chương 36/ 41

Tố Trinh kêu lên :

- Ca ca...

Rồi lại hôn mê bởi độc tố tràn trong máu.

Bạch Cương không chần chờ được nữa, chàng nữa ẵm Tố Trinh vào một động đá gần đó dùng thuật Kim Kê Trác Mễ vừa bấm vừa hút cơ thể nàng từ dưới lên trên như đã từng sử dụng với Đinh Hồng. Song lần này ...

(thiếu một trang)

... trần của Tố Trinh ôm siết lưng chàng và kêu lên :

- Ôi, Bạch ca...

Chàng rùng mình, cảm thấy khí lực tuôn trào qua cơ thể Tố Trinh đến làm chàng bải hoải, bèn hỏi :

- Trinh muội đã tỉnh chưa?

Doãn Tố Trinh mở mắt, thấy Bạch Cương phủ trên thân mình thì vội đẩy chàng ra xa và quát :

- Ca ca làm gì thế?

Bạch Cương vui mừng bởi Tố Trinh đã tỉnh, mà mình thì quá mệt vì phải điều trị cho nàng quá lâu!

Chàng bèn dịu giọng nói cho nàng nghe về chất độc của Thái Ất Di Thần tán chỉ có diệu pháp Âm Dương Giao Thái phối hợp nam nữ mới cứu chữa nàng thoát chết.

Vừa nói chàng vừa trân trọng mặc lại y phục tươm tất cho nàng. Tố Trinh chợt hỏi :

- Ca ca nói lại, nếu giao phối để hút chất độc thì ca ca không nguy đến tính mạng sao?

Bạch Cương mỉm cười :

- Người sử dụng thuật Âm Dương Giao Thái phải là cao thủ, trong khí huyết có thể chống độc. Ngu ca trước đây ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, nên chẳng những tăng cường nội lực như người đã rèn thân luyện khí trăm năm, mà còn có khả năng Vạn Độc Bất Xâm. Mới đây ngu ca uống rượu độc của Thiên Long bang do Hộ pháp Khổng Lượng mời mà vẫn an toàn. Vì thế ngu ca hút độc và giao hòa khí huyết để cứu muội là chuyện bình thường.

Tố Trinh thở dài :

- Sư phụ của muội thường bảo nghiệp duyên của muội chưa dứt, thế nào rồi cũng bị cột vào ai đó. Quả nhiên hôm nay xảy ra sự thật. Song sự việc xảy thế này, muội thấy xấu hổ quá chừng.

Bạch Cương vội nói :

- Trước tính mạng lâm nguy của Trinh muội, ngu ca không nghĩ đến điều gì khác hơn là phải cứu muội. Bây giờ đành xin lỗi và hứa không bao giờ phụ bạc người từng chung hưởng phút trao thân.

Vẫn cảm thấy e lệ, Tố Trinh cúi đầu :

- Sự thật ca ca chỉ muốn cứu muội thoát chết, muội đâu dám oán hận ca ca. Nhưng Âu Dương lão đạo nói Thái Ất Di Thần tán của lão sẽ làm muội phải chết trong ba ngày sau. Như vậy mối lương duyên của ta sẽ không bền vững.

Vỗ nhẹ vào vai nàng, Bạch Cương nói :

- Trinh muội đừng lo. Ta chỉ cần giao hòa khí huyết ba lần nữa là chất độc tiêu tán, Thái Ất Di Thần tán sẽ hết hiệu nghiệm.

Tố Trinh liền ôm lấy Bạch Cương :

- Ôi, nếu vậy thì muội hạnh phúc quá, nhưng chỉ sợ ca ca đã có nhiều thư thư xinh đẹp sẽ quên mất muội xấu xí này.

Bạch Cương nhìn ra ngoài thấy vầng trăng non vừa ló dạng, liền bảo :

- Ngu ca thề có vầng trăng và Nguyệt lão, trọn đời chung thủy với Trinh muội của ca ca...

Không ngờ câu nói của chàng vừa dứt thì bên khe đá có tiếng cười lạt, rồi một cô gái xuất hiện dưới ánh trăng.

Giật mình, Bạch Cương nhận ra cô gái đó là Đinh Hồng, đôi mắt đẹp của nàng đang đẫm lệ.

Chàng vội nhẹ buông Tố Trinh ra và hỏi nhanh :

- Hồng muội, sao muội lại đến đây? Có kẻ nào làm muội đau buồn?

Đinh Hồng bĩu môi :

- Còn làm bộ hỏi, kẻ ấy chính là huynh đó.

Đinh Hồng chẳng những là người có cảm tình, mà còn là đại ân nhân nhiều phen giúp đỡ và cứu nguy cho Bạch Cương nên câu nói này của nàng làm cho chàng phải lúng túng.

Tất nhiên chàng cũng biết sự khó chịu của Đinh Hồng là do sự thân cận của chàng với Doãn Tố Trinh trước mặt nàng.

Bạch Cương còn đang tìm lời giải thích thì Đinh Hồng đã cười gằn :

- Thôi, khỏi cần nhiều lời, cái tội của huynh chờ lúc khác sẽ tính. Việc trước mắt là Lăng Vân Tú Sĩ đang dẫn một bầy thuộc hạ đến đây, huynh nên nhanh chóng đưa người đẹp của huynh chạy đi.

Dứt lời Đinh Hồng giậm chân một cái đã biến dạng. Doãn Tố Trinh hỏi Bạch Cương :

- Sao ca ca lại quen với con gái của Thiên Long bang chủ?

Bạch Cương tỏ vẻ ngạc nhiên :

- Cô ấy là Đinh Hồng, từng cải dạng nam trang với tên Điền Thanh để cứu nguy cho huynh nhiều lần. Huynh vào được Thủy lao cứu Hồ Diễm Nương một phần nhờ sự giúp đỡ của cô ta đấy.

Doãn Tố Trinh cười lạt :

- Hồng với Thanh gì? Cô ta chính là Đơn Huệ Tâm, con gái của Thiên Long bang chủ Đơn Hiểu Vân đấy.

Giữa lúc Bạch Cương đang bàng hoàng, Doãn Tố Trinh lại trỏ vào cây dao mang bên hông hỏi luôn :

- Bảo đao này do Đơn Huệ Tâm tặng ca ca phải không?

Tay nắm chuôi đao, Bạch Cương đáp :

- Đây là đao chủy thủ, ca ca được bí mật yểm trợ lúc vào Thủy lao...

Cô gái lại cười :

- Đó không phải là chủy thủ thường đâu. Cái này là Hoán Kim Long Đao, một cây bảo đao làm bằng thép quý pha ngũ kim, chém sắt như chém bùn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Nguyên nó là bảo vật tùy thân của Thông Thiên Độc Long. Nếu không do Đơn Huệ Tâm thì ai lấy được để trao cho ca ca.

Đã nhiều lần, Bạch Cương nghe nói Đinh Hồng là người của Thiên Long bang, cả Phương Huệ, Cát Vân Thường đều xác nhận như vậy mà chàng vẫn không tin. Nay lại nghe Doãn Tố Trinh nhắc lần nữa rõ ràng Đinh Hồng là Đơn Huệ Tâm, con gái của Đơn Hiểu Vân, lão ma đầu mà chàng quyết tâm trừ diệt, thì chàng sao khỏi hoang mang, ngơ ngẩn... Lẽ nào một đại ân nhân mến thương của chàng mà là...

Bạch Cương than thầm :

- Ôi, trong đời ta sao lắm mối nghiệt duyên...

Bỗng Tố Trinh đập vào vai chàng :

- Ca ca, ta có phải chạy đi không?

Bạch Cương nhớ ra nguy hiểm trước mắt. Riêng chàng chẳng sợ gì bọn ma đầu, nhưng còn Tố Trinh đang bị ảnh hưởng sức khoẻ. Nhờ giao phối nàng được hút bớt độc chất, song nội lực chưa phục hồi, lỡ đụng độ với kẻ thù sẽ gây khó cho nàng.

Thế là chàng liền gật đầu :

- Để ca ca xoa bóp kinh mạch cho muội một lúc nữa rồi ta sẽ lên đường.

Doãn Tố Trinh ngoan ngoãn ngồi yên cho Bạch Cương đả thông kinh mạch giúp các huyệt đạo không còn bị phong bế bởi trúng độc.

Nàng chợt mỉm cười bảo :

- Bạch ca còn nhớ trận giao đấu quyết liệt giữa đôi ta ở Lão Gia lĩnh hôm nào không? Bữa ấy nếu không có ân sư xuất hiện kịp thời thì đôi ta phải có kẻ sống người chết. Thế mà bữa nay ta còn dịp hạnh phúc ở nơi đây, quả là thiên duyên tiền định.

Tay xoa bóp cho nàng, Bạch Cương cũng vui cười và nhân dịp hỏi :

- Ân sư của muội là Tịnh Không thánh ni, dường như muội còn một sư muội nữa phải không?

Tỏ vẻ ngạc nhiên, Tố Trinh nhìn Bạch Cương :

- Sao ca ca biết? Quả thật muội có một sư muội nữa là Tiêu Sở Quân.

Câu trả lời của Doãn Tố Trinh làm Bạch Cương bàng hoàng. Thì ra đúng như tin tức chàng nghe được trước kia là Tiêu Sở Quân được Tịnh Không thánh ni cứu, nên chàng mới tìm lên Lão Gia lĩnh, không ngờ chẳng gặp Sở Quân mà lại kết dính với Tố Trinh.

Nhưng dù sao Sở Quân được Thánh ni cứu thoát nạn, còn được bà nhận làm đệ tử nữa là chuyện đáng mừng rồi... Bạch Cương liền bật cười sung sướng, song chàng nhớ đến cái chết của Hổ thúc thúc là giọt lệ lại tuôn trào.

Tố Trinh thấy Bạch Cương vừa khóc vừa cười chẳng khác người điên, bèn nghĩ thầm :

- Không lẽ Bạch ca chính là người con trai mà Sở Quân ngày đêm mong nhớ? Và ta đã vô tình đoạt người yêu của sư muội?

Nàng lại không quên được Sở Quân lập lời thề trước mặt Tịnh Không thánh ni, thì gương mặt cô ta đau đớn, như si như dại, quả là tình yêu rất thắm thiết...

Qua vài khắc suy nghĩ, Tố Trinh liền bảo :

- Sao ca ca vừa khóc vừa cười như điên khùng vậy? Sự thật ca ca và Sở Quân liên hệ như thế nào. Hãy nói ra cho muội rõ?

Bạch Cương liền thuật lại chuyện đời mình được Tiêu Tinh Hổ nuôi dưỡng, từ nhỏ sống thân tình bên Tiêu Sở Quân, rồi chuyện quyết tâm báo thù cho ân nhân và theo dấu vết lúc Tiêu Sở Quân lúc nàng lâm nạn.

Rồi chàng bảo :

- Nghe Sở Quân được làm đệ tử của Thánh ni, ca ca vừa mừng vừa xúc động, nên cười khóc lẫn lộn đấy thôi.

Tố Trinh nghe ra, nàng hiểu giữa Bạch Cương với Sở Quân chỉ có cảm tình như huynh đệ nên yên lòng. Nàng lại cảm thấy cơ thể đã khỏe khoắn nên bảo Bạch Cương :

- Chúng ta nên đi trước khi trời sáng sẽ tốt hơn.

Bạch Cương cũng nhớ ra sự nguy hiểm nếu lũ Thông Thiên Độc Long kéo tới giữa lúc này lúc này.

Chàng nâng Tố Trinh lên, thấy sau khi thoa bóp kinh mạch nàng thông suốt, liền mỉm cười :

- Cơ thể muội ổn định rồi đấy.

Tố Trinh vươn mình nói nhanh :

- Chúng ta đi thôi.

Hai người đứng bật dậy và Bạch Cương vừa toan sử dụng thuật khinh thân đề khí trong Ngũ Cầm kỳ kinh để dìu Doãn Tố Trinh cùng phóng đi thật nhanh.

Nhưng một tiếng thét lớn buốt óc vang lên :

- Tiểu tử và tiện tỳ đứng lại.

Bạch Cương chỉ nghe tiếng nói cũng đủ nổi giận, liền quay ngoắt về phíasau...

Dưới ánh trăng, chàng trông thấy một lão hòa thượng hình dung cổ quái, ăn mặc theo lối Thiền môn Quan ngoại, sau lưng lão ta là một lũ thuộc hạ Thiên Long bang.

Chàng gằn giọng :

- Ngươi ở xó xỉnh nào chui ra mà dám lộng ngôn với thiếu gia này?

Lão trọc bật cười rè rè như tiếng chuông bể :

- Tội nghiệp tiểu tử còn măng sữa nên không biết ta là Phong Hỏa pháp sư từ Tây Vực mới được Thiên Long bang chủ thỉnh mời vào Trung Nguyên dẹp bọn quần hùng, mưu đồ việc lớn. Vừa nghe tin tên tiểu tử ngươi dám đến Thủy lao lộng hành, nên Bang chủ ngỏ ý mời ta xuống tay tế độ cho ngươi về cõi hư vô.

Doãn Tố Trinh bước tới quát to :

- Tên trọc kia, ngươi từ Tây Vực sang đây làm tay sai cho bọn ma đầu, tài cán được bao nhiêu mà khua môi múa mỏ?

Lão pháp sư bật cười khả ố, trố mắt nhìn Doãn Tố Trinh và gật gù :

- Hừm, trông con a đầu này cũng khá, để trừ xong tên tiểu tử ta sẽ cho ngươi thưởng thức một trận mây mưa.

Giận điên lên, Doãn Tố Trinh phóng vút lên, giương song chưởng. Nhưng Bạch Cương đã kéo nàng lại, bảo nhỏ :

- Trinh muội, nội lực của muội chưa phục hồi. Hãy để lão trọc này cho ca ca.

Chàng nhìn Phong Hỏa pháp sư và cười lạt :

- Thì ra ngươi là kẻ đánh thuê cho Ma giáo Trung Nguyên. Còn Thông Thiên Độc Long đâu?

Phong Hỏa pháp sư trợn mắt :

- Chỉ riêng bần tăng thôi cũng đủ đưa hồn ngươi về âm cảnh rồi, cần gì phải có thêm ai nữa.

Quét ánh tinh anh trên đôi mắt qua mặt lão quái tăng, Bạch Cương trầm giọng bảo :

- Tốt lắm, ngươi hãy xuất chiêu đi.

Lão quái tăng cười gằn :

- Tuổi tác của ngươi với bần tăng quá chênh lệch, và ngươi hẳn cũng mới bôn tẩu giang hồ. Vậy bần tăng đứng nguyên tại chỗ nhường ngươi ba chiêu. Sau đó bần tăng sẽ lấy mạng ngươi.

Bạch Cương giận dữ thét :

- Lão câm đi, ai cần lão nhường chiêu?

Chàng lập tức lao vụt tới...

Phong Hỏa pháp sư cười rộ :

- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi cũng biết sợ nên không dám xuất chiêu sao?

Lời miệt thị của lão quái tăng khiến Bạch Cương không dằn lòng được nữa. Chàng thét lớn :

- Được ta sẽ lấy cái mạng đánh thuê của ngươi không tới ba chiêu. Hãy xem chiêu thứ nhất của ta đây.

Dứt lời, chàng phóng mình bay vút lên cao, song chưởng vỗ xuống liên chiêu Lưỡng Long Truy Mệnh...

Lão quái tăng khinh thường, không thèm nhìn Bạch Cương. Thân mình lão cứ dựa vào thiền trượng, một chân chạm đất, ngầm vận bảy thành công lực hứng chịu một chiêu trực diện của chàng trai trẻ.

Một trận cuồng phong uy mãnh như dời non lấp bể cuồn cuộn ập tới.

Tiếng nổ “ầm” vang dữ dội, đất đá và cát bụi bị cuốn bốc thẳng lên trời. trong đám bụi cát mù mịt ấy có một bóng đỏ bị hất văng ra ngoài hơn năm trượng, cứ lắc lư chao đảo liên hồi. Chiếc bóng ấy chính là Phong Hỏa quái tăng.

Lão ác tăng chỉ vì khinh địch bị một chưởng của Bạch Cương đánh trúng, khí huyết quay cuồng, mắt đổ hào quang, kêu lên một tiếng :

- Hừm, lợi hại thật.

Tuy vậy, công lực lão thật phi thường. Lão hít một hơi chân khí thật sâu, ổn định lại kinh mạch, rồi bật cười :

- Tiểu tử khá lắm, quả là có một chút bản lĩnh. Qua một chiêu rồi, hai chiêu nữa là ta lấy mạng ngươi đó.

Bạch Cương vừa phát một chiêu, tuy đánh bạt quái tăng, nhưng chàng cũng bị phản lực của đối phương đẩy lùi năm bước, song chưởng tê điếng.

Trong đầu chàng thầm nghĩ :

- Ta sử dụng tám thành công lực mới đẩy bay được lão này. Hỏa hầu của lão ta thật không vừa, nếu lão đánh lại thì không chừng ta đã bị thương.. Nhất định phải cố gắng trừ khử lão, để bớt đi một cánh tay đắc lực vun thêm tội ác cho Thiên Long bang.

Chàng lập tức bước lên, ngầm vận mười thành công lực. Lúc còn cách đối phương một trượng, Bạch Cương dừng lại, lật chưởng vẫy mạnh một chiêu Hổ Phốc Tầm Ma trong Ngũ Cầm kỳ kinh.

Trong chớp mắt chưởng ào ạt, không khí chấn động, hất văng cả lũ Thiên Long bang đứng bên ngoài.

Phong Hỏa pháp sư hoảng hốt, chẳng kể đến lời hứa đứng yên cho Bạch Cương đánh, lão vội giương chiêu phát chưởng đối địch...

“Bùng” một tiếng vang động đất trời, chưởng đạo giao thoa hết sức khủng khiếp. Bạch Cương bị bắn văng lên cao. Thân hình Phong Hỏa pháp sư chao đảo, rồi “rắc” một tiếng, cây thiền trượng bằng thép đúc đang chống đỡ thân thể lão gãy lìa, quái tăng té ngửa ra đất.

Doãn Tố Trinh thấy người yêu bị đánh văng lên trong không trung. Nàng bất kể nội lực chưa phục hồi, định phóng vèo tới tiếp cứu, song nàng đã kịp nhận ra Bạch Cương bay bổng vài vòng rồi đáp xuống thản nhiên.

Thì ra, Bạch Cương sử dụng thân pháp Xà Du, cưỡi trên sóng chưởng của đối phương và chao mình xuống an toàn.

Tố Trinh vừa vui mừng đã nghe Phong Hỏa pháp sư gằn giọng :

- Rốt cuộc tiểu tử cũng bị ta đả thương. Ta không thể nhường đủ ba chiêu, song ta đã cho ngươi hưởng cái chết từ từ bởi Ba La thần chưởng của Tây Vực.

Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng Phong Hỏa quái tăng cũng đã chấn thương trầm trọng do Ngũ Cầm chưởng của Bạch Cương. Lão ta vẫy tay một cái rồi phóng vèo đi, bọn thuộc hạ Thiên Long bang cũng lùi theo như một bầy chuột, không khí hoang sơ trở lại tĩnh lặng khác thường.

Trời đã sáng rõ với vầng thái dương đỏ rực ở hướng đông. Bạch Cương ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Doãn Tố Trinh xúc động bước tới...

Nàng kêu lên thắm thiết :

- Bạch ca...

Vừa kêu, nàng vừa toan ôm lấy chàng để xem thương tích ra sao. Chợt có tiếng la lớn :

- Cô nương, xin dừng tay.

Doãn Tố Trinh quay vụt lại, từ xa có một lão già buộc vuông khăn kín mặt đang lao tới.

Nàng ngạc nhiên gọi :

- Thiết Đảm Cuồng Khách, có chuyện gì vậy?

Quả thật người mới đến là Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào. Ông ta nói nhanh :

- Bạch thiếu hiệp trúng thương, đang vận công điều tức để phục hồi công lực nên cô nương đừng làm kinh động, lỡ thiếu hiệp bị Tẩu Hỏa Nhập Ma chết không kịp cứu.

Vội rời xa Bạch Cương, Doãn Tố Trinh lại hỏi :

- Có việc gì mà lão tới đây?

Đinh Hào đáp nhanh :

- Tiêu cô nương luyện công quá sức nên lâm bệnh nặng, Thánh ni sai lão tìm Doãn cô nương về gấp chăm sóc sư muội, may sao gặp ở đây, thỉnh cô nương về gấp.

Doãn Tố Trinh biết lệnh của ân sư rất quan trọng, song Bạch Cương đang ở tình trạng thế kia...

Thiết Đảm Cuồng Khách hiểu ý, liền nói :

- Lão pháp sư Tây Vực đã bị trọng thương, lũ Thiên Long bang bỏ chạy hết, lát nữa Bạch thiếu hiệp khôi phục công lực sẽ tự lo mọi việc. Cô nương nên về ngay kẻo Thánh ni nổi giận thì nguy.

Tố Trinh lưu luyến nhìn Bạch Cương một lát, rồi nàng đành theo Đinh Hào trở về Lão Gia lĩnh.

Bình luận





Chi tiết truyện