chương 21/ 39

[1]. Tiếng Anh trong nguyên bản: Phần hoang dã.

“Cơn chóng mặt là thứ cảm giác khác với nỗisợ bị ngã. Đó là giọng nói của khoảng trống trải bên dưới đang lôi cuốn và mê hoặc chúngta, là ham muốn ngã xuống mà sau đó chúngta hãi hùng chống lại.”

Milan KUNDERA

Paris, Montparnasse

Thứ Ba ngày 20 tháng Mười hai

19strong0

Đứng trước tấm gương trong căn hộ, Madeline chỉnh lại bộ đồ ngụy trang của mình: lớp trang điểm nền nã và kín đáo, đôi giày cao gót tôn dáng, váy ngắn màu đen vải lụa trơn. Mọi thứ đều phù hợp với độ dài của đôi chân: không quá dài cũng không quá ngắn, ngay trên đầu gối. Tối nay, cô tự coi như mình đang “làm nhiệm vụ”, và nếu nhận định thông qua các cô nàng bốc lửa đã từng diễu qua giường của George thì cô cần phải trông thật gợi tình nếu muốn gài bẫy hắn.

Cô khoác thêm chiếc áo măng tô vải Gabardin vốn là quà tặng của Raphaël rồi rời khỏi căn hộ, cảm thấy mình đủ lôi cuốn và quyến rũ để đánh lừa kẻ địch.

Vào giờ này, xe cộ đang nối đuôi nhau chạy san sát trên đường. Vậy nên bất chấp cái lạnh, cô vẫn thích đi tàu điện ngầm hơn là vẫy taxi, cô rảo bước xuống bến tàu điện ngầm Raspail.

Montparnasse, Pasteur, Sèvres-Lecourbe…

Toa tàu đầy ắp người. Phần lớn hành khách là người tan sở về, những người khác trên đường đi ăn tối hoặc đi xem các buổi biểu diễn, số khác nữa đi mua sắm cho lễ Giáng sinh. Madeline mở xắc tay ra: bên trong có một khẩu Glock 17 – thứ vũ khí công vụ trước kia cô không trả lại – và một cuốn sách bỏ túi – Kỵ sĩ Thụy Điển, người bán sách quen đã khuyên cô đọc cuốn này từ lâu.

Cambronne, La Motte-Picquet, Dupleix, Bir-Hakeim…

Đứng tựa vào ghế phụ trên tàu, cô quan sát xung quanh. Cô thấy dường như ngày càng ít người đọc sách báo khi ngồi trên các phương tiện giao thông công cộng. Như ở mọi nơi khác, ai nấy đều dán mắt vào màn hình điện thoại di động, nhắn tin trò chuyện, chơi game, nghe nhạc trong máy. Cô cố gắng đọc cuốn tiểu thuyết nhưng không tài nào tập trung nổi. Quá nhiều người, quá nhiều xô đẩy, và nhất là cảm giác tội lỗi đang đè nặng lên hai vai. Cô đã nói dối Raphaël suốt từ thứ Bảy. Và những lời nói dối của cô càng lúc càng ít vô hại. Tối nay, cô khiến anh tin rằng mình đang tới dự tiệc chia tay đời gái độc thân của một cô bạn. Thật may là anh không ghen tuông cũng chẳng đa nghi, nếu không thì anh đã nhanh chóng nhận ra bộ mặt thật của cô.

Passy, Trocadéro, Boissière, Kléber…

Đúng như cô hy vọng, George LaTulip không hề lần lữa đã liên lạc với cô ngay. Chỉ vài giờ sau “vụ tai nạn”, hắn đã gọi tới tiệm hoa để mời cô ăn trưa. Thoạt tiên cô từ chối hòng khiêu khích hắn, nhưng thật may hắn đã cố nài, và lần này, Madeline nhận lời ăn tối cùng hắn. Cô biết rõ những gã như George. Trong chuyên mục tâm lý của các tạp chí dành cho nữ giới, người ta gọi chúng là “những kẻ quyến rũ không đừng được”. Trong đời thực, người ta gọi chúng là những kẻ chuyên cua gái. Chỉ là vấn đề thuật ngữ thôi…

Cô xuống ở bến cuối tuyến số 6. Ngay khi ra khỏi bến tàu điện ngầm, cô được quang cảnh đèn đuốc huyền ảo chào đón. Suốt hơn hai ki lô mét, từ Quảng trường Concorde đến Quảng trường Ngôi sao, hàng trăm ngọn cây của đại lộ đẹp nhất thế giới được bao bọc trong những dải đèn pha lê phớt xanh. Ngay đến người dân Paris chán chường nhất cũng không thể mãi thờ ơ trước cảnh tượng cổ tích này.

Cô xốc lại áo măng tô, tiến vào đại lộ Hoche rồi dạo bước đến tận nhà hàng Royal Monceau.

- Trông cô đẹp lắm, George chào đón cô.

Hắn không xem thường cô chút nào. Phòng ăn của khách sạn sang trọng này gây ấn tượng mạnh với những hàng cột, những chiếc ghế bành bọc da màu be, và đột phá trong việc kết hợp các loại chất liệu: ghế quầy bar bằng kim loại, quầy kính mờ…

- Cô có thích cách bài trí này không? Hắn hỏi trong khi nhân viên nhà hàng xếp bàn cho họ trong một góc nhỏ kín đáo.

Madeline gật đầu.

- Đây là tác phẩm thiết kế của Starck[2]. Cô có biết ông ấy cũng “trang hoàng” cho nhà hàng của tôi không nhỉ?

[2]. Philippe Starck sinh năm 1949, kiến trúc sư nổi tiếng thế giới người Pháp.

Không, cô không biết.

Kể từ giờ phút này, cô gần như không nói gì nữa, bằng lòng với việc xinh đẹp và mỉm cười, giả đò ngưỡng mộ trước màn phô trương tình tứ của George tinh tinh. Bài diễn văn của hắn cứ thế tuôn ra. Hết sức tự nhiên, hắn nói thay luôn phần của cô, kể về những chuyến đi của hắn, về việc tập luyện thể thao đến mức quá khích của hắn, về David Guetta[3] và Armin van Buuren[4] mà hắn “đích thân quen biết”, về đem Paris mà hắn cho là “rầu rĩ, thảm thê và gần như chết lịm”.

[3]. Nhà sản xuất nhạc house kiêm DJ nổi tiếng thế giới người Pháp sinh năm 1967.

[4]. Nhà sản xuất nhạc trance kiêm DJ nổi tiếng thế giới người Hà Lan sinh năm 1976.

- Chuyện quá mức trầm trọng đó chứ: không còn văn hóa tiềm ẩn đích thực trong thủ đô này nữa rồi. Những DJ xuất sắc nhất và những nhãn hiệu dồi dào năng lực sáng tạo nhất đã bỏ xứ này tới Berlin hay Luân Đôn cả. Nếu thực sự muốn tiệc tùng thì ngày nay cô em phải đáp máy bay một chuyến rồi!

Madeline lơ đễnh nghe những lời sáo rỗng mà hẳn có lẽ hắn đã thốt ra đến hàng trăm lần đó. Mỗi lần nhà hàng tiếp thêm món mới – trứng luộc lòng đào trộn tôm và nấm xép, đùi bê rưới nước cốt thịt ăn kèm cà rốt… -, cô đều hỏi Jonathan sẽ nghĩ gì về món này.

Sau khi đã nhấm nháp từng miếng một món tráng miệng của mình – chiếc bánh nhiều tầng đặc biệt vị sô cô la và vị chanh -, cô nhận lời tới nhà George uống “một ly cuối”.

Cô ngồi vào ghế cạnh lái của chiếc Porsche do nhân viên giữ xe vừa đưa tới. Trước khi khởi động xe, LaTulip quay sang Madeline hôn lên môi cô.

Rõ ràng là gã này không hề nghi ngờ gì hết.

Cô mỉm cười với gã, vờ như thích thú với chuyện đó rồi hôn trả.

Trong khi đó, tại San Francisco…

Đồng hồ ở sân bay điểm mười hai giờ trưa. Jonathan ôm hôn con trai rồi đặt cậu bé xuống đất. Tay cầm vé máy bay, anh nhìn thẳng vào mắt Marcus.

- Được rồi, tớ giao Charly cho cậu trông nom trong hai ngày. Alessandra vẫn ở lại thành phố suốt kỳ nghỉ này, cô bé có thể sẽ tới giúp cậu một tay. Riêng nhà hàng thì tớ đã hủy tất tật số bàn đặt trước từ giờ cho tới cuối tuần.

- Cậu chắc là muốn bay chuyến này chứ?

- Chắc chắn.

- Tớ không thể hiểu nổi cậu định làm cái quái gì ở Luân Đôn đây.

- Thực ra là tớ tới Manchester. Tớ cần gặp một người và xác minh lại vài ba chi tiết…

- Và chuyện đó không thể để sau được sao?

- Không.

- Cậu không muốn giải thích cho tớ hiểu chứ gì?

Jonathan vẫn trả lời nước đôi:

- Tớ có một món nợ phải trả, những bóng ma phải xua đi, một vài vùng tối cần soi sáng…

- Chuyện này có liên quan đến người phụ nữ đó đúng không, cái cô Madeline Greene ấy?

- Khi nào hiểu rõ hơn tớ sẽ kể tất tật cho cậu. Trong lúc chờ đợi cậu nhớ trông nom Charly đấy.

- Dĩ nhiên rồi.

- Đối với cậu, thế có nghĩa là không một giọt rượu nào, không dẫn gái về nhà, không súng ống, không ma túy, cần hay ke hay keo đá hay…

- Tớ tin là mình hiểu cả rồi.

- Còn với thằng bé, thế có nghĩa là đánh răng sáng, trưa và tối, không xem phim ảnh hay hoạt hình bạo lực, không xem truyền hình thực tế, không ăn đồ ngọt năm phút một lần, ít nhất là năm suất rau củ quả mỗi ngày, tám giờ tối là phải mặc pyjama để lên giường đi ngủ.

- Rõ rồi.

- Mọi thứ sáng sủa rồi chứ?

- Sáng như nước cống ấy, Marcus đáp làm Charly phì cười.

Jonathan ôm hai chú cháu lần cuối trước khi vào phòng chờ.

Chuyến bay của British Airways tới Luân Đôn cất cánh từ San Francisco lúc khoảng một giờ chiều. Nhìn qua cửa kính máy bay, Jonathan cảm thấy hơi áy náy.

Bỏ mặc con trai ngay giữa kỳ nghỉ Giáng sinh trong khi anh đã hiếm có cơ hội gặp con đến thế liệu có phải một ý hay? Dĩ nhiên là không rồi. Tuy thế, anh vẫn cố gắng xua tan nghi ngại. Giờ thì anh không thể quay lại nữa rồi. Anh phải hiểu, anh phải tìm hiểu rõ ngọn ngành điều bí ẩn này, vượt qua những ký ức và những thứ lừa mị. Sau Madeline, đến lượt anh đối diện với bóng ma của Alice Dixon.

Paris

George mời Madeline bước vào buồng thang máy nhỏ xíu trước. Hắn đóng cửa thang máy, ấn nút lên tầng sáu rồi lùa lưỡi mình vào miệng cô gái. Một tay hắn lần mò trên ngực cô, tay kia tìm cách tốc váy cô.

Madeline cảm thấy họng mình nghẹn lại nhưng vẫn cố kìm nén cảm giác ghê tởm. Cô đang làm nhiệm vụ.

Đang LÀM NHIỆM VỤ.

Căn hộ hai tầng của George chiếm hai tầng trên cùng của tòa nhà. Được bố trí như một căn gác nhỏ, đó là một căn hộ hiện đại được bài trí theo phong cách tối giản điểm xuyết nét công nghiệp. Hai tầng nhà được nối với nhau bằng một cầu thang thép trường phái vị lai.

George cởi áo khoác cho vị khách nữ rồi gạt nhẹ một cầu dao bằng thủy tinh làm tiếng nhạc thình lình cất lên:

- Em thích không? Đây là Progressive Trance được một tay người Đan Mạch mix: Carl Karl, ông vua của sân khấu Berlin. Đối với anh thì đây chính là Mozart mới.

Còn mi, mi là đồ ngu như bò, Madeline đinh ninh như thế rồi tặng cho hắn nụ cười đáng yêu nhất của mình.

Lúc này khi họ chỉ còn lại hai người với nhau, cô cảm thấy không thoải mái chút nào. Tim cô nện thình thịch trong lồng ngực. Cô hơi sợ khi nghĩ đến điều sắp xảy ra. Một phần con người cô muốn được ở nơi khác, với Raphaël, trong căn hộ tiện nghi êm ái của anh. Nhưng một mặt nhỏ khác trong tính cách của cô, một thực thể nội tại khác, cảm thấy phấn khích không yên khi đối diện với hiểm nguy.

- Em pha cho anh một ly Pink Pussy Cat nhé? Cô đề nghị rồi vòng ra sau quầy bar.

Vừa nghe thấy từ pussy, George bật ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn. Hắn đứng đằng sau cô nhân tình mới, đặt hai bàn tay lên hông cô trước khi lần lên tận ngực.

- Chờ đã cưng, em đánh đổ hết bây giờ! Cô nói rồi nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.

Cô lấy ra hai chiếc cốc vại, lấy đầy đá viên vào đó.

- Anh có quà cho em đây! Hắn nói rồi lấy từ túi áo ra hai viên thuốc nhỏ màu hồng in hình ngôi sao.

Ma túy tổng hợp…

Cô cầm lấy một viên rồi nháy mắt đồng lõa với hắn.

- Anh nên tắt đèn đi đã, cô đề nghị như vậy rồi làm điệu vờ như nuốt viên amphetamin.

Gã ngu si này sẽ làm kế hoạch của mình hỏng bét mất.

Cô vội rót hai chai vodka vào ly cocktail, thêm nước ép bưởi và một chút xíu xi rô lựu. Cô tranh thủ một khoảnh khắc George không để ý để thêm vào ly của hắn một lượng Rohypnol vừa đủ, loại thuốc ngủ mạnh thường được những tên tội phạm hiếp dâm sử dụng.

- Cạn ly nhé! Cô nói rồi đưa cho hắn ly Pink Pussy Cat.

Tạ ơn Chúa lòng lành, George không đợi nài thêm đã nốc cạn ly cocktail, nhưng vừa đặt ly xuống hắn đã xô Madeline ngã ra chiếc ghế dài bọc vải đen phủ đống gối dựa nhỏ họa tiết da ngựa vằn.

Hai tay George túm chặt đầu cô gái để hướng miệng cô về phía miệng hắn cho một nụ hôn gợi tình, dĩ nhiên chỉ là theo hình dung của hắn. Hắn lùa lưỡi vào miệng cô, tốc váy cô lên tới tận quần lót rồi cởi cúc phần thân trên của váy, ve vuốt ngực cô, mút rồi day nhẹ núm vú.

Madeline cảm thấy lồng ngực thắt lại. Cô thấy khó thở. Cơ thể George đang đè nghiến lên cô nặng như cùm, sỗ sàng, tỏa ra hơi nóng và một thứ mùi khó chịu. Nước bọt của hắn nóng hổi mằn mặn khiến cô buồn nôn và nghẹt thở. Bị kích thích, George chế ngự cô, cắn vào cổ cô, mơ mình đang là sư tử sắp xé xác linh dương. Cô thấy ngột ngạt nhưng vẫn thuận theo hắn. Không ai bắt cô đến đây. Không ai buộc cô phải ở lại. Cô có thể dừng trò chơi này lại chỉ bằng một lời đơn giản hoặc một tiếng kêu, nhưng cô không làm thế.

Để chịu đựng, cô tập trung vào khung cảnh xung quanh, tập trung vào âm thanh phát ra khi một chiếc giày của cô rơi xuống sàn, chăm chú nhìn trần nhà đang được rọi sáng bởi đèn pha ô tô ngược xuôi dưới phố.

Khuôn mặt của gã chủ nhà hàng đang áp sát mặt cô. Gã đàn ông buông ngực cô ra để bắt đầu nhay tai cô.

- Em thích không? Hắn khẽ hỏi cô.

Cô vờ hài lòng với một tiếng rên, cảm thấy hắn đang cương cứng ngay bên hông cô. Bằng một cử chỉ độc đoán, George cầm lấy tay cô đặt vào đúng chỗ đó. Madeline nhắm mắt và cảm thấy như có vị máu trong miệng.

Tìm. Biết. Hiểu.

Điều tra.

Đó là thứ thuốc phiện của cô kể từ khi bước chân vào nghề cảnh sát. Cô đã từng là cảnh sát, cô sẽ mãi là cảnh sát. Đó là bản chất thực sự của cô. Một thứ đã bén rễ trong Madeline sau khi nhiễm sang cô như một chứng bệnh.

Những ngón tay của George lúc này đang lần xuống bụng cô, sờ nắn đùi cô, thăm dò vùng kín của cô.

Madeline quay đầu về phía chiếc gương lớn treo trong phòng khách và thấy hai mắt cô đang sáng lấp lánh trong đêm. Ham muốn cám dỗ, lằn ranh mơ hồ của sự dữ dội, tính tất yếu phải vượt qua các giới hạn: bản chất thực mà cô gắng kìm nén hai năm qua đã trở lại như một chiếc boomerang. Những ký ức và cảm giác cũ lại sống dậy. Thói nghiện nguy hiểm; cảm giác phụ thuộc mà nghề này có thể gây ra. Khi cô phải giải quyết một tội ác đẫm máu thì ít thứ có thể đọ độ hưng phấn với công việc cô làm. Kể cả những kỳ nghỉ, kể cả những lần đi chơi với đám bạn gái, kể cả tình dục. Cuộc điều tra ám ảnh cô, điều bí ẩn giày vò cô. Ngày trước, khi phải giải quyết những vụ quan trọng, cô “sống” ở đồn cảnh sát, ngủ trong ô tô dưới bãi đỗ hay thậm chí là trong những buồng tạm giam. Tối nay thì khác. Rốt cuộc là nhìn bề ngoài thì có vẻ khác. Dĩ nhiên, bởi làm gì có vụ giết hại nào, thế nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô nên theo sát. Francesca đã trở thành nỗi ám ảnh đối với cô: điều gì có thể đẩy người phụ nữ này đến chỗ chủ ý phá hoại tình cảm vợ chồng và khiến gia đình yên ấm của mình ly tán? Một cách xử sự như thế nhất định phải che giấu điều gì đó hết sức nghiêm trọng…

Thêm một lúc nữa, những ngón tay của George nấn ná ở chỗ hõm của cơ thể cô, luồn xuống bên dưới lớp vải mềm của chiếc quần lót cô đang mặc trước khi dần mất đi sự linh hoạt. Khi cảm thấy cơ thể “người tình” thình lình đổ ập xuống mình, Madeline lách ra rồi rời khỏi trường kỷ như một thợ lặn vội vã ngoi lên mặt nước. LaTulip nằm sõng soài trên sofa, bị liều thuốc ngủ hạ gục. Madeline kiểm tra để biết chắc gã vẫn còn thở. Cô chỉ hy vọng sự tương tác giữa thuốc ngủ với ecstasy không gây hậu quả quá tai hại.

23 giờ

Không lãng phí thời gian. Bắt tay vào việc thôi. Ngay bây giờ.

Madeline tiến hành công việc theo đúng trình tự. Căn hộ này chứa đựng một bí mật, cô dám chắc thế. Đầu tiên, cô tắt thứ nhạc inh tai khiến cô sởn da gà, bật hết đèn lên rồi bắt đầu lục soát.

Căn hộ hai tầng rộng, nhưng tương đối trống trải. Hay đúng hơn là mọi thứ đều được đặt đúng chỗ của nó. George là người khá tỉ mỉ và chắc chắn có thuê người dọn dẹp nhà cửa. Hắn có một tủ quần áo khổng lồ đủ sức mê hoặc bất cứ người phụ nữ nào. Trong tủ sách và dãy tủ tường, mọi thứ đều được sắp xếp cẩn thận: dụng cụ thể thao, dàn máy hi-fi đời mới nhất, hàng trăm đĩa DVD, một vài quyển sách đẹp… Madeline lật tung các loại quần áo, mở tất cả những gì có thể, xem xét mọi xó xỉnh. Loại “kỹ năng” này không mất đi. Cô không thực sự biết mình đang tìm cái gì, nhưng cô biết có thứ gì đó để tìm. Có lẽ trong đống giầy tờ bề bộn mà LaTulip cất ở các cặp tài liệu nhiều ngăn và các file hồ sơ liên hoàn chăng?

Cô kiểm tra để chắc rằng George vẫn bất tỉnh, rút khẩu Glock ra phòng trường hợp hắn bất đồ tỉnh lại rồi vào phòng làm việc của hắn để lục tìm tài liệu: tờ kê tài khoản ngân hàng, giấy báo thuế, hóa đơn tiền điện, chứng thư định giá động sản và bất động sản. Cô mất hơn một giờ đồng hồ cho cuộc “khám xét” này mà vẫn không tìm ra được điều gì mới mẻ. Gã chủ nhà hàng có những khoản thu lớn với tư cách quản lý nhà hàng, nhưng thu nhập chủ yếu đến từ chức quản lý Quỹ DeLillo.

Madeline tức điên vì thất bại.

Thời gian trôi nhanh.

Chỉ còn lại chiếc laptop vỏ nhôm đặt trên mặt bàn thấp trong phòng khách. Nữ điều tra viên thận trọng mở máy. Khi còn là cảnh sát, cô có thể giao cho một ban chuyên trách phân tích nội dung ổ cứng còn kiến thức về lĩnh vực tin học của bản thân cô thì lại hạn chế. Thật tình cờ, chiếc laptop cũng đã được bật sẵn, miễn cho cô khoản dò mật khẩu để mở máy. Cô bằng lòng với vài ba thao tác cơ bản, kiểm tra các file dữ liệu hiển thị trên màn hình chính, tra cứu danh mục ảnh – toàn những hình ảnh chụp được khi lặn dưới biển -, xem kỹ lịch sử truy cập website. Cô xem lướt các thư điện tử lưu trong hộp thư đến nhưng vẫn không thấy có gì đáng chú ý.

Điều tra là kiên trì với công việc tìm kiếm.

Không nản lòng, cô lục tìm trong phần mềm nhắn tin. Tài khoản của George được định dạng bằng giao thức IMAP. Madeline cũng làm tương tự với địa chỉ mail cá nhân, thao tác này cho phép cô cùng lúc check mail trên cả điện thoại lẫn máy tính cá nhân. Không cần phải là một chuyên gia tin học cũng biết rằng, trong trường hợp này, toàn bộ thư từ đều được lưu lại trên server, thậm chí cả những thư mà người sử dụng nghĩ là mình đã xóa bỏ.

Thế nên Madeline dành thời gian đảo qua kho lưu trữ của tài khoản. Có đến hàng nghìn mail được gửi tới hoặc gửi đi từ nhiều năm qua. Cô nhập nhiều từ khóa khác nhau cho đến khi tách được bức thư mình đang tìm. Bằng chứng cho thấy cô đang đi đúng hướng:

Trong tình thế không lấy gì làm thoải mái, George vã từng giọt mồ hôi lớn. Để giục hắn mở miệng, Madeline tăng sức ép, gí họng súng vào trán gã chủ nhà hàng.

- Tôi phải chịu ơn Jonathan mọi thứ, hắn nói. Anh ấy đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối và nâng đỡ tôi những bước đầu tiên. Anh ấy trẻ trung và tràn trề năng lượng. Thời đó, anh ấy đúng là một mẫu người có một không hai: rộng lượng, có khả năng khiến ta quay lưng với những gì xấu xa và bộc lộ những gì tốt đẹp nhất trong con người mình…

- Và để cảm ơn ân nhân của mình, anh đã cuỗm luôn vợ anh ta?

- Không hề có chuyện đó! Hắn chối phăng, trống ngực nện thình thịch. Làm gì có chuyện Francesca ngã lòng trước một kẻ như tôi! Cô ấy yêu chồng mình đến phát cuồng ấy chứ!

Nghiêng đầu sang một bên, George chùi bớt mồ hôi đang giàn giụa trên mặt.

- Đó một cặp đôi kỳ lạ và mê nhau như điếu đổ, hắn tiếp. Người này hết lòng ngưỡng mộ người kia. Người này luôn muốn làm người kia kinh ngạc. Họ tự phân chia nhiệm vụ, anh ấy thì lo đứng bếp và xuất hiện trên các trường quay, cô ấy thì ở hậu trường, phụ trách việc mở rộng tập đoàn. Francesca tôn thờ chồng mình, cô ấy muốn nghệ thuật ẩm thực của Jonathan được cả thế giới biết đến, có điều…

- … có điều gì?

- Vì nôn nóng muốn bành trướng thật nhanh nên cô ấy đã mắc sai lầm trong những quyết định mang tính chiến lược, hậu quả là tập đoàn đứng bên bờ vực phá sản.

Đến lúc này, răng George va vào nhau côm cốp. Hai quầng thâm hằn sâu dưới mắt hắn như một vết nhọ nồi. Hỗn hợp ecstasy và thuốc ngủ chắc chắn không được khuyên dùng.

- Vậy những bức ảnh chụp anh và Francesca trên báo chí chỉ là đồ giả?

- Dĩ nhiên rồi! Một hôm, cách đây hai năm, cô ấy gọi cho tôi từ Bahamas. Đúng dịp lễ Giáng sinh. Tôi đang ở Maldives cùng một người bạn để lặn biển. Cô ấy vô cùng hốt hoảng đề nghị tôi đến Nassau gặp cô ấy trước ba giờ chiều hôm sau. Cô ấy bảo tôi là có việc rất gấp. Tôi đã tìm hỏi để có thêm thông tin, nhưng cô ấy cam đoạn là tôi biết càng ít thì càng có lợi.

- Điều gì khiến anh nhận lời?

- Francesca là bà chủ của tôi và không thể nói rằng cô ấy thực sự cho tôi một lựa chọn khác được. Tôi còn nhớ đó là một mớ hỗn độn kinh hoàng: máy bay chật ních; tôi phải quá cảnh ở Luân Đôn mới kịp giờ. Tôi cứ nghĩ một khi đã đến nơi mình sẽ có nhiều thông tin hơn nhưng không hề. Cô ấy chỉ dàn cảnh mấy bức hình ngu ngốc ấy với một tay paparazzi người địa phương rồi chúng tôi quay về trên cùng một chuyến bay.

- Rồi sao?

- Khi về đến nơi, Jonathan chờ sẵn chúng tôi ở sân bay. Tôi không biết ai đã báo trước cho anh ấy nhưng mọi chuyện đã xảy ra rất tệ. Anh ấy thụi vào mặt tôi rồi cãi lộn với vợ trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Ngày hôm sau, họ thông báo chuyện ly hôn rồi nhượng lại tập đoàn.

- Anh chưa bao giờ kể sự thật này cho bạn mình ư?

- Chưa. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến chuyện đó. Tôi thấy hối hận, tôi biết anh ấy đau khổ và sống leo lắt chẳng có mục đích gì ở San Francisco. Tôi đã bàn chuyện này với Francesca và mỗi lần như thế cô ấy lại ra sức can ngăn tôi, nhất là vì…

- … nhất là vì quỹ của cô ta đã trả anh bộn tiền để giữ mồm giữ miệng.

- Nghe này, tôi chưa bao giờ tự nhận mình là thằng tử tế nhé, George chống chế. Chỉ có Jonathan mới tin điều đó thôi.

- Còn Francesca?

- Cô ấy vẫn sống ở New York cùng con trai. Từ khi cha Francesca mất, cô ấy nắm quyền điều hành quỹ.

- Cô ta có tình nhân không?

- Tôi không rõ. Thi thoảng cô ấy đi cùng ai đó trong các buổi tiệc từ thiện hoặc các dịp công chiếu, nhưng như thế không có nghĩa là cô ấy hẹn hò với mấy gã đó. Được rồi, cô cởi trói cho tôi đi chứ, mẹ kiếp!

- Làm ơn thấp giọng xuống. Cô ta định ám chỉ gì khi viết trong thư: “Tôi tin là anh đã hiểu khi đọc những gì người ta viết trên báo…”?

- Tôi chịu không thể hiểu nổi!

Madeline trở nên thận trọng. Về điểm này, hoàn toàn có lý do để đoán chắc rằng George đang nói dối. Khi đã hoàn hồn, hắn thậm chí còn giở giọng đe dọa:

- Cô nên biết rằng ngay khi cô thả tôi ra, tôi sẽ chạy tới đồn cảnh sát gần nhất và…

- Tôi không nghĩ thế đâu, không đâu.

- Tại sao nào?

- Bởi vì cảnh sát chính là tôi chứ ai, đồ đần!

Cô phải bình tĩnh lại. Cô đang ở vào một tình huống ngặt nghèo. Bước tiếp theo là gì đây? Nhét nòng khẩu Glock vào miệng hắn ư? Giội nước vào mũi cho hắn nghẹt thở ư? Hay chặt của hắn một đốt ngón tay?

Một gã như Danny sẽ buộc George phải mở miệng trong khoảng thời gian chưa đầy năm phút. Nhưng cô không chắc chính bản thân Danny lại mong cô vượt qua ranh giới.

Cô cầm một con dao làm bếp, cắt đứt sợi dây trói đầu tiên, trả tự do cho tay phải của tù nhân George.

- Anh sẽ tự mình xử lý phần việc còn lại, cô nói rồi rời khỏi căn hộ.

Bình luận





Chi tiết truyện