chương 4/ 11

Editor: Cua Rang Me

Từng ngày từng ngày trôi qua, không có sóng gió gì, yên ổn như mặt hồ, có lúc Kiều Y Y cảm thấy hình như Sóc Phong im ắng quá mức, thì sẽ trong một lúc vui vẻ đưa cô ra ngoài chơi, cô nhất định sẽ chọn một nơi vô cùng náo nhiệt, ví dụ như hộp đêm.

Chỉ là ở hộp đêm, anh lại điềm tĩnh thành thạo như thường, Kiều Y Y dứt khoát bỏ qua.

Chủ nhật, bọn họ đi vườn thực vật, ở trong vườn thực vật, bọn họ xem đủ loại kiểu dáng kỳ lạ và thực vật bình thường.

Đi mệt, bọn họ lại ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi, xa xa có một đám trẻ được thầy cô dẫn đi, vui vẻ líu ríu.

Kiều Y Y nhìn theo ánh mắt của anh, "Thích trẻ con sao?" Cô ở bên cạnh vừa uống nước, vừa hỏi.

"Không thích!"

Cô dừng động tác uống nước lại, cô ngạc nhiên nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói ghét điều gì như vậy, thật sự là cô rất kinh ngạc.

"Tại sao?" Cô buông ống hút ra, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.

Sóc Phong lại lặng lẽ nhìn đứa trẻ ở xa.

Có thật là không thích không? Kiều Y Y cũng không đọc được cảm xúc không thích nào trong mắt anh, hình như anh hơi kỳ lạ, nhưng mà những điều cô nói ra không có gì không đúng.

Cô cúi đầu nhìn, lại thấy anh uống trộm nước uống của cô, cô vỗ vào anh, "Muốn uống thì tự đi mua, tại sao uống nước của em?"

Anh mặt dày nói: "Uống nước cướp được rất ngon!"

"Anh đủ rồi đấy! Em còn chưa uống đủ!" Cô ngây thơ đẩy anh ra, chạy đi.

Hai người giống như những đứa bé không lớn, ồn ào không ngừng, giống như ngưng đọng lúc nảy chỉ là ảo giác của cô.

Mùa đông, cây đứng ở hai bên kêu xào xạc, lá rụng màu vàng như bươm buớm chết đi đánh mất khả năng bay lượn, lấy đường cong quỹ tích rơi vào cả vùng đất, dính vào bùn.

Sóc Phong cõng Kiều Y Y đứng dưới tàng cây, một mình nhìn lá rụng đến ngẩn người, khi Kiều Y Y trên lưng anh lấy nón xuống hỏi, "Đến nơi rồi?" Cô mệt mỏi vuốt mắt.

Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục đi, Kiều Y Y quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ anh vừa dừng lại, cũng không phát hiện cái gì, "Anh vừa nhìn cái gì?"

"Lá rụng."

"Có gì để nhìn?" Kiều Y Y ngáp dài.

"Y Y, quan niệm thưởng thức sự vật của chúng ta khác nhau.”

Kiều Y Y bĩu môi, “Cái này gọi là bù đắp cho nhau có được hay không! Nếu là một đôi tình nhân nhìn sự vật cùng một quan điểm, thì không thú vị nhiều, bạn trai nói, a, lá rụng thật đẹp, bạn gái nói, đúng vậy, trông thật đẹp…. Anh đoán xem, tiếp đó sẽ như thế nào?”

Sóc Phong chau mày, “Tiếp đó sẽ như thế nào?”

“Kế tiếp là anh nhìn em, em nhìn anh, hết chuyện rồi!” Kiều Y Y vừa nói, vừa hung hắng gắt giọng đánh anh.

“Ha ha…” Anh cười ra tiếng, “Quả nhiên em không phải là người bình thường, giải thích thật đặc biệt!”

“Cái rắm! Đừng cho là em không nghe ra anh đang cười nhạo em!” Kiều Y Y đang buồn ngủ cũng đã tỉnh, cảm thấy rất bất mãn với anh, cô nói: “Tự cho mình thanh cao!”

Anh càng cười lớn tiếng hơn khi Kiều Y Y đánh anh thêm mấy cái, “Lười nói với em, anh muốn ăn lẩu!”

“Đúng, anh làm cho em ăn! Nhanh, nhanh lên một chút, em sắp chết đói rồi!” Cô nói lớn.

“Vâng” Anh mệt nhọc trả lời.

“Giá giá! Mau! Ngựa lớn!” Cô kêu lên

Sóc Phong bị cô chọc vui, phối hợp giả bộ tiếng ngựa kêu, lập tức cô ngẩn người, đột nhiên tuôn ra tiếng cười, người đi đường bên cạnh bị cô làm cho sợ hết hồn.

Sóc Phong “Chở” cô, mau mau rời đi, để tránh dọa nhiều người hơn.

Về đến nhà, Kiều Y Y được đặt trên ghế sa lon, Sóc Phong đi đến nhà bếp, sắp sửa nổi giận rồi, mà cô thì chống cằm lên nghiên cứu nhà anh, hai mắt giống như ra đa dò xét.

Phong cách phòng của anh hoàn toàn khác so với phòng của cô, phòng của cô thì chỉ tùy ý, mà anh đâu vào đó, dọn dẹp ngăn nắp, không khí lịch sự, nhã nhặn khắp mọi nơi.

Cô quan sát một hồi lâu, lại đi tới trong phòng ngủ của anh, nhìn chiếc giường màu xanh đen, cô không chút do dự nằm lên.

Nằm ở trên giường, Kiều Y Y buồn ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại.

“Y Y, không khác lắm…” Thật vất vả Sóc Phong mới tìm được cô, cô lại nằm ở trên giường ngủ say, anh nở nụ cười, đi tới lấy mền đắp kín cho cô.

Anh không biết khi cô ở trước mặt người khác là dạng gì, nhưng cô ở trước mặt của anh giống một đứa bé, thích chơi đùa, khi mệt mỏi lại nằm ngủ ở bên cạnh anh.

Sóc Phong nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng kín cửa, đi tới phòng khách, anh tựa vào ban công, rút một điếu thuốc, không phải anh nghiện hút thuốc lá, nhưng… đôi khi, hút thuốc chỉ là vô ý thức, nhìn làn khói, suy nghĩ của anh cũng bay theo.

Cho đến khi có một cánh tay trắng nõn lại gần, giành thuốc của anh, rồi dập tắt.

“Đã thức rồi hả?” Theo bản năng anh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, thế là anh đã đứng ở trên ban công ngẩn người một tiếng rồi.

“Bị anh hun khói đến thức!” Kiều Y Y buồn buồn nói.

“Hả, thật xin lỗi.” Nếu khói thật sự có thể hun đến cô, vậy thì trái đất cũng sẽ không phải hình tròn.

“Bớt hút thuốc!” Cô nói nhỏ: “Đến lúc đó nhe hàm răng vàng vàng ra, xem em còn muốn anh nữa không!”

“Yên tâm, sẽ không thành màu vàng đâu!”

“Hừ, rất nhiều đàn ông đều nói đầu mình không bị hói nhưng cuối cùng cũng trọc đó thôi! Nói chi là mấy cái răng!”

“Đúng, đúng.” Hắn gật đầu tiếp thu, “Ăn cơm không?”

“Chết đói!” Kiều Y Y vừa rống vừa kêu, Sóc Phong nghe vậy thì ngoan ngoãn hóa thân thành người đàn ông của gia đình.

Khi Sóc Phong xoay người rời đi, cô ném điếu thuốc còn dư lại vào trong thùng rác, dí dỏm le lưỡi.

Sau khi ăn xong, Kiều Y Y ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn kem, vừa nhìn ti vi chằm chằm.

“Không lạnh?” Sóc Phong hỏi, hình như ăn kem giữa mùa đông là sở thích của cô, mỗi lần anh đi siêu thị mua đồ thì cô luôn luôn muốn anh nhân tiện mua về.

“Không lạnh đâu! Có gì thì mở lò sưởi ra thôi!” Ánh mắt của cô chớp lên chớp xuống.

Anh cong cong đôi môi, “Chính vì như vậy mới cảm thấy kỳ lạ hơn!” Anh bắt chước cô, cũng ăn một miếng, hàm răng bị lạnh đến tê dại, anh lắc đầu một cái, cố gắng đuổi ý lạnh trong đầu ra.

Cô nhìn thấy thế, ở bên cạnh cười ha ha, ngay sau đó anh tiến tới bên miệng của cô, “Nhìn anh không nhịn được cười mà!” Anh đút kem trong miệng còn chưa ăn hết vào trong miệng của cô.

Kiều Y Y không sợ lạnh, cô hớn hở tiếp nhận, chẳng qua ý đồ chính của anh không phải là để cho cô ăn kem, “Hàng hóa đã đưa đến xong, sao còn chưa cút?” Cô nhíu mày dừng lại trên bờ môi anh.

“Thưa cô, cô còn chưa trả phí chuyển phát!” Sóc Phong nói giọng khó nghe.

Cũng đúng, thường ngày anh điềm tĩnh, nhưng khi chơi điên lên, ngay cả Kiều Y Y cũng bái phục, cô nũng nịu đẩy anh ra, anh lập tức nhào lên, cố ý muốn cô “Trả tiền”

Cô cười ha ha né tránh, nhưng mà anh lại giống như một con rắn nhạy bén, sao có thể buông tha con mồi đã nhắm trúng, thề không thả, cuối cùng cô cũng hết cách, đành hé miệng ngoan ngoãn “Trả tiền”.

Anh vẫn chưa liếm hết đôi môi, “Ăn kem như vậy ngon hơn!”

Bình luận





Chi tiết truyện