chương 19/ 24

Khi cô bước vào phòng ăn sáng, bà Katheryn ngồi một mình bên bàn, vui vẻ mỉm cười:

- Hôm nay cô dậy sớm hơn hôm qua đấy, cô thấy trong người thế nào?

- Khoẻ hơn thưa bà - Lana mỉm cười đáp lại

- Cô uống nước cam hay nước bưởi? Thứ nào cũng có cô ạ - Katheryn đẩy ghế mây ra đứng dậy định đi về tủ đựng thức ăn

- Nước cam hay nước bưởi đều được thưa bà. Nhưng bà để tôi tự lấy - Lana vội nói

- Cô cứ ngồi đó - Katheryn nói – Đằng nào tôi cũng đang muốn lấy thêm cafe cho mình.

Lana uống một ngụm nước cam:

- Carol đâu thưa bà? Cô ấy còn ngủ hay sao?

- Không! Tôi đang nghĩ nó đang xếp đồ cho Chad - Katheryn đổ một muỗng đường vào ly cafe

- Anh Chad đi xa hay sao?

- Đúng thế! Hôm nay nó phải bay trở lại Phoenix. Nó không muốn xa công ty quá lâu - Tiếng động như tiếng nhạc khe khẽ vang lên khi Katheryn quấy đường trong ly cafe. - nếu muốn gặp nó trước khi nó khởi hành thi` cô đến phòng làm việc của nó. Nó đang ở đó thu xếp hồ sơ tài liệu

- Có lẽ nên thế - Lana thì thầm, vẻ hơi xa vắng - Ta phải hỏi anh về trái tim mới của mình - Khi nói câu này, cô nhận ra mình lại đang ở trong giấc mơ đêm qua. Cô bật cười - Thật là điên rồ

- Cái gì? Cô định nói gì vậy? - Katheryn ngạc nhiên nhìn lên

- Không ạ - Lana lắc đầu, xô ghế sang bên. - Đêm qua tôi nằm mơ khủng khiếp quá! Tôi xin lỗi bà.

- Không sao

Lana ra khỏi phòng ăn, bước vội qua hành lang đến phòng khách, rồi từ đó đi qua một vòm cửa cong sang hành lang khác. Đây là hai cánh cửa gỗ lim nặng. Ngoài phòng ngủ, đây là hai gian phòng duy nhất có cửa đóng mở. Cô gõ hai lần lên cánh cửa gỗ đánh bóng.

- Mời vào! - Chad nói vọng ra

Lana vặn đấm cửa bằng thiếc chạm trổ cầu kỳ, mở cửa và bước vào phòng. Phòng làm việc còn phảng phất hình ảnh của John. Lana nhận ra ngay điều đó khi để ý thấy phong cách đặc trưng của người da đỏ trong việc trang trí phòng: tấm chăn của người Navajos treo trên tường, những con búp bê rơm đặt trên bệ sưởi. Ngoài ra còn có súng săn, hiện vật săn được đã bào chế để giữ trường tồn, giải thưởng săn, đồ gỗ to nặng làm từ gỗ sồi và một bộ bàn ghế bọc da. Tương phản với những đồ đạc này là cái bàn thiết kế trong ngăn đầy giấy than. Gian phòng trưng biện hoàn toàn theo tính cách của John, của nhà doanh nghiệp, của kiến trúc sư và của người yêu thích nền văn hoá Navajos

Chad đứng bên chiếc bàn gỗ sồi cổ to nặng lục lọi các giấy tờ. Cặp tài liệu của anh ta mở để bên. Khi Lana bước vào, nụ cười thoáng hiện ra trên gương mặt thanh tú của anh ta

- Chào anh. Bà Katheryn vừa cho tôi hay sáng nay anh lại đi xa - Lana đi ngang qua gian phòng đứng bên kia bàn - Thế mà hôm qua chẳng thấy anh nhắc gì tới việc này

- Thực ra tôi định chiều nay mới đi. Nhưng Carol yêu cầu tôi ghé qua trường học cũ thăm Johnny. Cô ấy gửi cho con trai mấy quyển sách và bà Roseanne gửi bánh vừa làm xong. Có nghĩa là tôi đem quà quê hương đến cho nó - Anh ta cho mấy tài liệu vào phong bì rồi xếp vào cặp - Đấy là cách bồi thường của Carol đối với nó trong việc cuối tuần này chúng tôi không gặp nhau.

- Tôi hy vọng mình đã không có lỗi gì trong việc này. - Lana lo ngại

- Không, không. Cuối tuần này ở trường có nhiều hoạt động khác nhau. Johnny phải ở lại đó, phải có mặt ở trường. Nó là thành viên đội tuyển bóng đá của trường

Lời giải thích của Chad làm Lana yên tâm

- Tôi biết Carol rất tự hào về cậu bé

- Tự hào ư? Từ ấy chưa đủ, chưa diễn tả được hết - Chad giải thích - Cô ấy sống chỉ vì thằng bé, bởi vì cô ấy không thể sinh thêm con được nữa. Nhưng nhiều khi tôi rất lo ngại thấy cô ấy coi thằng bé là mục đích duy nhất, là trung tâm cuộc sống của mình. Cô ấy viết thư cho con trai tới bốn, năm lần trong tuần. Nhiều khi tôi nghĩ rằng cô ấy quan tâm tới con trai mình nhiều hơn là quan tâm tới... - anh ta ngừng lời. Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên gương mặt anh ta - Xin lỗi cô!

- Có gì đâu mà phải xin lỗi hả anh? - Cô nghiêng đầu sang bên. Mái tóc nâu mượt bóng của cô xổ xuống vai

- Vẫn là câu chuyện cũ rích muôn thuở ấy. Những ông chồng phàn nàn, kêu ca vợ quan tâm tới con trai hơn.

Anh ta đóng cặp tài liệu, động tác dứt khoát:

- Tôi không muốn làm chị phải bận tâm về việc này. Carol không hoàn hảo, cả tôi cũng vậy.

- Nhưng anh dễ trở nên hoàn hảo hơn chị ấy. - Lana nhận xét để giảm bớt căng thẳng.

Chad đi quanh bàn, đến đứng trước mặt cô, đặt tay lên vai cô. Anh ta im lặng nhìn cô. Ánh mắt chân thật. Nhưng Hawk lại nghi ngờ đôi mắt này. Ý nghĩ vụt thoáng qua đầu cô như một tia chớp.

- Carol là người vợ tốt đối với tôi - Chad bình thản nói - Tôi muốn cô biết điều đó và đừng nghĩ tôi mong đợi điều khác nếu tôi... - Anh ta lại không nói hết câu - Mong rằng cô không đến để tạm biệt tôi - Chad thì thầm như vô định về phía trước - Nếu có mẹ hoặc Carol ở đây, tôi thấy đỡ khó xử hơn, Lana ạ

Giọng nói khẩn khoản và áp lực của ngón tay anh ta xiết vào vai cô, nói riêng tiếng nói của chúng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi hạt đồng tử trong đó lấp lánh ánh vàng nổi bật trên màu sắc khác. Ánh mắt anh ta như thôi miên cô. Lana nhận ra sự lôi cuốn nguy hiểm của nó. Nguy hiểm bởi vì anh ta nói về vợ mình mà chân đồng thời bước lại gần cô. Trong trí tưởng tượng của cô hình ảnh anh ta bắt đầu mờ nhạt đi. Nhưng cô không tìm cách ngăn cản anh ta. Cô muốn biết anh ta dám đi xa tới đâu và điều gì sẽ xảy ra.

Khi bàn tay anh ta kéo cô lại gần, Lana hơi ngửa đầu ra sau. Miệng anh ta ấm và như muốn chiếm lấy tất cả. Anh ta rất từng trải trong việc hôn. Cánh tay anh ta quàng ngang người cô, kéo cô vào sát hơn. Lana cảm thấy không thoải mái trong vòng tay anh ta. Cô thấy thiếu cảm giác bị kích thích, bị hưng phấn đã từng trải qua với Hawk. Cô cố thận trọng tự giải thoát khỏi nụ hôn của anh ta. Lana cảm thấy tiếc là đã để xảy ra việc này

Khi cửa phòng làm việc mở ra, cô vẫn ở trong vòng tay Chad, nhưng môi đã rời nhau. Sự quấy rối bất ngờ làm cả hai quay đầu lại. Mắt Lana tròn xoe vì sợ hãi khi thấy Hawk đứng trong khung cửa.

Mắt anh rực lên như tia chớp, vẻ lạnh lùng của anh làm cô rùng mình. Vòng tay Chad nới lỏng ra, nhưng vẫn để trên vai Lana như thể để bảo vệ, để che chở cô

- Mười lăm phút nữa máy bay có thể cất cánh được. Cậu Jake sẽ lái đưa anh về Phoenix - Hawk dừng lời rồi nụ cười mỉm thoáng hiện trên mặt anh - Tôi xin lỗi đã quấy rầy anh và cô.

Anh quay người đóng cửa và đi khỏi. Lana cúi đầu tuyệt vọng. Cô mường tượng ý nghĩ Hawk đang có trong đầu. Và cô tự hỏi làm sao thanh minh được bây giờ? Nhưng cô không cố thoát ra khỏi vòng tay Chad nữa

- Anh biết nói gì với em bây giờ, Lana? - anh ta thì thầm - Lẽ ra ta không được phép hôn nhau. Vừa rồi chỉ là Hawk. Nhưng nếu là người khác... - Anh ta đưa tay nâng cằm cô làm cô ngẩng đầu lên - Xin lỗi em, nhưng anh chẳng hiểu tại sao yêu em đến thế!

Cô lùi lại nửa bước:

- Anh Chad, anh đừng nói nữa

- Anh biết không được phép nói ra những gì muốn nói - Anh ta nắm cánh tay cô để giữ cô lại khi cô muốn đi ra - Và anh cũng không có quyền yêu đương như bây giờ. Nhưng điều đó không làm thay đổi tình hình. Em hãy hiểu rằng anh cũng đau khổ như em.

- Em tin điều đó - Cô tin anh ta thật sự không? Hay đó chỉ là câu bổ sung cho điều Hawk đã nói

- Anh không muốn làm em tổn thương hoặc gây khó dễ cho em - Chad vội quả quyết - Những ngày này gần như đã giết anh. Ở gần bên em như vậy mà không thể ôm hôn em trong vòng tay mình.

- Việc ấy không xảy ra nữa đâu! - Lana nhận xét

- Anh không tin em nghĩ thật lòng như thế, em yêu ạ! - anh ta cố kéo cô về phía mình. Nhưng Lana chống lại

- Không được! - Cô nói dứt khoát và thoát người khỏi tay anh ta.

Anh ta gọi tên cô, nhưng cô không nghe nữa khi vội ra khỏi phòng. Cô không chạy trốn Chad mà chạy theo Hawk. Nhưng cô không thể giải thích được cho Hawk điều đó.

Bên ngoài, mặt trời chiếu chói chang đến mức làm cô nhức mắt. Cô đưa tay lên che mắt tới khi đến được bóng cây to trên sân cỏ. Vào đến sân nhà, cô nhìn quanh tìm Hawk nhưng không thấy anh ta đâu cả

Ở cạnh nhà bên, mấy người chăn bò đang chất đồ lên chiếc xe tải. Lana đi ngang qua sân tới chiếc xe tải đậu. Chắc họ thấy Hawk ra khỏi nhà và biết anh ta đi đâu

- Các anh có biết Hawk ở đâu không? - Cô còn thở hổn hển khi đến bên họ.

Một người chăn bò quay đầu về phía cô. Lana có cảm giác như ông ta đang chân nhắc điều gì đó. Nhưng cô chẳng hề quan tâm tới người đàn ông già này đang nghĩ gì. Cô hỏi lại:

- Ông có thấy anh Hawk không?

- Cách đây một phút, tôi gặp anh ta trong chuồng ngựa kia - Ông ta nói và đưa tay chỉ về phía ngôi nhà

- Cám ơn ông - Cô đã quay người bước về phía ngôi nhà được chỉ khi ông ta vừa nói hết.

Cô lách mình qua cánh cửa nhỏ xây ghép vào cánh cổng lớn. Bên trong sặc mùi ngựa và rơm cỏ. Ở phía đằng kia, cả hai cánh cửa mở rộng và ánh sáng mặt trời tràn vào trong đó. Hawk đang dắt ngựa vào chuồng. Trong khi Lana đi dọc chuồng ngựa, anh mở một tủ mắc bên tường. Bộ yên cương, chăn đệm choàng để sẵn trên sàn nhà. Khi cô đến bên anh, Hawk chẳng nhìn cô lấy một lần. Gương mặt anh trông như mặt nạ.

- Anh Hawk, em muốn giải thích cho anh hay những gì anh đã nhìn thấy? - Cô ấp úng

- Tại sao? - anh dùng bàn chải chải cho bờm ngựa sạch bụi - Chẳng dính líu gì đến tôi cả.

Giọng nói hờ hững của anh như lời cảnh cáo Lana. Anh sẽ làm khó với cô. Nhưng cô phải thanh minh với anh. Chỉ có điều cô không biết phải bắt đầu như thế nào

- Chuyện không phải như anh trông thấy đâu - Cô giải thích và hy vọng ít nhất anh cũng nhìn cô khi cô nói với anh

Nhưng Hawk tập trung vào công việc của mình:

- Tôi tin chắc rằng hai người chỉ là bạn bè với nhau - Anh nhấn mạnh, không hề có mỉa mai. Nhưng nghe vẫn thấy mỉa mai

- Đấy không phải là điều em muốn nói. Em nghĩ, đúng em và anh ấy là bạn bè. Chad rất tốt đối với em. Những tuần qua, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều - Trong lúc hối hả, Lana nhận ra đã không nói những suy nghĩ thực sự của mình

- Em vừa cám ơn anh ta về tất cả những việc ấy - Hawk nhẹ nhàng nói. Anh treo bàn chải lên cái đinh trên tường, rồi cúi xuống nhấc bộ yên ngựa

- Em không hôn anh ấy vì biết ơn - Lana cãi lại và quan sát anh buộc yên ngựa. Cô thể không nhìn ngắm nét đàn ông vạm vỡ của anh nổi bật trên nền phông đầy nắng mặt trời - Anh không thể nhìn thẳng vào em khi em nói chuyện với anh được à? - Lana khẩn khoản, thất vọng

Anh quay người nhìn cô:

- Em định kể anh nghe gì nào? - Vẻ kiên nhẫn hiện lên trong mắt anh. Anh hoàn toàn chẳng quân tâm đến điều gì - Hay kể em đã chống cự nhưng anh ta buộc em phải hôn?

- Không! - Cô phản ứng như thể anh đang trêu chọc mình.

Nhưng anh không tỏ ra định làm việc ấy. Anh sửa lại vị trí yên ngựa.

- Nếu anh cho em cơ hội, em sẽ kể anh nghe chuyện xẩy ra thế nào.

- Chuyện giữa em và Chad chẳng liên quan gì đến anh. Anh ta không dính mũi vào chuyện của anh và ngược lại.

- Nhưng em muốn kể cho anh nghe. - Lana tuyệt vọng kêu lên - Chad là người rất tốt, lịch sự và hấp dẫn. Em không biết anh thích nghe điều đó hay không. Nhưng phụ nữ thích đàn ông quan tâm để ý đến mình. Điều đó làm tăng bản lãnh của họ, cho dù người đàn ông này đã có vợ. Hơn nữa em muốn biết anh ấy dù đã có vợ vẫn dám hôn em không. Việc này đâu phải tội lỗi gì.

- Để tán tỉnh rồi em sẽ nhảy lên giường với hắn - Anh buộc chặt yên ngựa - Tất nhiên trước hết em phải bảo Carol nằm dịch ra. Cô ấy đam mê những việc này, như thế cả ba có thể...

- Anh Hawk, anh định bóp méo tất cả những gì em nói ra, nói xấu em phải không? Em muốn làm cái đầu ngu si của anh hiểu rằng em hôn Chad chỉ là đùa bỡn. Em tự hỏi liệu khi ấy có được những cảm giác như khi ở bên anh hay không?

- Có nghĩa đó là cuộc thí nghiệm về hôn phải không? - Anh nhếch mép. Nhưng không có vẻ hài hước trong con mắt anh. Anh buộc chặt dây cương ngựa

Lana chờ đợi, nhưng Hawk không hỏi như cô hy vọng:

- Anh không muốn biết kết quả ra sao à?

- Không dứt khoát phải biết. Anh quan tâm tới bộ yên ngựa trên lưng này hơn

- Không thể so sánh được anh ạ - Giọng nói của cô trở nên dịu dàng, gần như mềm yếu - Em chẳng nhận cảm gì trong vòng tay anh ấy

- Đáng tiếc quá! - Hawk ấn cái hàm giả vào mõm ngựa, tiếng kim loại va chạm vào hàm răng ngựa

- Đấy là tất cả những gì anh nói với em hay sao? - Nỗi thất vọng đau đớn hằn trên gương mặt cô

- Chúng ta đều chịu nỗi bực tức của riêng mình. - Anh thắt vòng dây trên đầu ngựa - Nhưng anh không bao giờ để ý tới chuyện của người khác.

Lana nhìn anh nắm dây cương định dắt ngựa đi:

- Anh đi đâu đấy?

- Anh phải kiểm tra mấy hàng rào.

- Đợi em với - cô nắm lấy tay anh - Em đi cùng anh. Để em buộc yên ngựa đã

Hawk dừng lại nhìn vào bàn tay đang nắm cánh tay mình. Bàn tay trông nhỏ bé và trắng tương phản vơi màu cánh tay anh vàng sẫm. Khi anh từ từ ngước mắt lên nhìn cô, mắt anh xanh biếc và hoàn toàn vô cảm

- Anh đi một mình - Anh nói

Lana nhất quyết đòi đi theo:

- Anh không phải đi một mình. Em đi cùng anh

- Đi cùng anh mà bị người khác nhìn thấy sẽ không hay ho gì đâu - Anh đáp lại

- Điều đó chẳng nghĩa lý gì đối với em. Anh không hiểu đối với em anh là ai, hay là cái gì cũng chẳng quan trọng hay sao? Em muốn đi cùng anh - Cô nhìn anh, quả quyết

- Anh đi một mình, vì anh muốn thế - Hawk lắc tay để bàn tay cô tuột khỏi

- Anh không cần ai đó hay sao, anh Hawk? - Lana thất vọng hỏi

- Để làm gì? - Anh nhìn Lana, không hiểu ý cô

Điều đó làm cô tức giận

- Anh đừng nhìn em như thế nữa... đồ ... - cô tìm từ ngữ thích hợp

Nhưng Hawk nói tiếp ngay cái từ suýt nữa thì cô nói toạc ra:

- Đồ da đỏ khốn nạn, phải không? Đó là một nửa trong tôi. Em định đi cùng nửa nào, nửa Navajos hay một nửa da trắng? - Anh giận dữ thách thức cô

Anh không có lý do gì để tấn công cô như vậy. Lana giật mình lùi lại. Rồi cô dang tay đấm bổ vào mặt anh. Tay cô còn trên không thì bị anh tóm được. Anh thô bạo với cô, một bàn tay giữ chặt hai cánh tay cô. Rồi anh gạt tóc cô ra sau, kéo xuống. Tiếng kêu sợ hãi hoảng hốt của cô tắt ngấm. Anh giận dữ áp miệng mình vào môi cô, cắn sâu vào đó. Cô cảm thấy vị máu của chính mình ở đầu lưỡi

Rồi anh dừng lại, đột ngột như khi bắt đầu, Hawk đẩy buông cô ra, làm cô suýt ngã nhào vì mất thăng bằng. Theo bản năng, cô đưa lên che đôi môi bị hành hạ tàn nhẫn

- Em đi đi - Mắt anh long lên giận dữ - Nếu nhanh chân còn có thể gặp Chad trước khi anh ta đi và gục vào vai anh ta mà khóc.

Lana nhận thấy nước mắt đã chảy dài trên má, cô vội lau đi:

- Anh thật nhẫn tâm, anh Hawk ạ! Anh chẳng được thanh thản trong lòng. Anh tự đày đoạ mình sống cuộc sống bó hẹp như vậy - Giọng nói của cô run rẩy, nhưng cô nói tiếp - Anh chưa thể tìm được sự thanh thản trong lòng chừng nào chưa cho phép người khác yêu mình và chừng nào chưa yêu. Nếu muốn sống thật sự, anh phải có lòng tin vào người khác.

Nhưng lời kêu gọi của cô không làm anh mảy may xúc động. Anh quay người, nhảy lên lưng ngựa. Lana run rẩy nhìn theo anh phi ngựa qua cái cổng lớn, cúi người tránh vòm cổng.

Con ngựa bị chói loà hoảng hốt trong ánh mặt trời chiếu gắt, nhưng Hawk vỗ về để nó định thần lại.

Bình luận





Chi tiết truyện