Ôn Hinh đi tới,tức giận liếc hắn một cái, người đàn ông này lúc nào cũng không quên đùa giỡn nha!
Cũng may băng bó cho hắn là một y tá nam,cũng là do Mạc Sâm cố ý an bà ,vì phòng ngừa đột nhiên xuất hiện một số phiền toái không cần thiết.
Phải biết rằng,Mạc Tư Tước đối với đàn bà mà nói,từ trước đến giờ không có miễn dịch .
“Đáng đời
anh,đau chết đi!” Nhìn thấy hắn bởi vì vết thương trên người mà nhíu
mày, Ôn Hinh đi tới trước mặt hắn nhẹ nhàng đâm đâm vào cánh tay hắn.
“Cô gái,tôi
thiếu chút nữa vì cô chặt đứt một cánh tay,cô không thể tốt với tôi một
chút sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước hiện lên vẻ tái nhợt, có
chút không kiên nhẫn vươn tay ra chỗ y tá nam,đuổi hắn ra ngoài.
“Thế nhưng
tôi thiếu chút nữa mất mạng vì anh,còn không biết xấu hổ dám nói…” Ôn
Hinh theo trong lỗ mũi hừ nói lầm bầm, “A,Tôi nói anh ngày nào cũng
phong lưu như vậy, có phải mỗi ngày đều bị người ta đuổi giết hay
không?”
Ôn Hinh chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh khủng khiếp kia,vẫn còn có chút lo sợ.
“Đúng vậy,
vậy cô có sợ hay không?” Mạc Tư Tước đột nhiên ôm lấy Ôn Hinh, trên
người tỏa ra mùi bạc hà đặc biệt làm cho tim Ôn Hinh đập nhanh.
Đợi cô hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, mặt cô đỏ hồng đẩy hắn ra, “Chuyện đó đâu liên quan đến tôi?”
“Sau này cô
sẽ biết…” Mạc Tư Tước không thể tưởng tượng nổi cười to,da đầu Ôn Hinh
có chút tê dại, không muốn tìm hiểu chân tướng nữa.
Cô không biết Mạc Tư Tước nặng bao nhiêu, chẳng qua là nhìn thấy hắn vô lại giơ cánh
tay đến trước mặt cô,yêu cầu cô chịu trách nhiệm,cô thiếu chút nữa ói ra máu.
“Tôi bởi vì cứu cô mới bị thương,lúc trước tôi không có bị thương,cho nên cô nhất định phải ở lại chổ này chăm sóc tôi!”
“Dựa vào cái gì?”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
“Mạc Tư Tước,anh đừng có càn quấy, tôi lại không nhờ anh cứu…”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
“A, trong bệnh viện có người chăm sóc,anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Nam , nữ, dịu dàng ,xinh đẹp …”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
Được rồi, Ôn
Hinh hoàn toàn im lặng,tên thái tử này này từ trước đến giờ muốn gió
được gió, muốn mưa được mưa,cô cho tới bây giờ cũng không có chiếm được
tiện nghi.
Mạc Tư Tước
thấy cô thỏa hiệp, khóe miệng nhếch lên nụ cười khôn khéo như hồ ly, “Từ hôm nay trở đi,mỗi lần tôi gọi cô đều phải đến, không được phản kháng!”
“Tôi thật hoài nghi anh không phải là cố ý chơi tôi chứ!” Ôn Hinh tức giận vô cùng nhưng lại không có cách chọi lại.
Ban ngày cô muốn lên lớp, mà Mạc Tư Tước buổi tối lại kêu cô đến,làm hại nhiều công việc đều bị cô gác lại .
Cái gì cần
đều có trong phòng bệnh xa hoa này, Ôn Hinh nhận mệnh lệnh giặt quần áo
cho thái tử, đơn giản một câu của hắn hắn trước đây mặc quần áo tất cả
đều được người hầu lấy tay giặt ,như vậy mặc mới thoải mái.
Cô thật muốn một đấm đánh méo khuôn mặt tuấn tú và nụ cười tà ác của hắn,nếu coi trọng như vậy vì sao còn muốn cô đến hầu hạ?
Không sao,cô chịu đựng,chịu đựng đến khi hắn xuất viện!
Quần áo giặt
xong lúc cô muốn mở cửa phòng rửa tay, nghe được bên trong phòng bệnh
truyền đến một giọng nữ, Cả người Ôn Hinh vội vã đi nhanh vào, lỗ tai
dán lên phía sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Doãn Vân Tuyên?
Sẽ không xui xẻo như vậy gặp cô ta ở đây?
Ôn Hinh trong lòng có chút lo lắng, nếu như bị Doãn Vân Tuyên bắt gặp cô xuất hiện ở đây ,cô ta sẽ nghĩ như thế nào?
“Tước, anh làm sao bị thương thế ?” Doãn Vân Tuyên lời nói nhỏ nhẹ chất vấn, trong ánh mắt ẩn giấu không được sự quan tâm.
“Không có
việc gì,chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Mạc Tư Tước liếc mắt nhìn về phía
toilet, khóe miệng lại nhếch lên độ cong sung sướng.
“Vậy em ở lại cùng anh có được hay không? Anh như bây giờ, em không có cách nào yên tâm…”
“Được!”
Ôn Hinh nghe
được trong miệng tên đàn ông kia nói chữ “Được”, thiếu chút nữa đem đầu
lưỡi của mình cắn đứt, Mạc Tư Tước thật ghê tởm,hắn nhất định là cố ý !
Bình luận
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1