chương 8/ 18

Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, cô giật mình phát hiện ra là do cô.

Cô làm sao lại thở dài?

Cô bận bịu cả ngày, mệt mỏi giống như con chó, đây tất cả đều là do Phùng Đốc ban cho, cô còn hận cái gì? !

Nhưng cô lại phát hiện ra mình không muốn rời đi, cho dù giống như có vĩnh viễn làm chuyện khổ sai, cho dù hôm nay tài văn chương của cô không được sử dụng cô sẽ đem cả thùng nước lau bàn đổ trên đầu hắn, tự dưng cô liền thấy hết giận.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh tiếng kéo cửa sổ sát đất, cô giống như bị mở chốt, lập tức xông tới bên cửa sổ, len lén quan sát từng cử động bên ngoài cửa sổ .

Cửa sổ sát đất mở ra bóng dáng một người đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi bước đi thong thả đến ban công dựa trên lan can, trên tay cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, gương mặt tuấn tú mơ hồ như có điều đang suy nghĩ.

Anh ta học hút thuốc lá khi nào?

Từ sau khi anh ta trở về nước, cô thành thói quen xấu luôn để ý anh ta, nhưng đây là lần đầu tiên Nghê Tất Thư nhìn thấy anh ta hút thuốc lá.

Nhìn anh ta đứng trên lan can với tâm sự nặng nề, cô phỏng đoán giờ phút này chân mày của anh ta quấn lại giống như hai cái bánh quai chèo.

Anh ta đang phiền não cái gì?

Do cô hôm nay làm việc không đủ hiệu suất? Cửa sổ chà không đủ sạch sẽ? Hay là chuyện cô cùng đám công nhân ăn cơm hộp?

Đột nhiên nghĩ vậy, cô có một cổ xúc động mãnh liệt, cô sẽ đi qua, bò đến ban công ở bên anh ta —

"Tiểu Doanh, Con ở đây làm gì?"

Một tiếng thét chói tai lôi cô trở về ý thức, còn không kịp phản ứng, mẹ cô nhanh tay níu lấy cổ tay của cô, kéo cô trở về phòng.

Bị từ trên cửa sổ kéo xuống, ngực của cô giống như là bị mài bởi một khối da đau điếng.

"Mẹ, mẹ ở đây làm gì?" Cô nhếch nhác nhịn đau bò dậy.

"Cứu con a, con nghĩ nhảy lầu à!"

Nhảy lầu? Mẹ cô quả nhiên xem phim bộ quá nhiều.

"Mẹ, con không nghĩ nhảy lầu." Cô vô lực nói.

"Nói bậy, mẹ vừa thấy rõ ràng con bò trên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống." Mẹ cô nói.

"Mẹ, mặt của con xem ra giống như là muốn tự sát sao?" Con gái chết vinh còn hơn sống nhục, mẹ cô như thế nào lại không biết?

"Vậy con muốn làm gì?" Mẹ cô mặt hồ nghi.

"Con...con đi ra ngoài nhặt đồ."Cô tùy miệng nói bậy.

Nếu như biết được con gái mình đi làm tại công ty của con trai người đối đầu với mình lại còn muốn thừa dịp tối len lén tư thông, cha cô không đánh cô để duy trì môn phong mới là lạ!

Mẹ cô là người thật tính, người khác nói gì đều tin.

"Được rồi, nhặt hết đồ liền trở về phòng nhé, phòng này đã cũ nhiều năm không có sửa, ngộ nhỡ mái nhà bị giẫm vỡ thì chết đấy."

"Con biết rồi." Cô muốn mẹ cô nhanh ra cửa."Mẹ, còn có chuyện gì?"

"À, xuống ăn trái cây."

"Con no bụng rồi, lát nữa đi!" Nhanh chóng đem mẫu thân đại nhân đưa ra cửa phòng, cô vội vàng chạy tới bên cửa sổ, phát hiện trên ban công đối diện đã không có một bóng người.

Giật mình đứng ở bên cửa sổ, cô thấy buồn ánh mắt thế nào cũng không thu lại.

"Cái gì? Cô bé kia chính là người hàng xóm đối đầu với nhà cậu à?"

Cao Dương trừng lớn mắt, miệng há ra có thể đặt đủ chiếc bánh màn thầu.

Đi tới Đệ Nhất Gia công ty do huynh đệ tốt thành lập, mông ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ phía sau đã bị rỉ sắt nghiêm trọng giống như là sắp gãy; còn phía dưới chân làm anh ta sững sờ kinh ngạc sàn nhà như sắp sập đến nơi rồi.

Lấy tư cách là huynh đệ nghĩa khí đi tới quỷ ốc, sự hy sinh thật sự quá đáng ! Anh ta đắc chí thầm nghĩ.

"Đây là ý gì? Cậu nói rõ hơn một chút." Lần này có chuyện thú vị!

Người là do anh tìm, nhưng Cao Dương giống như hoàn toàn quên chuyện này, nói gì là có chút áy náy, chỉ cảm thấy giống như có chuyện kích thích sắp xảy ra.

Phùng Đốc híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ mất hồn, hồi lâu không có đáp lời.

Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp, người này thật đúng là thừa nước đục thả câu, cố ý nghĩ giết hắn phải không

"Hello, có người ở sao?" Cao Dương gõ gõ đầu của hắn.

"Cô là ta hàng xóm, cha tôi cùng với cha cô ta là kẻ thù không đội trời chung." Hắn thu hồi ánh mắt, phiền não giải thích.

"Vậy các người đây?" Hắn (Cao Dương) mặt mong đợi.

"Không lui tới." Miệng anh ta nói chứ không phải là tim nói. Chỉ có anh ta biết, bọn họ đã từng có thời gian vui vẻ, thời gian khi còn là trẻ con vô lo, vô nghĩ.

"Thì ra là ân oán của đời trước, các ngươi là người hy sinh? !" Thật là kịch hay đây.

"Đây thật là — rất có ý tứ rồi !" Anh ta ngạc nhiên thở hổn hển nói.

Phùng Đốc không vui lướt mắt nhìn hắn."Tại sao giọng điệu của cậu nghe như rất vui khi người khác gặp nạn nhỉ?"

"Không, làm sao biết chứ? Ý của tôi là, không khỏi cũng quá khéo chứ!" Hắn nở nụ cười thiện lương.

"Còn không phải là nhờ cậu ban thưởng." Phùng Đốc sắc mặt không tốt liếc hắn một cái.

"Vậy tại sao cậu lại giữ cô ta?" Cao Dương hoài nghi hỏi.

"Chuyện này. . . . . ." Anh ta nhất thời cứng họng." Tôi chỉ cho cậu chút thể diện, huống chi trước mắt tôi có nhu cầu cần một người giúp tôi xử lý chuyện vụn vặt."

"Thật sao?" Cao Dương mập mờ cười mờ ám."Sẽ không phải do nhiều năm không gặp mặt, đột nhiên phát hiện thấy người ta dáng dấp duyên dáng yêu kiều, mềm mại đáng yêu, mới cố ý đem người ta giữ lại, nghĩ từ từ ăn sạch chứ?"

"Cậu đi luôn đi!" Phùng Đốc không khách khí mắng.

"Giận, được, tốt! Cái này là bí mật nhỏ, tôi dù sao cũng là huynh đệ của cậu tuyệt đối sẽ không chọc phá." Hắn cười nhếch miệng, vỗ lấy ngực bảo đảm."Người kia thật là tiểu thư ký khả ái đây?" Hắn mặt mong đợi, ngoái đầu ra hướng ngoài cửa nhìn quanh.

"Quét kho hàng đi." Hắn không sợ hãi nói.

"Cái gì?" Hắn cả kinh, thiếu chút nữa ngã xuống ghế."Cậu vừa nói gì?" Hắn không nghe lầm chứ?

"Tôi nói cô ta đi quét kho hàng." Anh ta nhăn mày lại. Anh thế nào chưa từng phát hiện ra tiểu tử này nghễnh ngãng nghiêm trọng như thế?

"Ôi trời ơi!!, Phùng Đốc, nếu như cậu không phải là chủ tịch tàn nhẫn nhất chứ? người ta nhưng cô gái xinh đẹp, cậu lại bảo đi quét dọn kho hàng? !"

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn tìm người có thể chịu khổ nhọc." Thật ra thì, mục đích cuối cùng của anh ta là muốn cho cô biết sự khó khăn ở nơi này.

Bình luận





Chi tiết truyện