chương 63/ 65

Sau khi Dịch An làm xong một ca giải phẫu cuối cùng trong cuộc đời làm bác sĩ, anh mệt mỏi ngồi dựa vào ghế. Anh đã đưa đơn từ chức lên, ngày mai là có thể bắt đầu chuyển giao công tác cho Phó Chủ nhiệm.

Nói thật thì Dịch An thích làm bác sĩ nhưng cũng không phải là có chí hướng cao thượng muốn cứu người mà chỉ là một loại hứng thú muốn theo đuổi. Anh cũng không thiếu tiền mà đi làm bác sĩ, nhưng sở trường dao kéo của anh so với việc làm ông chủ cầm bút ký tên có phần tự tin hơn.

Cũng không biết từ lúc nào, Dịch An không còn vui sướng khi tới bệnh viện, thậm chí mùi nước khử trùng ngửi mãi thành quen cũng làm anh khó thở. Vì thế Dịch An cân nhắc thật lâu rồi mới quyết tâm buông tha cho nghề bác sĩ.

Toàn bộ là vì lợi ích gia đình đi, dù sao cha mẹ cũng không hi vọng anh luôn ở bệnh viện trong khi công ty thì điêu đứng.

Dịch An dựa vào bàn lại ngủ nửa tiếng, may mắn văn phòng có mở điều hòa ấm áp bằng không anh chắc chắn đã bị cảm rồi. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, anh liền rút ra một điếu thuốc hút để lên tinh thần còn về nhà. Lúc cởi đi áo blouse, trong lòng có chút không lỡ, nhưng cuối cùng động tác không hề do dự mà cởi chiếc áo đồng phục đã mặc mấy năm treo lên giá áo, nghĩ thầm phỏng chừng không còn cơ hội mặc nữa.

Đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dịch An đành phải ngồi vào bàn làm việc nói: “Mời vào.”

“Bác sĩ Dịch?” Cánh cửa từ từ mở ra, nửa cái đầu của Diệp Duy Dật lộ ra, nhìn thấy Dịch An nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc thì mắt sáng rỡ. “Thì ra là còn đang làm việc à? Khó trách gần đây lãnh đạm với tôi như vậy.”

Dịch An tưởng là y tá trực đêm, không nghĩ tới lại là người đàn ông lẵng nhẵng theo anh nửa tháng nay. “Hiện tại tôi đã tan ca, không tiếp khám bệnh, nếu muốn khám thì sáng mai dậy sớm rồi tới đăng ký đi.” Kỳ thật thấy Diệp Duy Dật tới thì trong lòng anh cũng có chút vui sướng nho nhỏ, nhưng anh không biểu hiện quá rõ ràng, nếu không Diệp Duy Dật tuyệt đối sẽ rất vui mừng. Dịch An vẫn cần tìm một người cân bằng lại cuộc sống, giờ có một kẻ phong lưu theo đuổi, anh cớ sao lại không làm chứ, Dịch An chỉ là theo nhu cầu thôi. Trước kia anh luôn đuổi theo phía sau Vũ Thần, cố hết sức cũng không lấy lòng được, hiện tại bị người theo đuổi còn có thể dắt mũi người đó thì thật sự là vui sướng.

“Anh nghĩ rằng tôi thật sự tìm anh khám bệnh à… Anh không thể tươi cười chút sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng từng uống với nhau vài lần ở quán bar. Thế nào mà anh vẫn còn tỏ thái độ không nóng không lạnh với tôi chứ?” Diệp Duy Dật cảm thấy từ đầu tới cuối Dịch An không đứng đắn liếc hắn một cái, hơi có chút bị nhục, ủy khuất giống một nàng dâu nhỏ. “Buổi tối không có việc gì thì đi uống một chén với tôi được không? Hôm nay không đi quán bar, chúng ta đổi nơi khác đi.”

Tối hôm qua Dịch An mới phẫu thuật xong, vừa vặn muốn đi thư giãn, trong lòng đã đồng ý nhưng ngoài miệng lại không ngừng nói: “Uống rượu không đi quán bar còn có thể đi đâu?” Bộ dáng nguyện ý chào thua của anh khiến Diệp Duy Dật nóng nảy, chẳng qua điều Dịch An muốn chính là kết quả này.

“Nhà của tôi á, thật sự là tôi sưu tầm không ít rượu ngon, chỉ cần anh muốn uống thì tôi sẽ khui…” Diệp Duy Dật xem như hoàn toàn đánh bại, trên tình trường còn chưa có ai có thể làm hắn ngã lòng. Trước kia tình nhân của hắn đều chủ động đeo bám hắn, không mất nhiều sức đã đạt được vào tay. Nhưng Dịch An lại phá tiền lệ của hắn, làm cho hắn cứ lẵng nhẵng theo anh, thật là mất hết mặt mũi, nhưng đó lại chính là thành tâm của hắn.

Vốn Diệp Duy Dật đơn thuần muốn thỏa mãn dục vọng của chính mình, nhưng tiếp xúc không ngừng với Dịch An lại khiến chính mình bị chinh phục, cũng chỉ có thể trách mình kém tài. Hiện tại hắn càng bị từ chối thì càng có gan tiến lên, càng thêm quyết tâm không tóm được dịch An thì thề không quay đầu. Hắn thản nhiên nói với Dịch An. “Tôi cũng không mời khách về nhà, anh là người đầu tiên, giữ thể diện cho tôi được không?”

Dịch An đẩy mắt kính một chút, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, nói: “Vậy, cho ngủ lại sao?” Khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một tia lỗ mãng.

Diệp Duy Dật không thèm suy nghĩ, vẻ mặt ngu si nhìn Dịch An nói: “Muốn ngủ lại sao?”

“Ừm.” Dịch An gật gật đầu. “Không được ngủ lại sao? Vây coi như…”

Dịch An vừa muốn nói ra, Diệp Duy Dật lập tức kêu to ra tiếng, phản ứng vô cùng kích động. “Cầu còn không được!”

Dịch An nhếch môi, cười mà như không cười đi tới trước mặt Diệp Duy Dật. “Được, vậy đi thôi.”

“Ừm.” Diệp Duy Dật có chút kích động, rốt cuộc cố gắng của hắn cũng có hồi báo, hắn quyết định đêm nay hai người phải phát triển thêm bước nữa.

Tốt nhất là một bước đúng chỗ.

… …

Sáng ngày hôm sau, Diệp Duy Dật giống như một người phụ nữ khóc lóc hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thanh tỉnh nhớ lại tối hôm qua chính mình phi thường bạo dạn hôn Dịch An, hơn nữa còn ngã lên người anh, vì cái gì sáng sớm đứng dậy thì thắt lưng hắn lại đau như vậy, vì cái gì mông hắn lại đau như vậy…

Dịch An ngồi ở cạnh giường hút thuốc, hứng thú nhìn Diệp Duy Dật đang cuộn mình trong chăn.

Diệp Duy Dật cắn chăn nhìn Dịch An với ánh mắt xem thường. “Còn tính hút thuốc sao? Xong rồi đi phải không? Tối qua mang áo mưa không?”

Tốc độ nói cực nhanh, hàng loạt vấn đề như nã pháo, Dịch An vẫn bình thản như trước, hút xong một hơi thì dập tàn thuốc.

“Vừa rời giường nên hút một điếu nâng cao tinh thần.”

“Hừ.”

“Tôi hút xong rồi, em muốn đuổi tôi đi sao?”

“Hừ.”

“Chuyện tối qua đột nhiên như vậy, đương nhiên là không mang áo mưa. Nhưng mà tôi có giúp em rửa sạch rồi.”

Dịch An ra khỏi phòng, thấy người trên giường nước mắt nước mũi cơ hồ sắp rơi xuống nhưng anh vẫn bất động thần sắc như trước.

“Anh làm xong thì muốn bỏ của chạy lấy người. TMD, anh có còn là đàn ông không hả?” Diệp Duy Dật nắm chăn, từ trước tới nay lần đầu tiên làm phía dưới cũng không cảm thấy nhục nhã lắm, căn cứ vào việc hắn làm trong quá khứ thì hắn chỉ hận không thể viết ba chữ “Tôi là công” ở trên mặt, hiện tại không so đo chút nào đơn giản là vì hắn thật lòng thích Dịch An. Nhưng mà hiện tại khi nhìn Dịch An thì trong lòng lại cảm thấy mất mát vô cùng.

“À… Tôi có phải đàn ông hay không, tối hôm qua em còn không biết sao? Đã bị tôi làm tới mức rơi nước mắt…” Dịch An nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như đang nói tới chuyện bối rối đáng khinh.

“Anh… Này, anh thật sự mặc kệ tôi a…” Diệp Duy Dật cậy mạnh muốn xuống giường ngăn cản Dịch An, kết quả trực tiếp ngã từ trên giường xuống đất.

Diệp Duy Dật ngã trên mặt đất, nhe răng nhe lợi hô: “Đau chết tôi.” Kỳ thật là cố ý kêu cho Dịch An nghe.

“Số tôi tại sao lại khổ như vậy a, tôi hi sinh lớn như vậy tại sao lại không được đền đáp a…” Diệp Duy Dật gào khóc thảm thiết cuối cùng cũng hấp dẫn lực chú ý của Dịch An.

Dịch An chưa nói hai lời đã mang người ném lên giường.

“Anh không thể dịu dàng một chút sao? Không biết thương hương tiếc ngọc sao? Tốt xấu gì tôi cũng là người của anh…” Diệp Duy Dật cắn môi, nhìn Dịch An quay lại thì được voi đòi tiên.

“Ngủ ngoan.” Dịch An đè thấp giọng nói một chút, mang theo ngữ điệu trấn an.

Người trong chăn ngoan ngoãn dùng chăn che nửa mặt, an phận không ít.

Dịch An vừa lòng gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa.

Diệp Duy Dật ngồi bật dậy. “Anh muốn đi sao?”

Thân thể Dịch An run rẩy một chút, chớp mắt đã lập tức đi ra ngoài, cũng không quay đầu xem cặp mắt mất mát phía sau.

“Chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao? Tôi là thật tình thích anh. Nhưng nếu anh nói một câu thì từ nay tôi sẽ không quấn lấy anh nữa. Tối hôm qua coi như là ngoài ý muốn thôi.”

Dịch An tưởng tượng người trên giường có bao nhiêu nản lòng thoái chí, vì thế anh quay đầu lại, không có chút sợ hãi nào đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng cong lên cười giảo hoạt. “Thật bất ngờ với lời tỏ tình của em. Trong tủ lạnh không có cái gì hết, thật không biết em sống như thế nào. Tôi chỉ là xuống dưới mua ít đồ thôi.”

“A!”

Kích thích quá lớn làm cho Diệp Duy Dật có chút không chịu đựng nổi.

“Ừm, tối qua kịch liệt như vậy, nếu tỉnh dậy không ăn chút gì lót dạ thì hôm nay sẽ có thể rất khó chịu.”

Diệp Duy Dật chui vào trong chăn, không muốn để Dịch An thấy bộ dáng vui mừng pha ngượng ngùng của hắn, vừa thẹn vừa giận buồn bực nói: “Đừng nói nữa, muốn mua gì thì mau đi mua đi.”

Lúc sau ở trong chăn hắn nghe được một trận tiếng cười, biết được người kia còn chưa đi liền che chăn kín mít, sau khi tiếng đóng cửa vang lên thì tim đập càng ngày càng nhanh.



Diệp Duy Dật vẫn chưa có được câu trả lời từ Dịch An nhưng hắn cũng không nóng vội, hắn chờ Dịch An mở cửa trái tim với mình, bởi vì hắn biết nhất định sẽ có một ngày như thế.

Hắn thường xuyên nhắc nhở bản thân không cần quấn lấy Dịch An, nhưng mà lúc sau lại nhấn điện thoại gọi cho anh. May mắn là người ở đầu dây bên kia chưa từng trách cứ hắn.

Buổi sáng Diệp Duy Dật thức dậy, phát hiện gối bên cạnh không có ai, không khỏi cảm thấy mất mát.

Tình huống như vậy không phải chỉ một hai lần, loại cảm giác này làm hắn nghĩ mà sợ. Nhưng hắn không muốn trói buộc Dịch An quá chặt.

Diệp Duy Dật cố gắng đứng dậy, chuẩn bị đến công ty.

Nhưng mà không nghĩ tới lúc đánh răng thì dạ dày lại truyền đến một trận buồn nôn vô cùng.

Sinh bệnh sao? Diệp Duy Dật đầu tiên là có suy nghĩ này.

Nếu bị bệnh thì liệu anh có quan tâm hơn một chút không? Trong lòng Diệp Duy Dật không yên, ma xui quỷ khiến lại gọi điện cho Dịch An.

“Alô.”

“Alô.” Diệp Duy Dật vừa mở miệng thì dạ dày lại khó chịu, hắn tuyệt đối không phải cố ý để cho âm thanh nôn khan truyền vào microphone.

“Em làm sao vậy?” Dịch An thấy khác thường không khỏi nhướng mày, giọng nói lập tức trở nên căng thẳng.

“Đột nhiên có chút không thoải mái, sáng nay thức dậy muốn ói, nhưng mà trong bụng không có cái gì nên ói không nổi.” Diệp Duy Dật cảm giác người ở đầu dây bên kia có chút khẩn trương, tim đập bùm bụp nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh nói cho Dịch An bệnh trạng của mình.

“Không phải là nôn nghén chứ?”

“Làm sao có thể chứ.” Diệp Duy Dật cả kinh kêu lên, hắn mới không tin mình và người yêu Phương Trạch giống nhau, đều có thể sinh con.

“Không đùa được, bây giờ anh sẽ về mang em đi kiểm tra một chút.”

“Được.” Diệp Duy Dật ngoan ngoãn cúp điện thoại, nghĩ đến Dịch An sắp bỏ dở công việc vì hắn thì trong lòng lại mừng như điên.

Hai người tới bệnh viện rồi mà mắt phải của Dịch An vẫn nháy không ngừng, cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, vì thế dựa vào các mối quan hệ trước kia mà cho Diệp Duy Dật kiểm tra trước.

Nhìn đến kết quả kiểm tra, Dịch An ngây ngẩn cả người.

Diệp Duy Dật thấy Dịch An cứng cả người thì cho là mình mắc bệnh gì đó không tốt, bi thương hỏi: “Tình hình sao rồi? Thực sự không xong sao? Sắp chết sao?”

Dịch An lấy lại tinh thần, lập tức bịt miệng Diệp Duy Dật lại: “Cái gì mà chết hay không chứ, im miệng!”

Diệp Duy Dật mở to mắt, không ngừng gật đầu, miệng phát ra âm thanh không rõ ràng. “Tình hình sao rồi?”

Dịch An buông tay, bình tĩnh nói: “Em có.”

“A! Không phải đâu!” Diệp Duy Dật thiếu chút nữa là đập đầu vào tường tự tử, việc này thật khó tin, chẳng lẽ bởi vì trong lòng hắn khinh thường việc người yêu Phương Trạch có thể sinh con nên bị nguyền rủa sao? “Anh xác định?”

“Đúng vậy.”

“A! Em không cần sinh con. Không lầm chứ? Em chính là đàn ông a.”

Dịch An cất phiếu kiểm tra xong, lôi kéo Diệp Duy Dật đang khóc lóc thảm thiết lên xe.

“Em là đàn ông a, anh bảo làm sao bây giờ?” Cổ họng Diệp Duy Dật nghẹn lại, khóc không ra nước mắt nhìn Dịch An.

Dịch An không khởi động xe mà cầm tay người bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc. “Sinh ra còn sợ anh nuôi không nổi sao?”

Ánh mắt đẹp đẽ của Diệp Duy Dật hơi mở lớn. “Sinh… Sinh ra?”

“Ừ. Sinh ra. Như vậy anh vĩnh viễn không dứt ra được.”

“Hừ. Em mới không cần anh.”

“Vậy xin em sinh ra, anh thích trẻ con.”

Diệp Duy Dật rút bàn tay bị Dịch An cầm chặt về, bất mãn nói: “Chỉ vậy thôi sao?”

Dịch An cầm lại tay Diệp Duy Dật, khẽ hôn lên môi hắn. “Đương nhiên còn thích em.”

“Này cũng không tồi.” Em cũng rất thích, rất thích anh. Diệp Duy Dật nói thầm trong lòng, dựa sát vào mặt Dịch An mà hôn anh.



S: Tôi thích phiên ngoại này.:”>

V: tôi không ngờ đấy, D3 trở thành thụ làm tôi choáng đấy nhá,:”>~~, tội D3 nhà tôi *nấc cụt*

Bình luận





Chi tiết truyện