Có thể khiến cho Sở gia một nhà bốn người đã chuyển đến Luân Đôn cùng nhau về nhất định là chuyện rất quan trọng. Không sai, là lễ kết hôn vô cùng long trọng của bác sĩ Tống chúng ta, tại sao có thể không long trọng, bọn họ sao có thể không tham dự chứ? Bác sĩ Tống cũng thật đáng thương, làm ba người ta bốn năm nhưng mà một chút cảm giác cũng không có, chưa xong, khổ sở theo đuổi mẹ đứa nhỏ sắp hai năm mới làm cho người ta gật đầu đồng ý gả cho anh. Đều nói làm người không thể tạo nghiệt quá nhiều, bằng không sẽ có báo ứng, bác sĩ Tống phong lưu tài tử của chúng ta trời sinh đã là một ví dụ điển hình. Đây là một hôn lễ long trọng chưa từng có. Nhà họ Tống là danh gia vọng tộc nổi tiếng trong hai giới chính trị - thương mại, cậu chủ họ Tống kết hôn sao có thể lén lút làm chứ? Nhưng mà đôi vợ chồng trẻ này khiến không ít người rớt mắt kính, bởi vì cô dâu cũng không phải là thiên kim nhà nào mà là một cô gái không có danh tiếng gì mà thôi. Tuy nói gia thế trong sạch, nhưng đối với gia đình họ Tống mà nói đã là với quá cao rồi. Chỉ là người trong cuộc đã không để ý mà người ngoài còn liên tục suy đoán thì là ăn no rỗi việc rồi. Nhân vật chính của hôm nay - bác sĩ Tống trên mặt vô cùng hưng phấn, cô dâu bên cạnh nhìn có vẻ không tình nguyện, lại ở trong hôn lễ của mình cũng phải tươi cười với khách mời. Ánh mắt hài lòng của Đại lão Tống gia không ngừng nhìn về phía bụng cháu dâu khiến mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là . . . . . . Trừ hai nhân vật chính cô dâu – chú rể thu hút ánh mắt mọi người thì hai tiểu hoa đồng phía sau bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc. Bé trai toàn thân mặc lễ phục phẳng phiu, mặt mày sáng sửa, mặc dù mới 7, 8 tuổi nhưng có thể đoán được 10 năm sau nhất định sẽ là một thiếu niên nhanh nhẹn, đẹp trai, người gặp người thích. Chỉ là hình như tính tình không tốt chút nào, bởi vì bé gái đáng yêu bên cạnh cậu mặc lễ phục màu trắng đang lôi kéo tay cậu không ngừng nói chuyện với cậu, vậy mà cậu lại luôn muốn hất cô bé ra, một giây kế tiếp lại bị cô dính vào. Lông mày của hai ông bố đã bắt đầu nhíu chặt lại rồi. "Anh Trí Tu, lát nữa chúng ta cùng đi ăn bánh ngọt được không?" Cô gái nhỏ căn bản không để ý tới người mà cô bé gọi là “ba, mẹ” đang ở trước mặt cha sứ trao nhẫn, trước mặt anh Trí Tu thì ông bố đẹp trai ngày thường cô thích nhất cũng bay đến tận đâu đâu rồi. "Em chỉ biết có ăn thôi sao? Cẩn thận ăn thành con heo mập đó." Giọng điệu Sở Trí Tu thật hung dữ nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bé thì động tác lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Sở Trí Tu 8 tuổi không hiểu vì sao con gái đều thích ăn đồ ngọt như vậy, em gái Nguyệt Nhi cũng như vậy, Điềm Điềm mỗi lần thấy anh đều không buông cũng thế. "Anh Trí Tu, lớn lên em cũng làm cô dâu của anh có được không?" Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn. "Anh mới không cần cưới một con heo nhỏ mập." Sở Trí Tu ghét bỏ mà cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tròn phúng phính của cô, thật muốn nhéo thử có mềm giống Nguyệt Nhi không. "Anh Trí Tu. . . . . ." Bé gái mím môi, khuôn mặt nhỏ uất ức như muốn khóc. "Chú rể có thể hôn cô dâu." Cha xứ nghiêm trang lớn tiếng tuyên bố. Nghe được câu này, vậy mà cô gái nhỏ lại nhón chân lên hôn đôi môi hồng hào của bé trai. Xong rồi, nụ hôn đầu của con trai anh đã không còn! Ngồi dự lễ bên dưới đang ôm con gái từ trong tay vợ, trong nháy mắt Sở Mạnh nhìn thấy màn này. Anh vẫn biết con gái bảo bối nhà A Tự rất dính đứa con nhà mình, nhưng không biết nó lại gan dạ như vậy, trong hôn lễ ba mẹ mình đi hôn con trai anh. À, phản ứng con trai anh lại là đỏ mặt? Hơn nữa còn là bộ dạng không biết phải làm sao. Tất cả quan khách cũng bị một màn này làm sợ ngây người, sau đó không tới 5 giây, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng cười vang lên trong giáo đường. "Sở Mạnh, sao có thể như vậy?" Ngưng Lộ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con trai, trời ạ! Bảo bối nhà A Tự cũng làm người ta hết hồn. "Chuyện trẻ con, người lớn không cần để ý quá nhiều. Có mệt không?" Một tay ôm lấy tiểu công chúa Sở gia, một tay ôm vai vợ, Sở Mạnh cũng không thừa nhận đó là chuyện to tát gì. "Nhưng . . . . . ." Ngưng Lộ còn muốn nói điều gì đã bị chồng mình ôm lấy, theo mọi người đi ra ngoài rồi.< style="font-weight: bold">* Diễn đàn Lê Quý Đôn * Tiệc cưới Tống gia được cử hành tại khách sạn vào buổi tối. Đèn treo thủy tinh tinh xảo khiến đại sảnh đón khách trở nên sáng rực, ăn uống linh đình, phục trang đẹp đẽ lóng lánh. Bữa tiệc ở xã hội thượng lưu từ trước đến giờ đều là nơi những nhân vật nổi tiếng hội tụ, nhất là gia thế hiển hách như Tống gia, lại là tiệc cưới cậu chủ nhà họ tống, tưng bừng đến mức nào cũng có thể đoán được, tất cả mọi người có thể tham gia buổi dạ tiệc này đều cảm thấy vinh hạnh. Còn là một cơ hội tốt để nói chuyện hợp tác đầu tư. Là bạn thân người ta, Sở Mạnh cùng Ngưng Lộ nhất định phải trình diện. Chỉ là vì không để cho hai đứa nhỏ làm loạn, sau khi nghi thức ở giáo đường kết thúc, bọn họ liền đem hai tiểu bảo bối về Quan Gia, chỉ đi một mình. Một bộ lễ phục tơ gấm đen nhánh, thiết kế gọt vai lộ ra bả vai mượt mà xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn được tơ lụa bọc lại, một phần ngực lộ ra bên ngoài khiến người nhìn hít hà nín thở. Gấm đen quấn lại thành một bông hoa rất độc đáo, ở hông rực rỡ nở rộ, là vật trang trí duy nhất cho lễ phục này, lại làm cho vòng eo mảnh khảnh của cô trông có vẻ một vòng ôm không đủ, làn váy như nước lay động, lễ phục đơn giản mà thanh lịch, giày thủy tinh cao 5 tấc làm cho khí chất dịu dàng của cô càng thêm tinh tế. Vẻ đẹp của cô thiếu chút xíu nữa làm lu mờ vẻ nổi bật của cô dâu đêm nay, làm cho người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đem cô giấu sâu đi, không để tên đàn ông khác nhìn nữa, đặc biệt là người đàn ông vẫn ôm mảnh khảnh vòng eo của cô, anh chỉ muốn đem cô giấu đi, trừ anh ra, không ai có thể nhòm ngó. Tay Ngưng Lộ ở sau lưng anh dùng sức nhéo, người đàn ông này thật quá đáng. Từ khi cô thay quần áo xong xuất hiện trước mặt anh thì ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên nóng bỏng lên, cái kiểu nhìn trực tiếp chăm chú đó khiến cô có cảm giác anh đang dùng ánh mắt cởi quần áo cô ra. Đặc biệt sau khi tiến vào hội trường, anh vẫn dùng sức kéo cô không thả, ngay cả cô đi vệ sinh, anh cũng gắng theo kịp. Anh không cần quá đáng như vậy chứ? "Sở Mạnh, buông em ra. Em đói bụng." Ngưng Lộ muốn kéo bàn tay siết chặt bên hông ra, thế nhưng anh lại hơn dùng sức ôm chặt hơn. "Anh đi với em." Cúi đầu nhìn cô vợ đang tức giận, Sở Mạnh vẫn dịu dàng dụ dỗ. "Em không cần anh đi chung." Anh tới tham gia tiệc cưới người ta không phải sao? Vừa tới đã đòi kéo cô về, ngay cả chào hỏi chủ nhân bữa tiệc cũng chẳng có. "Ngưng Nhi, ngoan. Không nên tức giận, lát nữa chúng ta chào hỏi A Tự là có thể đi về, có được không?" Anh thật sự là không ở nổi nữa. Anh hối hận, vô cùng hối hận! Không nên để cô ăn mặc như vậy tới đây, nhìn đàn ông trong hội trường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ anh, anh hận không thể móc toàn bộ những con mắt kia ra. Không được nữa, trực tiếp đóng gói cô đem về nhà là được rồi, nhưng không được, bởi vì đây là tiệc cưới A Tự, bọn họ ít nhất phải đợi đến sau khi vũ hội bắt đầu mới có thể về được. "Tổng giám đốc Sở, đã lâu không gặp." Ở trong góc dịu dàng dỗ cô vợ đang khó chịu, Sở Mạnh không ngờ tới còn có người đến quấy rầy anh. Mà đó lại là người không thể xem nhẹ trong hai giới chính – thương Lục Lão. "Lục Lão." Sở Mạnh nhẹ nhàng đưa ly thủy tinh lên, coi như là chào hỏi, dù sao trước kia Lục lão đã từng có ân với anh, anh không thể mặc kệ như với người khác, nhưng người phụ nữ trong ngực anh không cách nào nhúc nhích như cũ. "Tôi có chút chuyện đầu tư muốn thương lượng với cậu, không biết có tiện không?" Lục lão cười, nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm người trong ngực Sở Mạnh. Xem ra bên ngoài đồn không sai, sự chiếm đoạt của Sở Mạnh đối với cô vợ nhỏ của mình quả thật không cách nào tưởng tượng nổi. "Lục lão có lời gì đừng ngại nói thẳng." Sở Mạnh đối với cái nhìn của người khác cũng không quan tâm, anh chỉ luôn làm chuyện anh muốn. "Sở Mạnh, em tới bên kia trước được không?" Ngưng Lộ ở trong lòng anh ngẩng đầu, hai mắt mở to, giống như nếu anh dám nói không, cô sẽ làm anh đẹp mặt, mặc dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy. "Được rồi! Cẩn thận một chút, không nên đi xa. Lát anh qua tình em. Ngoan!" Cũng không thể buộc quá chặt, để cô đi một lát đi! Sở Mạnh rốt cuộc buông tay ra. May là bữa tiệc tối nay chọn hình thức tiệc đứng truyền thống, khiến khách có thể cảm nhận được tiệc vui vừa có thể tự do thoải mái thưởng thức rượu ngon. Ngưng Lộ cầm đĩa to lên, tùy ý lựa chọn mấy thứ rau và trái cây mình thích, đang muốn đến sảnh hưởng thụ thức ăn ngon, nhưng nguyện vọng muốn lẳng lặng dùng bữa của cô hình như không thành hiện thực? "Ngưng Lộ, đã lâu không gặp." Một giọng nói chậm rãi có chút quen thuộc vang lên bên tai.
Bình luận
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1