm phiền thầy rồi

Cầu thang truyền tới bước chân sôi nổi của cô, Âu Dương cô đơn đứng đó hồi lâu.

Hôm sau, lúc ăn trưa, Âu Dương nói với chủ nhiệm lớp, buổi tối anh rỗi, một tuần có thể trông lớp tự học tối vài buổi. Chủ nhiệm mừng rỡ nói:

– Thầy Âu, tôi ngại nói với cậu chứ thực ra ai cũng mong cậu có thể trông lớp buổi tối, bọn trẻ rất thần tượng cậu

Trần lớp học có một chiếc đèn lớn, buổi tối bật lên khiến phòng sáng như ban ngày nhưng như vậy càng khiến bóng đêm bên ngoài trở nên u tối.

Thời tiết rất lạnh, ngồi một hồi Âu Dương đã thấy chân tê rần. Anh đứng dậy đi dạo quanh phòng. Đến bên bàn Phùng Hành. Lần đầu tiên thấy bàn Phùng Hành chất đầy sách giáo khoa chứ không phải là giấy Tuyên Thành.

Cô ngẩng đầu cười thản nhiên. Khuôn mặt trắng nõn dần ửng hồng. Tươi trẻ, đáng yêu như vậy, thông minh lanh lợi như vậy, hạnh phúc thỏa mãn như vậy.

Âu Dương nhắm mắt lại, khi mở mắt ra cô đã cúi đầu miệt mài ôn tập

Tiếng chuông hết giờ vang lên, phòng học yên tĩnh biến thành mặt biển sôi trào.

Theo đám đông xuống lầu, Âu Dương cố ý đi đến trạm xe bus, thấy Phùng Hành bắt xe về nội thành thì mới thở phào nhẹ nhõm

Bình luận





Chi tiết truyện