Mỹ nhân lặng ngồi, muốn nói lại thôi, giấc xuân vừa tỉnh, áo dợm vai gầy….
Sở Tịch vẻ mặt hầm hầm chậm rãi ngồi dậy: “Kim Thạch anh muốn làm phản thật rồi.”
Kim Thạch dè dặt mon men trốn đằng sau cửa, nhưng ván cửa thực sự không đủ dày, trốn tới trốn lui vẫn có thể thấy một đôi tròng mắt đảo như rang lạc, đúng lúc đối diện chiếc giường nhỏ bài trí hoa lệ trong phòng đọc sách của Sở đại công tử.
Có trời chứng giám, tôi không hề cố ý muốn thấy cậu rời giường mà. Tuy rằng tôi hay lén gọi cậu là tiểu mỹ nhân, tuy là tôi thực sự có hơi háo sắc, tuy rằng tôi thực sự không giỏi kiềm chế cho lắm…. Nhưng mà tôi nào có gan âm mưu XXOO kim chủ hàng tháng phát tiền lương cho tôi!
Kim Thạch cắn tay áo, ngậm ngùi rưng rưng nhìn Sở Tịch xuống giường, không buồn che đậy mặc áo phông quần bò, sau đó lười biếng duỗi dài thắt lưng: “….Mùa xuân buồn ngủ quá là buồn ngủ!”
Kim Thạch lầm bầm: “Cậu chủ lại phát xuân rồi.”
“Biến,” Sở Tịch đáp, “Tôi phát xuân sẽ tự đi tìm Trịnh Bình đè xuống, mắc mớ gì tới anh? Mà đấy, đã ăn tươi Lưu Triệt bé bỏng chưa?”
Nếu có thể nhìn được, sau đầu Lưu Triệt sớm đã ngay ngắn một hàng hắc tuyến: “Chưa.”
“Ý? Sao lại chưa? Tôi tạo bao nhiêu điều kiện tốt cho các người, truy sát, chạy trốn, cảm động, kích thích, bảo vệ vô điều kiện, đêm ngủ chung phòng, vô số cặp mắt trong bóng đêm theo dõi hai người, mong chờ hình ảnh hương diễm tình sắc nhất của hai người….”
Sở Tịch đột ngột nghĩ ra gì đó, trên mặt dần dần hiện lên loại biểu cảm tự nhận thức mình sắp bị Trịnh Bình nhốt lại một tuần không cho xuống giường rồi.
“Kim Thạch, anh không phải…. không phải chỗ đó có vấn đề chứ?”
Kim Thạch ôm lấy đũng quần chạy như bay về phía sau, Sở Tịch vẻ mặt nghiêm túc từng bước áp sát, một tiến một lui, đến khi áp tới góc cửa, Kim Thạch hét thảm một tiếng ngồi thụp xuống: “Không có! Ông đây là đàn ông đích thực!”
Sở Tịch ngồi xổm xuống, điệu bộ ưu nhã búng búng tiểu jj(1) của gã: “……Thế tại sao ăn không nổi Lưu Triệt bé bỏng?”
(1) Tiểu jj: Chim =))))
“Sao tôi lại phải ăn Lưu Triệt?” Kim Thạch khói bốc quanh đầu.
Từ khi gã theo cậu chủ này đến nay, gã chưa bao giờ làm những việc bình thường: Thỉnh thoảng kêu gã đi gửi sách tặng hoa, có lúc kêu gã đi nhà tình nhân ở đại lục rước cậu chủ về; đôi khi là ngồi xổm bên ngoài làm culi lúc cậu chủ cùng người ta lên giường; lúc này đây lại phải kì quái phụng chỉ lên giường, ăn một đại thiếu gia ngu si đần độn…..
Được rồi, coi như đại thiếu gia họ Lưu đần độn kia thực ra cũng có chút ngốc, có chút kích động, có chút chân thành nhiệt tình, đương nhiên cũng có chút đáng yêu….
Nhưng mà ông đây, là một sát thủ! Là một sát thủ phong cách đẹp trai cool ngầu được người người hâm mộ!
Ông đây không phải vịt, không phải vịt(2)! Nào ngờ Sở Tịch hoàn toàn lờ đi ánh mắt ai oán của Kim Thạch. Sở đại công tử cao quý vô hạn đứng lên, nhẹ nhàng liếc Kim Thạch một cái, lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn Lưu Triệt, vậy anh tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị cho hắn ăn đi.”
(2) Con vịt trong tiếng Trung và Hán Việt đều cùng âm với chữ “áp”, ý là đè ép, bị “thượng”.
Kim Thạch rú lên một tiếng, lông mao trên lưng dựng đứng: “Lưu Triệt? Hắn muốn ăn tôi?”
Sở Tịch nghiêm túc gật gật đầu.
“Sao lại thế được? Chẳng lẽ…. chẳng lẽ hắn là con thỏ(3)? Không phải hắn vẫn thích con gái đó sao? Lần trước chẳng phải hắn lén lút sờ mó bộ ngồi cao quý của Đổng Sa đó sao?”
(3) Ý nói Lưu Triệt là đồng tính. Con thỏ trong bài “Mộc Lan từ” chỉ người không rõ nam hay nữ.
“Lần trước là lần trước, lần này tình hình nguy hiểm đó.”
Kim Thạch cảm thấy mồ hôi lạnh của mình ào ào tuôn chảy: “….Nhưng mà,” gã còn không nhịn được muốn “nhưng mà” lần nữa, “Tôi với Lưu Triệt có thù oán gì, tự dưng hắn lại muốn ăn tôi? Tôi không giống cậu, không phải tiểu bạch kiểm, lại càng không phải tên èo uột…..”
Răng rắc một tiếng, có vật gì vỡ nát.
Giọng nói của Kim Thạch rành rọt tắc lại trong cổ họng, hít sâu thở đều, cứ như chỉ tốn mấy giây đồng hồ.
Sở Tịch chậm rãi quay người lại, cười tươi như hoa, bàn tay còn nắm chặt cái gì đó, hình như là miếng gỗ nát từ góc bàn.
“Trịnh Bình tên đó, lòng dạ hiểm độc, tính tình gian trá, vô cùng xảo quyệt. Lưu Triệt và hắn thông đồng hãm hại anh, đè anh xuống, ăn hiếp anh, tôi thấy anh tận tâm trung thành mới ra mặt bày mưu giúp anh, muốn cho anh đè lại Lưu Triệt, nào ngờ anh không những không cảm kích, còn….”
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, vừa khóc vừa cười, nhíu mày thổn thức, phong tình vạn chủng.
Nhưng mà Kim Thạch lĩnh hội không tới cái phong tình này, gã chỉ thấy là, Sở Tịch chau mày, Sở Tịch không vui, Sở Tịch sắp khóc rồi —— Tiên sư nhà nó! Tiểu mỹ nhân nước mắt lưng tròng nhìn ngươi như vậy, là đàn ông đều sẽ chết ngay tại chỗ đó!
Kim Thạch vùng dậy tới ôm Sở Tịch: “Người đẹp tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi liền đi đè Lưu Triệt bé bỏng ngay đây! Cậu chờ tôi, tôi về ngay!”
Sở Tịch kéo gã lại: “Êu, đừng có hấp tấp như vậy được không! Lỡ đâu Lưu Triệt chó cùng rứt giậu lộ ra mặt thật, hợp tác với Trịnh Bình áp đảo anh, anh không phải mạo hiểm rồi sao?”
“Vậy, vậy tôi làm sao giờ?”
Sở Tịch cười nhẹ, phong lưu không tả xiết, từ bi không nói nổi.
Y bước đến tủ sách kéo ngăn kéo, lấy ra một bình thuốc tiêm nhỏ, trịnh trọng đặt lên lòng bàn tay gã.
“Thuốc dãn cơ….” Sở Tịch cười đến vị tha vô hạn, “Tôi lấy cả bầu trời tư cách ra đảm bảo với anh, thứ này là một trong những tuyệt kĩ cuối cùng để tuyệt sát trên giường…..”
Kim Thạch cảm kích nâng niu trong tay: “Cảm ơn cậu Sở! Cảm ơn cảm ơn! Ui chao không có cậu là tôi xong rồi! Ngộ nhỡ tôi bị XXOO, ban sáng bị ăn ban đêm bị ăn phòng sách bị ăn phòng ngủ bị ăn ngày thường bị ăn ngày nghỉ bị ăn ngày lễ cũng bị ăn giống cậu, thà chết quách đi cho xong!”
Sở Tịch mặt đầy hắc tuyến nhìn theo Kim Thạch kích động biến mất ngoài cửa, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên vô hạn ấm ức: “……Bị ăn không bị ăn cái con khỉ, dù thế nào tôi cũng phải cho Trịnh Bình gậy ông đập lưng ông, hừ hừ hừ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn…..”
__
Kim Thạch thấp thỏm không yên bị áp giải về phòng, nhìn thấy Lưu Triệt, bỗng chốc cảm thấy mười vạn lỗ chân lông khắp toàn thân, không có cái nào dễ chịu.
Nào ngờ Lưu Triệt cũng vừa bị Trịnh Bình lén lút gọi đến điều giáo cho một trận mới về, vừa thấy Kim Thạch trong bụng rủa thầm: ….Tên này trông thì cũng được, không phải nói gã bình thường hay âm mưu quấy rối Đổng Sa hay sao, thế nào lại háo sắc đến đường cùng thế này, lại còn muốn ăn ta…. May mà ông đây có thuốc mê Trịnh Bình cho trong túi áo, lỡ có gì bất trắc…. ông đây… ông đây liền xuống tay đánh thuốc mê gã! Sau đó phản công, ăn sạch sành sanh luôn!
Hai người ôm tâm tư bỉ ổi không nói nên lời đối mắt nhìn nhau, cùng lúc nặn ra nụ cười làm bộ làm tịch.
Lưu Triệt bá vai bá cổ Kim Thạch đánh giá: “Anh bạn! Sở Tịch không quản anh nữa sao? Chúng ta giờ sao đây, còn chạy trốn được không?” (Tên này khỏe mạnh vạm vỡ, không có thuốc thì khó mà đè gã xuống được….)
“Không biết nữa, dù sao chúng ta vẫn phải chạy, thủ đoạn của Sở Tịch cậu biết rồi đấy, chẳng may y thay đổi ý định thì hai cái mạng chúng ta tiêu rồi….” (Đúng đúng đúng! Mau chạy thoát thân! Ăn Lưu Triệt cũng được, nhưng không thể ăn ở chỗ Sở Tịch! Ai biết tiểu mỹ nhân này có cài webcam, sau đó ngồi xem phim sống không?)
Lưu Triệt trong lòng đồng cảm gật đầu. Tuy quan hệ của hắn với Trịnh Bình tốt, nhưng cũng không thân đến mức cho Trịnh Bình xem xuân cung sống. Lưu Triệt bé bỏng vẫn là đứa trẻ trong trắng thuần khiết mà.
Kim Thạch tới bên cửa sổ liếc nhìn. Bọn họ đang ở tầng hai, bên ngoài là bãi cỏ, sau đó để đổi vận cho Sở Tịch mà trong sân chính Sở gia tận dùng làm bể bơi to bự; bãi cỏ này chẳng ai lui tới, vào một ngày đẹp trời Sở Tịch hưng trí đại phát muốn lâm hạnh Trịnh Bình trong bể bơi cuối cùng bị người ta lâm hạnh lại, chỗ này càng thêm phong tỏa nghiêm ngặt, không cho ai tùy ý bước vào.
Kim Thạch cảm động chùi nước mắt, Sở Tịch cậu vì tôi không bị XXOO, đúng là dụng tâm khổ cực quá mà, đến cả chỗ bắt giam cũng chu đáo như này.
“Tối nay chúng ta đi!” Kim Thạch quyết đoán nói, “Tối nay chúng ta trèo cửa sổ, cả đêm chạy trốn khỏi đây!”
__
Sân chính Sở gia về đêm đúng là cảnh đẹp hữu tình….
Hương hoa thoang thoảng, sóng nước dạt dào, trăng sáng huyền ảo, gió đêm trong vắt, chính là thời điểm tốt làm chuyện mờ ám.
Lưu Triệt giả bộ mình đã ngủ rồi, nhưng Kim Thạch nằm ngay bên cạnh, hắn chẳng tài nào ngủ nổi. Hai người họ nằm trên một chiếc giường, đây chẳng phải gọi là có gian tình? Nói cách khác là hắn với Kim Thạch đã ngủ cùng nhau?
Lưu Triệt nặng nề trở mình, từ trên cao nhìn xuống đường nét khuôn mặt chẳng lấy gì làm rõ ràng của Kim Thạch, sau đó từng chút từng chút, vươn tay lần mò trên mặt Kim Thạch.
Ắc, chẳng mềm mại ấm áo như con gái tẹo nào, cũng chẳng có ngũ quan xinh đẹp tinh tế như con gái….
Vì sao Trịnh Bình cứ ngày ngày dắt chó đến trước mặt Sở Tịch vẫy đuôi vầy?…. Mà cũng phải, Sở Tịch dáng vẻ rất đẹp mà, con gái còn không bằng, cũng dễ hiểu….
Lưu Triệt lắc lắc đầu, nếu chốc nữa ăn Kim Thạch mà lại nghĩ đến Sở Tịch thì không được, phải toàn tâm toàn ý với đối tượng sắp bị ăn mới phải.
Lưu Triệt vì thế toàn tâm toàn lần sờ xuống thân mình Kim Thạch, đến cổ, yết hầu, ngực…. Ặc, làm gì có ngực mềm mại đâu, Kim Thạch chẳng có điểm nào so được với gái?!
Lưu Triệt lắc lắc đầu tự phỉ nhổ mình, sau đó tiếp tục mò xuống…. Trên bụng có cơ bụng, có thể nhìn rõ, cứng rắn thật….. Lưu Triệt chưa từng nhìn thấy cơ bụng chân chính, hình như đúng thế, hắn cũng không thể vô duyên bắt vệ sĩ thoát y cho mình xem, cho nên hắn chẳng biết cơ bụng có thật sự là sáu múi không. Trước mắt vừa khéo chính là một đối tượng thực nghiệm đang nằm thẳng cẳng trước mắt, không đụng chân đụng tay chẳng phải đã uổng phí thời cơ?
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng sột sà sột soạt của áo quần, không thấy gương mặt nóng phừng phừng của Kim Thạch. Đừng sờ nữa! Đừng sờ nữa! Ông đây là sát thủ! Là sát thủ đẹp giai lạnh lùng đáng giá ngàn vàng! Không phải con vịt cho cậu trái ôm phải đùa sờ soạng trên dưới đâu a a a a a a——!
Đáng tiếc Lưu Triệt không biết thuật đọc suy nghĩ, cho nên mặc kệ Kim Thạch trong lòng vô vàn bi phẫn, hắn vẫn không nghe thấy. Huống chi hắn đã đặt hết tinh thần vào trò chơi kì thú mình vừa khám phá ra: Đếm cơ bụng Kim Thạch, rốt cuộc có phải sáu múi không ta?
Kim Thạch chỉ cảm thấy có một bàn tay chậm rãi vuốt ve bụng của mình, mơn trớn mà dây dưa, trong lòng buồn bực, đêm hôm khuya khoắt thế này, tối đến mức giơ tay không nhìn ra năm ngón, lại có một loại hứng thú bí mật không thể cho người khác biết.
Giống như tách biệt với ban ngày, ban đêm lại tràn đầy kích thích mới mẻ, ngươi vĩnh viễn không biết người trên thân thể mình một tích tắc sau sẽ dùng phương pháp vuốt ve ngọt ngào nào. Tâm tư ngươi kháng cự, nhưng kháng cự lại không phải cự tuyệt chân chính; thân thể ngươi đón lấy, nhưng đón lại mang thêm một chút trói buộc và e dè. Trong bóng tối ngươi không thấy ánh mắt đối phương, ngươi không biết người kia có vẻ mặt gì, duy nhất chỉ cảm thấy thân thể, thiêu đốt từ nhiệt độ cơ thể, tương hợp vui sướng, kích tình nở rộ, một cảm giác thân mật mà ngọt ngào, quả thực có thể khiến người ta bứt rứt và khao khát đến dục tiên dục tử…..
Tất cả đều diễn ra trong đêm tối thế này.
Huống chi ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi, hương hoa phảng phất, đêm xuân nồng đượm, khiến người ta không nhịn được muốn làm chút chuyện tương xứng.
Kim Thạch cảm thấy trong thân thể mình có một dục vọng nào đó đang dần dần bùng lên và bộc phát. Gã gần như không chịu nổi. Trong không khí tản mát mờ ám và dây dưa, thúc ép gã phải làm gì đó.
Đúng lúc này, thanh âm của Lưu Triệt truyền đến, mang theo chút kinh ngạc: “……Đúng là sáu múi rồi.”
Kim Thạch bỗng chốc đứng hình.
“Thì ra trong tiểu thuyết viết sáu múi cơ bụng đúng thật không hề bịa đặt.” Lưu Triệt nghiêm túc đưa ngón tay di từng chút một: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu….”
Kim Thạch lật chăn vùng dậy, mặt mày méo xẹo: “Lưu!!!!!! Triệt!!!!!!”
Lưu Triệt nhanh như chớp rụt tay về: “Không không không không không có gì!!!!!!”
“Cậu lại đây cho tôi!” Kim Thạch lửa giận phừng phừng nhào tới, “dám sàm sỡ ông đây, cậu chán sống rồi!”
Lưu Triệt xuống giường cong đuôi bỏ chạy, Kim Thạch co giò đuổi theo. Hai người trong phòng tối đuổi bắt mấy vòng như mèo vờn chuột, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi binh bang loảng xoảng truyền tới liên tiếp, sau đó Kim Thạch tóm được Lưu Triệt, gào to: “Cấm nhúc nhích!”
Lưu Triệt ngồi thụp xuống, liều mạng ôm đầu: “Không cho đánh vào đầu!”
Kim Thạch hung dữ tóm lấy hắn: “Ông đây không đánh cậu! Hôm nay không cưỡng gian cậu không được!”
Lưu Triệt sững sờ, tình hình không thể xem nhẹ, lập tức thấy gió rét thổi qua, toàn thân cứng ngắc. Qua hồi lâu hắn mới run rẩy bật ra một câu: “…….Trịnh Bình nói đúng…. Anh quả nhiên có ý đồ xấu xa với tôi….”
Kim Thạch mới đầu còn đang tức xì khói lên đỉnh đầu, chợt nghe câu này mới sững người: “Cái gì? Trịnh Bình nói tôi có mưu đồ bất chính với cậu?”
Lưu Triệt toàn thân run rẩy lẩy bẩy.
“…….Nhưng mà…….” Kim Thạch cau mày, “Chẳng lẽ không phải cậu và Trịnh Bình liên thủ bày mưu với tôi sao? Chẳng lẽ Sở Tịch nói không đúng?”
Bọn họ cùng lúc ngây ra, chỉ nghe gió lạnh rít gào, cuốn lên một trời đầy lá khô.
Bình luận
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1