chương 13/ 70

Giống như lần trước bên ngoài tòa án lúc này đã có rất đông phóng viên đứng đợi. Nhìn thế trận như vậy Ngô Đồng chỉ muốn tận lực đem mình trở thành vô hình, tiếc hận tòa án không có cửa sau để chính mình lén lútkhông một tiếng động đi vào.

Hướng Tá đi ở phía trước che chắn cho Ngô Đồng, tươi cười với phóng viên, hoàn toàn không có một bộ dáng mà luật sư nên có. Tối qua không ngủ đủ giấc nên sáng nay tinh thần của Ngô Đồng dị thường mệt mỏi. Cô vốn dĩ đã đeo thêm một chiếc kính râm để ngụy trang nhưng giữa đường lại bị Hướng Tá đưa tay tháo xuống. Hai đôi mắt thâm quầng cứ như thế lộ ra ở trước ống kính.

Ngô Đồng có thể tưởng tượng bộ dáng của mình hiện giờ có bao nhiêu thảm!

Đến khu chờ của tòa án, Hướng Tá mới buông tay Ngô Đồng ra, tỉ mỉ quan sátánh mắt của cô, Ngô Đồng bối rối muốn tránh đibả vai liền bị anh ta giữ lấy: “Xem ra tối qua cô luyện tập không ít?”

Ngô Đồng còn chưa có trả lời, một thanh âm không xa truyền tới đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người họ: “Mark , cậu đừng có kiêu ngạo quá đáng, cậuđến đây để tham dự phiên tòa hay cho là mình đangtham dự buổi lễ trao giải?”

Hai người cùng nhìn về hướng phát ra thanh âm.-Là luật sư của Lệ Trọng Mưu

Người này miệng lưỡi sắc bén như chứa dao, Ngô Đồng ở phiên tòa lần trước đã bị hắn ép hỏi đến á khẩu. Mà người đứng bên cạnh hắn dĩnhiên là Lệ Trọng Mưu.

Hướng Tá vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi tiến lên chào hỏi, lịch sự bắt tay luật sư kia sau đó hướng về phía Lệ Trọng Mưu.

Cánh tay Hướng Tá giơ giữa lên không trung, chờ đợi.

Lệ Trọng Mưu nhìn chằm chằm cánh tay Hướng Tá, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét rất rõ ràng, một bộ dáng không thèm để ý lách bên người Hướng Tá mà qua không hề có một chút ý thức việc làm của mình đã chà đạp tôn nghiêm của người khác.

Đi đến trước mặt Ngô Đồng, thiếu chút nữa vượt qua, Lệ Trọng Mưu lúc này đột nhiên dừng lại cước bộ.

Hắn cực kỳ cẩn thận quan sát ánh mắt của cô.

Ngô Đồng có chút giật mình, hành động của hắn cùng với Hướng Tá có vài phần tương tự.

Tỷ như nói, đều thích áp chế hai vai của cô mỗi khi nói chuyện, lại tỷ như, giống như hắn bây giờ, nhìn vào ánh mắt của cô, thản nhiên cười, thản nhiên nói:

“Ngô tiểu thư hôm nay… tinh thần dường như không được tốt lắm thì phải”

Cô vẫn như trước cắn môi, không trả lời. Trong đôi đồng tử đen thẫm của Lệ Trọng Mưu giờ khắc này hiện lên hình ảnh đôi lông mi dày tinh tế khẽ chớp, cô cúi gằm xuống trên khuôn mặt có chút tái nhợt ảm đạm như một bóng ma, không chút sức sống.

Một bộ dáng ủy khuất như vậy, định diễn trò cho ai xem?

Lệ Trọng Mưu chậm rãi thu hồi tầm mắt, giọng nói nghe qua giống như tò mò:

“Xem ra tối hôm qua cô cùng…… triền miên không dứt đi”

Khi nói những lời này mắt hắn còn tựa như vô ý liếc qua Hướng Tá.

******************

Hắn cười như không cườiđánh giá biểu tình trên gương mặt Ngô Đồng, thân thể dù không đụng chạm nhưng thanh âm lại vô tình lăng trì cô từng chút một.

Lệ Trọng Mưu thấy Ngô Đồng hai tay nắm chặt thành quyền tiếp tục cắn môi. Biểu tình phẫn hận như vậy, có hay không lại là diễn trò?

Cơ hồ còn tưởng rằng cô muốn xông qua cho mình một cái tát lại không nghĩ tới Ngô Đồng nhanh chóng bình tĩnh lại, tiện đà lùi lại phía sau vài bước nhường đường.

Cứ như vậy mà lùi bước? Như thế nào không có phủ nhận, không có theo hắn nói lý lẽ?

Bầu không khí lưu động xung quanh hai người có chút gợn sóng hai luật sư ở phía sau đều thấyrõ ràng.

Hướng Tá nhận thấy không ổn, người phụ nữ này sao cứ chạm mặt Lệ Trọng Mưu là lại không giữ được bình tĩnh?

Hướng Tá trong lòng rủa thầm một tiếng đang muốn tiến lên ngăn cản lại bị luật sư của Lệ Trọng Mưu giữ lại.

Hắn ta cùng Hướng Tá coi như cũng có chút quen biết, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: ” Nếu tôi nhớ không lầmcông ty của cha cậu 7 năm trước đã bị Lệ tổng thâu tóm. Không lẽ cậu còn muốn văn phòng luật của mình bị đánh sập ?”

Hướng Tá nghe hắn nói vậy cũng không sợ hãi , đẩy tay hắn ra. Nhưng là còn chưa bước đến chỗ Ngô Đồng, bước chân lại dừng lại.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt làm cho hắn có chút giật mình, cánh tay Ngô Đồng đã nâng lên trước mặt Lệ Trọng Mưu.

“Ba!!” Thanh âm khô khốc vang lên phá vỡ bầu không khí đang ngưng đọng.

********************

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lẽ dĩ nhiên bao gồm Lệ Trọng Mưu – người vừa nhận được một cái tát kia.

Cánh tay truyền đến cảm giác đau rát nhưng là Ngô Đồng tâm không loạn. Cô đang suy nghĩ chính mình mất bao lâu mới có thể rơi lệ: 1,2,3…

“Lách tách—-”Nước mắt từng giọt từng giọt rơi từ khóe mắt cô xuống, càng rơi càng nhiều, thấm ướt mu bàn tay hắn. Đầu óc Lệ Trọng Mưu nháy mắt cảm thấy trống rỗng.

So với việc Ngô Đồng cho hắn một cái tát càng làm cho hắn không thể suy đoán được là khuôn mặt giờ phút này đầy nước mắt của cô, cuồn cuộn không ngừng không biết còn tưởng cô được làm ra từ nước.

Gương mặt Lệ Trọng Mưu cứng lại, hai đồng tử đen láy khóa chặt vào thân ảnh người phụ nữ trước mặt. Nhìnthấy cô hai tayvội vànglau qua nước mắt, nhìn thấy cô dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mình: ” Lệ Trọng Mưu, anh không cần…….”

Cô nghẹn ngào không nói thành lời, bậm chặt đôi môi có chút tái nhợt. Khoảnh khắc này Lệ Trọng Mưu bỗng thấy trái tim mình bắt đầu co rút nhanh, có chút đau, có chút tê tái, dần dần hô hấp không thông.

Hô hấp của Ngô Đồng tựa hồ thong thả thông thuận, cô thật vất vả sắp xếp lại ngôn từ mớicó thể thốt lên lời: “…Anh không cần khinh người quá đáng!”

Sau đó vội vàng chạy đi, tiếng bước chân hỗn độn vang lên trên hành lang vắng thật lâu mới yên tĩnh lại.

Lúc này, mây mù che phủ suy nghĩ Hướng Tácũng không kịp hiểu rõ tình huống trước mắt đã kích động đuổi theo Ngô Đồng lúc ngang qua còn như vô tình huých bả vai Lệ Trọng Mưu đang thất thần.

Cái huých kia của Hướng Tá nói nặng thì hơi quá nhưng xác thực là không nhẹ thế nhưng Lệ Trọng Mưu cũng chỉ nghiêng người, trong khoảnh khắc đó Hướng Tá lại có thể thoáng nhìn thấy vẻ mặt thất thố cùng cứng đờ của hắn. Biểu tình như vậy thật là trăm năm hiếm thấy, đổi lại là bình thường Hướng Tá nhất định đứng lại dành thời gian “tận tình” thưởng thức biểu tình khó gặp này của Lệ Trong Mưu.

Nhưng là lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ phải đuổi theoNgô Đồng, bước chân nhanh chóng tăng tốc.

Cô gái này không thể làm người ta bớt lo mà!

**************

Ánh mắt cuối cùng cũng nhìn thấy Ngô Đồng an toàn ởcánh cửa phía trước.

Cô đưa lưng dựa vào vách tường, một tay cầm gương soitay kia bận rộn cẩn thận trang điểm.

Bàn tay Hướng Tá vẫn còn nắm chặt, tâm tình buộc chặt giờ phút này thoáng cái buông lỏng.Cảm xúc lo lắng dần dần như phiêu tán đi trong không trung phút chốc chuyển hóa thành bất đắc dĩ bao phủ đỉnh đầu Hướng Tá.

Tay nghề trang điểm của cô xem ra không tồi, gương mặt hoàn mỹ tinh xảo không tìm thấy một chút dấu vết nước mắt, đâu còn bộ dáng thất thố khi nãy.

Bộ dáng bây giờ đúng là rất đẹp, rất động lòng người!

Ý nghĩ vừa mới nảy sinh trong đầu, Hướng Tá chợt cảm thấy cả người như có dòng điện xẹt qua, cảm thấy giật mình, mấy ngón tay vừa mới buông lỏng lại vô thức nắm chặt.

Thực ra Ngô Đống biết rõ anh ta đang nhìn mình nhưng không nói gì.

Hướng Tá chậm rãi đến gần: “Bộ dạng vừa rồi của cô dọa tôi không ít”

Anh ta chỉ đứng cách cô chưa đến một bước chân, rất gần, nhưng lúc này Ngô Đồng không có tránh nè chỉ nở nụ cười nhợt nhạt: “Tối hôm qua tôi đã luyện tập rất lâu nhưng là thực sự khóc không được nên chọn một bộ phim tình cảm để xem. Lời thoại vừa rồi là tôi học tr0ng đó, à đúng rồi nữ chính trong bộ phim đó trùng hợp là Trương Mẫn Thái”.

Hướng Tá nghethấy âm điệu cô có chút hài hước xem ra tâm trạng rất tốt, hắn muốn nhếch khóe miệng nhưng là cười không nổi. Nguyên nhân……….

Hướng Tá suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn là không tìm được nguyên nhân. Nụ cười của cô rõ là tươi tỉnh nhưng sao hắn thấy thực chua sót!

Hắn chợt có ý nghĩ chua sót của cô, bất đắc dĩ của hắn có hay khôngsẽ diễn tấu ra một bản nhạc bi thương?

Rất nhiều lần hắn nghĩ mình đã trở nên vô cảm, vì một người phụ nữ tên Ngô Đồng mà giờ phút này, tường thành của hắn như sắp lung lay.

Này cũng không phải một chuyện gì tốt!

Hướng Tá không muốn tiếp tục chìm vào những cảm xúc khó nắm bắt đó, vỗ vỗ bả vai cô: “Đi thôi”.

Ngô Đồng ngẩng đầu liếc nhìn cánh tay Hướng Tá đặt trên vai mình, đáy mắt xẹt qua một tia không rõ nhưng là Hướng Tá cũng không nắm bắt được.

Do dự một lát cô mới mở lời: ” Có thể mượn bả vai của anh một lúc, được không?”

Hướng Tá không khỏikinh ngạc. Hắn có thể thấy rõ, giờ phút này, trong ánh mắt cô có sắc thái, là mong đợi, là khát vọng hèn mòn – khát vọng được chở che, cho dù chỉ là tạm thời.

“…Đương nhiên”

Ngô Đồng nghiêng mặt dựa đầu trên vai hắn.

“Cám ơn, 5 phút là được rồi” Hướng Tá nghe thấy cô nói một câu như vậy.

Hắn còn nghe thấy thanh âm thở dài của cô, dù là rất khẽ.

“Cô có biết cô làm như thế này có thể sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng?”

Hỏi xong mới thấy đột ngột, Hướng Tá bỗng cảm thấy có chút bất lực, thở dài trong lòng.

Cô tựa hồ rất mệt, âm điệu mang theo giọng mũikhông hề che dấu mệt mỏi:
“Hậu quả gì? Có bao nhiêu nghiêm trọng?”

“…..” Làm cho tôi yêu em, hậu quả này, có nghiêm trọng không?

Bình luận





Chi tiết truyện