chương 7/ 28

Tu viện Garth

Hai người đàn ông đỡ lấy tôi, trong khi người thứ ba đang xoa mạnh ngực tôi. Ngồi trên ghế với bàn chân được ngâm vào chậu nước ấm, tôi dường như có thể lấy lại sức đủ để đứng dậy. tôi đã thay bộ đồ ẩm ướt và dơ dáy của mình để mặc một loại váy. Cô thể tôi đang trở về nhiệt độ thông thường, dù tôi vẫn còn run. Một nhà sư bước vào phòng và mang theo một bát cháo. Bằng cách đưa thứ chất lỏng này lên miệng, tôi nhận ra là mình yếu đến nhường nào. Chỉ cần nuốt xong bữa ăn này, tôi nằm xuống thảm và ngủ thiếp đi.

Vào buổi sáng, một tu sĩ đánh thức tôi dậy và yêu cầu tôi đi theo ông ta. Chúng tôi đi trên một lối đi nằm dưới mái vòm. Cứ mỗi mười mét lại có một cánh cửa dẫn vào một căn phòng lớn, nơi những người môn đệ đang nghe giảng từ sư phụ của họ. tôi tin rằng trường học tôn giáo cũ của tôi ở nước Anh là một cánh mới trong hình tứ giác khổng lồ này, một hành lang rộng lớn, và tôi được dẫn vào một căn phòng hoàn toàn trống rỗng phía cuối hành lang.

Tôi ở lại căn phòng đó một mình, bị giam gần như hết cả buổi sáng. Một khung cửa sổ nhìn ra một cái sân rộng nằm bên trong tu viện, tôi thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Sau khi chiếc chuông rung lên, hàng trăm nhà sư tập hợp ở quãng sân đó và xếp theo từng hàng, người này ngồi cách đều người kia, bắt đầu niệm kinh. Tôi không thể ngừng tưởng tượng rằng Keira đang ẩn dưới những tấm áo chẽn kia. Nếu ký ức về điều đã trãi nghiệm đêm qua của tôi là thật, có lẽ cô ấy đang ở trong ngồi chùa này, ngồi tại một chổ nào đó dưới sân, giữa cái nhà sư Tây Tạng đang niệm kinh. Tại sao lại là cái gì đó ngoài kia? Tôi chỉ nghĩa rằng sẽ tìm ra cô ấy và dẫn cô đi khỏi nơi này.

Một tia sáng quét qua mặt đất, tôi quay người lại. Một vị thầy tu đang đứng ở ngưỡng cửa, một môn đệ đi gnang qua ông và di chuyển về phía tôi, đầu ẩn dưới chiếc mũ trùm. Người đó, tôi không thể tin vào mắt mình được nữa.

Em có một vết sẹo dài trên trán, nhưng điều đó không hề làm giảm đi vẻ quyến rũ nơi em. Tôi muốn ôm em vào lòng nhưng em lùi xuống. Em có một mái tóc ngắn và làn da em xanh xao hơn bình thường. Chỉ đứng nhìn em mà không thể với chạm là điều kinh khủng nhất. Em đứng cách xa tôi, không để cho tôi lại gần, như thể những vòng tay ôm siết đã phai mờ theo thời gian, như thể cuộc sống của em đã bước sang một ngã rẽ mới mà ở đó tôi không hề được hoan nghênh. Và nếu như tôi đang nghi ngờ, lời nói của em thậm chí còn gây tổn thương hơn cả khoảng cách mà em đặt ra.

-Anh phải đi đi, em thì thầm.

-Anh đến đây là để tìm em.

-Tôi không có yêu cầu anh làm việc đó, anh đi đi và để tôi yên.

-Cuộc tìm kiếm của em, những mãnh vỡ… em có thể đưa cho anh, chứ không phải là điều này!

-Toàn là những rắc rối, chính mặt dây chuyền của tôi đã dẫn tôi đến đây, tôi đã nếm trãi những rắc rối đó đủ nhiều hơn ở bất kỳ nơi nào khác.

-Anh không thể tin em, cuộc đời em không thể bị chôn vùi trong cái chùa ở nơi tận cùng của thế giới này được.

-Nếu nói về quan điểm, trái đất này hình tròn, anh hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai. Đối với cuộc sống của tôi, nó đã bị chôn vùi bởi vì anh. Chúng ta đã không ý thức được điều đó. Sẽ không có cơ hội thứ hai nào đâu. Đi đi, Adrian!

-Không cho đến khi nào anh hoàn thành lời hứa với em. Anh đã hứa sẽ đưa em trở về thung lũng Omo.

-Tôi sẽ không quay về, về Luân Đôn hay bất kỳ đâu mà không phải nơi này.

Em trùm mũ lên, cuối đầu xuống và rời đi chậm rãi. Vào khoảng khắc cuối cùng em quay lại nhìn tôi, cánh cửa đã khép lại.

-Đó là việc của riêng anh, tôi đã nhìn vào cái túi chứa sách của nhà sư. Anh có thể ở đây hết hôm nay, nhưng sáng mai anh sẽ phải đi.

-Còn Harry thì sao? Em từ bỏ nó luôn sao?

Tôi nhìn thấy dòng nước mắt lăn dài trên má em, và tôi thấu hiểu những sự quyết định đau lòng mà em đang cố giấu.

-Có một cánh cửa nhỏ ở chổ bức tường, anh hỏi là em vẫn dùng nó để ra bờ sông? Vậy nó nằm ở đâu?

-Trong tầng hầm, ngay phía dưới chúng ta, nhưng không thể dùng được, làm ơn.

-Khi nào thì nó mở?

-23 giờ, em trả lời rồi đi khuất.

Tôi dành phần còn lại của ngày để tự nhốt mình trong căn phòng nơi tôi gặp lại em và chính cũng là nơi tôi đã sớm mất em. Tôi dành phần còn lại của ngày dài chỉ để chạy vòng vòng như một thằng điên.

Khi chiều xuống, một nhà sư đến đưa tôi ra sân để tận hưởng bầu không khí trong lành sau khi các môn đệ đã đọc xong bài kinh cuối cùng của mình. Thời tiết khá mát mẻ và tôi biết rằng màn đêm sẽ là người giám ngục tuyệt vời cảu cái nhà ngục này. Không thể chạy băng qua cánh đồng mà không bị đông lạnh đến chết, điều này thì tôi có kinh nghiệm rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải tìm ra một giải pháp.

Tôi đi bộ để xác định vị trí, tu viện được xây trên hai phần, phần thứ ba chính là tầng hầm mà Keira đã nói với tôi. Hai mươi lăm cửa sổ mở vào sân. Các lối đi ở tầng trệt đều có mái vòm. Ở mỗi góc là một cầu thang xoắc óc bằng đá. Tôi ghi nhớ chi tiết các bước đi của mình. Để đi đến một trong chúng từ phòng riêng của mình, có lẽ tôi sẽ mất năm hay sáu phút, và đó là đường một chiều.

Sau khi nuốt xong bữa cơm chiều, tôi nằm dài trên thảm và giả vờ ngủ. Người canh chừng tôi đã bắt đầu ngáy. Cửa không khóa, không ai có thể rời khỏi nơi này vào nữa đêm.

Hành lang không một bóng người. Các tu sĩ đang đi bộ dọc theo các con đường trên mái thì không thể nhìn thấy tôi trời quá tối để có thể phát hiện ra tôi đang lẩn dưới mái vòm. Tôi đi bộ dọc theo các bức tường.

Đồng hồ của tôi chỉ 22 giờ 50 phút, nếu tôi có một cuộc hẹn, nếu tôi giải đáp chính xác bức thông điệp, tôi có mười phút để tìm thấy cánh cửa và dành chiến thắng, sau đó là gặp em ở khu rừng, nơi tôi từng ẩn náu hôm qua.

22 giờ 55 phút, cuối cùng tôi cũng đến được cái cầu thang, một cánh cổng đã bị khóa chặt, chốt lại an toàn bởi một cái khóa bằng sắt. tôi phải nâng nó lên thật khẽ, có hai mươi nhà sư ngủ tại căn phòng kế bên. Cái bản lề rít lên một tiếng, tôi mở cửa và lẳng lặng chuồn đi.

Lần mò trong bóng đêm, tôi cẩn thận bước từng nấc một, bậc thang bằng đá đã mòn và trơn trượt. giữ cân bằng không phải là chuyện dễ dàng và tôi hoàn toàn không có ý niệm về độ sâu của tu viện này.

Những con số phát sáng trên đồng hồ báo cho tôi biết giờ đã là 23 giờ. Cuối cùng tôi đã cảm nhận được mặt đất mềm xốp dưới chân mình. Trên tường, cứ cách khoảng vài mét có một ngọn đuốc soi sáng một khoảng không khá hẹp. Hốt nhiên tôi nghe thấy tiếng xào xạt từ phía sau mình, tôi thậm chí không có thời gian quay lại khi một đàn dơi bay ngang qua tôi. Rất nhiều lần cánh của chúng va đập vào tôi trong khi bóng được hắc lên tường trong ánh sáng của những ngọn đuốc. tôi cần phải tiếp tục, bây giờ đã là 23 giờ 5 phút, tôi đã bị trì hoãn và tôi không thể nhìn thấy cánh cửa ra. Chẳng lẽ tôi đã đi sai đường?

Không có cơ hội thứ hai, như Keira đã nói, tôi không thể phạm sao lầm, ít nhất là lúc này đây.

Một bàn tay chụp lấy vai tôi và kéo tôi vào chỗ hõm của bức tường, dưới lớp áo choàng Keira vòng tay ôm lấy tôi và kéo tôi sát vào cô.

-Lạy Chúa, em ngở mình đã lạc mất anh, em thì thầm.

Tôi không trả lời em, tôi nâng mặt em trong tay và chúng tôi hôn nhau. Nụ hôn dài vươn mùi đất, cát, vị mặn và mồ hôi. Em gối đầu lên ngực tôi, tôi vuốt ve mái tóc của em, và rồi em bậc khóc.

-Anh phải đi, Adrian, anh buộc phải đi khỏi nơi này, anh đang đặt cả hai chúng ta vào vòng nguy hiểm. Tình trạng sống sót của anh là điều mà người ta tin rằng em đã chết, nếu họ biết anh ở đây, chúng ta sẽ bị theo dõi, họ sẽ giết anh mất.

-Những vị thầy tu?

-Không, không phải, em no1ivtrong hơi thở hổn hễn, họ đứng về phe chúng ta, họ đã cứu em từ sông Hoàng Hà và cho em bí mật trốn tại đây. Em đang nói về những người muốn giết chúng ta, Adrian, họ sẽ không bỏ cuộc. Em không biết chúng ta đã làm gì, cũng như lý do vì sao họ săn đuổi chúng ta, họ sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta tử bỏ việc nghiên cứu của mình. Nếu chúng ta ở cùng nhau, họ sẽ tìm ra chúng ta. Vị tu sĩ chúng ta gặp, người đã chết nhạo khi chúng ta đi tìm kim tự tháp màu trắng, đã kéo chúng ta ra khỏi việc này… và em đã hứa với ông ta một điều.

Athens

Inovy đã bắt đầu. Chúng tôi đến trước cửa nhà ông, một người đưa thư đưa cho ông một thông điệp khẩn, một người nào đó đã gửi nó trước và yêu cầu nó phải được đưa đến tay ông ngay lặp tức. Inovy nhận lấy phong thư, cảm ơn và đợi chàng trai trẻ đi thật xa mới xé dấu niêm phong ra.

ROME yêu cầu được gọi lại càng sớm càng tốt bằng một đưởng dây an toàn

Inovy vội vã mặc quần áo và đi xuống đường phố. Ông mua một chiếc thẻ điện thoại từ một gian hàng phía trước khách sạn và đến bốt điện thoại gần đó để gọi cho Lozendo.

-Tôi có một vài tin tốt cho ông đây.

Inovy nín thở và chăm chú lắng nghe người đang nói.

-Người bạn của tôi ở Trung Quốc đã có tin tức về nhà khảo cổ học của ông.

-Cô ấy vẫn còn sống?

-Có, nhưng dường như không thể trở về châu Âu.

-Vì sao?

-Cô ấy gặp khó khăn trong việc trở về, cô ấy đã bị bắt và giam cầm.

-Vô lý! Để làm gì chứ?!

Lozendo, tức ROME đang hoàn thành một trò chơi xếp hình mà trong đó vẫn có vài mảnh mà Inovy không tìm được. Những vị thầy tu ở núi Hua Shan đã ở trên bờ sông Hoàng Hà khi chiếc xe của Adiran và Keira bị tấn công. Ba trong số họ đã lao xuống vùng nước xoáy. Adrian được cứu ra đầu tiên và được chuyển đến bệnh viện nhờ những người công nhân tình cờ đi ngang qua đó bằng xe tải. Inovy biết điều đó vì ông đã sang Trung Quốc săn sóc cậu ta và chuẩn bị đưa cậu ta về nước. Đối với Keira, mọi chuyện lại được trình bày khác hẳn. Các tu sĩ đã phải tìm kiếm ba lần trước khi thấy được cô ấy. Khi họ mang được cô ấy lên bờ, chiếc xe tải đã đi mất. Họ đưa cô, vẫn còn đang bất tỉnh, về tu viện. Vị thầy tu đã nhanh chóng hiểu ra rằng kẻ đứng đằng sau vụ tấn công thuộc về bộ ba của khu vực, người mà có những nhánh đang được mở rộng tại Bắc Kinh. Ông ta đã giấu Keira và chịu sự thẫm tra bằng bạo lực của những người đến tìm mình chỉ vài ngày sau đó. Ông ta đã thề rằng mình và những đổ đệ đã cố hết sức để cứu người phương Tây đó, nhưng họ không thể cứu được người phụ nữ trẻ, cô ta đã chết. Ba vị thầy tu kia cũng bị thẫm vấn tương tự, nhưng họ không nói gì cả. Keira trong vòng mười ngày vẫn còn hôn mê, vết thương bị nhiễm trùng và không thể hồi phục, nhưng cuối cùng các nhà sư đã giúp cô vượt qua.

Khi cô đã hồi phục và có đủ sức để đi khỏi đây, vị thầy tu đã gửi cô đi xa khỏi ngôi chùa của ông, nơi mà ông vẫn có thể nắm bắt được tình hình. Ông đã lên kế hoạch ngụy trang cho cô như một tu sĩ bình thường và đợi cho mọi chuyện lắng xuống.

-Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?Inovy hỏi.

-Và rồi, ông sẽ không tin được đâu, than ôi, kế hoạch của vị thầy tu đó đã không diễn ra đúng như mong đợi.

Cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài hơn mười phút. Khi Inovy cúp máy, thẻ điện thoại của ông cũng cạn tiền. Ông quay về khách sạn, lấy hành lý và nhảy lên một chiếc taxi. Từ máy tính xách tay của mình, ông gọi cho Inovy và thông báo rằng ông sẽ tham gia cùng hắn.

Nửa giờ sau đó Inovy có mặt trước cổng tòa nhà lớn trên một ngọn đồi ở Athens. Ông cho thang máy chạy đến tầng thứ ba và đi khắp hành lang để tìm ra phòng 307. Walter lắng nghe, không thốt nên lời về những gì Inovy nói với hắn.

-Vậy đó, Walter yêu dấu, cậu đã biết hầu hết mọi thứ.

-Mười tám tháng?! Thật là kinh khủng! Ông không có cách gì để giải thoát cho cô ấy sao?

-Không, ít nhất là không. Nhưng hãy nhìn vào mặt tích cực, chúng ta vẫn biết chắc rằng cô ấy đang còn sống.

-Tôi tự hỏi không biết Adrian sẽ tiếp nhận chuyện này như thế nào, nó thật sự đã ảnh hưởng rất lớn.

-Tôi lại an tâm vì cậu ta có thể hiểu ra, Inovy nói kèm một tiếng thở dài, sao? Có gì mới mẻ không?

-Không, không may, ngoại trừ mọi người có vẻ lạc quan, họ nói đó chỉ là vấn đề của một ngày, thậm chí một giờ trước khi họ có thể nói chuyện với anh ấy.

-Hy vọng sự lạc quan này là hợp lý. Tôi phải quay trở lại Paris vào ngày hôm nay để tìm kiếm sự giải thoát cho Keira. Chăm sóc Adrian cẩn thận, và nếu cậu có cơ hội nói chuyện với cậu ta, đừng nói bất kỳ điều gì tôi nói với cậu hôm nay.

-Tôi không thể giữ bí mật về số phận của Keira, anh ta sẽ bóp cổ tôi nếu cón sống.

-Tôi lại không nghĩ như thế. Đừng chia sẻ những điều khiến chúng ta nghi ngờ, vẫn là quá sớm, tôi có lý do của riêng tôi. Gặp lại cậu sau, Walter, tôi sẽ liên lạc với cậu.

Bình luận





Chi tiết truyện