chương 7/ 20

Trong mảng tuyết phía trước, có thể mơ hồ thấy một thanh sam nam tử đang bước đi trên nền tuyết, thân hình cao lớn, tay cầm một thanh trường đao, tấm lưng rộng đơn bạc, phản chiếu tuyết sắc nổi lên một đường hàn quang. Ở phía sau ‘hắn’, nhìn thấy rõ hai hàng vết chân kéo dài tới xa xa. Lại nhìn lên, trên vai nam tử đó đúng là trống không, nơi nhẽ ra là có thứ gì đó, đúng là không cánh mà bay!

Trong nháy mắt, thanh âm tối tăm không mang theo chút ngữ điệu của Đằng Lục Lang lại vang lên lành lạnh bên tai.

—— ngươi có thể gọi hắn là nam nhân không đầu.

—— ngươi cũng có thể gọi hắn là thi thể không đầu.

Trái tim Tô Vọng Ngôn không ngừng nhảy dựng lên, gần như muốn phá tan ***g ngực mà ra! Như là một loại hàn ý trước nay chưa từng có, hóa thân thành vật sống, bò dọc lên lưng, theo máu chảy khắp tứ chi, đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ động đậy môi thôi cũng đã dùng hết khí lực toàn thân.

Người trong mã xa kia, như là cũng thấy được tình cảnh quỷ dị khiến người ta dựng tóc gáy, không nhịn được phát ra một tiếng rền rĩ cụt lủn, đến con ngựa cũng ngửa đầu hí dài, tự muốn dừng lại, nhưng trong lúc đang phi nhanh thì không thể phanh lại được, vẫn phóng về phía trước.

Sau một khắc, bóng người màu xanh bay vọt lên, thân thể không đầu, đảo mắt đã tới trước xe.

Ánh đao hoa mắt thình lình xẹt qua, mã xa nhất thời chia năm xẻ bảy, trong huyết quang, một bóng người mơ hồ bay ra, nặng nề rơi xuống cách đó hơn một trượng, một vũng máu dưới thân cấp tốc lan tỏa. Lúc này tiếng hí của con ngựa vẫn chưa dứt, cả cái đầu ngựa lăn xuống, nhưng hài cốt vẫn kéo mã xa vọt về phía trước vài bước, rồi lúc này thân thể mới ngã lệch xuống đất, máu tươi từ cổ phun ra cao vút, bắn tung tóe đầy đất.

Trong nháy mắt đó, trên nền tuyết trắng của Trường Nhạc trấn, đã thêm thi cốt của một người, một ngựa, một xe.

Nhưng quần sơn tĩnh lặng, trong trời đất, đã im ắng tới đáng sợ.

Hồi lâu, Tô Vọng Ngôn không tự chủ được lui một bước, gắt gao dựa vào người Vi Trường Ca, run giọng nói: “Vi Trường Ca… đó… đó là cái gì?”

Mà ngay cả thanh âm cũng thay đổi.

Cách đó không xa, trong tuyết quang âm trầm, nam tử không đầu đột nhiên dừng lại, hơi xoay người, lẳng lặng đứng trên nền tuyết trống trải, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là đang nhìn lại hai người Vi Tô.

Vi Trường Ca bất giác khiếp sợ, sắc mặt biến hóa bất định, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kết băng, trong đầu choáng váng một trận, trên lưng chảy ròng ròng một tầng mồ hôi lạnh…

“Hắn không có đầu…”

Tô Vọng Ngôn sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, nhưng lại như là bị đầu độc, vô pháp rời mắt ra khỏi thi thể không đầu đó, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm nam tử từ lâu đã không còn cái đầu tồn tại kia, hết lần này tới lần khác, miệng không ngừng thì thào “Hắn không có đầu… Hắn không có đầu… Hắn không có đầu…”

Vi Trường Ca bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nghe cậu nói, trong lòng chấn động, vội nắm lấy vai cậu, cố sức lắc lắc, vừa chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân không đầu đó, vừa hít sâu một hơi, gượng cười nói: “Đừng sợ, đại khái là trò đùa của ai đó, cố ý làm ra một cái thi thể không đầu để ở đây…”

Nhưng thanh âm lại khô khốc không gì sánh được.

Tô Vọng Ngôn rùng mình một cái, đang định nói thì thình lình, từ phía sau có một bàn tay thò ra bưng kín miệng cậu.

Tô Vọng Ngôn vốn tâm thần đã không yên, lúc này bỗng nhiên cả kinh, càng hãi gần chết! Nếu không phải là bị che miệng, chỉ sợ đã kêu lên rồi!

Đó là một bàn tay băng lãnh đến tận xương ——

Trắng nõn mà non mềm, trơn mịn giống như tơ lụa tốt nhất của Giang Nam, trong tuyết sắc tỏa ra vẻ sáng bóng như mỹ ngọc, động tác đó mềm nhẹ, như là muốn xoa môi tình nhân, mỗi một tấc da thịt, mỗi một ngón tay, tựa hồ đều mang theo một loại tiếu ý biếng nhác.

Thật sự là một bàn tay đẹp tuyệt vời.

Chỉ có điều bàn tay đó, nhưng lại không có chút độ ấm nào, băng lãnh như người chết.

Tô Vọng Ngôn kinh hãi run mạnh, Vi Trường ca đã nhận ra, gần như đồng thời quay đầu lại với Tô Vọng Ngôn nhìn về phía sau ——

Một nữ nhân vô thanh vô tức đứng lặng ở đằng sau hai người.

Toàn thân nàng khoá chặt trong một bộ áo choàng hồng sắc, chỉ lộ ra gương mặt không rõ tuổi tác. Hồng sắc tiên diễm, trên nền tuyết trắng, nổi bật tới độ như muốn thiêu cháy mắt người ta. Nữ nhân có con ngươi sâu thẳm, màu da trắng tới gần như trong suốt, đứng ở trước mặt, rõ ràng chính là bốn chữ tuyết phu hoa mạo. (da thì như tuyết, dung mạo thì như hoa)

Nhưng Vi Tô hai người cũng không khỏi sợ hãi —— hai người đều xuất thân danh môn, tự phụ võ công rất cao, ở trong chốn giang hồ từ lâu đã hiếm có địch thủ, lúc này tuy nói là đang lúc tâm thần rung chuyển, nhưng lại hoàn toàn không hay biết nữ nhân tới phía sau mình từ lúc nào, đối với hai người mà nói, quả nhiên là chuyện xưa nay chưa từng có, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Trong nháy mắt, trong đầu hai người đều hiện lên cái bóng của ‘Hồng y nữ quỷ’ theo lời Đằng Lục Lang.

Vi Trường Ca lấy lại tinh thần, bước lên che trước người Tô Vọng Ngôn, vừa định mở miệng, nữ nhân đã dựng thẳng ngón trỏ tay phải ở bên môi, ra dấu chớ có lên tiếng, xoay người không nói một lời đi ở phía trước.

Tay Tô Vọng Ngôn vẫn run lên khe khẽ, Vi Trường Ca nhìn về phía Tô Vọng Ngôn —— khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lúc này tái nhợt, đôi mắt đẹp kia cũng bởi vì sợ hãi mà hoảng hốt —— không biết vì sao lại thấy trong lòng hơi đau xót, lập tức không cần nghĩ ngợi, cầm lấy tay của cậu.

Tô Vọng Ngôn vô thức tránh né.

Nhưng lúc này đây, Vi Trường ca không buông ra như bình thường, chỉ trầm mặc không lên tiếng nhìn cậu chăm chú, sau đó lại một lần nữa, nắm chặt lấy tay cậu. Loại ôn độ này, như là trong nháy mắt đã trấn an sự kinh hoảng dưới đáy lòng, khiến cậu không tự chủ được, lần đầu tiên trong đời đã nắm lại.

Vi Trường Ca khẽ cười, kéo cậu đi theo phía sau hồng y nữ nhân quay trở lại trấn.

Lúc sắp tới cửa khách ***, nữ nhân thình lình dừng bước, cũng không quay đầu lại, ngưng mắt nhìn ngọn đèn hé lộ ra qua cửa sổ khách ***, một hồi lâu sau mới thản nhiên nói: “Chuyện cho tới bây giờ, cô ta vẫn không chịu hết hy vọng?”

Nữ nhân cũng không đợi hai người trả lời, liền tự mình nói tiếp mang theo đùa cợt: “Đã bao nhiêu người tới, tất cả đều chết ở chỗ này. Nhưng cô ta vẫn không chịu hết hy vọng? Rốt cuộc cô ta còn muốn khiến bao nhiêu người phải tìm tới cái chết nữa?”

Vi Trường Ca không hiểu gì, trong lòng âm thầm phỏng đoán, nhưng nét mặt chỉ cười không nói.

Tô Vọng Ngôn lúc này đã trấn định lại rất nhiều, bỏ tay Vi Trường Ca ra, nói: “E là phu nhân hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây.”

Vi Trường Ca nghe cậu mở miệng, biết cậu không có việc gì, không khỏi thở ra một hơi.

Nữ nhân cười lạnh nói: “Hai người các ngươi tuổi còn trẻ, hà tất học người ta nói dối? Hai mươi năm nay, phàm là người tới Trường Nhạc trấn, không phải đều do Lăng Tiêu tìm tới? Hai năm nay an tĩnh lại một chút, ta còn tưởng cô ta đã bỏ ý định, không ngờ mấy ngày này lại náo nhiệt trở lại. Hừ, ta biết ngay, ắt là do tiện nhân đó tìm tới giúp đỡ!”

Vi Trường Ca nghe nàng nhắc tới Lăng Tiêu, trong lòng đã khẽ động, lại nghe lời nàng nói như là cực hận Lăng Tiêu, bất giác càng hiếu kỳ, nhưng miệng chỉ hỏi: “Lăng Tiêu là ai? Ta cùng phu nhân vốn không quen biết, hà tất nói dối? Hai chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua.”

Nàng kia quay đầu lại, liếc nhìn hai người, vẻ mặt tuy hoàn toàn không tin, nhưng vẫn thản nhiên lên tiếng, chợt than nhẹ một tiếng: “Không phải thì tốt. Trời sắp sáng, các ngươi mau đi đi, đi nhanh lên, càng nhanh càng tốt —— nơi này, thực sự không phải nơi người sống nên tới…”

Tô Vọng Ngôn không đáp, nhưng vội hỏi: “Vậy thứ đó… thứ đó rốt cuộc là gì? Là người, hay là quỷ?”

Nữ tử nọ biến sắc, nói điềm nhiên: “Không phải người, nhưng cũng không phải quỷ.” Vừa ngừng lại, liền buồn bã nói: “Các ngươi cứ coi như là thấy một cơn ác mộng, quên đi nhé!” Nói xong liền yếu ớt thở dài, xoay người đi về hướng đường cũ, chỉ mới được vài bước, lại quay đầu dặn dò: “Nhớ kỹ, trời sáng mới được đi!”

Rồi thấy đạo thân ảnh hồng sắc đó lướt đi trên nền tuyết, không lâu sau liền ở xa tít tắp.

Vi Trường Ca thấy nữ nhân đó đã đi xa rồi, hít một hơi thật sâu, cười cười với Tô Vọng Ngôn, mềm giọng nói: “Chúng ta cũng trở về đi.”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười, nhưng vẫn nhìn chăm chăm đầu kia của tuyết địa.

Vi Trường Ca thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tay của nàng, lạnh như tay người chết…” Tô Vọng Ngôn cúi đầu nói, không nhịn được rùng mình một cái.

Cậu ngẩng đầu, không chớp mắt hỏi Vi Trường Ca: “Ngươi có còn nhớ không, cái đầu người mà Lăng phu nhân ôm? Vi Trường Ca, ngươi nói, đầu người nọ hai mươi năm không thối không rữa, vậy thân thể phía dưới cái đầu đó đâu? Thân thể phía dưới, có còn tồn tại hay không? Nếu còn, vậy thân thể đó hiện đang ở nơi nào?”

Vi Trường Ca ngẩn ra.

Tô Vọng Ngôn nói: “Ta nghĩ, ta đã biết, ‘Hằng Nga đạo dược’ và ‘Hình Thiên đoạn thủ’ có quan hệ gì rồi.”

.

Khách *** Lai Quy đã đốt đèn, bốn vách tường lại treo mấy ngọn đèn ***g, chiếu sáng xung quanh, ngược lại so với ban ngày thiếu đi vài phần âm trầm và quỷ dị.

Tô Vọng Ngôn đứng bên cạnh Vi Trường Ca, cùng nhìn về phía cỗ quan tài trong phòng.

So với những quan tài khác trong phòng, cỗ quan tài trước mắt không chỉ mới hơn, chế tác cũng tinh mỹ hơn, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là kích thước lớn gấp đôi bình thường.

Vi Trường Ca giơ tay phải lên, đang định đánh xuống, Tô Vọng Ngôn bỗng đưa tay ra ngăn, trở tay rút bội kiếm ra đưa cho Vi Trường Ca: “Cẩn thận có độc.”

Vi Trường Ca cười, sử lực trên thân kiếm, đẩy quan tài kia xuống đất.

Trong quan tài có ba nam nhân nằm bất tỉnh nhân sự.

Cỗ quan tài đó vốn không nhỏ, có điều ba nam nhân chen chúc vào thoạt nhìn bé đi rất nhiều.

Nhìn nguời trong quan tài, Tô Vọng Ngôn không nhịn được kinh ngạc nhướn lông mày, Vi Trường Ca cũng cau mày, không nói gì, chỉ đưa từng người trong quan tài ra đặt dưới đất.

Ba người đó, người thứ nhất là một trung niên nam nhân, khuôn mặt cương nghị, thoạt nhìn rất có uy nghi, Vi Trường Ca nhận ra đó là Mã tổng tiêu đầu của Thái Phong tiêu cục; người thứ hai, cũng là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tóc xám râu dài, khí độ tiêu sái, chính là Cô Vân kiếm khách nổi danh giang hồ Vương Tùy Phong; người thứ ba, cũng là một lão đầu hình dạng dung tục, râu tóc thưa thớt, xem ra bách tính tầm thường, cũng không biết vì sao, lại cùng bị đặt trong quan tài với hai người nổi danh chốn võ lâm rồi đưa tới khách *** này.

Vi Trường Ca gọi Tô Vọng Ngôn: “Người này ta không nhận ra, ngươi đến xem xem.”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Quái lạ, ta cũng không nhận biết người này, nhìn dáng vẻ của lão, không giống người trong giang hồ.”

Lời còn chưa dứt, liền nghe cánh cửa nhỏ sâu cùng trong gian nhà vang lên, Đằng Lục Lang một tay ôm vò rượu một tay cầm mấy bát rượu từ phía sau đi tới, thấy tình cảnh trong sảnh, hơi hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy? Ba người này ở đâu ra? Đây là có chuyện gì?”

Tô Vọng Ngôn cười , hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Đằng lão bản không biết đây là chuyện gì?”

Đằng Lục Lang ho khan vài tiếng, bối rối lắc đầu: “Tại hạ xác thực không biết.” Dừng một chút, cau mày nói: “Đúng rồi! Mới vừa rồi ta ở bên trong lấy rượu, nghe được bên ngoài có tiếng xe ngựa —— mấy người này, là vào lúc ta không có ở đây, được xe ngựa đưa tới à?”

Tô Vọng Ngôn như cười như không, nhìn hắn một cái, cũng không nói tiếp, cúi người sờ lên cổ tay ba người nọ, thản nhiên nói: “Không có gì trở ngại, chỉ là bị hạ mê dược mà thôi, hắt chút nước lạnh là không sao nữa.”

Vi Trường Ca hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Phiền Đằng lão bản lấy chút nước lạnh tới, chúng ta làm bọn họ tỉnh lại đã rồi nói.”

Đằng Lục Lang gật đầu, một lúc sau cầm nước tới, hắt lên mặt mỗi người một chén.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, ba người đó liền chậm rãi tỉnh lại.

Người tỉnh lại sớm nhất chính là Mã Hữu Thái, đầu tiên hắn mờ mịt đảo mắt, đường nhìn chậm rãi ngưng tụ vào một điểm, rồi bỗng nhiên con ngươi co lại, xoay sở ngồi dậy, thở phì phò, lớn tiếng quát hỏi: “Đây là cái chỗ gì, vì sao ta lại ở ——”

Còn chưa nói xong, nhìn thấy chung quanh chất đầy quan tài và cốt đàn, không khỏi ngẩn ngơ, cố nuốt nửa câu sau trở vào.

Một hồi lâu, mới dường như lấy lại tinh thần, nhìn khắp nơi, thấy Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, ngẩn ra, hồ nghi nói: “Vi bảo chủ! Tô đại công tử! Sao các người lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mã Hữu Thái hoang mang đứng dậy, liên tiếp truy hỏi: “Đây là cái chỗ nào? Vì sao ta lại ở đây? Ta tới bằng cách nào?”

Liền nghe bên cạnh có một tiếng thở dài lo lắng, Vương Tùy Phong chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi thăm: “Đang nói là Mã lão đệ đấy à?” Rồi ngưng bặt, lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Sao, sao ta lại ở đây?” Vừa nói chuyện, vừa vội vã đứng lên, nhìn thấy mọi người, không khỏi ngẩn ra: “Vi bảo chủ? Tô đại công tử? Các người, các người sao lại ở chỗ này? Mã… Mã tổng tiêu đầu, đây… đây là chỗ nào?”

Mã Hữu Thái nghe giọng người kia, nhất thời sắc mặt đại biến. Nhưng hắn dù sao cũng là người từng trải, chỉ ngừng lại, rồi dường như không có việc gì mà cười khổ nói: “Vương đại tiên sinh, sao ngươi cũng tới đây? Ta cũng mới tỉnh lại, kết quả vừa tỉnh thì phát hiện mình ngủ giữa một đống quan tài —— rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vương Tùy Phong ngẩn người, quay đầu nhìn Vi Trường Ca như thể xin giúp đỡ.

Vi Trường Ca cười khổ chỉ chỉ quan tài trước mặt: “Ta chỉ biết là, có một mã xa đưa cỗ quan tài này tới đây, ta và Tô đại công tử mở quan tài, liền thấy ba vị trúng mê dược nằm ở trong.”

Vương Tùy Phong nghi hoặc nói: “Ba vị? Còn có ai?”

Tô Vọng Ngôn cười đưa tay chỉ chỉ: “Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, các ngươi qua đây xem, có thể nhận ra người này không?”

Mã Vương hai người nghe tiếng đi tới trước mặt người nọ, chỉ nhìn thoáng qua, rồi đều lắc đầu.

Vương Tùy Phong nghi hoặc hỏi: “Người này là ai?”

Tô Vọng Ngôn ngẩn ra: “Các ngươi cũng không nhận ra hắn? Quái, người nọ cùng với các ngươi đều bị đặt trong quan tài đưa tới.

Mã, Vương hai người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng lắc đầu nói: “Không nhận ra.”

Hai người nhìn xung quanh bốn phía một vòng, vẫn là vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt đồng thời tụ lại trên người Đằng Lục lang.

Vương Tùy Phong nói: “Vi bảo chủ, vị này là…”

Đằng Lục Lang nói:  “Ta họ Đằng, đứng hàng thứ sáu, người khác đều gọi là Đằng Lục Lang, là lão bản ở đây.”

Mã Hữu Thái lắp bắp hỏi: “Nơi này… nơi này là nghĩa trang?”

Đằng Lục Lang nghiêm mặt nói: “Không phải. Chỗ này của ta, là một khách ***.”

Mã Hữu Thái kinh ngạc nói: “Khách ***? Khách *** mà bày nhiều quan tài thế này làm gì?”

Đằng Lục Lang cười lạnh nói: “Khách *** của ta vừa muốn làm ăn với người chết lại vừa buôn bán cho người sống. Người chết không thể ngủ trên giường, người sống lại có thể ngủ quan tài, quan tài chẳng phải hữu dụng hơn giường hay sao?”

Mã Hữu Thái há hốc mồm, không biết phải trả lời làm sao, một lát sau, đưa tay lau đi nước trên mặt. Đằng Lục Lang chậm rãi đi tới cái quan tài dùng để làm bàn ngồi xuống, cúi đầu ho một tiếng: “Tất cả mọi người cứ ngồi xuống đã, có chuyện gì chậm rãi nói.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu, đi tới ngồi xuống theo.

Vi Trường Ca hơi giật mình, cười cười, cũng ngồi vào bên cạnh Tô Vọng Ngôn. Vương Tùy Phong chần chờ nửa buổi, mới như là đã hạ quyết tâm mà đi qua ngồi xuống, Mã Hữu Thái vẫn kinh ngạc đứng sững sờ tại chỗ, một lát sau, mới vội vàng hỏi: “Vi bảo chủ, Tô đại công tử, nơi này là nơi nào? Vì sao ta lại ở đây? Còn các người cũng vì sao ở đây? Các ngươi biết đấy, gần đây Tô gia tìm các ngươi khắp nơi, cũng không biết ngọn nguồn, chỉ nói đại công tử gây ra chuyện lớn, cùng biến mất với Vi bảo chủ. Thiên hạ bảo lại chẳng quan tâm, mặc cho Tô gia náo loạn tới mức toàn bộ giang hồ cũng sắp lộn tung lên rồi! Sao các ngươi vẫn còn ở đây?”

Vi Trường Ca mỉm cười nói: “Ta và Vọng Ngôn chính là vì phải đi giải quyết chuyện này. Đây là một trấn nhỏ ngoài thành Lạc Dương, ta cùng Vọng Ngôn ngẫu nhiên đi ngang qua, đặt chân tới khách *** này, đúng lúc hai vị bị người ta làm cho hôn mê đặt trong quan tài, chuyện còn lại, chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Đúng rồi, Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, các ngươi đều là người từng trải, sao lại mạc danh kỳ diệu bị người ta nhét vào quan tài đưa tới đây?”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong hai người không khỏi liếc nhìn nhau, nhưng lập tức lại kín đáo chuyển mắt đi.

***

:”> Làm xong từ hôm kia, định tối qua beta rồi post, nhưng bạn lại lên gọi đi đánh phó bản =))))) hì hục kéo 2 nick đi, đánh đâu chả thấy, chỉ thấy bị đánh cho thê thảm tất tả đi về :”>

Ngồi beta trong đêm cái đoạn này thật là lạnh gáy quá đi ;___;

Dạo gần đây ta bận lắm (thật mah ‘ 3 ‘) Cho nên làm rất chậm, mah 2 bộ này đều còn nhiều, nên có lẽ ta sẽ post song song (tất nhiên là dự định thôi, còn tùy vào hứng thú nữa =)) )

PS: Không giục giã nhé T_T

PS2: Hẹn gặp các bạnở Nippon Genki vào tuần sau XD Rất có thể cả 2 ngày ta đều cos, cũng có thể là chỉ cos CN thôi, ai muốn gặp thì ta sẽ thông báo lại cụ thể sau :”>

PS3: Dạo này ta ngồi cày game = ))))) *né dép* Hiệu ứng còn sót lại từ hồi đọc Võng du chi hành động nhất lưu =)) Cảm thấy thế giới game online sẽ là nơi đầy hứa hẹn cho fangirl YY, nếu như không có việc cứ hơi tí lại có bá đạo lưu manh công nhảy ra giết ta 2 mạng (T_T vì chơi 2 nick), trên đó toàn nhân yêu (nam phẫn nữ trang) không hà =)) Đi đâu các bạn cũng tưởng ta là nhân yêu (không lẽ trên người ta không tỏa ra aura nữ tính??!), nên hạ thủ chẳng lưu tình gì cả *thở dài*

T_T Ô ô, ta cũng muốn gặp một ôn nhu công dắt ta đi phó bản đánh quái hộ ta T_T

Bình luận





Chi tiết truyện