An Nhạc giật mình, làm sao hắn biết? Vì sợ hắn lại dùng thủ đoạn đặc biệt
gì đó tra ra nên lúc đăng ký tài khoản này cô không có dùng thân phận
thật chứng nhận, mà là dùng thông tin của chị họ, cho nên, sao lại biết
được?
[Mật ngữ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ai là An Nhạc, ngươi tìm nhầm người rồi.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: A, chắc là nhầm rồi, xin lỗi đã quấy rầy.
Chắc là nhầm rồi? Xin lỗi? Quấy rầy?
Hắn có ý gì vậy?
An Nhạc rõ ràng đã hạ quyết tâm không để ý đến chuyện của hắn, nhưng khi
nhìn thấy hắn như vậy lại không nhịn được tò mò, hắn đang muốn làm gì?
Thăm dò cô? Hay là muốn như thế nào? An Nhạc không biết được chuyện này
nên trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
[Mật ngữ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương:……….
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Có phải cảm thấy ta rất kỳ lạ, không có biện
pháp, ta chỉ có thể như vậy để tìm lại lão bà đang chạy trốn kia.
[Mật ngữ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Lão bà chạy trốn?
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Ừ, chẳng hiểu làm sao cô ấy quăng một câu,
sau đó rời khỏi trò chơi rồi, nhưng ta đoán cô ấy nhất định sẽ tạo một
tài khoản mới, vì vậy đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, hy vọng có thể đợi
được người nào đó xuất hiện.
Những lời này khiến cho An Nhạc cảm thấy áp lực, hắn làm sao lại biến thành thể loại si tình như thế này? Còn ôm cây đợi thỏ?
[Mật ngữ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Chỉ là trò chơi thôi, ngươi đâu cần quá
mức nghiêm túc, nếu như cô ấy đã không muốn login tài khoản kia nữa mà
tạo một cái mới tức là không muốn gặp mặt, như vậy mà ngươi vẫn chưa rõ
sao?
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Không rõ, phải biết rằng giá
trị tình duyên rất khó xoát, cũng sắp lấy được chiếc nhẫn Tam Sinh Tam
Thế rồi, vậy mà cô ấy không login nữa, đấy không phải muốn ta khó xử
sao? Không nói tình nghĩa vợ chồng gì đó trong trò chơi, dù sao cũng
cùng nhau chơi nửa năm rồi, đúng là khiến người ta thất vọng.
Thì ra là vì….. cái này sao?
Khóe miệng An Nhạc co giật, nói như vậy hình như cô có chút không được phúc
hậu! Nhưng mà Công Tử là người như vậy sao? Hắn sẽ cùng một người xa lạ
nói nhiều như thế? An Nhạc lần này thật sự không dám tin tưởng, cũng vô
cùng ngờ vực.
Cùng hắn ở trong game nửa năm, mặc dù An Nhạc không dám nói là quá hiểu rõ, nhưng chỉ nhìn ngoài mặt, hắn tuyệt đối sẽ
không cùng người xa lạ nói những chuyện riêng tư như thế này. Trước kia, An Nhạc đem hắn cùng học trưởng gộp chung một chỗ có thể còn có cảm
giác bị lọt vào sương mù, nhưng khi đem hai người họ tách ra, hình tượng của hắn vô cùng độc lập, có chút lạnh nhạt nhưng không phải cái kiểu
lạnh nhạt hoàn toàn không muốn đến gần người khác, hay nói mấy lời ác
độc, còn rất phúc hắc.
Hiện tại nhớ tới, An Nhạc càng cảm thấy mình rất ngu ngốc, làm sao có thể xem hắn với học trưởng là một người?
Nhưng, tất cả chỉ là ngoài mặt, vì vậy, chân thật là cái gì An Nhạc cũng không rõ ràng.
Bởi vì có rất nhiều ví dụ cho thấy internet với thực tế hoàn toàn trái
ngược nhau, có thể bình thường là một người lôi thôi lếch thếch, lười
biếng, trong trò chơi lại là đại thần nổi tiếng, tình huống như thế là
hoàn toàn có thể, trong thực tế không tìm được cảm giác tồn tại liền
chạy vào trầm mê trong trò chơi.
[Mật ngữ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta cũng không biết.
An Nhạc nói xong liền cưỡi còn lừa lông ngắn chạy đi, cô cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ngây ngốc ở đây thì sẽ sai lầm mất!
Cố Tử Mặc nhìn bóng lưng An Nhạc đi xa, lắc đầu cười cười, đúng là cô bé
không thành thật, vốn định vạch trần cô, nhưng nếu cứ như vậy thì không
thú vị, hắn không phải rất thích một chạy một đuổi trong trò chơi, ngược lại hắn thích chơi trốn tìm hơn.
………..
Ngày hôm sau, An Nhạc mở acc cấp 13 ra làm nhiệm vụ phụ, kết quả sau khi làm xong, cô thở dài một tiếng.
Nhiệm vụ này có tên là ‘Mạc đạo nhân trường cửu’, nói về một câu chuyện xưa có chút tầm thường.
Chuyện xưa bắt đầu, một thư sinh gọi là Mạc công tử ở trong tửu lâu vô tình
gặp được cô nương hát rong tên Tần Hồng Ngọc, qua lại một thời gian dài, hai người liền nảy sinh tình cảm. Mạc công tử muốn lấy tiền chuộc thân
cho Tần Hồng Ngọc, nhưng nhất thời lại không có nhiều tiền như vậy, hắn
nói với Tần Hồng Ngọc, hy vọng chờ hắn nửa năm để hắn về kinh lấy tiền,
lúc gần đi còn tặng một ngọc bội làm tín vật.
Khi lấy tiền trở
về, trên đường Mạc công tử gặp phải yêu tinh nên trì hoãn mất mấy ngày,
về đến thì phát hiện Tần Hồng Ngọc đã mất tích, tìm khắp nơi đều không
thấy, vì vậy ủy thác người chơi hỗ trợ tìm kiếm Tần Hồng Ngọc.
An Nhạc lần theo manh mối tìm kiếm, rốt cuộc ở một miệng giếng cạn tìm
được Tần Hồng Ngọc, nhưng lúc này Tần Hồng Ngọc đã trở thành một du hồn, dường như đã mất đi lý trí, sau khi An Nhạc cùng cô ta chiến đấu, cô ta mới hồi phục thần trí, tiến hành nói chuyện với nhau.
Thì ra Tần cô nương này đã mất mạng, chỉ là trần duyên chưa dứt, hồn phách không
muốn rời đi, nhớ thương Mạc công tử, khi biết được An Nhạc là người Mạc
công tử phái tới tìm kiếm, Tần Hồng Ngọc hạnh phúc nở nụ cười, lẩm bẩm
nói “Hắn rốt cuộc đã tới, ta biết hắn sẽ không nuốt lời.”
Dứt
lời, nụ cười trên mặt Tần Hồng Ngọc dần dần biến mất, hồi lâu yếu ớt nói “Ta bây giờ làm sao có thể ở bên cạnh hắn!”, sau khi khóc một lúc, cuối cùng lưu lại một câu “Kiếp này không thể ở bên cạnh người, kiếp sau
nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người.” rồi giao một cái ngọc bội cho An Nhạc, đó chính là tín vật Mạc công tử tặng.
Chuyện xưa kết thúc, nhiệm vụ đặt ra lựa chọn làm khó người chơi, vì vậy An Nhạc dựa theo
gợi ý đi gặp ông chủ Bách Thảo Đường lấy một vò Túy Sinh Mộng Tử, nếu đã gọi là Túy Sinh Mộng Tử thì tác dụng cũng giống như nước vong tình.
Mạc công tử nhìn thấy ngọc bội đương nhiên kích động, vội vàng hỏi chuyện
của Tần Hồng Ngọc. An Nhạc nói cho hắn biết Tần Hồng Ngọc đưa rượu cho
hắn, đừng nói là rượu, có là độc dược Mạc công tử cũng nguyện ý uống!
Chỉ có điều, hắn không biết là theo từng ly rượu đi vào, chuyện cũ trước kia đều hoàn toàn quên hết.
Lúc An Nhạc rời đi, Mạc công tử ở
chỗ này ôm đầu lẩm bẩm “Đầu của ta, đầu của ta sao lại đau như vậy? Ta
đang ở đâu? Tại sao trong lòng lại cảm thấy rất bi thương, giống như có
gì đó đang bị lấy đi.”
Từ xưa đều là vì một chữ tình, làm cho người ta vô cùng đau khổ.
An Nhạc thở ra một hơi, sửa sang lại tâm tình đi nhận nhiệm vụ giết quái,
lúc cô đang đánh đám hoa cúc tinh, trên màn hình nhảy ra một lời mời tổ
đội, là một hỏa pháp sư gọi ‘Cùng nhau chơi trốn tìm’ gửi tới.
Bình luận
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1