Ngày Tần Vịnh ra viện, trời trong mây trắng, gió nhẹ ấm
áp.Bà Tần dắt má Trương lái xe tới đón Tần Vịnh về nhà ăn mừng.
Lâm Phàm nhạy cảm
phát hiện thái độ của họ với mình khang khác, tuy bà Tần vẫn hiền hòa với cô
như trước giờ nhưng rõ ràng xa lạ đi nhiều.
Thậm chí khi cô định
gỡ dùm bà vụn giấy dính sau lưng áo liền bị bà từ chối cứ như tránh rắn rết, kế
đó quay người kêu má Trương gỡ dùm.Nguyên bản cô định cùng Tần Vịnh về nhà hắn,
đứng trước xe, cô bỏ đi ý nghĩ này.
Cô biết cái này nghĩa
là gì, tình huống như vậy không phải cô gặp lần đầu.Ba năm tiểu học, cô cũng từng
có bạn thân.
Nhưng không lâu sau
những bạn học đó đều dần dần xa cách cô.
Từ mấy câu chuyện ngồi
lê đôi mách của bạn bè mới biết, đa số ba mẹ bọn chúng phát hiện con mình chơi
với cô xong liền răn dạy trách mắng con mình, cô bị liệt vào sổ đen của các bậc
phụ huynh.
Tuổi nhỏ cô không biết
nguyên nhân, đến khi không nhịn được nữa cô hỏi cô bạn thân với mình nhất “Vì
sao cậu làm lơ tớ?”Cô bạn đó không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô,
khổ sở nói “Mẹ tớ không cho tớ chơi với cậu.
Mẹ nói cậu không có
ba mẹ dạy dỗ, sợ chơi với cậu sẽ hư.”Lâm Phàm nhỏ tuổi trầm mặc cúi đầu không
nói tiếng nào.
Đợi bạn học đó đi
xong, từng giọt nước mắt to tròn rớt xuống đôi giày vải chà đến trắng hếu của
cô, rơi xuống sân thể dục đầy cát vàng gợn lên bọt nước.Từ đó về sau, cô không
chơi thân với bất cứ bạn học nào nữa, lúc nào cũng một mình một bóng.
Mãi đến khi nhập ngũ
cô mới quen được bạn thân thật tình, cũng là đồng đội.Tuy hiện tại đã trưởng
thành, sẽ không có bạn bè bị cha mẹ cấm cản chơi với cô, nhưng bạn gái thì
không giống.Tần Vịnh nói với cô, hắn đã nói quan hệ của hai người cho cha mẹ biết,
nhưng Tần Vịnh không cho cô biết, họ phản ứng thế nào.“Sao vậy?” Tần Vịnh nhéo
cánh tay cô, nhìn cô thấp thỏm không yên là biết cô đang nghĩ ngợi lung
tung.Lâm Phàm hoàn hồn nhìn hắn cười gượng gạo “Không có, anh về trước đi.
Em còn về trung đội một
chuyến.”“Về đó làm gì?” Tần Vịnh phát hiện cô bất thường, vươn tay dịu dàng vén
tóc mai bị gió thổi rối của cô.
Hắn biết chắc chắn là
thái độ của mẹ hắn làm mặc cảm tự ti giấu sâu tận cõi lòng cô lại trào ra.“Em…
em để quên chìa khóa ở đội.” Lâm Phàm cắn môi, rũ mắt nói dối.Ánh mắt Tần Vịnh
thoáng tối lại, nhìn cô đăm đăm hồi lâu, đột nhiên toét miệng cười, dưới ánh mặt
trời ngày thu trở nên cực kỳ chói mắt “Vậy được, anh về nhà với mẹ trước, lát nữa
đến trung đội đón em.”“Không… em tự về được rồi.” Lâm Phàm nói xong quay lưng sải
chân đi.
Trong lòng cô, dường
như có một góc nào đó bị người ta dùng khoan nhọn hoắt xuyên vào, đau đớn chậm
rãi tràn ra, cảm giác đáng sợ đó từ từ lấp đầy cả tim cô, đau đến nỗi ngón tay
cô tê buốt.Lặp lại nữa rồi sao?“Mẹ, con thật sự yêu Lâm Phàm.
Nếu mẹ cứ thế này,
con đành phải dẫn cô ấy tránh mọi người thật xa.” Tần Vịnh ngồi trong xe, tay
nghịch nghịch chùm chìa khóa mà Lâm Phàm nói là để quên trong đội, nói với bà Tần,
giọng hắn thành khẩn mà bất lực.Cả người bà Tần cứng đờ “Mẹ làm sao?”Bà càng
thêm bất mãn, con trai yêu dấu của bà đến cuối cùng lại vì một cô gái mà muốn
tránh bà thật xa.“Con cảm giác được vừa rồi cô ấy rất đau lòng, chỗ này của
con, cũng đau lắm.” Tần Vịnh chỉ tay vào tim hắn, nghiêm trang nhìn bà, hi vọng
mẹ có thể hiểu.Bà Tần nắm chặt hai tay đè nén cơn chấn động trong lòng.
Bà không ngờ có ngày
đứa con kiêu ngạo của mình lại nhìn mình bằng vẻ mặt bi thương như thế, chỉ vào
tim nó nói với bà, nó rất đau.“Ôi… được rồi, con lớn không dạy được.” Bà Tần đấu
tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cuộc nhượng bộ.
Vốn bà cũng thích Lâm
Phàm, chỉ vì sợ công việc của cô nguy hiểm liên lụy tới con nên mới bài xích cô.
Nếu con đã kiên quyết
như thế, bà làm mẹ nên cao hứng mới phải, rốt cuộc con trai bà đã biết yêu, biết
gánh vác.Về tới nhà họ Tần, Tần Vịnh thay quần áo, tự mình lái xe tới căn phòng
thuê đơn sơ mà đầy ắp hồi ức của bọn họ.
Quả nhiên thấy Lâm
Phàm ngồi bó gối trước cửa, hai tay ôm lấy mình.“Tên lừa đảo, chìa khóa chỗ anh
này.” Tần Vịnh đi tới bồng cô lên, dùng một tay mở cửa, tiếp đó ôm chặt lấy cô
đi vào phòng, tiện chân đá cửa đóng lại.Lâm Phàm đưa tay ôm lấy cổ hắn, hơi ngửa
đầu, ánh mắt si mê nhìn cái cằm đẹp đẽ của hắn, im lặng không nói.
Không ai biết lúc này
trong lòng cô đang giãy dụa, cô có nên nhắc tới việc chia tay trước khi tất cả
kết thúc? Như vậy sau này cô cũng không quá đau lòng, không có hạnh phúc sẽ
không đau khổ khi mất đi.
Nhưng hiện tại có phải
đã trễ rồi không? Bởi vì, đau quá!Tần Vịnh dịu dàng đặt cô lên giường.
Bàn tay to trắng nõn,
từng đốt rõ ràng yêu thương vuốt ve đôi má hồng nõn nà của cô, ngón tay không
ngừng lưu luyến vuốt ve, ánh mắt tối lại.
Lâm Phàm thế này khiến
hắn đau lòng không biết làm sao.“Anh yêu em.” Giọng nói trầm khàn của Tần Vịnh
vang bên tai cô.
Câu nói ấy như tiếng
trời khiến cô kích động đến nghẹt thở.
“Thế nên, đừng lo lắng,
có anh đây.” Nói xong, Tần Vịnh dịu dàng mà mạnh mẽ cướp lấy đôi môi hồng của
cô.
Hai bờ môi nhẹ nhàng
cọ xát, Tần Vịnh khẽ híp mắt dùng đầu lưỡi linh hoạt mở hàm răng nghiến chặt của
cô, từ từ dùng sức đoạt lấy hương thơm trong miệng cô.
Lưỡi hai người lúc
thì dịu dàng, lúc thì kịch liệt quấn quít lấy nhau.
Hơi thở dần trở nên nặng
nề, Lâm Phàm không tự chủ vòng tay qua cổ hắn, một cánh tay vuốt ve vành tai
quyến rũ của hắn.Bàn tay Tần Vịnh cũng bất tri bất giác dạo chơi trên bờ eo mảnh
mai tuyệt đẹp của cô, từ từ len lỏi lên trên, cuối cùng chụp lên bầu ngực căng
mẩy của cô, hơi dùng sức.
Lâm Phàm khẽ rên rỉ một
tiếng, thò tay giữ lấy bàn tay Tần Vịnh, đôi mắt long lanh, thở hổn hển nhìn hắn.
Tần Vịnh nhìn mà ý loạn
tình mê, gầm khẽ một tiếng, cả người đổ lên thân hình xinh đẹp của
cô.~~~~~~~~~~~Tôi là đường phân cách thiếu ăn đòn ~~~~~~~~~~~Đêm khuya, bầu trời
bao la đầy ắp những vì sao.
Không khí se se lạnh,
hàng lông mi dài của Lâm Phàm hơi run rẩy, từ từ mở mắt.
Phát hiện mình bị Tần
Vịnh ôm chặt trong lòng, cả hai người đều trần trụi, tay chân đan vào nhau, mập
mờ không nói nổi.Nhìn gương mặt đẹp trai đang say ngủ, bớt đi một chút khí
phách thường ngày, nhiều thêm một phần ngây thơ.
Cô không kềm được đưa
tay khe khẽ miêu tả đường nét khuôn mặt hắn, lúc vẽ đến đôi môi mỏng thì mỉm cười
ngước mặt lên hôn chụt một cái thật nhẹ.“Đánh lén anh?” Tần Vịnh không mở mắt,
giọng khàn khàn lười biếng của người vừa tỉnh ngủ, hấp dẫn vô cùng.Lâm Phàm thẹn
thùng che miệng cười khúc khích “Xem ra anh giữ sức cho em hơi bị nhiều rồi.”
Hàng mi dày mà dài của Tần Vịnh chớp chớp vài cái, mở đôi mắt thăm thẳm ngập
tràn tình dục, đồng tử đen như ngọc thạch, lật người đè Lâm Phàm dưới thân, tiếp
tục vận động khiến hắn ăn ngon bén mùi kia.Một đêm này, bọn họ dùng cách thức
nguyên thủy nhất giành lấy đối phương, một lần lại một lần.
Đến khi trời đã tờ mờ
sáng hai người mới nặng nề thiếp đi.Sáng sớm, chuông báo thức đúng trách nhiệm
vang lên.Lâm Phàm thò cánh tay trắng muốt ra khỏi chăn, ấn tắt chuẩn bị ngồi dậy.
Đột nhiên hai cánh
tay dài từ đằng sau ôm riết lấy cô, lầu bầu làm nũng “Vợ à ~~ hôm nay đừng đi
làm nữa.”Cô lờ đờ gãi mớ tóc như tổ quạ của mình, bất lực nói “Không thể xin
nghỉ không lý do.”Lăn ra mép giường chuẩn bị đứng dậy, lại đau thiếu chút thì
ngã, từ chỗ nào đó chảy ra dòng nước ấm thuộc về Tần Vịnh làm mặt cô đỏ như gấc.
Liếc mắt nhìn ga giường
nhiễm vệt đỏ chẳng những cô không thấy mất mát mà còn cảm thấy may mắn vì cho hắn,
Tần Vịnh.“Vợ ~~~ vợ ~~~~~ vợ à ~~~~~~~~” Tần Vịnh quỳ trên giường, từ đằng sau
ôm lấy Lâm Phàm còn đang ngồi ở mép giường gọi như gọi hồn, kéo cả người cô tựa
vào lồng ngực rộng rãi, vùi đầu vào cái cổ đầy dấu hôn của cô nỉ non “Em thế
này còn đi làm được à?” Nắng mai lọt qua cửa sổ tiến vào, trải trên tấm lưng cường
tráng của Tần Vịnh, dường như có thiên sứ và kim quang dìu dịu phủ lên thêm.Lâm
Phàm cân nhắc mấy phút, cảm thấy tình trạng bây giờ của mình quả thật không đi
được đành giãy khỏi vòng ôm ấm áp của Tần Vịnh, quấn chăn kín mít đi lấy điện
thoại gọi xin nghỉ, bỏ Tần Vịnh trần như nhộng trên giường vò đầu bứt tóc.Thấy
cô xin nghỉ xong rồi, Tần Vịnh nhìn đồ chơi của chó trong góc nói “Ngày mai
chúng ta đi đón Meowth về đi.”Lâm Phàm nghe xong, bàn tay đang cài nút khựng lại,
làm bộ ung dung “Đợi vài ngày nữa.”Nhưng Tần Vịnh không ngờ, vài ngày sau, Lâm
Phàm đi mất.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Lâm Phàm lại đặt chân lên mảnh đất cố hương này
lần nữa, xách hành lý gọn nhẹ đến mộ bà ngoại, cẩn thận quét tước, dọn dẹp xong
mới bày trái cây, đồ ăn ra, bắt đầu đốt giấy tiền.Cô ngồi trước mộ bà ngoại,
gương mặt bộc lộ sự yếu đuối và cô quạnh.
Từng tờ giấy tiền rơi
vào đống lửa, trong mắt lấp lóa ánh lửa bập bùng.“Bà ngoại… con cũng yêu anh ấy.
Nhưng sẽ không có ai
đón nhận người như con phải không?”“Từng có người nói, ngay cả ba mẹ mày cũng
không cần mày, có ai cần mày đây.
Trừ bà ngoại ra, sẽ
không có ai khác đúng không?“Mọi người không ai cho phép con mình tiếp xúc với
con, bởi vì bọn họ đều cho rằng con là con hoang.
Mẹ Tần Vịnh cũng sẽ
không chấp nhận con đúng không.”“Bà ngoại… con không phải con hoang.
Đúng không?”Mãi đến
khi giấy tiền cháy hết, mặt Lâm Phàm vẫn còn chưa hết ủy khuất.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm
lấy tấm bia, khẽ nói “Bà ngoại, con xin lỗi, để bà lo lắng rồi.”Nhìn bầu trời ảm
đạm, cô che giấu vẻ mặt yếu ớt rất kỹ, đổi lại nét mặt tự vệ hờ hững, tính toán
còn tới năm ngày nghỉ, vậy thì về nhà cũ quét dọn sạch sẽ để ở.Lần này bỗng
dưng cô về thành phố X có ba nguyên nhân.
Một là vì ngày mốt là
giỗ bà ngoại.
Một là vì cô cần yên
lặng sắp xếp lại tư tưởng của mình, nguyên nhân cuối cùng là cô muốn trốn
tránh, cô không biết mình có thể tiếp nhận hay không, có một ngày Tần Vịnh sẽ
như người bạn học kia.Bầu trời u ám, chính là tâm trạng cô lúc này.
Đi vào ngõ hẻm quen
thuộc, cô nghe thấy tiếng ho khù khụ từ căn nhà rách nát của bà cụ Phương, ho
thiếu điều muốn khạc cả phổi ra làm cô lo lắng nhíu mày, dè dặt đi tới cửa sổ
nhìn qua cánh cửa đã mục nát.
Bà Phương nằm trong
căn phòng tối tăm, ho không ngớt mà trong phòng không có lấy một bóng người.
Suy nghĩ thoáng qua,
cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cũ kỹ tả tơi ra.“Bà Phương?” Lâm Phàm hỏi thử.Bà cụ
khó nhọc quay đầu, nheo đôi mắt già nua nhìn kỹ cô gái đột nhiên đến thăm,
không ngớt ho khan nặng nhọc.“Cô là…?” Có lẽ bà cụ bệnh lâu ngày nên đầu óc
không được tỉnh táo, không nhận ra người trước mặt là ai.
Cũng có lẽ bà không
nghĩ ra, còn ai tới đây thăm bà.Lâm Phàm nhìn cụ bà tiều tụy bệnh tật, không khỏi
chua xót đáp “Bà Phương, con là Lâm Phàm, Phàm Phàm.
Hồi xưa bà hay lén
cho con đồ ăn ngon, bà nhớ không?”Đôi mắt mờ đục ảm đạm của bà Phương nheo lại,
suy nghĩ hồi lâu bỗng sáng lên, mừng rỡ “Là Phàm Phàm à… con về rồi…”“Bà
Phương, sao bà bệnh thế này mà chỉ có một mình.
Con trai con gái bà
đâu?” Trong trí nhớ của Lâm Phàm, bà Phương có hai con trai một con gái.Ai ngờ
Lâm Phàm gợi đúng nỗi đau của bà, nét mặt trở nên bi ai tuyệt vọng “Bọn chúng…
đều bận… không về được…”Câu này, hình như bà ngoại cũng từng nói với họ hàng.
Lâm Phàm động lòng
nhìn bà, vì sao lại có người chẳng chút lương tâm thế này.
Bình luận
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1