Dùng bạo lực để tán tỉnh, không tồi nhỉ?
Như có ma lực xui
khiến Hữu Phong phải bước tới phía cô gái nhỏ đang đứng bất động dưới
nắng, xúi giục anh cất tiếng chào hời hợt:
- Chào!
- …… - Cô gái nhỏ nín thinh, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy.
- Này!
- …… - Vẫn không hé nửa lời, hai tay thu lại trong túi áo hoodie. Làn môi nhợt nhạt mím thật chặt.
Hữu Phong khá khó hiểu trước sự im lặng ngoan cố cùng ánh nhìn trân
trối từ cô nhóc, hẳn là nhóc ta sợ anh truy tội về vụ chặn xe. Được
thôi, càng sợ càng phải dọa! Hữu Phong nheo mắt, thấp giọng:
- Vừa làm phiền tôi đấy, biết không?
Cô gái nhỏ gật đầu rồi lại lắc đầu ngay sau đó, lùi vài bước rồi đột
ngột sút mạnh vào chân người đối diện một cú đá dứt khoát. Hữu Phong đau điếng, nhíu mày kinh ngạc trong nửa tích tắc còn cô nhóc nắm khoảng
ngực áo của anh lôi xuống, nhón chân và khẽ thầm thì bên tai:
- Đừng hòng dọa nạt tôi, nhé!
Đừng hòng? Vừa đánh người vừa thách thức, sao nhóc này có thể láo lếu
với anh thế! Lại còn… cái nhếch miệng hiểm của nhóc ta trước khi bỏ chạy rất giống anh. Lạ thế!
- Cậu không sao chứ? - Quản gia Lâm vội xuống xe, mắt nhìn chăm chăm vào gấu quần dính dấu giày của Hữu Phong.
Chàng trai khoát tay, vẫn nhìn theo hướng cô gái nhỏ vừa chạy. Chợt bật ra câu nói rất ư khó đỡ:
- Dùng bạo lực để tán tỉnh, không tồi nhỉ?
***
- Bữa trước ghé bệnh viện, tớ thấy ai đó giống Đông Vy cực! Tiếc là đang khám nên không kiểm tra được.
Ôi! Dạo này sao nhiều bạn đồn ầm lên là gặp ai đó giống Đông Vy thế?
- Hoang đường! Đông Vy … ừm, đâu còn nữa. Nhìn nhầm là cái chắc!
- Chả nhẽ nhiều người nhầm vậy? Có khi nào Đông Vy còn sống không!
- Thế hóa ra thầy giám thị lừa tụi mình à? Vớ vẩn quá!
- Thôi thôi các cậu, nhìn ai kia kìa!
Cả nhóm cùng nhìn về phía cửa rồi đồng loạt nguýt dài và đồng thanh hứ
một tiếng, tỏ ra rất ghét cô nữ sinh đang vào lớp. Không ai bảo ai tự
chấm dứt cuộc bàn tán sôi nổi vừa nãy để tránh bị soi mói là gây ồn ào,
kéo bè kéo cánh…Thật đáng ghét, nếu cô ta không lẻo mép mách với thầy cô thì lớp đã vui hơn nhiều rồi!
Tuệ Anh phớt lờ mọi ánh nhìn thù ghét, cô lẳng lặng bước lên bục giảng, ậm ừ vài tiếng đầy bối rối rồi từ tốn nói:
- Tớ xin lỗi các bạn về thời gian qua. Là do các bạn chưa hiểu hết về
tớ và do tớ thường nặng lời. Nhưng mong lớp hiểu tớ, chuyện Đông Vy với
tớ đã là một cú sốc nên tâm trạng tớ bất ổn. Hy vọng mọi người tha thứ
cho tớ!
Cả lớp nhìn nhau thật lâu, ai cũng bất ngờ trước lời
thú tội của Tuệ Anh. Làm sao mà không bất ngờ cho được khi chỉ mới hôm
qua, cô nàng còn hống hách như thể làm vua thiên hạ thế mà chưa đầy 24
giờ sau, đã nhún nhường như cún con!
- Cậu sống nhiều mặt quá. - Một nam sinh thẳng thắn.
- Đủ rồi đấy. Cậu xem thường bọn tôi quá! - Tới lượt nam sinh khác thở dài.
- Ha, lấy lòng nhau để lấy phiếu bầu The girls chứ gì. Tuệ Anh đúng thông minh, hihi. - Một nữ sinh vờ cười e thẹn.
Cứ thế, thành viên trong lớp mỗi người ném một câu vào Tuệ Anh không
ngần ngại. Chỉ riêng nàng hoa khôi là ngoảnh mặt ra cửa sổ ngắm trời
ngắm đất, chả thèm chấp mấy trò mèo của nữ sinh kia bởi Thanh Ngân không còn xem ả ta là vật cản giữa cô và Hữu Phong nữa rồi! Vì cô chẳng cần
hạ, Tuệ Anh cũng tự gục khi biến mình thành kẻ đáng ghét trong mắt bạn
bè và quan trọng nhất là… Hữu Phong có chấp nhận kẻ đã hại anh hay
không? Xem ra cô ả chẳng biết mình bị nắm đuôi cáo rồi! Cái tát lúc
trước, Thanh Ngân sẽ trả đủ và hơn thế! Còn giờ, nàng mập tỏ ra hối lỗi
thì cô cũng nên rộng lượng.
- Xí xóa hết nào lớp mình ơi. Bạn cả mà! - Nàng hoa khôi mỉm cười, vuốt tóc đầy dịu dàng.
- Thôi khỏi! - Tuệ Anh hừ lạnh, nói rõ to - tớ xin lỗi tất cả nhưng ngoại trừ cậu, bạn trai của Richard ạ!
Nụ cười hiền dịu vụt tắt ngay lập tức, Thanh Ngân có dự cảm chẳng lành
khi cái tên Richard bỗng nhiên được lôi ra. Cứ như đó là lời dọa dẫm Tuệ Anh gửi tới
cô và quả nhiên là thế thật! Lúc Tuệ Anh về chỗ ngồi, ngang qua bàn nàng hoa khôi thì đặt lại một tấm thiệp xanh nhạt.
“ Đinh Hữu Phong đã về nước. Nếu cậu phun ra mối quan hệ giữa tôi và
Minh Quý, tôi cũng sẽ có thứ để tố cậu đấy bạn-gái-Richard! ”
***
Bàn tay mảnh mai đẩy nhẹ cánh cửa màu xanh rêu, đôi giày nền trắng sọc
đen bước chầm chậm vào khoảng sân xi-măng trơn nhẵn. Nhìn quanh căn nhà
im lìm, cô gái nhỏ khẽ thở dài một tiếng, mắt dõi theo những hạt bụi lơ
lửng trong không trung, cười buồn. Anh trở về rồi, vết thương trong tim
cô chưa lành đã lại nứt toạc, rỉ máu. Ước gì anh chưa từng tồn tại trong đời cô để không yêu, không nhớ, không đau thế này!
- Mới về à, Đông Vy?
- Vâng. - Cô gái nhỏ chớp đôi mắt đỏ hoe, cười gượng gạo - Thầy về sớm thế ạ?
- Con bé này! Lại xưng hô sai rồi! - Người đàn ông thở dài, nửa giỡn nửa nghiêm túc véo mũi Đông Vy - Gọi bố chứ!
- Vâng, thưa bố! Hôm nay bố về sớm nhỉ, hay bố trốn việc đấy? - Cô gái nhỏ le lưỡi nghịch ngợm, nét cười rạng rỡ hơn đôi chút.
- Về dặn con vài điều rồi bố đi ngay đây. Nhớ ăn nhiều thêm rồi uống
thuốc, ngủ sớm. Giờ bố phải trở lại Trung Anh để chuẩn bị vài thứ cho
The girls. Thế nhé Đông Vy!
Thầy giám thị vỗ vai cô gái nhỏ,
chợt nhận ra nét buồn loé lên trong đôi mắt sâu khi thầy nhắc đến hai
chữ Trung Anh. Thầy biết, Đông Vy rất muốn quay về học viện nhưng chịu
thôi, biến mất là giữ an toàn cho cô bé, bằng không Federer đổi ý thì
nguy!
- Vài ngày nữa con có thể sang Bỉ nhập học rồi, đừng lo.
Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu, khẽ mấp máy môi:
- Con thấy anh ấy rồi!
- Ừ, Hữu Phong vừa về sáng nay. - Thầy giám thị giữ nguyên vẻ điềm
tĩnh,nhìn cô gái nhỏ trìu mến - Thôi con vào nhà đi, lạnh đấy. Tự con
biết thế nào mà, đúng không?
Đúng không? Câu hỏi ấy cứ đeo bám
Đông Vy mãi. Thực chất giữa người ta và cô giờ ngoài thù hận ra thì
chẳng còn gì nữa rồi. Nỗi nhớ về anh chưa giây phút nào nguôi ngoai
trong cô nhưng gắn liền với ký ức yêu thương luôn là cảnh tượng chết
chóc vào ba năm trước, lúc ông bà ngoại cô nằm bệt trong vũng máu… Vậy,
nên quên người ta để tất cả được ngủ yên. Đúng không?
Đông Vy
khẽ so vai, bước nhanh vào nhà tìm chút ấm áp bởi đây là nơi tuổi thơ cô bắt đầu. Chính thầy giám thị mua lại căn nhà cũ ngay khi cô chuyển
nhượng cho người hàng xóm. Cô gái nhỏ cởi giày bỏ lại trước thềm, bước
chân đầu tiên còn chưa đặt vào phòng khách đã khựng lại trong không
trung. Cô gái nhỏ bịt miệng, mắt mở to đầy kinh ngạc.
- Về rồi à? - Chất giọng trầm thấp được thảy vào không gian yên tĩnh như tiếng gió vút qua hang động thẳm sâu.
Bình luận
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1