chương 35/ 35

Ta gọi là Lưu Cảnh Nguyên, là tam vương tử Thân quốc. Nhớ khi còn nhỏ, mẫu phi thường xuyên ở cùng ta và hoàng huynh, mẫu phi rất ôn nhu, khi chúng ta học tập mệt mỏi sẽ làm điểm tâm ngon cho ta, khi ta luyện công rơi lệ, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau lệ cho ta. Nhưng hạnh phúc thời thơ ấu của chúng ta sau khi mẫu phi bệnh nặng rời khỏi thì không còn nữa.

Mẫu phi là quý phi, được phụ hoàng sủng ái, hoàng huynh vừa mới sinh ra đã được lập làm thái tử. Nhưng từ khi tần phi trong cung dần dần tăng lên, phụ hoàng sẽ không thường đến thăm chúng ta giống như trước. Mẫu phi vào năm ta bảy tuổi thân nhiễm bệnh nặng, tuy Thái y trong cung đã hết sức trị liệu, nhưng lại không thể sống qua mùa đông kia. Ta nhớ ngày mẫu phi qua đời, thời tiết rất lạnh, hoàng huynh cùng ta vẫn canh giữ ở tẩm cung của mẫu phi, canh giữ ở trước giường mẫu phi, nghe mẫu phi thì thào nhắc tới phụ hoàng, nhưng phụ hoàng nhưng vẫn chưa tới. Hoàng huynh đi cầu phụ hoàng tới gặp mẫu phi, nhưng phụ hoàng vẫn là không tới. Mẫu phi chờ rất lâu rốt cục vẫn đi, phụ hoàng chỉ phái công công đến an bài hậu sự cho mẫu phi, ta mờ mịt đứng ở đó không biết làm sao, đến khi mẫu phi bị nâng vào trong quan tài, mới rốt cục chịu được không được, vọt lên. Không cho cung nữ cùng thái giám chạm vào mẫu phi của ta, hoàng huynh ôm lấy ta, ở bên tai ta nói,“Tiểu Nguyên, mẫu phi đi rồi, ngươi để nàng ngủ yên đi. Về sau ca ca sẽ ở cùng ngươi. Ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta nhận ra mẫu phi sẽ cười bảo ta “Tiểu nguyên, mau nghỉ ngơi, ăn điểm tâm”, sẽ thấy ta bị thương rơi lệ vì ta không còn nữa. Phụ hoàng ngươi ngay cả gặp mặt mẫu phi lần cuối cũng không nguyện sao? Từ lúc đó, ta không còn sùng bái phụ hoàng của ta. Vốn dĩ hắn anh hùng trong lòng ta, nhưng về sau hắn không còn là như vậy nữa.

Đã không còn mẫu phi bảo hộ, cuộc sống của ta và hoàng huynh hiển nhiên gian nan hơn nhiều. Hoàng huynh thân là thái tử, trọng trách trên người rất nặng. Mỗi ngày đều phải học tập rất nhiều thứ, nhưng hoàng huynh mỗi tối đều đến chỗ ta, hỏi han chuyện học tập của ta, nhìn xem trong cung có ai khi dễ ta không. Nhưng ta từ trong miệng cung nữ chăm nom ta nghe được, thái tử vị của hoàng huynh cũng không vững chắc. Mẫu phi của Nhị ca chính là Lệ phi vẫn muốn để nhị hoàng huynh ngồi lên thái tử vị, cản trở hoàng huynh rất nhiều mặt. Hoàng huynh lại không nói với ta. Hoàng huynh vẫn thực hiện lời hứa của hắn, phải bảo vệ ta. Nhưng ta cũng muốn giúp hoàng huynh, không muốn làm người được bảo hộ.

Từ đó ta bắt đầu cực kì cố gắng nghe giảng, Thái Phó thường xuyên khích lệ học vấn của ta tiến rất xa. Công phu ta cũng không kém đi, mỗi ngày trở lại tẩm cung còn luyện tập. Ta nghĩ phải mau chóng lớn lên để giúp hoàng huynh.

Phụ hoàng trong ấn tượng của ta càng ngày càng mơ hồ, một năm gặp không được vài lần. Gặp mặt cũng chẳng qua là hỏi công khóa của ta một chút, hắn không còn ôm ta vào trong lòng, đùa giỡn với ta, dạy ta học chữ nữa. Có lẽ trước đây ta còn ôm hi vọng với phụ hoàng, vậy có thể nói hiện tại ta đã không còn ảo tưởng như vậy.

Hoàng huynh khi mười lăm tuổi đến ở đông cung, không thể tới thăm ta mỗi ngày như trước. Hắn phải chậm rãi tiếp xúc triều chính, độc lập xử lý công vụ. Nhưng hắn vẫn không ngừng đến thăm ta, tươi cười trên mặt hoàng huynh càng ngày càng ít, ta biết hoàng huynh kỳ thật cũng không thích lục đục cùng đám đại thần, xử lý sự vụ. Nhưng hoàng huynh là thái tử, đây là chức trách của hắn. Ta cuối cùng nhân lúc hoàng huynh tới thăm ta, hao hết tâm tư kể một ít chuyện thú vị cho hắn, hy vọng hắn có thể vui vẻ.

“Tiểu nguyên, ngươi như vậy cũng rất tốt. Không cần lo lắng, ca ca sẽ bảo vệ ngươi.” Hoàng huynh luôn nói như vậy.

Một ngày, hoàng huynh đi tới tẩm cung của ta, đem ta ôm lấy.“Tiểu nguyên, ca ca sắp có thái tử phi.” Đúng vậy, hoàng huynh đã sắp mười lăm, phụ hoàng khẳng định nên vì hắn lập phi.

“Ca ca, huynh muốn kết hôn với Dung tỷ tỷ sao?”

“Thật có lỗi, tiểu Nguyên, không phải nàng. Là nữ nhi của Vương thừa tướng.”

Dung tỷ tỷ là cung nữ vẫn chăm nom ca ca, thực ôn nhu, ở trên người nàng mơ hồ có bộ dáng mẫu phi. Này cũng có thể là nguyên nhân hoàng huynh thích Dung tỷ tỷ. Nhưng hoàng huynh nhưng không có biện pháp cưới Dung tỷ tỷ.

“Tiểu Nguyên, ngươi không cần lo lắng, về sau ngươi nhất định có thể cùng người mình yêu cùng một chỗ. Ca ca sẽ bảo vệ ngươi.”

Thánh chỉ của phụ hoàng rất nhanh đã tới, hoàng huynh quả nhiên đính hôn cùng nữ nhi của Vương thừa tướng. Tháng sau sẽ thành thân. Ta biết, hiện tại thế lực của hoàng huynh ở trong triều không xong, nếu muốn ngồi chắc thái tử vị, nhất định phải có được ủng hộ của nhiều đại thần. Phải biết nhị hoàng huynh của ta đối vị trí này như hổ rình mồi.

Hôn lễ của hoàng huynh rất nhanh liền cử hành, hôn lễ rất long trọng. Ta ở hôn lễ gặp được phụ hoàng đã lâu không thấy, hình như là từ yến đầu năm tới giờ mới gặp, đã sắp có nửa năm hơn đi. Đến đây rất nhiều người, mọi người đều miệng nói cát tường, nhưng trên mặt hoàng huynh chỉ tươi cười có lệ, ta có chút cảm nhận được bất đắc dĩ của hoàng huynh, đây là một loại thân bất do kỷ ở nhà đế vương. Cho dù hoàng huynh buông tha thái tử vị, chỉ sợ nhị hoàng huynh cũng sẽ không chịu.

Ta sớm trở về tẩm cung của mình, ở hôn lễ long trọng kia ta không thể hội được khoái hoạt. Hoàng huynh đến vào lúc chạng vạng, ôm lấy ta.“Tiểu Nguyên, ngươi yên tâm, ca ca thành hôn rồi vẫn sẽ bảo vệ ngươi.” Nhưng khi ta ngẩng đầu lại nhìn thấy giọt lệ trên khóe mắt ca ca. Dung tỷ tỷ trước hai ngày đã bị khiển về nhà, có lẽ đời này cũng không thể tái kiến.

“Ca ca, tiểu Nguyên đã sắp trưởng thành, về sau tiểu Nguyên hội bảo hộ ca ca.”

“Đúng vậy, tiểu Nguyên đã sắp là đại nhân, đã sắp có thể bảo hộ ca ca.” Hoàng huynh vẫn cổ vũ ta như trước, ta có thể nhìn ra thương tâm của hắn.

Sau khi hành hôn hoàng huynh so với trước kia càng bận bịu, tuy ta không biết hắn đang bận bịu cái gì. Số lần tới thăm ta không còn nhiều như trước kia, hơn nữa mỗi lần tới thăm đều luôn vội vàng. Ta biết nhị hoàng huynh đã bắt đầu hành động, đây chắc là nguyên nhân ca ca càng thêm bận rộn.

Ở Thân quốc, hoàng tử mười lăm tuổi phải ra ngoài cung ở. Ta cũng rốt cục đến tuổi mười lăm, thánh chỉ của phụ hoàng cũng tùy theo mà đến, ta cuối cùng có thể ra khỏi cung. Phụ hoàng an trí 1 tòa nhà ở ngoài cung cho ta, cũng phong vương cho ta, Nguyên vương.

Hoàng huynh đến thăm ta khi ta rời khỏi cung, hỏi ý định của ta về sau. Ta nói muốn giúp hoàng huynh, hoàng huynh lại hy vọng ta có thể làm chuyện mình thích. Dưới sự khẩn cầu của ta, hoàng huynh vẫn đồng ý yêu cầu muốn đến bộ binh của ta.

Những ngày ở ngoài cung đối với ta so với ở trong cung vui vẻ hơn nhiều, tuy mỗi ngày vào triều, đều có thể nhìn thấy hoàng huynh. Nhưng cơ hội nói chuyện cùng hoàng huynh quả thật ít lại càng ít. Hơn nữa sau khi ta vào triều mới chính thức cảm nhận được sự khủng bố của nhị hoàng huynh. Hoàng huynh tính cách dày rộng, mặc dù có thủ đoạn, nhưng vẫn không hơn nhị hoàng huynh. Nhị hoàng huynh chính là một kẻ nham hiểm, tiếu lý tàng đao.

Ta vừa mới đến bộ binh nhậm chức, tuy mọi người đều rất cung kính với ta, nhưng không có thực quyền. Mỗi ngày đều giống như đang xem diễn nhìn bọn họ xử lý sự vụ, ta ở bên xem. Hiện trạng như vậy rất nhanh đổi mới, bởi vì ta làm một chuyện mọi người không tưởng được, ta tự động xin vào binh doanh rèn luyện, giết giặc.

Hoàng huynh nghe tin có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo tâm nguyện của ta. Cuộc sống trong binh doanh rất gian khổ, tuy ta là Nguyên vương, nhưng ta kiên trì đãi ngộ giống binh lính bình thường. Mỗi sáng sớm luyện tập, ta chưa từng kêu khổ. Dần dần ta hoà mình với binh lính, cũng có được tán thưởng của Đa Niên tướng quân.

Đa Niên tướng quân là lão tướng ta ngưỡng mộ, tuy đã sáu mươi tuổi, nhưng thần thái sáng láng. Mỗi ngày đều luyện tập giống chúng ta. Có được tán thưởng của Đa Niên tướng quân cũng có chút làm ta giật mình, phải biết hắn nổi tiếng cứng rắn. Lúc trước ta nói muốn nhập doanh, hoàng huynh còn sợ ta sẽ không chịu nổi hắn, ai biết ta lại có thể lọt vào hắn mắt.

Đa Niên tướng quân ở trong quân rất có uy nghiêm, cơ hồ là nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn chưa từng có ý kiến gì đối với tranh đấu giữa hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh, nhưng ta biết nếu có thể có được ủng hộ của hắn, ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh có thể ngồi chắc.

Nhị hoàng huynh có lẽ cũng không thể đoán trước ta sẽ có được ưu ái của Đa Niên tướng quân. Bởi vì ở trong mắt hắn ta chỉ là một kẻ trầm mặc ít lời, thiên chân thậm chí có thể nói là vô năng. Đó là bởi vì ta muốn khiến hắn cảm thấy ta vô năng, không trở thành uy hiếp với hắn, như vậy cuộc sống của ta mới có thể vượt qua. Đây là hoàng huynh rất lâu trước kia đã nói qua.

Ta thật không ngờ thủ đoạn của nhị hoàng huynh sẽ đến nhanh như vậy, có thể bởi vì ta mạo phạm lợi ích của hắn. Đa Niên tướng quân có được tin tức nói quân vụ Cù châu có vấn đề, bảo ta đi điều tra nghe ngóng một phen. Đường đến Cù châu coi như thuận lợi, hoàng huynh phái người âm thầm đi trước cùng ta, quả nhiên ta tra được chút tin tức. Nhị hoàng huynh giao tế cùng rất nhiều người trong quân, hơn nữa hình như cùng phiên quốc cũng có chút tiếp xúc, chắc là có ý đồ gì. Ta muốn lấy chứng cớ, nhưng không nghĩ tới khi ta sắp lấy được căn cứ mấu chốt liền bị tập kích.

Ta ở dưới sự bảo vệ liều chết của thị vệ giết ra một đường máu, nhìn thị vệ xuất hành cùng ta càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại thị vệ thiếp thân, Dạ. Dạ cùng ta trong bóng đêm đào vong, nhưng truy binh càng ngày càng gần, Dạ không có cách nào, cầu ta đổi quần áo với hắn, sau đó hai chúng ta chạy theo hướng khác nhau.

Miệng vết thương trên người càng ngày càng đau, ta cảm giác được ta đã sắp duy trì không nổi nữa, trong mơ mơ màng màng ta hình như chạy tới một thôn, muốn đi gõ cửa, thân thể đã ngã xuống. Loáng thoáng, ta như nghe được có người đang nói chuyện, ta lao lực muốn nói chuyện, nhưng không phát ra tiếng. Ta quá mệt mỏi. Chờ khi ta tỉnh lại, ta gặp được hắn, người quan trọng nhất trong cuộc đời ta — Vĩ Minh.

Rất nhiều năm về sau ta vẫn nhớ rõ tình cảnh khi vừa thấy hắn, bóng dáng nhỏ gầy nghe thấy động tĩnh trong phòng vội vàng đẩy cửa mà vào, ánh nắng từ cửa sổ mơ hồ chiếu vào trên người hắn, khuôn mặt thanh tú ở trong tịch dương đặc biệt xinh đẹp.

“Ngươi tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào? Có gì chỗ nào không thoải mái không?” Lời nói quan tâm tùy theo mà đến, cảnh tượng này Lưu Cảnh Nguyên đời này ghi tạc thật sâu trong lòng.

Bình luận





Chi tiết truyện