chương 21/ 34

Tần Niệm ăn nửa bát cơm, sau đó buông xuống, uống sữa.

Trầm Việt Nhiên cực kỳ tự nhiên cầm bát lên, ăn nửa phần cơm còn lại.

Tần Niệm lại mở sách ra, tiếp tục xem.

Trầm Việt Nhiên ăn xong miếng cuối cùng, chùi miệng, ôm lấy Đô Đô.

Tần Niệm khép sách, cúi đầu ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó hỏi Trầm Việt Nhiên: “Nhạc Hồng ở đâu?”

Trầm Việt Nhiên kinh ngạc, lập tức cười nói: “Làm sao anh biết được?”

Tần Niệm chớp mắt mấy cái, “Anh là người của toàn soạn mà?”

Trầm Việt Nhiên trầm mặc, nhún vai: “Vậy chúng ta nói về chuyện Nhạc Hồng.”

“Được.”

Trầm Việt Nhiên nghĩ nghĩ: “Với thân phận của Nhạc Hồng hẳn là có rất nhiều bất động sản, về phần cô ta ở đâu…… Anh nghĩ cần gọi điện thoại hỏi người của tòa soạn.”

“Không cần.” Tần Niệm vội vàng xua tay, “Ý em là, ở đâu có các kiến trúc lâu đài?”

Trầm Việt Nhiên quái dị nhìn cậu, sau đó chỉ chỉ sàn, “Nơi này.”

Tần Niệm sửng sốt, lập tức ngượng ngùng sờ sờ đầu, mắt to loan lên, “A, vậy ở gần đây có nhà Nhạc Hồng không?”

Trầm Việt Nhiên gật đầu: “Có, anh từng thấy cô ta ở gần đây.”

Tần Niệm lập tức đứng lên, chạy ra bên ngoài, chạy một nửa lại vọt trở về, ôm Đô Đô từ lòng Trầm Việt Nhiên.

Trầm Việt Nhiên bắt lấy cổ tay cậu, lôi kéo, khẽ chạm lên môi sau đó buông ra, Trầm Việt Nhiên mỉm cười: “Ngày mai gặp, quản gia sẽ đón em.”

Từ quyển sách kia, Tần Niệm nghĩ thông suốt một chuyện, bá tước phu nhân uống máu, là theo đuổi sự xinh đẹp. Nhạc Hồng uống máu, là cố ý bắt chước bá tước phu nhân, đồng dạng cho rằng máu có thể giúp cô ta hồi sinh.

Bởi vậy, nơi Điền Ny bị đưa đến là một kiến trúc lâu đài. Đây là một cảm giác kì diệu, Nhạc Hồng hút máu tại đó có thể đạt đến cực hạn khoái cảm, thậm chí còn thêm tin tưởng mình là Bloody Mary tái thế, khiến cô ta càng chấp nhất với máu.

Tần Niệm vừa ra khỏi cửa, liền thấy mấy xe cảnh sát cách đó không xa, mà dẫn đầu là hai chiếc xe cậu rất quen thuộc, Nhiếp Cửu và Đường Hàn.

Tần Niệm bỏ Đô Đô vào ba lô, nhanh chóng chạy qua.

Nhiếp Cửu dừng xe trước cửa biệt thự, người ngồi bên phó lái cực kỳ hưng phấn, “Tổ trưởng, nơi này rất đẹp.”

Nhiếp Cửu bất đắc dĩ, vừa tắt động cơ vừa nói: “Tôi nghĩ cậu kích động là vì có thể đến nhà Nhạc Hồng.”

Tần Bạch vui vẻ, “Đợi lát nữa, có thể nhìn thấy khung cảnh huyết tinh a? Nhưng tổ trưởng thật thông minh, nghĩ ra phải đến đây.”

“Tô Diệp tra tư liệu rất đầy đủ, xuống xe đi.”

Tần Bạch vừa đẩy cửa ra, đang muốn bước thì “Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Tần Bạch hoảng sợ đổ mồ hôi, sau đó cửa được mở ra, Tần Niệm cúi người chống tay lên xe thở phì phò, “Anh, anh hai, thực, thực xin lỗi……”

Tần Bạch vội vàng vỗ lưng cho cậu, “Sao em lại tới đây? Còn chạy nhanh như vậy.”

Tần Niệm thở gấp, ngượng ngùng nói: “Di động rơi mất.”

Tần Bạch chớp mắt mấy cái, “Gần nhất điện thoại rất nhiều sao? Còn nữa, em mang theo Miêu Miêu phải không?”

Miêu Miêu…… Tần Niệm ngượng ngùng ôm Miêu Miêu qua.

Tần Bạch còn chưa tiếp nhận, chỉ thấy Miêu Miêu lao thẳng vào người Nhiếp Cửu, Nhiếp Cửu liền đặt Miêu Miêu trên vai.

Tần Bạch đáng thương nói, “Miêu Miêu chân ngoài dài hơn chân trong……”

Nhiếp Cửu nhún vai, một lần nữa mở cửa xe đem Miêu Miêu thả vào. “Không thể mang Miêu Miêu theo, chúng ta đi thôi.”

Miêu Miêu dán vào cửa kính, mắt đen vô tội lúng liếng.

Tần Bạch nhìn qua lớp cửa kính lẩm bẩm.

Nhiếp Cửu đảo mắt xem thường, bước đi trước.

“Ai, tổ trưởng, anh thật nhẫn tâm, đợi tôi!”

Mấy người đi tới, nhân viên giám định hiện trường đang mở cửa.

Tô Diệp đứng bên cạnh, vẻ mặt tươi cười, “Tôi thực sự chút nôn nóng.”

Tần Niệm hỏi: “Sao mọi người tới đây?”

Tần Bạch tự hào ôm cánh tay Nhiếp Cửu, “Đều là tổ trưởng thông minh, tổ trưởng nhắc tới điều này trong lúc thẩm vấn Trương Phú, khiến mặt Trương Phú đều biến sắc.”

Nhiếp Cửu cười cười, “Trương Phú đã nhận tội, hơn nữa khai ra chuyện Nhạc Hồng bắt chước bá tước phu nhân. Tiếc là, Nhạc Hồng mất tích, quản lý của cô ta nói hôm nay chưa từng gặp cô ta, Trương Phú cũng không biết hành tung Nhạc Hồng.”

Ánh mắt Tô Diệp vẫn đặt trên người Đường Hàn, lại nói chuyện với Nhiếp Cửu, “Nhất định là chạy, không chừng hiện giờ đang ở sân bay.”

Đường Hàn nhíu mày, “Tán gẫu đủ chưa? Nên đi vào.”

Cửa bị đẩy ra, mùi máu tươi ập tới. Mọi người nhất thời buồn nôn, dưới chân lảo đảo.

Nhiếp Cửu bước vào đầu tiên, những người khác lục tục theo sau.

Tô Diệp theo bản năng luồn tay vào túi tìm thuốc là, động tác có chút run rẩy.

Đường Hàn nói: “Bên trong không thể hút thuốc.”

Tô Diệp liếm liếm môi, như có như không “Ừm” một tiếng.

Đường Hàn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vươn tay kéo hắn lại, mỉm cười nói: “Chúng ta vào sau, đợi mùi máu tươi tản đi.”

“Chúng ta?”

Đường Hàn mỉm cười: “Chúng ta.”

Tô Diệp dựa vào tường, lấy thuốc lá ra, hút một ngụm, hỏi Đường Hàn: “Muốn không?”

Đường Hàn rút một cây đặt bên miệng, hướng hắn khiêu mi.

Tô Diệp cười kéo hắn vào trong lòng, thuốc kề thuốc, chậm rãi châm lửa qua.

Tần Bạch hít sâu một hơi, thân thể có chút suy yếu.

Nhiếp Cửu dùng tay đỡ cậu, lo lắng hỏi: “Rất khó chịu sao? Muốn ra ngoài trước không.”

Tần Bạch nuốt nước miếng, “Quá kích thích .”

Phòng khách rất lớn, chính giữa đặt một bức tranh dài hơn mười thước, lấy nền màu máu, chính giữa họa một nữ nhân rất đẹp, lễ phục dạ hội lửa đỏ cùng bối cảnh hòa hợp nhất thể. Nhưng bức họa tản ra một cỗ quỷ dị, ánh mắt nữ nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm phòng khách, làm người ta sởn tóc gáy. Có lẽ là vì tranh quá lớn, dù đứng ở góc nào, đều cảm thấy nữ nhân trong bức họa đang nhìn mình.

Toàn bộ biệt thự tràn ngập mùi máu tươi, hòa với mùi thối rữa.

Bên cạnh phòng khách là thang lầu xoay tròn, Nhiếp Cửu giao lầu một cho nhân viên giám định hiện trường, dẫn Tần Bạch lên lầu hai.

Lầu hai chia làm rất nhiều phòng nhỏ, trang trí cực kì sang trọng. Hành lang rất dài, cuối cùng có một cửa lớn màu trắng, mang chút ảm đạm, thậm chí xung quanh nhiễm đỏ.

Nhiếp Cửu nói: “Hẳn nơi đó là phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà?”

Tần Bạch chớp mắt mấy cái, theo Nhiếp Cửu đến gần.

Cửa bị đẩy ra, mùi máu tươi đậm đặc hơn xộc vào mũi.

Tần Bạch vội vàng dùng tay che lại.

Nhiếp Cửu cau mày đi vào bên trong, phòng một màu trắng, nhưng rất nhiều nơi dính máu đỏ, giữa phòng là giường lớn, bên phải là bàn trang điểm, bên trái là một cánh cửa nhỏ.

Mùi máu tươi không ngừng truyền ra từ sau cánh cửa, Nhiếp Cửu đi đá văng cửa.

“A!”

Nhiếp Cửu theo bản năng kéo Tần Bạch vào trong lòng, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Bồn tắm lớn tràn đầy máu tươi, máu theo mép chảy xuống, khăn lông vắt bên cạnh cũng biến đỏ.

Tần Bạch hít sâu, hô hấp có chút dồn dập, ánh vào mắt là một màu đỏ, cảm thấy như đang đi vào địa ngục, hơi thở chết chóc bao phủ.

Nhiếp Cửu nhíu mày: “Kỳ lạ.”

Tần Bạch miễn cưỡng chống đỡ, “Làm sao vậy?”

“Xuống lầu trước.”

Tần Bạch gật đầu, chân run rẩy.

Nhiếp Cửu hướng cậu mỉm cười, “Muốn tôi cõng cậu không?”

Tần Bạch ngượng ngùng cười nói: “Không cần, sẽ dọa người…… Ha ha…… A…… A…… Ách……”

Nhiếp Cửu sờ sờ hai má cậu, “Tôi có thể cõng cậu từ nơi này nhảy xuống.”

“Tôi không có ý định tự tử!” Tần Bạch trừng hắn một cái, “Phù, đỡ tôi.”

Nhiếp Cửu cười lắc đầu, chậm rãi đi qua, bế cậu lên.

Tần Bạch sửng sốt, liều mạng giãy dụa, “Không cần, sẽ bị người cười chết.”

“Không sao.” Nhiếp Cửu chọn mi, “Cậu xuất hiện ở cảnh cục nhiều như vậy, phỏng chừng mọi người đều biết quan hệ của chúng ta. Xuống lầu thôi.”

Tần Bạch đỏ mặt, liều mạng vùi đầu vào cổ hắn.

“Cậu động như vậy, tôi không thể bước đi.”

Tần Bạch: “……”

Đường Hàn ngậm thuốc lá trong miệng nhưng không hút, im lặng đợi Tô Diệp hút xong, thản nhiên nói: “Anh muốn vào không?”

Tô Diệp ngẩng đầu, Đường Hàn vừa mới cúi đầu. Mái tóc đen dài khẽ lay động trong gió, đôi mắt dài nhỏ bị lông mi che khuất, theo góc độ Tô Diệp nhìn lại, khóe môi rõ ràng là cong lên.

Tô Diệp vươn tay, muốn vén tóc hắn ra sau, đầu ngón tay vừa chạm, bỗng nhiên nhớ tới lời Đường Hàn, “Tôi không thích người khác chạm vào tóc của tôi.”

Tô Diệp phẫn nộ thu tay lại.

Đường Hàn ngẩng đầu, cười dịu dàng, “Dây giày của anh lỏng.”

Tô Diệp ngồi xuống cột lại dây giày, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng sờ sờ hai má Đường Hàn, “Đi vào, biến thái.”

Đường Hàn sững sờ tại chỗ, không tự chủ khẽ vuốt hai má, cảm giác này như có như không, tựa ảo giác, quá mức không chân thật.

Hai người vừa vào, Nhiếp Cửu vừa bế Tần Bạch xuống lầu. Tô Diệp ninh mày, quái thanh quái khí nói: “Chả nhẽ các cậu làm ở đây hả?”

Tần Bạch trợn to mắt, nhảy khỏi lòng Nhiếp Cửu, mặt đỏ muốn nhỏ máu.

Nhiếp Cửu mỉm cười, sau đó chậm rãi nhíu mày: “Mùi không giống.”

Đường Hàn nói: “Là mùi thối rữa thi thể.”

Nhiếp Cửu gật đầu, “Đúng vậy, rất nồng, chắc chắn người bị hại nhiều hơn tưởng tượng.”

Một nhân viên giám định dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nói: “Tôi đã thu thấp mẫu máu, nơi này có ít nhất hơn ba mươi vân tay, còn một số đã biến dạng, nhưng không phát hiện thi thể.”

Đường Hàn nhíu mày: “Thực cổ quái.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía bức họa, giống như cảm giác được nữ nhân trong bức họa đang cười nhạo.

Nhiếp Cửu nắm tay Tần Bạch kéo đi, “Tôi ra ngoài nhìn xem.”

Tô Diệp liền nói: “Kỳ thật hắn chịu không nổi mùi ở đây.”

Đường Hàn nhíu mày suy tư, nhìn thấy Tần Niệm và Triệu Kì ngồi xổm bên góc, tò mò đi qua, “Đang nhìn cái gì?”

Triệu Kì chỉ xuống sofa, trong tay là một nắm tóc, “Rất nhiều tóc dài, màu sắc không giống nhau.”

Đường Hàn cầm lấy, “Ở dưới sofa?”

Triệu Kì gật đầu, “Ừm, ngoài tóc dài còn một số khăn tay đã nát.”

Đường Hàn nói: “Sử sách ghi lại, bá tước phu nhân chôn các thiếu nữ trong lâu đài của mình, cho rằng linh hồn họ có thể giúp nàng bảo vệ thanh xuân, có thể Nhạc Hồng cũng chôn thi thể ở đây.”

“Thi thể?” Triệu Kì nghi hoặc, “Thi thể gì?”

Tần Niệm nhìn Đường Hàn bỏ tóc vào túi bóng, chậm rãi nói: “Nhạc Hồng tìm các cô gái trẻ tuổi, nếu tìm người làm công từ nơi khác đến, dù lỡ tay giết chết cũng không khiến người chú ý.”

Triệu Kì nuốt nước miếng, ôm vai: “Nơi này có rất nhiều thi thể sao?”

Đường Hàn lắc đầu, “Còn chưa chắc, tạm thời không tìm được thi thể.”

Triệu Kì nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Nếu như vậy, vì sao Nhạc Hồng còn muốn mạo hiểm hút máu Điền Ny? Bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn, quả thực cô ta tự chui đầu vào rọ.”

Tần Niệm nghiêng đầu, “Quả thật mạo hiểm, nhưng theo tâm lý học phạm tội mà nói, lúc đầu sát thủ không điên cuồng như vậy, bọn họ tìm được chút thỏa mãn khi giết người, dần dần thủ đoạn thành thục, nội tâm càng tăm tối. Hiển nhiên Nhạc Hồng cảm thấy máu tươi của những người này chưa đủ, cô ta trở nên tham lam, chỉ có máu của các cô gái trẻ xinh đẹp mới đem đến thỏa mãn.”

Triệu Kì chớp mắt mấy cái, “Tiểu Niệm thật giỏi nha.”

Tần Niệm sửng sốt, lập tức ngượng ngùng le lưỡi.

Tô Diệp vỗ vỗ đầu Tần Niệm, “Đi thôi.”

Đường Hàn sờ sờ mặt bàn, “Không chút bụi bặm.”

Triệu Kì gật đầu, “Đúng, biệt thự lớn như vậy chắc chắn có người đến quét tước.”

Tần Niệm lắc đầu, “Không đúng, dưới sofa có tóc, mặt bàn thực sạch sẽ, rất nhiều góc chết cũng rất bẩn.”

Triệu Kì mê mang, “Đây là ý gì.”

Tô Diệp cười cười, châm thuốc rồi ở miệng, “Nhạc Hồng không thể gọi người xa lạ tới quét tước, mà những người thường quét rác xuống sofa, thường thường là đàn ông chưa từng làm việc nhà.”

Đường Hàn cười gật đầu, “Đúng thế, đàn ông có sự nghiệp thành công, giàu có, nên lúc quét tước chỉ qua loa xong chuyện, miễn cưỡng có lệ với Nhạc Hồng.”

Triệu Kì khó hiểu, “Một người thành công giàu có, vì sao phải hầu hạ Nhạc Hồng.”

Đường Hàn và Tô Diệp liếc nhau, cười nói: “Không phải một người, là một đám. Đây là điểm đáng ngờ lớn nhất, trừ bỏ Mạc Phi và Trương Phú, hẳn còn không ít người hâm mộ Nhạc Hồng, hơn nữa sẵn sàng vì cô ta làm chuyện trái pháp luật. Tuy Nhạc Hồng xinh đẹp, nhưng không đến mức có thể khiến người khác làm ra loại chuyện này, hay thậm chí vì cô ta cam tâm tình nguyện tự sát.”

Tần Niệm cắn môi, “Cảm giác giống tà giáo, hoặc thôi miên.”

Bình luận





Chi tiết truyện