chương 32/ 42

Editor: Tiêu

Tôi thử hoán đổi vị trí, nếu như tôi là Muộn Du Bình, biết mười năm sau sẽ có người tới tìm mình, vậy phải chuẩn bị những gì.

Tôi sẽ phải viết gợi ý ở tất cả những nơi có thể tiến vào đây. “Bằng hữu của tôi mời đi lối này, cẩn thận trơn trượt.”

Nếu Bàn Tử và Tiểu Hoa tiến vào từ một nơi khác, có thể cũng gặp được gợi ý như vậy.

Tại sao lại khắc trên vách đá ở đây, Trần Bì A Tứ quay mặt vào góc này, anh ta chắc chắn phải cố định một đường để hoạt động, vì sao anh ta lại chọn con đường này?

Cái gì đã thúc giục anh ta.

_________ Luôn luôn có nhân quả. Nhấn mạnh những lời này_________

Trong đầu tôi bỗng xuất hiện một linh cảm, nhắc tới dây đồng, nhìn cái chìa khóa kia, mặt sau chìa khóa có màu lục bảo*, nó khiến tôi nhớ tới màu cửa Thanh Đồng.

Thử quay tròn chiếc chìa khóa, tới khi nó ngừng lại, mũi của nó chỉ về một hướng.

Tôi lại quay thêm lần nữa, khi chìa khóa xoay tròn rồi ngừng lại, nó vẫn chỉ về hướng đó.

Có một cảm giác cách này dùng được.

Tim tôi đập rộn lên, quần con không dùng được nữa, vứt lại trên mặt đất. Bới trong chồng đá ra cái chùy xích làm từ bộ đồ lặn, cho vào trong nước rửa sạch. Xong mới mặc lên, đèn dưỡng khí gần như không dùng được nữa, cự ly chiếu sáng chỉ tầm vài cm. Tôi treo nó trước ngực, sau đó cầm cái chìa khóa, theo hướng nó chỉ, bắt đầu rời đi.

Trước mặt là một khoảng đen kịt, tôi đi mấy bước, mò thấy một mặt nham thạch, bắt đầu leo lên.

Tôi chẳng nhìn thấy gì, leo tới tận đỉnh, sợ chẳng may mình tuột tay rơi chìa khóa. Nên mới quấn sợi dây đồng vào ngón tay. Tay kia lần mò chung quanh, bước đi từng chút một chậm rãi giữa đá sỏi.

Lần mò mấy giờ liền, kiệt sức, chân tay cũng bị thương, gần như mất hết xúc giác, lúc này, rốt cục tôi cũng đã bước lên đất bằng.

Mặt đất thô ráp, ban đầu tôi không thể hình dung nổi địa hình xung quanh, nơi này giống như là nền đất của mộ thất, có thể là bên trong đạo thần của hoàng lăng, cũng có thể là ở dưới đáy hào bao quanh, nhưng khi tay tôi sờ soạng về phía trước lại không hề chạm tới cái gì cả.

Tôi từ từ bước tới, trong bóng tối dày đặc, dường như có người nắm lấy tay tôi.

Đèn pin dưỡng khí lần thứ hai tắt, lúc này có đập thế nào nó cũng không chịu sáng lên. Trong bóng tối khả năng cảm quang của mắt bắt đầu phát huy tác dụng.

Đầu tiên tôi nghe được càng lúc càng nhiều tiếng nói chuyện, bốn phía dường như vô cùng trống trải, không có gió, nhưng xa xa lại có thanh âm, là tiếng nước chảy? Mưa rơi? Không phân biệt được. Tiếp theo, trực giác của tôi liền biến mất, trực giác về phương hướng, trực giác về thời gian, tôi không cảm giác được mình đang di chuyển, cũng không có cảm giác thời gian trôi đi.

Tôi không biết mình đã lầm lũi trong bóng tối được bao lâu, dường như là chỉ có mấy giây, lại như là đã trôi qua được mấy ngày.

Điều này chứng minh tôi đã bị rối loạn trực giác, kỳ thực chỉ là một phản ứng cảm quan rất nhỏ, để nó nảy sinh cần mắt, tai, khứu giác các loại cùng với những gì não trải qua phối hợp lại.

Động tác của tay, của chân tôi, tất cả đều tập trung ở đầu ngón chân.

Plan B

Tôi cố gắng nhớ lại lúc trước đó, cùng với mấy người Bàn Tử bàn bạc các khả năng. Bàn Tử xem phim Mĩ nhiều nên thành ra luôn miệng nói plan B, plan C. Đáng tiếc anh ta phát âm từ B nghe chẳng đúng.

Nơi Bàn Tử và tôi cách nhau, cũng không hẳn là xa, theo kinh nghiệm của Bàn Tử, chắc chắn là anh ta sẽ tìm ra tôi nhanh hơn Tiểu Hoa. Nếu như Bàn Tử và tôi lạc nhau, chúng tôi làm sao có thể giao hẹn?

Có hai chỉ tiêu, một là pháo tín hiệu, nếu như chúng tôi ở trong cùng một khu vực trống trải, Bàn Tử sẽ bắn pháo tín hiệu. Chúng tôi giao hẹn phải hội hợp lại rồi mới tiến hành bước tiếp theo.

Một nữa là thanh âm, nếu như hai bên cùng mất trang bị, vậy cách một khoảng thời gian lại phát ra tiếng huýt sáo.

Tôi có thể dùng ngón tay, hoặc kết hợp với một sợi dây để huýt ra một tiếng vô cùng bén nhọn, nhưng muốn truyền nó đi xa, cần phải có cái gì đó đủ khả năng phát ra tiếng như còi tần số cao.

Tôi ngừng lại, ngồi xổm xuống, bắt đầu sờ soạng hai bên trái phải, không dựa vào phương hướng chìa khóa chỉ nữa mà tiền về phía trước, bắt đầu tìm tòi bên cạnh, muốn tìm xem có thể dùng được cái gì không.

Tiến lên hai bước, tôi liền sờ thấy một chân người, đứng thẳng trong bóng tối.

Vội rụt tay về, cả người toát mồ hôi lạnh, bao nhiêu tóc gáy cùng nhau dựng ngược, lại vô thức sờ sang bên cạnh, tôi lập tức chạm vào một chân khác.

Cái đệch, tôi thầm gào lên, trong bóng tối ở đây, có đầy những người đang đứng.

Bình luận





Chi tiết truyện