chương 15/ 20

Faith sôi máu khi cô rời khỏi đồn cảnh sát nằm trong tòa thị chính, dù cô đã cố kiềm chế sự nóng nảy. Gray đã dai dẳng khuyên cô rời khỏi Prescott suốt đoạn đường tới tòa thị chính, và cô càng giận hơn vì cảnh sát trưởng McFane đã đồng ý là cô không hoàn toàn an toàn nếu sống 1 mình như vậy mà không có hàng xóm bên cạnh. Faith đã chỉ ra rằng nếu cô bỏ đi, những lời đe dọa đó sẽ ngừng lại và họ sẽ không thể tìm ra ai đã làm chuyện đó, và kẻ phạm tội đó sẽ vui mừng vì đòn của anh/cô ta đã thành công. Cô nhất định không cho người đó được thỏa mãn.

Cảnh sát trưởng McFane đã đồng ý là lập luận của cô vững chắc, và sự can đảm của cô đáng được biểu dương, nhưng cô không suy nghĩ 1 cách tỉnh táo: cô có thể bị hại.

Cô đã đồng ý với anh ta điều đó, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu lùi 1 phân. Bây giờ cô đã không còn run sợ nữa, cô bắt đầu hiểu ra nhiều điều. Con mèo chết chỉ ra là, bằng cách nào đó, cô đã gần tìm ra được chuyện gì đã xảy ra cho Guy, và nếu bây giờ cô bỏ đi, cô sẽ không bao giờ biết chắc là chuyện gì đã xảy ra. Cảnh sát trưởng và Gray nghĩ là có ai đó đang quấy rối cô, còn cô thì biết chắc chuyện nghiêm trọng hơn thế. Cô phải đấu tranh cưỡng lại ý muốn nói cho họ biết cô nghĩ gì về tờ tin nhắn và con mèo chết đó, nếu tiết lộ ra chuyện cô nghi ngờ Guy bị giết, kẻ phạm tội sẽ được cảnh cáo và người đó sẽ càng khó bị bắt. Nên cô giữ im lặng và điều đó làm cô bực mình.

Cô có thể phớt lờ những lý lẽ của McFane về chuyện cô nên rời đi, nhưng lý lẽ của Gray thì đi thẳng vào tim cô. Những lời đề nghị dụ dỗ của anh sớm đã biến mất, trở thành những yêu cầu quyết liệt khi họ rời tòa thị chính lái về nhà cô.

"Lần cuối cùng, câu trả lời là không!" cô la lên, ít nhất là lần thứ năm, khi họ vô xe, nhiều người quay ra nhìn về phía họ.

"Chết tiệt," Gray làu bàu. Đối với 1 người luôn muốn tránh bị bàn tán, hôm bay anh đã khá nhiễu sự. Chiếc Jaguar của anh khiến nhiều người để ý, và Faith là 1 phụ nữ cũng khiến nhiều người phải ngoái nhìn. Nhiều người đã thấy anh chở cô vô thị trấn, đi với cô vào tòa thị chính và ra về với cô, không nói đến chuyện là cô đang la lên với anh. Ừ thì bây giờ anh cũng chẳng có thể làm gì được. Nếu chuyện này xảy ra 1 lần nữa thì anh cũng vẫn làm như vậy thôi.

Faith dập 2 đầu của dây an toàn vô. "Tôi biết anh không có liên quan gì đến con mèo hay tờ giấy đó," cô nói, giọng đầy giận dữ. "Nhưng anh không dễ gì bỏ qua cơ hội này, phải không? Anh đã muốn tôi bỏ đi từ ngày đầu tiên, và nó làm anh bực bội khi anh không thể bắt tôi làm theo ý anh muốn."

Anh nhìn cô đầy đe dọa khi anh cho xe vòng quanh quảng trường. "Đừng nghĩ như thế dù chỉ 1 phút," anh lặng lẽ nói. "Anh có thể khiến em bỏ đi trong vòng 30 phút nếu anh muốn, nhưng anh đã bác bỏ ý đó."

"Vậy sao?" Cô dài giọng, ra vẻ không tin. "Sao lại không ra tay vậy?"

"Vì 2 lý do: thứ nhất là em không đáng bị chuyện đã xảy ra với em cách đây 12 năm, và anh không muốn đối xử với em như vậy 1 lần nữa." Anh rời mắt khỏi con đường dài trước mắt đủ lâu để lướt nhìn khắp cơ thể cô, dừng lại hơi lâu hơn ở ngực và đùi cô. "Em biết lý do thứ hai là gì."

Và sự thật đó hiển hiện giữa họ, nóng bỏng chỉ dưới nhiệt độ sôi 1 chút. Anh muốn cô. Cô biết điều đó... ồ, từ lúc đầu, chắc chắn là từ nụ hôn nồng cháy ở New Orleans. Nhưng anh muốn cô theo cách của anh, anh muốn để cô sống ở 1 ngôi nhà nhỏ ở đâu đó xa hẳn Prescott, hoàn toàn ra khỏi xứ này, để quan hệ của hai người không làm gia đình anh mất vui. Sắp xếp như vậy sẽ thật hoàn hảo cho anh vì anh có thể đạt được cả hai mục đích 1 cách dễ dàng.

"Tôi không để anh giấu tôi đi như tôi đã làm việc đáng xấu hổ," cô nói, mắt cô cay xè khi cô nhìn chằm chằm vào cửa kính xe. "Nếu anh không có thể quan hệ với tôi công khai thì tránh xa tôi ra."

Anh đấm tay vào tay lái xe. "Trời ơi, Faith! Con mèo đó không phải để đón chào em. Anh đang lo cho sự an toàn của em. Phải, anh sẽ sướng điên nếu em dọn đến 1 thị trấn khác. Mẹ anh làm anh phát khùng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn mẹ bị tổn thương. Phải chăng anh có lỗi vì đã yêu thương bà, bất chấp mọi lỗi lầm của bà? Em biết cách đương đầu với nghịch cảnh, nhưng mẹ anh thì không. Anh là 1 tên khốn tham lam, anh muốn những điều tốt nhất cho mẹ anh, và anh cũng muốn có em. Nếu em dọn đi, chúng ta có thể có 1 quan hệ hoàn toàn thỏa mãn, và anh sẽ không phải lo là tên điên khùng nào đó đang bám đuôi em!"

"Vậy thì đừng lo. Để tôi tự lo được rồi."

Anh gầm gừ vẻ tức giận và thất vọng. "Em nhất quyết không chịu nhường bước, phải không?"

1 lần nữa, cô lại phải đấu tranh cưỡng lại sự thôi thúc được nói với anh những lý do cô nên ở lại đây, những lý do sâu xa hơn những rắc rối riêng tư của chỉ hai người họ. Nhưng với tâm trạng hiện giờ của anh, anh sẽ không tin cô đâu.

Họ đã lái ra khỏi thị trấn, đường trước mắt thưa thớt người đi lại. Rồi anh quẹo vô con hẻm dẫn vào nhà cô. Chưa bao giờ cô để ý là nhà của cô khá cô lập như thế, đặc biệt nguy hiểm cho sự an toàn của cô. Cô đã thích sự yên tĩnh, bình an và không gian thoáng mát của ngôi nhà. Chết tiệt tên thủ phạm vô danh, giấu mặt đã hủy đi niềm hạnh phúc được trở về nhà của cô.

Cô không nói gì đến khi anh dừng ở trước sân nhà cô. Trời đã về chiều và hoàng hôn phủ lên ngôi nhà 1 ánh vàng rực rỡ. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã thực sự ổn định ở đây, bao quanh bởi đồ đạc của chính cô, tường của cô, mái nhà che đầu của cô. Bỏ đi ư? Cô không thể tưởng tượng nổi.

"Trả lời cho tôi chuyện này," cô nói, 1 tay đặt sẵn lên tay nắm cửa xe. "Tôi không muốn có quan hệ gì với anh hết, dù là tôi sống ở đâu cũng vậy. Như vậy có giảm bớt sự lo lắng của anh cho sự an toàn của tôi không?"

Anh ngăn cô lại, nắm lấy cổ tay cô và giữ cô lại trong xe. Đôi mắt đen của anh ánh lên giận dữ, nhưng anh không trả lời câu hỏi có ý hạ thấp anh, chỉ trả lời phần đầu tiên của lời khẳng định của cô. "Anh có thể làm em đổi ý," anh nói thật êm. "Cả hai chúng ta đều biết như vậy."

Cô mở cửa và anh để cô đi, bằng lòng là anh đã là người nói lời cuối cùng. Cô nghĩ, gần như lúc nào anh cũng thế. Anh có khả năng đẩy cuộc đối thoại đi xa hơn cô muốn, nên cuối cùng cô chỉ đành tránh né bằng cách giữ im lặng.

Cô biết anh vẫn ngồi trong xe đậu ở sân để chờ cô vô nhà an toàn. Anh đã nói đúng, khỉ thật. Anh có thể làm cô đổi ý, chỉ với 1 chút cố gắng, mà có khi chẳng cần chút cố gắng nào. Lời khẳng định của cô chỉ là lời nói suông, nhưng không phải là lời nói dối. Cô không muốn có quan hệ gì với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cưỡng lại anh. Nếu bây giờ anh nhất định theo cô vào nhà, sau 1 nụ hôn thôi, có lẽ cô sẽ để anh dẫn cô vào thẳng phòng ngủ. Để rồi sau đó, sự hối hận sẽ bắt đầu.

"Gray à, cháu đang làm cái quái gì vậy?" Alex bực bội hỏi. "Lái xe khắp thị trấn với cô ta, cãi nhau với cô ta trước tòa thị chính. Trời ạ, cả nửa xứ này thấy hai người, và nửa còn lại sẽ nghe chuyện này trong 1 tiếng đồng hồ tới."

Monica ngẩng phắt lên, và cô đưa đôi mắt hoảng hốt nhìn Gray. Anh cảm thấy muốn bóp cổ Alex vì đã đề cập chuyện này trước mặt Monica.

"Cháu đang cố thuyết phục cô ấy rời đi," anh nói ngắn gọn, và thậm chí không cần nhìn về phía Monica, anh vẫn có thể thấy cơ thể căng thẳng của cô thư giãn được 1 chút. "Ai đó đã chơi trò hạ tiện với cô ấy: hôm nay 1 con mèo chết đã được bỏ vào thùng thư của cô ấy."

"Mèo chết?" Alex nhăn mặt. "Thật kinh tởm. Nhưng tại sao cô ta ở trong xe của cháu?"

"Cô ấy gọi cháu khi cô ấy thấy nó-"

"Tại sao lại gọi anh?" Monica bực bội hỏi gặng.

"Bởi vì," Gray biết câu trả lời của anh thẳng thừng và có vẻ muốn kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng anh chẳng quan tâm nữa. "Anh gọi Mike và anh ta đến nhà của cô ấy. Anh ta muốn cả hai người tụi anh đến tòa thị chính để lấy dấu vân tay-" Monica ré lên, "và Faith vẫn còn run rẩy nên anh chở cô ấy đến đó."

"Tại sao phải lấy dấu tay của anh?" Monica hỏi, nổi giận lên. "Cô ta tố cáo anh làm chuyện đó phải không?"

"Không, nhưng anh đã đụng vào cái hộp. Nếu Mike không biết dấu tay nào là của tụi anh, anh ta không thể biết dấu tay nào trên hộp thuộc về tên chó chết đã để lại cái hộp đó."

Monica cắn môi. "Anh ấy tìm được gì không?"

"Anh không biết. Khi cô ấy cho lời khai xong, anh đưa cô ấy về nhà luôn."

"Cô ta sẽ dọn đi chứ?" Alex hỏi.

"Mẹ kiếp, không." Gray lùa tay vào tóc đầy khích động. "Cô ấy trở nên ương ngạnh với ý tưởng đó. Trở nên cái gì, cô sinh ra đã bướng bỉnh như thế. Anh đẩy cái ghế lùi lại rồi đứng dậy. "Anh ra ngoài đây."

"Bây giờ?" Monica hốt hoảng hỏi, "Đi đâu?"

"Chỉ ra ngoài thôi." Anh thấy mình bồn chồn và hiếu động như con ngựa giống đã ngửi thấy mùi bạn tình trong mùa động đực, nhưng lại không thể đi đến với cô ta được. Máu anh sôi lên trong huyết quản, thôi thúc anh làm gì đó, gì cũng được. Anh cảm thấy như có 1 cơn bão đang dần hình thành, dù trời thật lặng, và sự thiếu vắng tiếng sấm động làm anh bực bội. "Anh không biết lúc nào sẽ về. Alex, mai chúng ta bàn về mấy báo cáo này."

Bối rối, lo lắng, Monica nhìn anh bước nhanh ra khỏi văn phòng, cô lại cắn môi. Có vẻ như Gray đã liên quan nhiều hơn với người đàn bà họ Devlin đó. Cô không hiểu sao anh có thể làm thế, sau những bi kịch gia đình cô ta đã gây ra. Và Michael đã đến nhà cô ta! Monica không muốn anh ở bất cứ nơi nào có Faith Devlin, những mụ đàn bà họ Devlin như những con nhện, luôn giăng những mạng nhện nhỏ bé nhưng dính chặt để bẫy những người đàn ông không đủ cảnh giác mà lang thang vào lãnh địa của nó.

Alex lắc đầu, đôi mắt ông đầy lo âu. "Chú sẽ lên chào tạm biệt mẹ cháu," ông nói và đi lên lầu. Noelle đã về lại phòng giải trí của bà không lâu sau bữa tối, nói là mệt, nhưng sự thật là bà luôn cảm thấy thoải mái hơn ở trên lầu.

Ông ở trên đó khoảng nửa tiếng. Monica vẫn ngồi trong văn phòng khi cô nghe tiếng chân ông bước xuống cầu thang, bước chân chậm rãi hơn lúc ông đi lên. Ông đến cửa và dừng lại, nhìn cô. Monica ngẩng lên nhìn ông và sợ hãi. Tay ông đưa lên chỗ công tắc đèn. Monica hóa đá vì hoảng sợ, hơi thở cô nghẽn lại trong lồng ngực khi ông tắt đèn.

"Cưng của anh," ông nói, và cô biết những lời đó là dành cho người phụ nữ trên lầu.

Faith đi đi lại lại trong nhà, không thể tập trung làm gì được, như là đọc sách hay coi tv. Dù cô cương quyết ở lại, cô thực sự đã cảm thấy lo âu hơn là cô muốn thừa nhận. Cô đã ép mình đi vào bếp, ký ức của cái hộp đó nằm ở trên bàn còn quá mạnh mẽ. Thật là nhẹ nhõm khi cái bàn trống trơn, và cô bớt sợ khi chuẩn bị cho cô 1 bữa tối đơn giản. Đơn giản hay không thì cô cũng chỉ ăn được có nửa bữa.

Cô gọi cho Renee 1 lần nữa. Cô biết như vậy là quá sớm nhưng 1 linh tính mơ hồ, từ lâu đã ngủ yên bây giờ lại trỗi dậy, làm cô muốn liên lạc với Renee, không hẳn để tìm sự an ủi mà vì sợi dây liên hệ giữa họ bên cạnh tình máu mủ: những người đàn ông nhà Rouillard.

Cô nhẹ người khi Renee trả lời máy. Nếu bà ngoại cô trả lời, cô biết Renee sẽ không ra tiếp điện thoại đâu.

"Mẹ," cô nói, và hơi lo âu khi giọng cô khẽ run. "Con cần giúp đỡ."

Đầu dây bên kia im lặng, rồi Renee lên tiếng đầy e dè. "Có chuyện gì vậy?" Sư lo lắng của người mẹ không phải là thiên chức của bà.

"Ai đó đã để 1 con mèo chết trong hộp thư của con, và con nhận được vài lời đe dọa, nói là con phải ngừng không hỏi mấy câu hỏi đó không thì con sẽ có kết thúc giống con mèo. Con không biết ai đã làm ch-"

"Câu hỏi gì?"

Faith do dự, sợ Renee sẽ cúp máy. "Về Guy," cô trả lời.

"Mẹ kiếp, Faith!" Renee hét lên. "Mẹ đã bảo con đừng có tìm tòi lung tung, nhưng con có nghe đâu? Không, con phải đi khuấy đống phân đó lên, và bây giờ thì không chịu được mùi thối. Con sẽ tự hại mình nếu con không chịu thôi đi!"

"Ai đó đã giết Guy, phải không? Mẹ biết ai đã làm. Đó là lý do mẹ bỏ đi."

Hơi thở Renee vang rõ trong ống nghe, phì phò, gấp gáp. "Tránh chuyện này đi," bà năn nỉ. "Mẹ không thể nói, mẹ đã hứa sẽ không bao giờ nói ra. Ông ta có sợi dây lắc của mẹ. Ông ta nói là sẽ đổ tội lên người mẹ nếu mẹ nói ra, ông ta nói sẽ để sợi lắc ở chỗ sẽ làm cho người ta nghĩ là mẹ và Guy đã cãi nhau và mẹ đã giết ông ấy."

Sau nhiều tuần nghi ngờ, chọn lọc thông tin từ những lời đồn đại cũ và luôn bị gặp đường cùng, thình lình nghe được sự thật làm cô sững sờ. Phải mất 1 lúc Faith mới bình tĩnh lại được sau khi đã chấp nhận sự thật.

"Mẹ đã yêu Guy," cô nói, giọng cô đầy tin tưởng. "Mẹ không thể giết ông ấy."

Renee bắt đầu khóc. Nó không phải là những tiếng khóc rống kêu gọi sự cảm thông. Bà khóc âm thầm, chỉ có giọng nói nghèn nghẹn của bà cho biết bà đang rơi lệ. "Ông ấy là người duy nhất mẹ từng yêu," bà nói, và Faith biết là dù Renee có thực sự yêu Guy hay không, thì bà vẫn tin là bà có, và như vậy là đủ rồi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?"

"Mẹ không thể nó-"

"Mẹ, làm ơn đi." Tuyệt vọng, Faith vội tìm trong đầu 1 lý do thật có ý nghĩa với Renee. Cần phải là 1 cái gì đó có ảnh hưởng lớn đủ để vượt qua lợi ích của bản thân bà, mà trong trường hợp này thì Faith thực sự không thể trách bà đã chỉ biết thủ thân. Và thứ mà mạnh mẽ hơn tất cả đó chính là sự tham lam của bà... "Mẹ, theo mọi người nghĩ thì Guy vẫn còn sống ở đâu đó. Ông ấy vẫn chưa được tuyên bố là đã mất, vì thế di chúc của ông ấy chưa được đọc."

Renee sụt sịt, nhưng từ "di chúc" khiến bà chú ý. "Vậy thì sao?"

"Thì nếu ông ấy có để lại gì cho mẹ, nó sẽ thể hiện trong di chúc của ông ấy. Mẹ lẽ ra đã có nhiều tiền trong những năm qua."

"Ông ấy luôn nói sẽ chăm lo cho mẹ." Giọng bà có vẻ than vãn. Bà hít 1 hơi thật sâu như để tự trấn tĩnh, và Faith có thể nghe được quyết định được hình thành trong đầu bà.

"Chúng tôi gặp nhau ở ngôi nhà nghỉ như thường lệ," Renee nói. "Cả hai đã... con biết rồi đó. Làm xong rồi. Thì lúc hai người đang nằm nói chuyện trong bóng tối thì ông ta lái xe đến. Chúng tôi không biết là ai nên Guy trỗi dậy, mặc quần vào vì nghĩ có thể là 1 trong 2 đứa con của ông ấy. Ông ấy không bao giờ lo về bà vợ vì ông ấy biết bà ta chẳng quan tâm."

"Họ đi ra phía nhà để thuyền nói chuyện. Mẹ có thể nghe họ la hét nên mẹ cũng mặc đồ vào rồi đi ra đó. Khi mẹ vừa tới thì Guy mở cửa và bước ra. Ông dừng lại và quay lại nói vào trong, mẹ không quên được, ông ấy đã nói là: 'ta đã quyết định rồi'. Đó là khi ông ấy bị bắn, ngay đầu. Ông ấy ngã lăn ra bãi cỏ ngay trước nhà để thuyền. Mẹ quỳ xuống bên cạnh ông ấy, khóc lóc, la hét nhưng ông ấy đã chết trước khi ngã xuống đất. Ông ấy thậm chí không hề nhúc nhích."

"Phải Gray không?" Faith hỏi, sự lo âu chất chứa trong giọng cô. Không thể. Không phải Gray. Nhưng cô phải hỏi. "Phải Gray giết ba anh ấy không?"

"Gray?" Giọng bà ngạc nhiên qua làn nước mắt. "Không, không phải Gray. Cậu ấy không có ở đó."

Không phải Gray. Tạ ơn Trời. Không phải Gray. Dù cho cô đã tự nhủ rằng không phải anh ấy làm chuyện đó, có lẽ vẫn còn chút hoài nghi âm thầm trong đầu cô, vì cô bỗng cảm thấy nhẹ hẳn người, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

"Mẹ, mẹ, không ai sẽ tin mẹ đã bắn Guy đâu. Tại sao mẹ không đi báo cảnh sát trưởng?"

"Con đùa hả?" Renee cười ré lên, rồi lại sụt sùi khóc. "Mọi người trong xứ sẽ tin bất cứ chuyện gì về mẹ. Hầu hết bọn họ sẽ vui mừng khi thấy mẹ bị bắt dù họ biết chắc mẹ vô tội. Với lại, ông ta đã có kế hoạch hết rồi-"

"Nhưng mẹ thậm chí không có súng!"

"Ông ta định giết mẹ luôn! Ông ta nói sẽ nhét súng vào miệng mẹ, bắt mẹ bóp cò, tay của ông ta sẽ đè lên tay của mẹ. Nếu mẹ không hứa sẽ bỏ đi và không bao giờ quay lại, và không bao giờ nói chuyện này với ai. Ông ta khỏe lắm, Faith ơi, đủ khỏe để làm như ông ta nói. Mẹ đã cố chống lại và ông ta đã đánh mẹ, mẹ không thể thoát được.."

"Vậy sao lúc đó ông ta không giết mẹ?" Faith hỏi, cố hiểu tại sao 1 tên sát nhân lại cố tình thả nhân chứng đi.

Trong 1 lúc, Renee không thể trả lời vì bà đang khóc nức nở. Cuối cùng bà nuốt lệ và cố giữ giọng nói run rẩy của bà được bình tĩnh lại. "Ông ta - ông ta không định giết Guy, ông ta nói là ông ta chỉ giận quá. Ông ta không muốn phải giết luôn mẹ. Ông ta bảo mẹ bỏ đi, và lấy sợi lắc của mẹ. Ông ta nói nếu mẹ quay lại, ông ta sẽ làm cho chuyện này như là mẹ đã giết Guy, và mẹ sẽ bị tử hình. Ông ta có thể làm như vậy, con không biết ông ta đâu." Giọng bà cao vút lên, rồi bà lại òa lên khóc nức nở.

Faith cảm thấy mắt cô cay xè. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy tội nghiệp mẹ. Tội nghiệp Renee, không có học, không có quyền thế, bè bạn, vì cách sống buông thả, vô trách nhiệm của bà, bà đã trở thành mục tiêu chính cho ai muốn chọn bà làm vật hi sinh. Bà đã chứng kiến người đàn ông duy nhất bà quan tâm, người duy nhất bà có thể dựa vào để sống thoải mái, bị bắn chết, rồi bản thân bà bị đe dọa sẽ bị đổ tội giết ông ấy. Không, tên sát nhân đã hiểu rõ bà: không đời nào bà đi báo cảnh sát. Và bà đã tin tất cả những lời ông ta nói, vì 1 lý do nào đó.

"Được rồi mẹ," cô dịu dàng nói, "Mọi chuyện sẽ ổn mà."

"Con - con sẽ không nói gì chứ? Chuyện này phải là bí mật của mẹ con mình, không ông ta sẽ khiến mẹ bị bắt, mẹ biết ông ta sẽ-"

"Con sẽ không để ai bắt mẹ đâu, con hứa. Mẹ có biết ông ta làm gì với cái xác không?"

Renee nấc lên, và có vẻ ngạc nhiên. "Xác của Guy?" bà hỏi. "Mẹ đoán ông ta chôn nó đâu đó."

Chuyện đó cũng có thể, nhưng tên sát nhân có tốn thời gian đào 1 cái huyệt, 1 cái huyệt có thể khiến người ta chú ý, khi có cái hồ ngay đó? Làm cho cái xác thật nặng, và vấn đề hủy xác được giải quyết.

"Ông ta dùng súng gì? Mẹ có thấy nó không?"

"Mẹ đâu biết gì về súng? Mẹ chỉ có thể nói là nó là 1 khẩu súng ngắn."

"Nó là súng giống như trong phim cao bồi, phải lên đạn, hay súng tự động?

"Tự động," Renee nói sau 1 hồi suy nghĩ.

1 khẩu súng tự động. Vậy có nghĩa là vỏ đạn đã bị văng ra, nơi nào đó trong nhà để thuyền. Tên sát nhân có cái xác phải lo phi tang, 1 nhân chứng phải lo dọa cho bỏ đi, liệu ông ta có nhớ đến vỏ đạn mà quay lại tìm nó không? Cơ hội nó còn ở đó sau 12 năm là bao nhiêu? Gần như không có. Nhưng chỗ đó đã không được sử dụng sau khi Guy mất tích, nên có thể nhà để thuyền ít được để ý. Vỏ đạn cũng có thể rơi trong thuyền, hoặc thậm chí xuống nước và mất luôn.

Nó cũng có thể văng vào 1 góc, hay sau vật gì đó. Chuyện lạ vẫn thường xảy ra.

"Đừng nói gì hết," Renee năn nỉ. "Làm ơn đừng nói gì hết. Lẽ ra con không nên quay lại đó Faith à, bây giờ ông ta sẽ theo con luôn. Bỏ đi đi, trước khi con bị hại, con không biết ông ta.."

"Có thể con biết. Ông ta là ai vậy mẹ? Có thể con làm được gì-"

Renee cúp máy, tiếng ngắt máy đột ngột vang lên giữa những tiếng nức nở của bà. Faith chậm rãi đặt máy xuống. Tối nay cô đã biết được nhiều chuyện, nhưng vẫn chưa đủ. Điều quan trọng nhất là Gray vô tội. Điều bực bội nhất là cô vẫn chưa biết ai là thủ phạm.

Tên sát nhân là một "ông ta". Điều này giúp loại bỏ Andrea Wallice và Yolanda Foster, dù Faith đã không thực sư quyết định là họ có tội. Giả sử Lowell Foster đã không biết chuyện ngoại tình của vợ ông ta với Guy mãi đến sau khi chuyện xảy ra, nhưng cách các lời đồn được bàn tán khắp xứ như thế, có thể có ai đó rảnh rỗi nghĩ là cần phải lấy lại công bình cho người chồng tội nghiệp. Dù người chồng tội nghiệp đó đã ngoại tình với thư ký của ông ta nhiều năm, chuyện đó là chuyện khác. Vậy nên Lowell vẫn được cô giữ lại trong danh sách.

Còn người nào có thể cãi nhau với Guy đêm đó, và tại sao? 1 đối tác làm ăn, giận dữ về 1 vụ mua bán nào đó? Cách Guy lăng nhăng khắp nơi, khả năng người đó là 1 ông chồng đang điên lên vì ghen cao hơn. Ông ấy đã ngủ với ai khác mùa hè đó?

Faith không thể tìm câu trả lời cho những câu hỏi này tối nay, nhưng cô có thể đến nhà để thuyền tìm xem có vỏ đạn nào nằm đâu đó ở đó mà đã không bị phát hiện.

Cô nhìn đồng hồ. 9:30. Nếu cô muốn làm việc này, thời gian tốt nhất là đêm, như vậy sẽ ít có khả năng cô đụng độ Gray và nếu cô lỡ gặp anh thì cô cũng có thể né được dễ dàng hơn.

Khi Faith đã quyết định thì cô không hề chậm trễ, cô chỉ dừng lại đủ lâu để đi 1 đôi giày có độ bám tốt hơn, rồi lấy đèn pin và đi ra cửa.

Cô định lái xe đến ngôi nhà nghỉ trên con đường riêng của nhà Rouillard nhưng vào phút cuối thì cô đổi ý. Ai đó có thể thấy cô quẹo vào đường đó và báo cho nhà Rouillard, là điều cô không muốn. Và nếu cô lại bị xui là có ai đó đang ở trong ngôi nhà nghỉ, cô không muốn ánh đèn xe của cô làm họ đề phòng.

Vì thế, cô lái đến chỗ lần trước cô đậu xe, dù nó khiến cô phải đi bộ trong rừng buổi tối cả cây số, nó vẫn không là vấn đề đối với cô. Cô chưa bao giờ sợ tối, dù cô vẫn nhặt lấy 1 cành cây để cho an toàn, nếu cô lỡ gặp phải rắn.

Khu rừng vào đêm thật ồn ào, tiếng thú ăn đêm bận rộn đi tìm mồi. Chồn sóc leo cây, cú kêu, ếch gào, côn trùng rỉ rả, chim đêm gọi nhau, và dế kêu thảm thiết. Gió đêm thêm tiếng thì thầm của nó vào bản hòa tấu lộn xộn bằng cách lay động các cành thông. Faith đi từ từ, để đảm bảo cô không lạc lối, khi cô đi đến 1 khe suối nhỏ, nơi cô thường hay băng qua, cô mỉm cười với bản năng cũ vẫn còn nhạy bén của cô. Cô dừng lại rọi đèn xuống khe suối, đề phòng có con rắn nước nào nổi hứng đi bơi, rồi bước lên tảng đá phẳng ngay giữa dòng và bước sang bờ bên kia. Từ đây, chỉ vài mét nữa là tới ngôi nhà nghỉ.

5 phút sau, cô dừng ở bìa rừng, quan sát trước khi rời sự che chở của khu rừng. Ngôi nhà tối om và tĩnh lặng. Hồ nước lao xao, vỗ nhẹ vào cột gỗ bến tàu, mặt nước hồ lấp lánh thỉng thoảng bị làn gió nhẹ làm xao động, làm vỡ đi bóng phản chiếu của các cột buộc thuyền. Những con cá ăn đêm cũng góp phần phá vỡ sự tĩnh lặng bằng những cú quẫy nước.

Faith đi bộ xuống đoạn dốc nhỏ về phía ngôi nhà, bước chân cô thật lặng lẽ.

Cô không biết cô sẽ làm gì nếu nhà để thuyền bị khóa, chuyện đó đương nhiên là có thể dù ngôi nhà nghỉ đã không bị khóa khi cô ghé đó hôm trước. Nhưng Gray đã ở đó, anh có thể đã mở khóa ngôi nhà để kiểm tra có gì bị mất trước lúc cô đến.

Cô tự giễu mình, nếu cô thực sự là người thích mạo hiểm, cô có thể bơi xuống dưới lớp tường của nhà để thuyền rồi leo lên trên bến. Mặc kệ mấy cái ổ khóa.

Hoàn toàn không được.

Bơi đêm không phải là chuyện cô thích. Ý nghĩ cởi bỏ đồ chỉ mặc mỗi đồ lót và trườn xuống làn nước đen thui đủ làm cô rùng mình. Nếu nhà để thuyền đã bị đóng cửa những năm qua, có thể chuột, rắn, sóc hay thậm chí con ra-cun (racoon) đã vào đó ở, chúng sẽ bị đánh động bởi 1 người khách bỗng trồi lên khỏi mặt nước. Không, cô thà rung khóa cửa hay đập kính cửa sổ - nếu nhà để thuyền có cửa sổ, cô chưa bao giờ để ý cả, để cảnh báo chúng cho chúng chạy tán loạn đi.

Nhà để thuyền hiện ra lù lù trên làn nước đen lóng lánh, những bức tường trắng dưới bóng trăng mờ ảo như những hồn ma. Khi Faith băng qua phần sân trải sỏi, cô khua cái đèn pin ngang cánh cửa và cố kềm 1 tiếng rên thất vọng. 1 ổ khóa lớn, dầy cộp bằng thép không rỉ được móc qua 2 móc khóa, khóa chặt cánh cửa. Cô có thể cậy hoặc phá ổ khóa thường, nhưng không thể làm gì với cái ổ khóa khổng lồ đó. Cách duy nhất bây giờ là qua cửa sổ.

Chẳng có cái cửa sổ nào trên bức tường đối diện bến tàu, chỉ là tường phẳng lì. Cô đi vòng qua bên kia và nhìn cái cửa sổ như con mắt đen thui trên 1 khuôn mặt tái nhợt với tâm trạng lẫn lộn. Tin tốt là nó là 1 cái cửa sổ với kính có thể đập bể được. Tin xấu là cửa sổ quá cao để với lên và trèo vô, không phải là không thể, nếu cô quyết tâm, nhưng sẽ khá nhiều rắc rối.

1 bàn tay ấm áp, khỏe mạnh nắm lấy cánh tay trần của cô và xoay người cô lại, làm cô ập vào 1 thân hình rắn chắc, cơ bắp.

"Anh đã cảnh cáo em chuyện anh sẽ làm nếu anh bắt gặp em ở đây 1 lần nữa," Gray nói thật êm.

Bình luận





Chi tiết truyện