chương 5/ 59

Lý Hiểu gọi cuộc điện thoại đã hạ quyết tâm thật lớn.

Cô vốn nghĩ tới có thể kết giao với anh, diện mạo cũng được, đối với cô tốt là được. Thiệu Tuấn mặc dù lớn lên đẹp trai, phương diện khác cũng rất tốt, nhưng người quá lạnh lùng, giống như đối với cô một chút hứng thú cũng không có, không khỏi làm cho cô khiếp đảm.

Trong hai ngày này cô cũng có gặp mặt hai người, một người là hộ kinh doanh, nghe nói mở khách sạn ở trung tâm thành phố, là một thương mới nổi, nhưng lại rất mập, so với heo thì không kém chút nào, nhất là miệng lúc nào cũng nói anh có tiền cỡ nào, lúc nào thì anh chuẩn bị mở chi nhánh thứ hai, mục tiêu cuối cùng là mở rộng hệ thống kinh doanh khắp nước .....

Lý Hiểu chỉ cảm thấy như ngồi đứng đống lửa, như đứng đống than, cô không biết người nọ có tốt như anh nói không, nếu như thực sự có mở một nhà hàng tốt như vậy, tại sao cô chưa nghe nói qua, mà còn lại gặp mặt ở khách sạn khác. Tại khách sạn của mình không phải càng thể hiện hắn có tiền sao?

Chủ yếu là, hắn ta quá béo rồi, cô cảm thấy nếu đi cùng với anh lúc nào cũng có thể bị đè chết.

Vì vậy, cơm nước xong lập tức chạy ra, số điện thoại cũng không lưu lại.

Người thứ hai cô gặp nghe nói là quản lý của một công ty. Ngoài 30 tuổi, nhưng nhưng thoạt nhìn giống như hơn bốn mươi tuổi, còn bị hói đầu, vừa đi vừa hỏi, "Lý tiểu thư, xin hỏi cô bây giờ làm gì, lương tháng bao nhiêu, nếu như có thể, tôi muốn kết hôn sớm một chút. Tốt nhất là trước khi kết hôn đi làm công chứng tài sản."

Lần này Lý Hiểu cơm cũng không ăn trực tiếp bỏ về.

Gặp Thiệu Tuấn, người được xếp vào loại cực phẩm, lại nhìn những thứ kém phẩm này, quả thật cần phải có dũng khí rất lớn.

Một phen đối lập, một phen mâu thuẫn, một phen rối rắm, Lý Hiểu rốt cuộc lấy hết dũng khí chủ động gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn.

"A lô." Giọng Thiệu Tuấn có vẻ có chút lạnh nhạt.

"Này, em là Lý Hiểu, buổi trưa có rãnh không?"

"Cô có chuyện gì sao?"

"Em muốn tìm anh ăn một bữa cơm."

Thiệu Tuấn cúi đầu trầm mặc mấy giây, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn mẹ Thiệu cùng Tăng Tĩnh Ngữ cách đó không xa, lúc này vừa đúng Tăng Tĩnh Ngữ xoay đầu lại khó khăn lắm mới nhìn lên tầm mắt của anh. Thiệu Tuấn giống như tên trộm bình đột nhiên bị phát hiện nên vội vã chạy trốn, chợt quay đầu đi chỗ khác, trầm tư chốc lát, chậm rãi đáp: "Được, cụ thể mấy giờ, ở nơi nào."

"Nhà hàng lần trước đi. Ừ. . . . . . . . Mười một giờ được không?"

"Được."

Cúp điện thoại, Thiệu Tuấn lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười giờ mười lăm phút rồi, từ nơi này đến chỗ đó ngồi xe buýt phải gần hai mươi phút. Anh hiện tại phải đi ngay lập tức.

"Con mau đi đi, Tĩnh Ngữ ở nơi này với mẹ một lát." Giọng mẹ Thiệu có chút vui sướng, giống như chỉ cần Thiệu Tuấn đi chuyến này liền lập tức có thể xác định hôn sự .

Thiệu Tuấn biết mẹ anh trong lòng có chủ ý gì, nhưng anh cũng không muốn làm khó Tăng Tĩnh Ngữ, bình sanh lần đầu tiên trực tiếp cãi lời mẹ Thiệu, thay Tăng Tĩnh Ngữ giải vây nói: "Không phải cô nói Trầm Ngôn gửi cô mua đồ gì sao? Bây giờ cô cũng nên đi thôi."

Tăng Tĩnh Ngữ vui mừng trong bụng, xem ra Thiệu Tuấn vẫn có chút quan tâm đối với cô. Chỉ là tình huống bây giờ, xem ra, muốn giải quyết Thiệu Tuấn, trước tiên cần phải giải quyết mẹ anh.

"Em muốn chỗ này nói chuyện bác gái, một người rất nhàm chán." Tăng Tĩnh Ngữ lời nói chân thành, vừa nói còn vừa nắm tay mẹ Thiệu, trên mặt hơi có vẻ lo lắng: "Bác gái, sẽ không ghét bỏ con chứ?"

"Không có." Mẹ Thiệu liên tục không ngừng lên tiếng phủ nhận.

Bà vốn là người thiện lương, đem Tăng Tĩnh Ngữ lưu lại cũng không có gì ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy cô không thích hợp với con trai mình. Hôm nay Tăng Tĩnh Ngữ hỏi như vậy, trong lòng càng thêm áy náy .

Thậm chí có chút không dám ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của Tăng Tĩnh Ngữ.

2

Tại nhà hàng.

Trước sau như một, nhà hàng không lớn nhưng khách đã ngồi đầy, người phục vụ mặc đồng phục màu đỏ thường xuyên bưng những món ăn lên phục vụ cho khách hàng, thỉnh thoảng có người hô to: "Nhân viên phục vụ, quay lại đây một chút."

Lý Hiểu lại đến sớm hơn, Thiệu Tuấn vừa tới cửa, cô liền đứng dậy phất tay với Thiệu Tuấn.

Lý Hiểu là kim thiên, cô từ trước tới nay luôn mua những bộ qần áo đắt tiền, lần trước đi dạo ở ON¬LY mua một cái áo đầm màu trắng. Cổ tròn, phần eo thắt lại, chiều dài đến gối. Ngoại trừ kích thước nhỏ hơn một chút, thì không có sự khác biệt nào với quần áo Tăng Tĩnh Ngữ đang mặc.

Thiệu Tuấn nhịn không được nhiều lần liếc mắt, nghĩ thầm, Tăng Tĩnh Ngữ mặc còn đẹp hơn một chút.

Thiệu Tuấn vẫn đi thẳng về phía trước, áo T shirt thêm quần dài, nhưng sao lại đẹp trai đến thế, Lý Hiểu càng nhìn càng cảm thấy không dời mắt được đi.

"Cô tới lâu chưa?" Giọng nói Thiệu Tuấn nhàn nhạt.

"Không có, em cũng là vừa tới."

"Anh gọi thức ăn đi." Lý Hiểu đem thực đơn đẩy tới trước mặt Thiệu Tuấn.

Thiệu Tuấn nhìn lướt qua, "Vậy thì cô gọi đi, món gì cũng ăn được, tôi không kén ăn."

Nhân viên phục vụ lấy thực đơn, không khí đột nhiên trở nên có chút lúng túng.

Lý Hiểu là con gái, chủ động gọi điện thoại đã làm cho cô thấy xấu hổ lắm rồi, cô hi vọng Thiệu Tuấn có đáp lại một chút.

Thiệu Tuấn lại cúi đầu trầm tư, lời kế tiếp muốn nói lại khó có thể mở miệng, tuy nhiên không thể không nói.

"Lần trước em hỏi anh vấn đề kia. . . . . . . . . . . . . . . Em vẫn nên nói rõ với anh một chút." Trong lòng giãy giụa kịch liệt, Thiệu Tuấn rốt cuộc mở máy hát, "Tôi tốt nghiệp trường quân đội không sai, nhưng gia cảnh tôi cũng không giống như cô nghĩ, nhà chúng tôi ở đã rất cũ nên không thể làm quà cươiđược, mặc dù mẹ tôi rất hi vọng tôi ngay lúc này định hôn ước, nhưng tôi cảm thấy phải nói rõ với cô sẽ tốt hơn, không thể làm trễ nãi cô được."

Thiệu Tuấn rất ít cùng người khác nói tới gia cảnh của mình, cũng không phải anh cảm thấy mất thể diện, chỉ là khi nhắc tới gia cảnh sẽ là nguyên nhân làm người ta khinh thường, bài xích nhiều hơn, dưới tình huống bình thường anh tuyệt đối sẽ không chủ động nói tới.

Tựa như Tăng Tĩnh Ngữ nói như vậy, trong lòng anh có một cánh cửa, bị anh khóa chặt từ bên trong, ai cũng không vào được, chính anh cũng không ra được. Gia cảnh của anh điển hình cho những người bần hàn, tự ti, không tự tin, nhưng anh theo thói quen dùng lạnh nhạt cao ngạo để che giấu đáy lòng không tự tin.

Tựa như Tăng Tĩnh Ngữ nói như vậy, trong lòng anh có một cánh cửa, bị anh khóa chặt từ bên trong, ai cũng không vào được, chính anh cũng không ra được. Gia cảnh của anh điển hình cho những người bần hàn, tự ti, không tự tin, nhưng anh theo thói quen dùng lạnh nhạt cao ngạo để che giấu đáy lòng không tự tin.

"Ha ha" Lý Hiểu cười yếu ớt, đột nhiên cảm thấy mình như bị nhìn xuyên nên có chút lúng túng.

Cô là người nơi khác đến, học trung cấp sư phạm ở thành phố Y, sau khi tốt nghiệp thì làm cô giáo ở nhà trẻ, hiện tại sống nhờ nhà của họ hàng ở đây. Muốn mua phòng ốc ở thành phố Y bằng tiền lương hai ngàn đồng tiền một tháng căn bản là không thể nào. Muốn đặt chân ở chỗ này chỉ có thể tìm một đối tượng có phòng ốc. Nhưng khi Thiệu Tuấn nói ra lời này thì trong lúc bất chợt cô cảm thấy áy náy.

Tuổi trẻ bồng bột cô đã từng nghĩ, phòng ốc tính là gì, tiền bạc tính là gì, chỉ cần hai người yêu nhau mà có thể vượt qua tất cả khó khăn là được. Nhưng khi bước chân vào xã hội, mới phát hiện không có tiền nửa bước cũng khó đi: ăn cơm, mặc quần áo, ngồi xe, loại nào mà không lấy tiền. . . . . . . . . .

Cô khôngnói phòng ốc không quan trọng, tiền không quan trọng, nhưng là, cô không phải loại chỉ nhận tiền không nhận người, ít nhất, muốn buông tha Thiệu Tuấn, thật là có điểm không bỏ được. Hơn nữa, cô thấy, Thiệu Tuấn rất có năng lực, nếu mua không nổi phòng ốc, đi theo anh bộ đội cũng không tệ.

Lý Hiểu cười một tiếng ngay sau đó: "Mặc dù trước lần em hỏi tương đối thẳng thắng, nhưng chúng ta còn trẻ, cũng không gấp, nên không cần phải kết hôn ngay bây giờ. Phòng ốc mặc dù quan trọng, nhưng là hai người ở chung một chỗ, tình cảm quan trọng hơn, em cảm thấy, trước tiên chúng ta có thể chung đụng một thời gian thử một chút, anh cảm thấy thế nào?"

Thiệu Tuấn đột nhiên có chút im lặng, chẳng lẽ anh cự tuyệt chưa đủ rõ ràng, muốn nói rõ hơn nữa, nhưng đúng lúc này nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên.

Một bữa cơm, hai người ăn nhìn nhau không nói gì, đều có tâm sự riêng.

Lý Hiểu nghĩ: có lẽ Thiệu Tuấn là cảm thấy gia cảnh mình không được tốt, là người đàn ông rất có lý tưởng.

Thiệu Tuấn nghĩ: tuổi anh còn rất trẻ, cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, chủ yếu là, anh đối với Lý Hiểu một chút cảm giác cũng không có.

Sau khi ăn xong, Lý Hiểu nói: "Khi nào thì anh trở về quân đội, em ra tiễn anh."

Vẻ mặt Thiệu Tuấn nguội lạnh: "Không cần , chúng ta vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi."

Câu nói này làm Lý Hiểu chết lặng, nếu không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thiệu Tuấn, thì đầu cô bị bệnh rồi.

Từ chối như vậy, Lý Hiểu cảm thấy khó chịu, mặc dù cô không là mỹ nữ, nhưng ngoại hình cũng không thua ai, mượt mà cân đối, ngày thường bọn học sinh cũng thích cô, vốn là mặt đỏ thắm trong nháy liền biến thành trắng xanh.

"Này, tôi còn có chuyện, đi trước đây." Còn ở lại chỗ này, là tự tìm khó chịu thôi.

Lúc Lý Hiểu đi cũng vừa lúc mười hai giờ.

Mặt trời lên cao, ngay trên đỉnh đầu, người đi trên đường cũng dần dần ít.

Lối đi bộ, xa xa chỉ nhìn thấy các loại xe buýt cùng xe taxi chạy qua chạy lại, đi tới đi lui.

Thiệu Tuấn đứng ở cửa nhà hàng, mắt chằm chằm phía trước, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Một lát trở về, nên nói với mẹ như thế nào đây?

———– người ta không coi trọng anh?

Nhưng mới vừa rồi là Lý Hiểu chủ động gọi điện thoại cho anh, không coi trọng mà còn chủ động gọi điện thoại.

———- người ta tìm anh có chuyện gì sao?

Nhưng tìm anh có chuyện gì đây?

Từ trước đến giờ Thiệu Tuấn luôn bình tĩnh nhưng giờ đột nhiên cảm thấy rất phiền não, vốn là muốn đi mấy bước đến trạm ngồi chờ xe buýt, thế nhưng rối rắm, anh lại không muốn trở về sớm như vậy. Từ nhỏ anh đã hiểu chuyện hiếu thuận, không muốn nhìn thấy nhất chính là vẻ mặt mẹ anh thất vọng, hôm nay lại vì một chuyện như vậy mà nói dối mẹ, thật đúng là thật là, chuyện rối rắm.

Vì vậy, kết quả chính là, anh một đường trở về.

Tằng Tĩnh Ngữ trông mòn con mắt , không phải là ăn bữa cơm sao?

Chẳng lẽ nhìn anh để ý người phụ nữ xấu xí kia rồi sao ?

Hai người hẹn với nhau?

Cô càng nghĩ càng phiền não, ngay tiếp theo, nhiệt tình bán trái cây cũng giảm hơn phân nửa, không còn hơi sức ngồi phía sau xe hàng, đung đưa hai chân mảnh khảnh, rũ đầu, trong lòng vẽ vòng vòng.

Đến gần buổi trưa, tất cả mọi người ngủ trưa, buôn bán cũng dần dần ít lại. Mẹ Thiệu nhìn vẻ mặt nhàm chán của Tăng Tĩnh Ngữ, tốt bụng khuyên giải nói: "Bây giờ là lúc ăn cơm, chắc con đói bụng rồi, giữa trưa , bọn học sinh cũng đi ngủ trưa, cũng không có buôn bán gì. Con đi trước đi." Mẹ Thiệu từ xe lấy ra mấy quả chuối đưa cho Tăng Tĩnh Ngữ.

Tăng Tĩnh Ngữ từ trước đến giờ là cô gái phóng khoáng, không việc gì làm gì khó được cô, nhận lấy chuối liền ăn, cô rất đói bụng.

"Bác gái, nơi này cách nhà bác xa như vậy, cơm trưa người giải quyết như thế nào?" Ăn hết một trái trái chuối, Tăng Tĩnh Ngữ không nhịn được tò mò hỏi.

"Bác có mang cơm hộp, bên này có nhiều gian hàng như vậy, tùy tiện đi một chút là được, chỉ là, bác sợ con ăn không quen." Mẹ Thiệu có chút xin lỗi. Theo lý thuyết, người ta ở chỗ này giúp bà bán một số thứ, cơm vẫn phải bao ăn mới phải, nhưng là, bà ngượng ngùng nói là nếu đi ăn đồ nướng ở gần đây thì không dinh dưỡng lại không có vệ sinh.

Tăng Tĩnh Ngữ nghe ra ý tứ tự ti trong lời nói của bà, lưu loát nhảy từ trên xe xuống, trực tiếp hướng phía gian hàng đồ nướng đi tới, lúc gần đi vẫn không quên quay đầu lại nhìn mẹ Thiệu một cái: "Con đi mua cơm."

Bình luận





Chi tiết truyện