Mặc Nhật Tỳ vui sướng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lập tức chạy vội tới bên cạnh cô, ôm chặt vào trong lòng, hung hăng cắn mấy cái.
“Nhìn cái gì vậy? Em đã già rồi, khó coi lắm.” Không nghĩ tới, Lý Quả bị hắn nhìn chằm chằm đến vô cùng ngượng ngùng liền buột miệng trêu chọc hắn.
Nhưng là, cô vừa nói dứt lời, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ liền thay đổi, ngay sau đó liền như một tia chớp xuất hiện ở trước mặt cô, ôm chầm lấy cô.
“Chàng làm sao vậy?” Cô bị hành động của hắn làm giật mình, có chút sợ hãi nhìn hắn hỏi.
Nhưng Mặc Nhật Tỳ cũng không có trả lời cô, mà là hết sức cẩn thận nhìn khuôn mặt cô, từ trên xuống dưới nhìn kỹ càng lại một lần.
“Chàng làm sao vậy? Em tốt lắm nhé, không có việc gì cả. Vừa rồi em nói đùa với chàng thôi, em còn trẻ lắm, không già, cũng không khó coi.” Cô vội vàng nói, hiểu được hắn đang lo lắng cho mình, không khỏi cảm thấy vô cùng tri kỷ, hạnh phúc.
Có phu như thế, thê còn cầu gì nữa? Cô thật sự thỏa mãn, không có cầu gì cả.
Mặc Nhật Tỳ nhíu mày thật chặt mày, gắt gao ôm cô, cũng không có vì lời cô nói mà buông lỏng sự lo lắng ở trong lòng.
Đúng vậy, sao hắn có thể vừa nhận được hạnh phúc liền váng đầu rồi? Lý Quả khác hẳn với hắn,-llelelquyuydonon- hắn có thể sống mấy ngàn năm, còn nàng chỉ sống được một trăm năm ngắn ngủi, mà trong một trăm năm ấy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đến tuổi trung niên, dần dần già đi, sau đó hóa thành đất vàng.
Không, hắn không thể mất đi nàng, hắn không thể không có nàng! Trăm năm đó trôi đi chỉ trong nháy mắt, đối với hắn mà nói, chỉ chớp mắt một cái liền trôi qua, mà hắn còn có mấy ngàn năm dài dằng dặc, cuộc sống không có nàng, hắn phải trải qua như thế nào đây? Hắn phải đối mặt ra sao?
Vừa nghĩ đến đây, cả người hắn liền rét run, không thể chấp nhận.
“Quả Quả, ta không thể để nàng rời khỏi ta, tuyệt không thể!” Hắn thì thào nói, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hẳn lên.
“Chàng lại đang nói lời ngốc nghếch gì đấy, em nào có nói phải rời khỏi chàng đâu? Em và chàng sẽ ở cùng một chỗ, sẽ không rời khỏi chàng mà.” Cô cho rằng hắn sợ mình sẽ rời khỏi hắn, không khỏi nở nụ cười, vội vàng an ủi hắn.
Mặc Nhật Tỳ nghe lời an ui của cô, khẽ cười, nhưng cũng không hề giải thích gì, chính là vẫn ôm chặt cô như cũ, không bao giờ chịu buông tay nữa.
“Được rồi, được rồi, mau làm việc đi, em đi làm cơm cho chàng, làm món chàng thích ăn nhé, được không?” Cô dỗ dành, cho hắn lợi ích giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Được, ta muốn ăn đồ do tự tay nàng làm.” Lần này, rốt cuộc hắn cũng buông lỏng tay ra, tràn ngập tình yêu nhìn cô, tính trẻ con nói.
Ngày mới sang, cảnh sắc tươi đẹp, trời trong nắng ấm, Mặc Nhật Tỳ vẫn còn ở lại trong phòng cùng cô, không hề có ý muốn đi ra ngoài xử lý công vụ.
“Hôm nay xong việc rồi à?” Cô không nhịn được tò mò, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trái tim liền đập thình thịch.
Mặc Nhật Tỳ cúi đầu hôn lên mặt cô,--lequ-uy-do--on- cái trán tựa sát vào trán cô, dịu dàng nói: “Hôm nay không đi, trong khoảng thời gian này cũng không đi.”
“Vì sao?” Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, làm cho cô càng cảm thấy nóng bỏng, chảy cả mồ hôi.
“Cục cưng đã trở về, gần đây để bé tạm thời xử lý công vụ.” Hắn ôm chặt cô, cười nhẹ nói.
Hả?! Thì ra là cục cưng đã trở về à? Chỉ là không phải bé con đã chạy trốn rất xa sao? Không đến mấy tháng liền không quay về, sao bây giờ mới chạy chưa được bao lâu đã ngoan ngoãn chủ động trở về quản lý Xà quốc rồi?
Cô thấy có chút kỳ lạ, sao cô không rõ suy nghĩ của con trai mình chứ, thế nhưng lại đột nhiên trở về, làm cho cô cảm thấy hơi bất an.
“Vì sao cục cưng lại quay về? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đầu cô hơi hơi rời khỏi trán hắn, có chút sốt ruột, lo lắng truy hỏi.
Mặc Nhật Tỳ sợ cô lo lắng, vội vàng an ủi: “Không phải, không phải, là vì ta muốn đưa nàng ra ngoài đi dạo, cho nên mới bảo cục cưng quay về.”
Chỉ vậy thôi sao? Cô vẫn không quá yên tâm, trong lòng càng lo lắng hơn.
“Sẽ không phải là có chuyện gì chứ? Có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết, không cần tự mình gánh vác, chúng ta là người một nhà mà.”
Người một nhà! Vành mắt Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa đã ươn ướt, kéo cả người Lý Quả qua, ôm chặt vào trong ngực, không hề nói gì, bởi vì hắn sợ chính mình vừa nói ra sẽ cảm động đến không khống chế nổi.
“Mẫu hậu, phụ vương.” Lúc này, bé con đột nhiên hò hét bay nhanh đến, cả người liền đụng vào trong lòng bọn họ, bập bẹ kêu.
“Cục cưng, Mẫu hậu vừa rồi còn thắc mắc vì sao con lại quay về đấy?” Cô vội vàng ôm lấy bé, đặt vào trong ngực, hỏi.
Mặc Nhật Tỳ không chịu nói cho mình, như vậy đành phải hỏi bé thôi.
Bé nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ đang ra hiệu cho mình đừng nói, nhưng bé lại không nghe theo hắn, -llqu-uy-do-on-thành thành thật thật nói với cô: “Phụ vương gọi con quay về là vì phụ vương muốn tìm kiếm bí pháp trường sinh cho Mẫu hậu.”
Trường sinh? Cô nghe mà giật cả mình, sau đó mới nhớ ra, ngày hôm qua vô tình thuận miệng nói lời như thế, hắn thật đúng là để ở trong lòng, liền kêu con trai quay về trong đêm.
“Chàng cũng thật là, gấp cái gì chứ? Trường sinh hay không trường sinh là do vận mệnh an bài, không cần nghĩ quá nhiều, em cũng không thèm để ý mà.” Cô cực kỳ cảm động, nhưng cô không hề có biện pháp nắm giữ sinh mệnh của chính mình, lại càng không muốn hắn quá quan tâm.
“Nếu như không có nàng, ta cũng không muốn được trường sinh. Ta không biết phải sống qua những ngày không có nàng như thế nào.” Mặc Nhật Tỳ thản nhiên nhìn cô, lẳng lặng nói, nhưng không khó để nghe ra được sự thâm tình trong giọng nói của hắn.
Cổ họng Lý Quả giật giật, lại phát hiện bản thân chẳng thể thốt nên lời nào, một thứ tình cảm khó tả cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô, dao động, làm cho cô không nhịn được mà đỏ hồng hai mắt.
“Thật ra, em đã rất thỏa mãn, không cần gì nữa rồi. Em có chàng, có cục cưng, đây là thu hoạch lớn nhất trong suốt cuộc đời của em, không có gì quý giá và tốt hơn so với điều ấy.” Cô ôm bé, bàn tay đặt lên bàn tay hắn, cảm động nói.
Nhân sinh như vậy là quá đủ! Tuyệt đối đầy đủ rồi! Cô đã thấy vô cùng hạnh phúc, cực kỳ mỹ mãn, cực kỳ vui vẻ rồi! Lại nhận được nhiều hơn nữa thì trời cao sẽ đố kỵ đấy.
“Không, như vậy còn chưa đủ, ta muốn nàng đi tiếp cùng ta, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, sinh cùng một chỗ, chết cùng một chỗ, không gì có thể chia tách được chúng ta, không gì cả.” Mặc Nhật Tỳ dùng sức lắc đầu, nói năng khí phách, kiên định không đổi, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn cô.
Cô lại nghẹn lời, hai mắt đã mông lung, chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng hắn. Cô cũng rất muốn rất muốn cùng hắn đi hết một đời người của hắn, của cô. Nhưng cô là con người mà, con người sống thọ nhất cũng chỉ chừng trăm năm, cô sẽ già đi, tóc sẽ bạc trắng, cuối cùng sẽ chết, không gì có thể ngăn cản được.
“Quả Quả, ta nhất định sẽ đi tìm bí pháp trường sinh cho nàng, chúng ta phải đi tìm ngay bây giờ, không thể đợi nữa rồi.” Hắn vội vàng, sợ hãi nói.--=-=lequ4d0--on-n Chỉ cần vừa nghĩ như thế, trong lòng liền không chịu nổi, đã muốn chết đi.
Lý Quả thấy hắn như vậy, chỉ có thể liên tục gật đầu, hoàn toàn không nói nên lời. Chỉ cần có thể để cho hắn an tâm, có thể để cho hắn vui vẻ, cô nhất định sẽ đi làm.
“Phụ vương, Mẫu hậu, hai người đi đi, đã có cục cưng ở đây, cục cưng nhất định sẽ quản lý tốt Xà quốc. Phụ vương và Mẫu hậu cứ du ngoạn vui vẻ ở bên ngoài, không cần lo lắng cho cục cưng ạ.” Bàn tay nho nhỏ của bé vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy, cục cưng nói đúng lắm, chúng ta có thể vừa du ngoạn vừa từ từ nghĩ cách, em rất muốn rất muốn cùng chàng đi khắp thế gian một chuyến, đó vẫn luôn là giấc mộng của em.” Cô nở nụ cười rồi bật khóc, nước mắt lặng yên rơi xuống không một tiếng động nào, cô mỉm cười dùng tay lau đi, nói với hắn.
Hắn lặng lẽ cảm động gật gật đầu, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, “Ta và nàng cùng đi du ngoạn thôi.”
Bình luận
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 279
- Chương 279
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 278
- Chương 278
- Chương 278
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 277
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 276
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 275
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 274
- Chương 274
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 273
- Chương 273
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 272
- Chương 272
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 271
- Chương 271
- Chương 271
- Chương 271
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 270
- Chương 270
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1