chương 18/ 29

Alice vẫn không tin là cô lại tham gia nhiều đến vậy vào Câu lạc bộ những Người mới đến, và tệ hơn là cô lại rất say mê nó. Đúng là việc này chỉ quẩn quanh trong thị trấn và không có gì mới mẻ đúng như cô từng hồ nghi, nhưng cô lại yêu mến từng giây từng phút với nó

Tháng Mười hai là tháng diễn ra vòng "trao đổi bánh quy" – cô không tin là trên đời lại có hoạt động kỳ cục đến vậy. Những người phụ nữ được mời tham dự phải nướng bánh rồi mang thành quả cùng với công thức làm bánh đến bữa tiệc dành riêng cho đàn bà con gái, và họ chỉ được trở về nhà sau khi đã giới thiệu các loại bánh tự làm có kèm hướng dẫn chi tiết

Dường như đời sống xã hội ở vùng ngoại ô nước Mỹ chỉ xoay quanh nữ giới. Ban đầu Alice thấy rất kỳ quặc vì nhiều phụ nữ tham gia hoạt động xã hội mà không có chồng đi kèm, vì khi cô và Joe tham dự các bữa tiệc ở đây, nam giới thường tập trung trong một phòng riêng còn nữ giới xúm đông xúm đỏ với nhau trong bếp.

Alice nói thầm với Gina rằng cô thường từ chối ngồi trên sàn bếp với cánh phụ nữ, rằng cô không phải là người bênh vực nữ quyền, nhưng dần dà chính Alice lại thấy dễ chịu trước sự gắn kết này của các chị em mà phải đến giờ cô mới biết, và càng ngày cô càng biết ơn tình bạn này – thứ tình bạn mà cô từng chê là quê mùa và giả tạo

Ngay cả vào những ngày Joe ở lại thành phố, Alice vẫn luôn nhận được rất nhiều lời mời, từ ăn trưa đến ăn tối, đi xem phim, rồi đi uống cà phê trong thị trấn. Cô vẫn bận rộn như khi ở Luân Đôn, nhưng mọi thứ lại thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây. Ở đây, mỗi khi ra khỏi nhà, cô không phải bó như bó giò trong giày Jimmy Choo hay phải bắt tréo đôi chân đi bít tất dài khi ngồi trong những nhà hàng sành điệu. Giờ đây, tủ đồ của cô gần như không thể nhận ra được nữa, quần áo cảu cô chỉ gồm hai chiếc quần đen hiệu Gap và một chiếc áo len hiệu Eddie Bauer có những đường gân to

Những bộ trang phục sành điệu của cô, và tất nhiên là cô vẫn có những bộ trang phục như thế, được cất trong căn hộ ở thành phố. Những chiếc túi xách Chanel và Hermes treo thành hàng trong tủ lớn, áo len casgmere Ralph Lauren xếp gọn gàng theo màu sắc, và những đôi xăng đan cao gót Christian Loiboutin xếp cạnh những đôi giày đế bằng JP tod

Cô học được rằng quần jeans không hợp với cách sống ở Manhattan, và có lẽ, bởi vì hiếm khi cô vào thành phố, nên cuối cùng cô cũng học được cách coi quần áo và phong cách sống tương ứng chỉ giống như một trò chơi, học cách hưởng thụ kiểu ăn mặc và lối sống khẩn trương mà cô đã từng xem là đương nhiên

Khi Giáng sinh đến gần. Alice dành nhiều thời gian hơn ở thành phố để mua những món quà mà cô biết bạn bè và gia đình cô sẽ thích. Với Joe là chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe – có thời gian anh rất khao khát có được nó. Gina và George sẽ sướng mê tơi với hai chiếc khăn đồng màu hiệu Burberry, còn của Emily là chiếc túi xâu chuỗi hạt tinh tế rất đẹp mắt mà cô tìm được ở SoHo và cô biết Emily sẽ rất thích . Harry sẽ nhận được hộp dụng cụ nho nhỏ nhưng vô cùng hữu dụng, bởi chiếc hộp bao gồm tất cả những dụng cụ mà một người thợ mộc sẽ cần

Giờ thì cô chỉ việc đợi hai người đến đây thôi

Người gác cổng bấm chuông căn hộ của họ lúc 17:10 để thông báo cho Alice biết là Emily và Harry đang đứng dưới lầu. Cô rất muốn lái xe đến sân bay JFK đón họ nhưng Joe – giờ vẫn đang ở văn phòng – nói rằng ở đây giao thông thì kinh khủng còn đường sá thì rối rắm và cô sẽ không thể tự xoay xở được

Vậy nên cô thuê xe đến đón Emily và Harry và dặn họ chú ý tìm một người đàn ông mặc đồng phục cầm tấm bảng vuông bìa các tông có ghi tên cả hai người

Ít phút sau khi người gác cổng thông báo, Alice nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc. Cô lao ra mở cửa rồi chạy thẳng đến vòng tay rộng mở của Emily

Họ ôm nhau thắm thiết tưởng như suốt nhiều giờ liền, còn Harry đứng sau mỉm cười quan sát, sau đó anh bước đến khẽ ôm Alice ngay khi hai cô gái buông nhau ra. Nhưng vừa bước chân vào nhà, Alice và Emily lại vừa cười tươi hớn hở với nhau và lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.

"Mọi người sẽ nghĩ hai anh em là cặp tình nhân mất tích nhau từ lâu lắm rồi đấy" Harry cười lớn sau khi hai cô ôm nhau tới bốn lần

"Anh đang ghen tị thôi", Emily nói. "Dù sao thì cô ấy cũng là bạn thân thiết nhất trần đời của em, em nhớ cô ấy quá". Cô quay sang Alice – Alice đang cố gắng giữ cho nước mắt không chảy xuống hai má. "Cậu có biết tớ nhớ cậu đến nhường nào không?"

"Chắc chỉ bằng một nửa so với tớ nhớ cậu thôi chứ gì?"

"Ừ, có lẽ khoảng đó. Nhà cậu đây hả?"

"Ừ. Anh Harry, anh đến đây đi, em sẽ chỉ chỗ ngủ cho cả hai người. Đặt đồ đạc xuống đi, giờ hai người muốn làm gì nào?"

"Bọn tớ phải ra ngoài!" Emily nói. "Không tin được là bọn tớ đang ở đây, ở New Yorrk cơ đấy! Bọn tớ nên làm gì đây? anh Joe đâu rồi? Khi nào chúng ta sẽ đến ngôi nhà kia? Bọn tớ có thể mua đồ với giá mềm nhất ở đâu?"

Alice bật cười. "Từng câu một thôi chứ. Thứ nhất, Joe đang ở văn phòng, anh ấy sẽ gặp chúng ta vào bữa tối"

"Tớ thấy có gì đó vẫn chưa thay đổi đâu đấy" Emily nhướng mày lên nhưng Alice lờ đi

"Tụi mình sẽ đến nhà hàng Gramercy Tavern ăn tối, vì vậy hai người có quyền quyết định sẽ làm gì trước tiên. Tớ không sắp đặt chương trình gì cả vì tớ không biết hai người có mệt lắm không, nhưng tớ nghĩ là sáng mai tụi mình có thể đi mua sắm, rồi tớ sẽ đặt vé đến Hairspray và sau đó, tối mai mình có thể về miền quê hoặc ở lại đây rồi về thôn quê vào ngày kia"

"Đêm giáng sinh. Cậu có cây thông Noel chưa, hay là tụi mình sẽ đến vườn thông để tự chọn cây?" Emily cười

"Thật ra thì hồi tuần trước có một người chở một xe đầy cây thông đỗ trước cửa nhà tớ vì vậy tớ mua một cây rồi. Tớ biết làm thế thì không được lãng mạn lắm"

"Nhưng nó rất thiết thực, tớ nghĩ thế đấy. Ít nhất thì cậu cũng phải nói rằng cậu vẫn chưa trang trí cây"

Alice cười "Chưa mà. Tớ để dành cái thú trang trí cây cho cả bốn người chúng ta vào đêm Giáng sinh. À, chúng ta còn được gia đình Sally và Chris mời đến dự tiệc đêm Giao thừa đấy"

"Cả bọn tớ à?"

"Tất nhiên là cả bọn cậu. Sally rất mong được gặp cậu. Đáng tieescs là hôm Giáng sinh sẽ không có không khí lễ hội lắm vì chỉ có chúng ta thôi, nhưng tớ sẽ làm một bữa trưa đích thực"

"Đích thực ư? Gà tây nhồi à?"

"Tất nhiên rồi! Thật ra thì ở đây người ta không nấu món này vào Giáng sinh, họ nấu trong dịp Lễ tạ ơn cơ, nhưng Giáng sinh mà thiếu gà tât thì còn gì là Giáng sinh nữa"

"Và xúc xích nữa chứ nhỉ?"

"Chứ gì nữa!"

Hary rời mắt khỏi cửa sổ và mỉm cười với Alice. "Emily luôn miệng nói em đá biến thành một cô thôn nữ chính hiệu, vậy mà giờ trông em vẫn bóng loáng như lần trước anh gặp em. Anh lại cứ nghĩ là sẽ được thấy em đi ủng cao su và mặc áo gió cơ đấy"

"Em nói là cô ấy biến thành một cô thôn nữ chính hiệu" Emily tặc lưỡi "Chứ không phải biến thành nông dân chân lấm tay bùn. Nhưng mà", cô quay sang phía Alice ".. phải nói là tớ cũng đồng ý với anh Hary. Cậu nói là cậu sẽ không bao giờ trang điểm nữa và cậu chỉ mặc quần Jeans thôi mà. Nhưng nhìn cậu kìa. Giày cao gót và Áo len Cashmere cơ đấy"

"Thề có Chúa là tớ chỉ mặc thế này ở Manhattan thôi. Cậu cứ chờ xem rồi biết"

Emily đi về phía Hary chỗ cửa sổ, và họ cùng ngước mắt lên trời. "Cậu nghĩ sao?" Emily quay sang Alice. "Sẽ có tuyết rơi chứ? Tuần trước cậu bảo là dự báo sẽ có tuyết rơi. Liệu chúng ta có một mùa Giáng sinh trắng không nhỉ?"

"Đài báo sẽ có tuyết rơi, mặc dù có thể là phải sau ngày Giáng sinh mới có tuyết. Người dân ở đây sợ tuyết lắm, vì vậy tớ không thể nói với họ rằng đêm nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu mong có tuyết rơi. Nào, hãy nói về vài vấn đề thực tế hơn chứ nhỉ. Hai người muốn làm gì trước khi ăn tối?"

Hary cố nén một cái ngáp. "Biết là anh hơi yếu đuối khi nói thế này, nhưng anh mệt lả ra rồi. Hai em có phiền không nếu anh đi ngủ một lát?" Rõ ràng là anh phải đấu tranh dữ lắm để giữ cho đôi mắt khỏi nhắm tịt lại,và Emily vội vàng xô anh vào phòng ngủ

"Tốt rồi", cô thì thầm ngay khi trở ra. "Tớ muốn gặp riêng cậu lắm đấy. Mình ra ngoài uống cà phê nhé? Tớ không ngờ là tớ đang ở New York với người bạn thân nhất của tớ! Đến đây ôm tớ cái nữa đi nào!"

"Hai cà phê loại ngon nhất" Alice ngồi nép chặt vào Emily bên chiếc bàn nằm trong góc quán Starbucks

"Cám ơn cậu, Ali. Cậu chắc là cửa hàng bán túi xách vẫn mở cửa khi tụi mình về chứ?"

"Tớ chắc mà. Đừng lo, rồi cậu sẽ có cơ hội thỏa mãn niềm đam mê mua sắm của cậu. Túi sách ấy", Alice lắc đầu. "Thật hết biết. Cậu mới đặt chân đến New York có mấy phút vậy mà đã khao khát được tiêu tiền ngay rồi"

Emily thở dài. "Tớ biết như thế là xấu lắm. Rõ ràng tớ là người rất đáng ghét"

"Nào, kể cho tớ nghe mọi chuyện đi. Kể xem cậu với Hary thế nào rồi. Hình như hai người lại hạnh phúc rồi. Cậu có kể qua điện thoại, nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng và bọn mình chẳng bao giờ nói được một bữa ra trò với nhau qua điện thoại. Thế nên giờ kể đi nào"

"Anh ấy rất đáng yêu..." Emily nói. Rồi dừng lại. "Anh ấy là người đàn ông tử tế nhất mà tớ từng gặp"

"Sắp có một từ nhưng, đúng không?"

Emily nhăn nhó. "Luôn luôn có một từ nhưng mà. Nhưng vấn đề là... không phải do anh ấy, mà do tớ"

"Anh ấy tuyệt vời quá hả?"

"Ôi, Chúa ơi, Ali à, đây là lý do khiến tớ yêu cậu và cần có cậu. Cậu hiểu tớ hơn tất thảy mọi người. Tại sao, ôi tại sao tớ lại ngớ ngẩn đến thế nhỉ? Tại sao đây lại là vấn đề cần bàn cãi? Nhưng thề đấy, đấy lại là vấn đề. Anh ấy quá tốt với tớ, và tớ chán ngấy cả người". nói đến đây, mắt Emily mở to và cô lấy hai tay che miệng. "Ôi, chết tiệt. Không ngờ tớ vừa nói thế"

"Tớ cũng không tin nổi cậu lại nói thế. Emily à, hầu hết phụ nữ tớ biết đều khao khát tìm được một người đàn ông như Hary. Anh ấy dễ mến, vui tính, yêu động vật, và tôn thờ cậu. Vì Chúa, ngay cả tớ cũng xin chết để có được người đàn ông như Hary đây này"

"Vậy mọi chuyện với Joe thế nào rồi?"

"Này, này. Không được đánh trống lảng nhé. Tớ nói nghiêm túc đấy Emily ạ" Emily khoanh tay trước ngực giống như một cô bé con cáu kỉnh và cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày. "Anh ấy thật tuyệt. Thế nào mà cậu lại chán nhỉ?"

Emily nhăn mặt khổ sở. "Tớ biết là nói thế này thì xuẩn ngốc lắm, nhưng chắc chắn là nếu anh ấy đểu cáng một chút tớ sẽ phải lòng anh ấy"

"Cậu nói nghiêm túc đấy à?"

"Ừ thì tớ biết nói vậy là không tốt. Tớ là đứa con gái xấu xa, nhưng nếu anh ấy đừng có dính chặt lấy tớ, hoặc không gọi cho tớ để nói là anh ấy đang đến chỗ tớ, hoặc là anh ấy cứ bông đùa ve vãn với ai đó khác, thì có lẽ tớ lại có cảm hứng với anh ấy"

"Emily à, rõ bệnh thật. Đúng là trò nhảm nhí của cậu. Cậu nên đi gặp ai đó thì hơn"

"Giống như nhà trị liệu à?" Alice gật đầu trong khi Emily lắc đầu nhún vai. "Không, ngay cả khi tớ muốn thế thì tớ cũng không đủ tiền"

"Nhưng Em à, cậu không thể từ bỏ người đàn ông có lẽ là người đàn ông tốt nhất mà cậu từng gặp chỉ vì lý do hết sức ngớ ngẩn đó"

"Tớ biết chứ", cô buồn bã nói. "Đấy là lý do tớ không chia tay anh ấy. Bởi thực lòng tớ nghĩ anh ấy đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp, và bởi tớ vẫn hy vọng một ngày nào đó, khi tớ tỉnh giấc, tớ sẽ yêu anh ấy phát điên lên"

"Em, cậu cũng hiểu hôn nhân không giống như tất cả những gì chúng ta vẫn tin tưởng"

"Ý cậu là sao cơ?"

"Ý tớ là người ta cứ nói hôn nhân là đam mê lớn và sâu sắc lắm, và chúng ta sẽ tìm được người đồng điệu với tâm hồn mình, một nửa của mình, nhưng thực tế lại trần tục đến khủng khiếp"

"Trần tục?"

Alice thở dài. "Ừ trần tục. Đó là khi mọi niềm phấn khích qua đi, và những gì cậu muốn chỉ còn là một người chồng thật tử tế và ngưỡng mộ cậu, một người mà cậu có thể chung sống đến đầu bạc răng long. Tất nhiên là những anh chàng đào hoa cũng rất hay ho, nhưng họ không thể trở thành người chồng tốt đâu. Tin tớ đi"

Emily không cần hỏi tại sao Alice lại biết điều đó. Cô không cần phải hỏi làm gì

"Em à, cậu biết sao không? Ước gì tớ chưa yêu Joe bằng trọn vẹn trái tim mình như vậy. Đôi lúc tớ nghĩ đáng ra tớ phải yêu một người giống như Harry mới đúng"

"Nhưng tớ vẫn nhớ lúc cậu kết hôn. Được rồi, có lẽ bây giờ tình cảm của cậu hơi phai nhạt, nhưng lúc đó cậu yêu Joe đến mức gần như mù quáng. Tớ muốn có cảm giác như vậy, và tớ nên có cảm giác như vậy với người đàn ông mà tớ sắp lấy làm chồng"

Alice lắc đầu. "Không! Đấy không phải là vấn đề. Cảm giác phấn khích ban đầu có khiến cậu mù quáng trước hiện thực. Và hiện thực là Harry. Anh ấy là người đàn ông hoàn hảo dành cho cậu. Anh ấy sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu, và cậu nên thắt chặt hơn mối quan hệ yêu thương bền lâu với anh ấy"

"Nhưng tớ chán lắm", Emily thì thầm giận dữ. "Alice à, tớ chán lắm. Cái gì cũng đoán trước được, tớ không còn hứng thú nữa. Đừng có nói với tớ rằng như thế là tốt nhé. Và nếu cậu nói thế thì tớ không tin cậu đâu. Nếu cậu nói thế, tớ tin là cậu mắc phải một sai lầm khủng khiếp khi cậu kết hôn với người đàn ông của cậu"

Alice im lặng

"Vậy sao nào?" Emily khăng khăng hỏi. "Cậu có phạm sai lầm không?"

"Tất nhiên là không" Alice nói vội. "Cậu nói kỳ cục quá. Tớ yêu Joe và anh ấy là người chồng tuyệt vời, nhưng đàn ông như Harry thì hiếm lắm. Chỉ là tớ không muốn cậu chia tay với anh ấy để rồi cả cuộc đời còn lại cậu phải hối tiếc"

"Có ai nói gì đến việc chia tay đâu?"

"Cứ như thể cậu sắp tống cổ anh ấy ra khỏi cửa không bằng"

"Không. Đấy mới là vấn đề. Rất nhiều lần tớ nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng mỗi lần tớ làm vậy thì lại có việc cản trở tớ, vì anh ấy là người đàn ông tử tế và như tớ vẫn nói" – cô nhún vai – "tớ vẫn hy vọng tớ sẽ yêu anh ấy"

"Cậu có thấy đưa anh ấy đến đây là hành động khôn ngoan không?"

"Có chứ. Tớ có cảm giác kỳ nghỉ này sẽ là kỳ nghỉ tiếp-tục hoặc tan-vỡ"

"Ồ, cám ơn cậu" Alice nhướng mắt lên. "Tớ đã lên kế hoạch chuẩn bị một kỳ nghỉ Giáng sinh thật ấm áp và thoái mái ở miền quê và giờ thì tớ phát hiện ra là kỳ nghỉ này có thể sẽ đẫm nước mắt"

Emily cười lớn. "Không đâu, không có nước mắt đâu. Thật ra chuyến đi của bọn tớ rất tuyệt, vì thế nên biết đâu nước Mỹ lại là điều chúng tớ cần để đưa mối quan hệ trở về trạng thái tốt đẹp và lại yêu nhau. Mặc dù..."

"Mặc dù làm sao?"

"Mặc dù có vẻ như..."

"Làm sao"

Emily nhăn nhó. "À, vấn đề là có vẻ như tớ đã gặp..."

"Ôi, không chứ". Giọng nói của Alice lạnh lùng. "Cậu gặp người nào khác rồi à?"

Emily tỏ vẻ thừa nhận

"Emily à, như thế thì tệ quá"

"Cũng không tệ đến thế đâu. Nghĩa là tớ chưa làm gì cả. Thật ra thì chính tớ cũng không biết liệu anh ấy có thích tớ không, mặc dù tớ nghĩ là anh ấy có hứng thú. Nhưng tớ bị người đàn ông đó thu hút đến khó tin, và đây là lý do chính khiến mọi việc rối tung lên như thế"

"Nhưng, Emily, cậu đang hẹn hò với một người không có nghĩa là cậu không dễ bị hấp dẫn bởi những người khác. Vấn đề chỉ là cậu chọn ai thôi?"

"Có thể với cậu là vậy, nhưng cậu đã kết hôn được hơn năm năm rồi. Còn bọn tớ quen nhau chưa nổi một năm, vì vậy đừng có nói với tớ việc tớ mê đắm một người đàn ông khác là chuyện bình thường"

Alice thở dài. Nói cho cùng thì Emily cũng có lý. "Vậy anh ta là ai?"

"Anh ấy là biên tập viên phụ trách nội dung của tạp chí dành cho nam giới mà tớ vẫn viết bài cộng tác"

"Và?"

"Và cách đây ba tuần, bọn tớ ăn trưa với nhau, đơn thuần vì công việc thôi"

"Và chỉ có vậy thôi sao? Cậu đang băn khoăn về mối quan hệ của cậu chỉ với một bữa ăn trưa vì công việc á?"

"À, không phải thế. Ý tớ là, ừ, đó là chỗ bọn tớ đã gặp nhau, Alice à, thề có Chúa chứng dám là tớ có cảm giác gì đó rất khác với những gì tớ từng cảm nhận trước đây"

"Em à, tớ đảm bảo trước đây cậu cũng nói vậy với tớ. Thật ra, tớ chắc chắn là đã nghe cậu nói vậy về Harry khi cậu gặp anh ấy lần đầu tiên"

"Không, Alice. Lần này khác lắm. Tớ biết nghe thật điên rồ nhưng nếu quả thực có cái gì đó gọi là sự đồng điệu về tâm hồn thì anh ấy chính là vậy. Cảm giác không thể tin được này xuất hiện trong tớ khi bọn tớ nhìn nhau, và bọn tớ ngồi trong nhà hàng suốt nhiều giờ liền nói về đủ thứ chuyện trên đời"

"Chắc hẳn cậu có cảm giác như thể hai người đã biết nhau từ lâu lắm rồi phải không?" Alice không thể kìm nén sự giễu cợt trong giọng nói. Cô yêu quý Emily, nhưng hơn ai hết cô cũng rất hiểu Emily, cô biết đây không phải là lần đầu tiên. Emily có cảm giác như vậy, và có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng. Và quan trọng hơn nữa là cô mến Harry, cô không muốn Emily làm sự việc rối tung lên, bởi đó có lẽ là một mối quan hệ tuyệt vời, chắc chắn sẽ là mối quan hệ tuyệt vời nhất mà Alice từng thấy trong đời.

"Alice!" Emily bị tổn thương.

"Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý nói vậy. Cậu nói tiếp đi. Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời chứ gì"

"Ừ, và tớ cảm thấy như thể tớ biết anh ấy lâu lắm rồi" Khi nói vậy, đôi mắt cô sáng lấp lánh và giọng nói của cô sôi nổi hơn nhiều. "Anh ấy hay lắm. Và rất quyến rũ Ali ạ! Tớ thề đấy, trông anh ấy chẳng khác gì Ben Affleck"

"Nhưng tớ nghĩ Harry cũng rất quyến rũ mà"

"Không. Colin mới quyến rũ"

Alice cười ồ. "Anh ta quyến rũ và anh ta tên là Colin à"?

Emily nổi giận. "Tên là Colin có gì không ổn sao?"

"Không có gì, không có gì. Chỉ là tớ không nghĩ có ai đó trông giống Ben Affleck lại có cái tên, chà, bình thường như Colin cả"

"Anh ấy quyến rũ, vui tinh, thông minh tuyệt đỉnh, và, chà, thực sự đáng kinh ngạc"

"Vậy là chỉ có vậy thôi sao? Hai người đi ăn trưa với nhau?"

"Ừ, vài ngày sau tớ đến duyệt bài và gặp anh ấy, bọn tớ dành cả buổi tối trò chuyện với nhau"

"Chỉ trò chuyện thôi chứ?"

"Chúa ơi, tất nhiên là vậy rồi. Bọn tớ gặp nhau ở nhà hàng. Nhưng Alice này, tớ thề là giữa bọn tớ có cảm giác cực kỳ đặc biệt"

"Nhưng cậu nói là cậu không làm gì mà?"

"Không mà. Nhưng anh ấy hôn tạm biệt tớ, không có lưỡi hau gì gì khác đâu nhé. Chỉ là một cái hôn rất nhanh lên môi. Nhưng Alice ơi, môi cơ đấy! Cậu có nghĩ như vậy là anh ấy thích tớ không?"

"Emily", Alice cáu kỉnh. "Tớ sẽ không thảo luận với cậu về chuyện này. Tớ không tham gia trò chơi với nội dung là anh ta nói đều gì đó với tớ thì có nghĩa là anh ấy thích tớ, hay anh ấy nhìn tớ với ánh mắt như thể anh ấy nghĩ về tớ suốt cả tuần liền. Như thế thật không công bằng với Harry"

"Nhưng Alice à, cậu là bạn thân nhất của tớ", Emily rên rỉ, "Tớ chưa dám nòi gì với ai và tớ chỉ khao khát được kể với ai đó thôi"

"Không, Emily ạ. Tớ yêu cậu, nhưng tớ không muốn thấy cậu phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Tớ luôn ủng hộ cậu, dù cậu làm gì cũng được, nhưng cậu đừng đặt tớ vào tình huống mà tớ phải ủng hộ sự không chung thủy"

"Nhưng tớ nói với cậu rồi còn gì, bọn tớ không làm gì cả"

"Chưa đấy thôi"

Một khoảng lặng dài trong khi Emily tiêu hóa những gì Alice nói. "Được rồi", cuối cùng cô cũng lên tiếng. "Tớ hiểu rồi. Cậu nói đúng, như vậy thật không công bằng với Harry, và tớ cũng cảm thấy tớ thật tệ. Và dù sao thì tớ cũng phát hiện ra là Colin có một mối quan hệ kéo dài năm năm..."

"Một cái gì?" Alice hét lên

"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Rõ ràng là anh ấy không hạnh phúc và anh ấy đã cố gắng từ bỏ rất nhiều lần..."

Alice lắc đầu quầy quậy. "Emily, cậu đủ lớn để hiểu nhiều hơn rồi chứ. Ai đó đang bị tổn thương sâu sắc, và không chỉ có mình Harry đâu"

"Cậu nói đúng, cậu nói rất đúng. Quan trọng là chắc sẽ không có gì xảy ra đâu, chỉ là sự việc khiến tớ nhớ đến cảm giác độc thân và cảm giác có được sự phấn khích đó"

"Vậy thì được", Alice nói, "Nhớ đến thời độc thân thì không có gì sai, chỉ cần cậu không làm gì sai là được"

"Tớ biết chứ, cậu nói đúng. Trong thời gian ở lại đây, tớ thề với cậu tớ sẽ làm mọi thứ để dành cho Harry những gì tốt đẹp nhất, và chừng nào còn ở bên Harry, tớ sẽ không làm gì sai với Colin cả, được chưa?"

"Kể cả ăn trưa chứ?"

"Nhưng ăn trưa có sao đâu?" Emily phản đối. "Anh ấy là biên tập viên của tớ, tớ vẫn phải gặp anh ấy mà"

"Cậu có thể gặp anh ấy, nhưng không phải để ăn trưa. Cậu chỉ cần gặp anh ấy ở văn phòng, khi có mọi người ở xung quanh. Nếu cậu nghĩ là Harry sẽ không thể làm cậu hạnh phúc và cậu với Harry sẽ chia tay, cậu có thể làm những gì cậu muốn, nhưng tớ vẫn phải nói với cậu, phá vỡ một mối quan hệ kéo dài tới năm năm, dù hạnh phúc hay không, thì cũng chẳng hay ho gì"

"Nhưng rõ ràng bạn gái anh ấy là một ả lẳng lơ"

"Emily! Tớ và Joe kết hôn năm năm rồi. Hãy hình dung xem nếu tớ chính là cô gái mà cậu đang nói đến. Năm năm là khoảng thời gian dài. Dù kết hôn hay không thì đó cũng là mối ràng buộc nghiêm túc, và dù có Harry hay không có Harry thì tớ cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận trước khi theo đuổi mối tình này"

"Được rồi. Cậu nói đúng. Nếu tớ hứa với cậu sẽ không nghĩ về anh ấy nữa, cậu có tử tế hơn với tớ không?"

"Ôi, Emily à" Alice bật cười cho dù vẫn tức giận. "Cậu biết là tớ yêu cậu ngay cả khi không phải lúc nào tớ cũng hiểu cậu" Cô nhìn đồng hồ. "Mình đi thôi. Cậu vẫn muốn đi ngắm túi xách chứ?"

Harry rên rỉ và mắt nhắm mắt mở. Anh ngủ rất sâu và mơ thấy mình đang nhổ những lùm cỏ dại mọc um tùm trong vườn nhà

"Anh lười ơi dậy thôi nào" Emily ngồi trên giường lắc lắc anh và cúi xuống hôn lên má anh. "Đến giờ dậy chuẩn bị ăn tối rồi anh ơi"

"Ôi Chúa ơi" Harry lẩm bẩm. "Cứ như thể anh uống thuốc ngủ vậy. Cứ tưởng anh chỉ việc nằm đây ngủ tít mít"

"Và để em một mình đi với hau người kia à? Em không nghĩ thế đâu. Dậy thôi" Emily kéo chăn lông vịt ra khi Harry vùi đầu vào gối. "Có đi tắm với em không?"

Harry mỉm cười. "Đi tắm với em hả?" anh vội quăng chăn xuống giường. "Sao em không nói sớm hơn?"

Bình luận





Chi tiết truyện