chương 4/ 13

Đối với người đàn ông lạ mặt tự nhiên gọi tên Thanh Thanh liền hoảng sợ, bàn tay nắm cửa đột ngột kéo vào định đóng cửa.

Mà người kia cũng rất nhanh biết được ý của cô, bàn tay to lớn chặn lại. Khung cửa sắt đập vào tay anh ta làm một dòng máu đỏ chảy ra.

Anh ta cười ai oán nhìn Thanh Thanh: “Này, hơn mười năm mới gặp lại, cậu đã định giết tôi rồi hay sao?”

Giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên, Thanh Thanh lại có chút khó hiểu. Não bắt đầu từ từ hoạt động.

Hơn mười năm.

Hơn mười năm trước, cô chỉ là một đứa trẻ chín, mười tuổi, mà khi đó cô cũng chỉ có một người bạn duy nhất, Trọng Thiên Vũ.

Thanh Thanh trợn mắt nhìn người đàn ông này khó tin. Trong ký ức của cô, Thiên Vũ chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ duy nhất chịu chơi với cô...

Thấy cô như vậy, anh ta liền đưa tay búng trán cô một cái “Cậu mà còn khóc nữa, tôi sẽ búng chết cậu“.

Cậu mà còn khóc nữa, tôi sẽ búng chết cậu...

Thiên Vũ thường nói vậy mỗi khi cô khóc nhè vì bị các bạn bắt nạt. Trong khi cậu ta cũng suốt ngày bắt nạt Thanh Thanh.

Khi cô phản kháng, cậu ta sẽ liền quàng vai kẹp cổ Thanh Thanh mà nói “Chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu, đồ ngốc!”

Thiên Vũ là một đứa trẻ khá nghịch ngợm, ít nhất trong mắt cô là như vậy. Cậu ta cũng có rất nhiều bạn gái vây quanh, mà bọn họ lúc nào cũng hướng đến Thanh Thanh vẻ mặt như sát thủ. Cô cũng không hiểu vì sao, Thiên Vũ thích bắt nạt mình. Nhưng dù sao, như vậy cô cũng có một người bạn.

Năm ấy, cậu ta đột ngột biến mất khiến mọi thứ trở nên sụp đổ trong mắt Thanh Thanh.

Không còn ai bắt nạt cô nữa.

Cô lại trở thành một kẻ lập dị bị bạn bè chỉ trỏ. Mà cuộc sống của Thanh Thanh lại ảm đạm đi vài phần.

Nhưng có một điều kỳ lạ, bố mẹ cô lại không hề trách Thiên Vũ mà chỉ muộn phiền nhìn con gái mình lại quay về vị trí ban đầu. Bọn họ làm mọi cách, vẫn là bất lực...

”Cậu không định mời tôi vào nhà sao?” Giọng nói khàn khàn lại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Thanh Thanh.

Mà cô nghe được câu này thì lập tức giật mình buông tay.

”Vậy cậu vào đi.” Thanh Thanh trả lời nhưng đột ngột phát hiện ra, giọng mình lạc đi nhiều, thậm chí giống tiếng thều thào hơn là tiếng nói.

Thiên Vũ lại càng đen mặt lại. Cậu ta tại sao phải khổ sở như thế này vì một người đàn ông? Thanh Thanh vốn chỉ nên bị mình mình bắt nạt mới đúng.

Vừa vào nhà, Thanh Thanh đã tìm hộp y tế giúp Thiên Vũ xử lý vết thương, mà cậu ta thì không mấy đành lòng.

”Mấy vết thương nhỏ này, cần gì phải quan trọng.” Thiên Vũ cợt nhả nghịch mái tóc dài của Thanh Thanh “Cậu không cắt tóc nữa nhỉ.”

Hồi bé Thanh Thanh để tóc ngắn...

Cô ấy rất thích cắt tóc mình...

”Rất quan trọng đấy!” Thanh Thanh nhíu mày đáp lại, cũng không có ý định trả lời vế sau của Thiên Vũ.

Anh ấy từng nói, tóc của Thanh Thanh dài ra sẽ rất đẹp...

Từ đó, Thanh Thanh không cắt tóc nữa...

Thấy Thanh Thanh có vẻ không tập trung, Thiên Vũ lại bắt chuyện “Cậu không giận tôi sao?”

Thanh Thanh khựng tay lại một lát rồi lại tiếp tục dưới ánh mắt thấp thỏm của Thiên Vũ “Có, rất giận! Tại sao năm ấy cậu bỏ đi mà không nói?”

Mà Thiên Vũ nghe được mấy lời thều thào ấy lại càng khó chịu hơn. Tại sao phải tự hành hạ mình như thế?

”Này, cậu đừng nói nữa, để mấy ngày rồi hãy nói! Lại còn mắt mũi gì kìa, đừng có khóc nữa đi! Xấu chết đi được!”

Thanh Thanh nghe cậu ta bực bội nói, đột nhiên nhấc khoé môi mỉm cười, Thiên Vũ vẫn như trước, vẫn muốn bắt nạt cô.

Xử lý vết thương xong, Thanh Thanh bèn hỏi “Cậu đã ăn gì chưa? Có muốn ăn không?”

Nghĩ ra, cô đã mấy ngày nay chưa có một bữa tử tế rồi.

”Được! Vậy đi mua đồ.”

Hai người cùng nhau rời khỏi nhà để đến siêu thị gần đó. Thanh Thanh phát hiện ra, đây cũng là lần đầu tiên kể từ hôm ấy cô ra khỏi nhà.

Sau này, Thanh Thanh cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ, sự xuất hiện của Thiên Vũ bất ngờ như vậy, tại sao cô không hỏi lý do cậu ta biết chỗ của cô? Cũng đã nhiều năm như vậy...

Là một thứ tình cảm đặc biệt sao? Nó khiến cô hoàn toàn tin tưởng...

Buổi tối, xe cộ đi lại ít hơn, không khí cũng trong hơn một chút, lại có vài làn gió nhẹ thổi qua làm tóc Thanh Thanh khẽ bay bay. Tất cả trở nên thật yên bình. Thì ra, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà, lòng lại bất ngờ thanh thản hơn nhiều.

Thiên Vũ thấy cô như vậy cũng không nói gì, chỉ bước thật chậm, để cùng cô đi, cùng cô cảm nhận...

Thanh Thanh lấy một chiếc giỏ tìm qua một vài món quen thuộc.

Bữa tối nên ăn đơn giản thôi.

Mà Thiên Vũ lại có vẻ rất hứng thú với mấy thứ đồ xung quanh, hết đặt lên rồi lại đặt xuống. Thực giống một đứa trẻ!

Thanh Thanh mỉm cười lấy bắp cải rồi lại đột ngột thấy mồng tơi. Cô liền lấy hai cái đưa ra trước mặt Thiên Vũ hỏi xem cậu ta muốn ăn gì.

Cậu ta thì liền chẳng cần suy nghĩ mà trả lời mồng tơi. Thanh Thanh thấy vậy đột nhiên nhớ ra, trong quá khứ, mẹ Thiên Vũ cũng từng hay nấu món này cho hai đứa ăn. Vậy mà cô lại có thể quên mất.

Siêu thị tối dù vắng cũng có mấy người qua lại.

Họ đột nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thanh Thanh khiến cô không khỏi tò mò. Hai người đi với nhau thì có gì đặc biệt?

Mà Thiên Vũ thì có vẻ không biết ánh mắt này của cô, vẫn cặm cụi với mấy thứ đồ trên giá. Tựa như cậu ta thực sự muốn vác tất cả đồ đạc về nhà vậy.

Thanh Thanh cũng không để ý mấy người kia nữa. Chọn đồ xong quay sang vẫn thấy Thiên Vũ táy máy mấy vào nồi thì bất lực kéo cậu ta ra trả tiền rồi đi về.

Cô cứ ngỡ nhiều năm rồi, Thiên Vũ cũng nên trưởng thành chút. Ai ngờ vẫn chẳng khác nào một đứa trẻ con.

Về nhà, Thanh Thanh rất mau bắt tay vào nấu nướng rồi mấy món nhẹ cũng mau chóng được bày lên.

”Thiên Vũ! Vào ăn thôi” Thanh Thanh cởi tạp dề gọi với ra phòng khách.

Lại không thấy cậu ta trả lời cô bèn đi ra liền thấy Thiên Vũ vẫn đang say đắm nhìn hộp gỗ trên bàn khách.

Bố cậu ta lúc trước là thợ mộc nổi tiếng. Cậu ta hẳn cũng rất thích mấy thứ này...

Thanh Thanh mỉm cười rồi đến bên cậu ta khẽ chạm vào vai nhắc nhở “Vào ăn thôi.”

Bình luận





Chi tiết truyện