chương 21/ 33

Hôm ấy Eleanor không tài nào tìm được cách để trốn về phòng ngủ cho tới khi đã tối muộn. Đến khi ấy các dây thần kinh của cô đã như những sợi dây đàn Violon, quá căng và không ngừng rung lên. Cô tắm, cho Willa về nghỉ, mặc váy ngủ và khoác áo ngủ.

Nhưng cô không hề được yên ổn. Cô thử nằm trên giường. Cô thử ngồi trước lò sưởi. Cô thử viết một bức thư cho bạn, và xé đi ba tờ giấy nháp khác nhau.

Cuối cùng cô nhớ ra có hai cái ghế bành ngoài ban công. Villiers sẽ không có ở đó, chờ xem liệu mình có bạn cùng ngắm sao hay không. Cả ngày hôm nay hiếm khi anh nhìn vào mắt cô, chỉ mỉm cười lạnh lùng và gửi cô lời chúc mừng. Tất nhiên, cô cũng đã hành động y như vậy.

Lisette đã lượn lờ khắp nhà để kể về cuộc hôn nhân của mình với Leopold yêu dấu. Có lẽ vào thời điểm này anh đang ở trong phòng của hôn thê cũng nên. Chúa biết rõ là Lisette sẽ không chặn cửa.

Cô đẩy cánh cửa cao ra và bước vào bóng đêm mịn như nhung. Hai chiếc ghế được đặt bên ban công của Villiers, nên cô đi thẳng tới trước cho tới khi va vào một chiếc ghế. Rồi cô vòng qua tay vịn và ngồi bịch xuống.

Chỉ có điều lại ngồi lên một đôi chân cơ bắp.

“Ối trời”, một giọng nam nói. “Trông em nhẹ như lông hồng, nhưng thật ra thì không phải như thế nhỉ”

“Tôi nên bật nhảy trên người ngài vì câu đó”, cô quát.

Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện khi cả hai người họ ngẫm nghĩ về những khả năng mà lời bình luận đó mang đến trong đầu.

“Đừng để tôi ngăn em lại”, cuối cùng anh nói.

Cô nhỏm dậy khi anh nói. “Tôi sẽ để ngài lại với cái vì sao vậy, đức ngài”

“Em…”

Eleanor chờ đợi, dù cô biết mình không nên.

“Em biến tôi thành một gã phóng đãng”, anh phát biểu.

Cô mỉm cười dù cô biết anh không thể nhìn thấy nét mặt của cô. “Tôi cảm thấy khá chắc chắn là mình không phải người phụ nữ đầu tiên thành công trong việc đó.”

“Kỳ cục là, tôi nghĩ em đúng là người đầu tiên”

“Được nói từ người cha của sáu đứa con.”

“À, tôi từng cảm thấy dục vọng. Và tôi đã nuông chiều dục vọng của mình. Nhưng chưa từng có người phụ nữ nào biến tôi thành một người khác. Nó thật quá vô lý”

Cô vẫn giữ giọng vui tươi. “Tôi cứ tưởng đàn ông tận hưởng sự phóng đãng”

Bằng một động tác mau lẹ, hung hăng, anh đứng lên trước mặt cô. “Tận hưởng chẳng có mấy liên quan tới cái cách tôi cảm nhận về em”, giọng anh trầm và u tối. “Tôi có thể… tôi có thể ăn em, uống em. Tôi muốn liếm em, mút em, sở hữu em.”

Trong một giây cô chìm đắm trong giọng nói hút hồn của anh, và rồi cô lắc người bừng tỉnh. “Ngài không thể sở hữu tôi, Leopold. Ngài sắp cưới Lisette.”

“Và em….”

“Sau cùng thì Gideon đã quay lại tìm tôi”

“Rất lãng mạn”, Villiers nói đều đều.

Cô loáng thoáng nghe có tiếng động từ phòng mình.

“Có người đang gõ cửa phòng em kìa”, Villiers nói. “Tôi nghĩ đó không phải là cô hầu của em đâu.”

Cô ngẩng lên nhìn anh trong ánh sáng lờ mờ, sự tuyệt vọng lấp đầy tim cô. “Leopold…”

“Em sẽ phải đi thôi”, anh nói, vẫn trấn tĩnh như thường. “Rõ ràng tôi không phải là người đàn ông duy nhất trở nên phóng đãng bởi sắc đẹp của em, Eleanor”

“Tôi không đẹp”, cô thì thào.

Anh nói gì đó nhưng cô không nghe được. Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Anh nói gì?”, cô hỏi.

Môi anh trượt xuống trán cô, mũi cô, và anh nói bên miệng cô. “Chỉ là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp”

Bình luận





Chi tiết truyện