“…Nếu nói như vậy, đối tượng các vị muốn tìm, hẳn là tôi mới đúng.”
Cảnh sát ngây ngẩn cả người, mới chần chờ hỏi: “Ý của cậu là?”
Bạch Phong Dao mặt không chút thay đổi nói: “Nói xấu người đã chết có lẽ không thỏa đáng, nhưng sở dĩ Trương Tuyết hẹn hò với Phỉ là vì nàng thích tôi, muốn thông qua Phỉ tiếp cận tôi, Phỉ biết chuyện này mới có thể chia tay với nàng. Vì một người mình không thích đề nghị chia tay mà đi tự sát là đều không tưởng, thật sự rất kỳ quái.”
“Đây, đây là sự thật sao?” Tầm mắt vị cảnh sát chuyển hướng về phía Dương Phỉ từ sau khi ngồi xuống đến giờ vẫn thủy chung im lặng.
Dương Phỉ thanh âm lạnh lùng nói: “Là thật, người phụ nữ đê tiện kia thật sự rất thâm hiểm, con mẹ nó đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay…”
“Nếu là như thế, tại sao Trương Tuyết lại lưu lại tin nhắn và di ngôn như vậy…?”Cảm giác được sự tình trở nên phức tạp, hai hàng lông mày vị cảnh sát nhăn lại như hình chữ xuyên (là nó đây:川)
“Có khả năng vẫn liên quan đến tôi đi.” Ngữ điệu Bạch Phong Dao cứng nhắc không chút phập phồng.
Vị cảnh sát lấy ra một quyển sổ ghi chép, truy vấn: “Có thể nói cho tôi biết, vì nguyên nhân gì mà cậu phỏng đoán như vậy không?”
“… Trương Tuyết từng ở sau lưng Phỉ, thỉnh cầu tôi hẹn hò với nàng, nhưng tôi đã cự tuyệt. Tôi nói hy vọng nàng có thể nhìn thẳng vào ưu điểm của Phỉ, qua một thời gian, nàng nhất định sẽ thích Phỉ.”
Vị cảnh sát nhíu mày nói: “Tựa hồ đây vẫn chưa phải lý do làm cho nàng tự sát… Bạch Phong Dao, cậu còn có chuyện gì giấu diếm chưa nói đúng không?”
Bạch Phong Dao há miệng thở dốc, sau đó thở dài một tiếng, lắc đầu, không thèm nhắc lại. Ngược lại Dương Phỉ lại vì hắn ra mặt.
Dương Phỉ châm chọc nói: “Con đàn bà đê tiện kia tự sát, nói không chừng là vì chuyện tốt ả làm bị tôi phát hiện, ả xấu hổ nên đã lấy cái chết tạ tội.”
“Trương Tuyết làm chuyện gì?”
Dương Phỉ do dự nhìn Bạch Phong Dao, thấy Bạch Phong Dao không phản đối, chỉ quẫn bách cúi đầu, hắn mới mở miệng nói: “Ả chuốc thuốc mê Phong Dao, hay có thể là thuốc ngủ linh tinh gì đó? Thừa dịp Phong Dao lâm vào hôn mê, bắt hắn…khụ khụ.” Dương Phỉ thanh thanh yết hầu, ngượng ngùng nói: “Bắt hắn làm chuyện kia. Khi tôi kết thúc công việc trở về, vừa lúc thấy việc xấu của ả, tức giận đánh ả một chút, sau đó đem ả đuổi ra ngoài, khi ả bỏ chạy bảo vệ Trương dưới lầu cũng có thấy.”
Nghe chuyện này, vị cảnh sát nhìn kỹ Bạch Phong Dao một hồi lâu, không thể phủ nhận đây là một thanh niên rất xuất sắc, luận bề ngoài, còn đẹp hơn so với không ít ngôi sao đương thời nổi tiếng nhờ dung mạo, khí chất cũng rất thu hút. Một người như vậy, cho dù lẳng lặng đứng trong góc, cũng có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Luận gia thế… Theo những gì ông Trần đã nói, ba Bạch Phong Dao có công ty riêng, ở Đài Loan cũng có chút danh tiếng. Hắn có khuôn mặt, có thân hình, có của cải, có tiền tài, quyền thế – có thể nói là hội đủ tiêu chuẩn tình nhân trong mộng của phái nữ.
Vị cảnh sát tin tưởng, Bạch Phong Dao xác thực có thể làm cho một phụ nữ vì hắn, hao hết tâm tư sử dụng mọi thủ đoạn để có được hắn.
Lại nói trở về bằng hữu của hắn – Dương Phỉ, tuy cũng là một người rất xuất sắc, nhưng nếu so với Bạch Phong Dao, hiển nhiên còn kém rất xa. So với việc có một bạn trai tính tình cuồng ngạo không biết thu liễm như Dương Phỉ, càng nhiều người hy vọng có thể lựa chọn người hòan mỹ như Bạch Phong Dao.
Vị cảnh sát xúc động nghĩ, làm bạn của Bạch Phong Dao, còn làm bạn tốt quen biết nhiều năm, là may mắn của Dương Phỉ nhưng đồng thời cũng là bất hạnh của hắn.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1