chương 20/ 30

“Về quê?” Lí Cẩm Khang kinh ngạc nhắc lại.

“Ừ, là quê của bà nội em, khi còn bé, em đã đi theo bà nội rất nhiều năm, sau khi ông nội qua đời, bà đã quay về quê bà ở nông thôn, năm nay …. là giỗ đầu của bà, em… em muốn quay về nhìn xem.”

“Nhà em ở đó còn có người trông coi nhà cửa sao?”

“Nhà cửa ở nông thôn không cần phải để ý, hơn nữa còn có thân thích trông giúp, “Thư Thích đưa tay ra túm ngã Lí Cẩm Khang, “Thế nào, đi cùng em không?”

Đôi mắt sáng lấp lánh của Thư Thích cứ cào cào vào lòng Lí Cẩm Khang, dội trong ngực hắn từng cơn ngứa ngáy, nhột nhạt, vì đó mà ảnh hưởng tới hít thở không thông trong nháy mắt, có tác dụng vô cùng hiệu quả. Lí Cẩm Khang cẩn thận lấy tay chạm vào hai má của Thư Thích, quả nhiên là nhẵn nhụi, mềm mại, tinh tế lại mang theo chút lành lạnh như trong tưởng tượng. Tính tình hay cáu kỉnh của Thư Thích quả thc không tốt, nhưng là từ trên diện mạo mà nói, hướng về phía đôi mắt to tròn xoe thanh tú, tửng đừng nét khuôn măt đều vô cùng hợp thẩm mỹ.

“Như thế nào?” Thư Thích hiếm khi có được tâm tình tốt đẹp nhưng quả thực là bị rửa trôi đi mất, trở mình nằm đè lên trên người bên cạnh, hai tay nắm chặt mặt người ta bóp nhéo, “Anh câm điếc à?”

Cơ mặt Lí Cẩm Khang bị nhéo, bịn rịn giải thích lúc này có vẻ không thích hợp lắm, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

Thấy vậy Thư Thích mới chịu giảm bớt lực đạo trên tay, người cũng không ngồi dậy, vẫn cứ như cũ ghé trên thân Lí Cẩm Khang : “Anh nói xem anh một bộ ngu ngốc như vậy rốt cuộc có cái gì tốt?” Biểu cảm của Thư Thích thật là hết sức nghi ngờ, giống như anh đang quay cuồng trong câu hỏi rốt cuốc làm sao anh ại coi trúng tên ngốc này.

Lí Cẩm Khang lấy tay đỡ lấy người đang dồn hết sức nặng vào mình : “Ngô, người rất thông minh chỉ sợ em bắt nạt không nổi đi?”

“Ý của anh là em bắt nạt anh?” Thư Thích hung thần ác sát ghì cổ Lí Cẩm Khang, hơi hơi dùng sức, mười phần dọa dẫm.

“Khụ khụ,” Lí Cẩm Khang cầu xin tha thứ, “Có người cam nguyện nghe lời em, cho em thỏa hiệp, như thế không tốt sao?”

Thư Thích cười đến gian xảo, cúi gần bên tai Lí Cẩm Khang thủ thỉ : “Đồ ngốc, anh sẽ không nghĩ …. ngẫu nhiên bắt nạt lại em đấy chứ?”

Lí Cẩm Khang lúc này thật sự là bị kinh động đến rồi, nếu như hắn đoán không sai, ừ, vành tai bị người kia mờ ám chạm chạm chắc chắc là đã đỏ au rồi …. bắt nạt…..Lí Cẩm Khang vui đến mức có hơi hoang mang. Ý Thư Thích là cho phép hắn hành động sao?

Lí Cẩm Khang mạnh mẽ trở mình một cái, ngay lập tức vững vàng đem thân thể nhỏ bé mảnh dẻ của Thư Thích áp dưới thân, theo sau là nụ hôn kiềm nén bao xúc động.

Thư Thích nhẹ xoay mặt làm cho nụ hôn của hắn được chuyển đến má và vành tai, hô hấp hỗn độn lúc này mới chậm rãi trật tự. Kháo a, người này lúc thì ngây người, ra ám hiệu một lúc liền biến thân.

Quần áo trên người Thư Thích rất nhiều, Lí Cẩm Khang lột bỏ chướng ngại vài lần mới có thể chạm vào trong. Cảm giác bàn tay tiếp xúc với làn da phần eo làm cho Thư Thích rùng mình một cái, rồi rất nhanh, nơi vừa được hắn chạm vào đó lập tức trở nên nóng rực, ngứa ngứa mà tê dại.

Ngón tay mang theo những vết trai mỏng do làm việc nhà ma sát làn da trước ngực Thưu Thích, kích thích đến mức anh chỉ có thể theo bản năng ôm lấy cổ Lí Cẩm Khang. Ở bên nhau bao lâu, đắm chìm giữa sự dịu dàng chăm sóc khiến anh tưởng lầm người đàn ông này lúc nào cũng sẽ ôn nhu, điềm đạm. Thời khắc nhiệt tình như lửa thế này quả thật đã chứng mình phán đoán của anh sai hoàn toàn, cho dù người này chiều chuộng khoan dung với mình đến đâu, thì khi ở trên giường lại hiện rõ vẻ hung mãnh và chiếm đoạt như người thường.

Dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết đám quần áo vướng víu, thân thể hai người cũng đều đã dấy lên lửa nóng, Lí Cẩm Khang tựa hồ không hề còn chút cố kỵ, nhanh chóng dẹp bỏ mọi chướng ngại vật. Thư Thích chỉ có thể miễn cưỡng ném ra một câu cảnh cáo : “Này ….quần áo chỗ đấy …. không cần cắn…..”

Đại khái là Lí Cẩm Khang vẫn nghe lọt tai, lưu luyến không rời nơi đó trong chốc lát rồi lại không hề lương lự đem môi lưỡi di chuyển.

Kỳ thực phần tiền hí làm có chút cẩu thả, sau hàng ngàn cái hôn ập xuống liền qua loa dùng dầu bôi trơn khuếch trương. Thư Thích không tin là Lí Cẩm Khang không đủ săn sóc. Hắn có lẽ là có chút khẩn trương, lại quá mức kích động, hơn nữa cả người đều tản mát khí tràng vội vã lại ẩn nhẫn.

Thư Thích nén người chịu đựng cảm giác khó chịu do ngón tay đang vội vàng xao động hấp tấp trong cơ thể. Để rồi đến khi chân chính bị tiến vào mới nhịn không được rên rỉ một tiếng đau đớn, khớp hàm cắn chặt cũng không còn sức ngăn cản cổ họng phát ra thanh tức. Tên hỗn đản, thật sự là quá đau mà.

Tên hỗn đản lúc này mới dừng lại một chút, thả những nụ hôn nhẹ bẫng, cuốn đi từng gọt mồ hôi lạnh trên gáy Thư Thích, chờ cả hai người cùng thích ứng mới tiếp tục tiến hành di chuyển.

Đến khi cả căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng là lúc cả hai đều cảm thấy sức cùng lực kiệt. Thư Thích vận lực đẩy đẩy tên vẫn còn đang dính trên người, ách tiếng trách mắng : “Y như dã thú!”

Lí Cẩm Khang cũng có chút thẹn, nhỏ giọng : “Thực xin lỗi ….. Thư Thích ….. Em có khỏe không?”

Thư Thích thử động động cơ thể rồi cau mày : “Em muốn tắm rửa.”

“Vậy em chờ một chút a,” Lí Cẩm Khang phi như bay, soạt soạt hai cái liền dùng chăn mền bao gọn Thư Thích, mặc kệ bản thân trần như nhộng đứng trên mặt đất : “Anh đi mở cho nước nóng lên một chút, em nằm nghỉ tí đi.”

Thành ra khi Lí Cẩm Khang lần nữa quay lại phòng ngủ, Thư Thích đã mơ mơ màng màng say ngủ rồi. Tuy rằng Lí Cẩm Khang chưa từng có kinh nghiệm, nhưng không đến nỗi không có chút thường thức, lại càng không phải là chưa từng tìm hiểu qua, lập tức quyết định tự mình tắm rửa sạch sẽ cho Thư Thích.

Hơi nước mù mờ bao phủ cả phòng tắm. Thư Thích miễn cưỡng treo trên người Lí Cẩm Khang, đôi mắt híp mờ tựa như đang say giấc nhưng lại như tỉnh táo, tùy ý để hắn phục vụ đến nơi đến chốn. Đầu sỏ gây tội lại đang cẩn thận tỉ mỉ, tẩy rửa sạch sẽ hậu quả trên người Thư Thích nhà mình, may là không có phát sinh sự kiện đổ máu gì đó.

Kỳ thực Lí Cẩm Khang vẫn có phần ngẩn ngớ, cảm giác tựa như không thực. Mấy ngày trước mới bị Đường Nghiêu thăm dò chuyện yêu đương, còn chính mình lại cứ chìm trong YY mông lung mà chờ đợi, cư nhiên chuyện tốt đẹp thế này lại thuận theo tự nhiên mà xảy ra. Thực sự là giấc mông đẹp khó mà tưởng tượng nổi. Dĩ nhiên Lí đồng chí hoàn toàn không có lo lắng, bọn họ rõ rành rành là quan hệ yêu đương, chậm trễ không ăn mới tương đối không giống bình thường.

Tắm sạch sẽ rồi, Lí Cẩm Khang lại thần tốc trong tích tắc đem chăn đẹm dọn dẹp, đến lúc ôm Thư Thích trong ngực nằm lên giường, cảm giác mỹ mãn thoải mái mới lan tỏa, đưa Lí đồng chí chạy về hướng mộng đẹp.

Sáng hôm sau Lí Cẩm Khang là vì đau nhức mà tỉnh lại, mở mắt liền thấy một mảng đen tuyền ngay trước mắt. Hắn đem Thư Thích gỡ xuống, giải thoát có phần cổ đang trong miệng anh : “Sao lại cắn anh a.”

Thư Thích toàn thân tràn đầy ủy khuất lại đan xen những tia căm hờn, đè nặng âm thanh thể hiện bất mãn trong lòng : “Dựa vào cái gì mà chỉ mình em khó chịu.”

“Khó chịu?” Cả người Lí Cẩm Khang ngay lập tức căng cứng, “Khó chịu thế nào?” Vừa nói chuyện, bàn tay cũng đã muốn đi xuống chỗ thắt lưng Thư Thích dò xét.

“Cút!” Thư Thích xoay chuyển thân, tâm tình chìm trong sầu não.

Lí Cẩm Khang chậm trễ nhớ lại mấy cái kịch đam mỹ ngày trước hắn đã phối, màn H nào cũng là sáng sớm ngày hôm sau thụ quân vẫn còn ngủ trong lòng công quân, bị công quân bóp mũi tỉnh lại : “Ngốc ơi, còn đau không?” Hoặc là “Thân ái, em có khỏe không?”. Sau đó thụ quân sẽ xấu hổ, ngượng ngùng hoặc là thẹn quá hóa giận, dù sao cũng là đỏ mặt trốn tránh ánh mắt người ta.

Nhìn dáng vẻ vị trong lòng mình này, đừng nói là đỏ mặt thẹn thùng, cố gắng đừng đen mặt là đã tốt lắm rồi. Về phần ngốc ơi hay đồ ngốc các loại, Lí Cẩm Khang có cho tiền cũng không dám gọi. Dù sao chính hắn bị gọi là đồ ngốc có vẻ thích hợp hơn.

Bất quá Lí đồng chí thuộc dạng cực kỳ bao che khuyết điểm cộng thêm cực độ trung khuyển vẫn như trước, đối với cảm giác người yêu oán giận vẫn là vừa lòng đẹp ý. Lí Cẩm Khang nhẹ nhàng di chuyển đầu Thư Thích đang gối trên tay mình, dự định đứng dậy làm bữa sáng. Cuối tuần không cần phải đi làm nhưng ba bữa vẫn phải ăn.

“Anh làm cái gì?” Thư Thích tuy rằng đang đưa lưng về phía người nọ nhưng lại đối với hành động của Lí Cẩm Khang nhạy bén vô cùng khiến cảm giác bất mãn lại xôn xao.

“Đói bụng chưa? Anh đi làm chút đồ ăn, em muốn ăn cái gì?”

“Anh đói?”

“……… Anh thật không đói, bất quá anh sợ em đói a.”

Thư Thích một phen túm tay Lí Cẩm Khang lại, tiếp tục gối lên như trút căm phẫn của chính mình : “Em cũng không đói, trước tiên để em nằm đã.”

Lần này nằm thẳng cơ hồ tới gần giữa trưa. Thực ra lúc trước Lí Cẩm Khang có chút đói bụng, chỉ có điều Thư Thích không nhúc nhích cũng không đứng dậy nổi. Hắn cũng không phải quá trì độn, Thư Thích như vậy tám phần là …. không được tự nhiên. Về phần cơ thể có lẽ là nguyên nhân tâm ý, cũng thật khó nói.

Đúng giữa trưa, Lí Cẩm Khang đun một nồi cháo, lại như lần trước cho thêm một đống nguyên liệu phong phú. Thế nhưng Thư Thích lại đối với nồi cháo nóng hổi không chút vừa lòng. Anh muốn ăn tôm Lí Cẩm Khang nướng. Ngô, còn có quả cà.

Lí Cẩm Khang vội vàng dụ dỗ người ta : “Việc này, nghe nói ăn thức ăn lỏng tương đối tốt.”

Thư Thích vặn ngược lại hắn : “Nghe nói? Ai nói?”

“Ách….” Lí Cẩm Khang không hề nghĩ đến Thư Thích sẽ tra hỏi cái vấn đề này, “ Tiếu Tùy.”

“Vị kia nhà Đường Nghiêu hả.” Thư Thích gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng đối với đáp án này. Cuối cùng anh cũng ngoan ngoan ăn mấy miếng cháo, “ Lại nói tiếp, không biết hai người bạn kia của anh thế nào.”

“Viễn Phàm và Tiếu Tần?”

“Ừ, chính là họ. Ngày đó không phải là đi cùng nhau sao.” Thư Thích cũng là thuận miệng nói lên, đầu óc cũng không có tập trung.

Còn Lí Cẩm Khang hiếm khi lại trầm mặc suy nghĩ, nhớ tới những chuyện Đường Nghiêu nói cho mình, sáng sớm ngày thứ ba sau lần tụ hội, Tiếu Tần đã vọt tới nhà Đường Nghiêu lấy lại hành lý, Đường Nghiêu còn nói, ngày đó Tiếu Tần không chỉ có tinh thần rối tinh rồi mù mà bước đi còn tựa như không vững.

“Phát ngốc gì hả?” Thư Thích cầm đũa đâm vào người hắn.

“Không có gì.” Lí Cẩm Khang hoàn hồn trở lại, cũng không nghĩ sẽ đem nhưng chuyện phiền toái đó ra làm ảnh hưởng đến Thư Thích, “Ài, em đã ăn hai bát lớn, còn muốn ăn thêm?”

Thư Thích trừng mắt lườm hắn : “Không được?”

“Anh là sợ em ăn nhiều sẽ khó chịu.” Lí Cẩm Khang lầu bầu, đương nhiên là không có can đảm chạm đến giới hạn sức ăn của Thư Thích.

“Mấy ngày nữa phải mua vé, không sắp đến tết âm lịch, em sợ là không mua được.”

Lí Cẩm Khang gật đầu đồng ý : “Muốn mua vé tàu hay là vé máy bay? Đến trạm nào?”

Thư Thích đến đầu cũng không thèm nâng lên một lần : “Anh đi mua?”

“Anh gần đây rất nhàn, em ra đường cũng không tiện.”

Như vậy thì Thư Thích cũng không chút khách khí : “Nếu không thì chúng ta ngồi máy bay đi, đặt trên mạng là được rồi, đến ….. đến Thượng Hải đi, rồi ngồi ô tô đường dài, như thế tương đói gần.”

Lí Cẩm Khang âm thầm đem chuyện này nhớ kỹ, vé máy bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chưa chắc là dễ mua, tốt nhất là lát nữa lên mạng nhìn xem.

Thư Thích đang suy xét một chút rồi lại nói : “Chúng ta ở chỗ đấy,qua tết âm lịch còn có một tập tục rất có ý nghĩa, anh đi theo cũng không thiệt thòi.”

Lí Cẩm Khang đột nhiên cảm thấy tức cười : “Anh vốn chưa bao giờ thấy thiệt thòi.”

“Ừ, có điều trong nhà chắc không có gì, chúng ta phải tự nấu ăn rồi.” Thư Thích ngẩng đầu, nét mặt ngốc nghếch ngẩn ngơ, “Trước đây đều là bà nội nấy, bà sẽ là bánh trôi đủ các hình dáng cho em, ngon vô cùng.”

Hắn cầm lấy tay người yêu, trải qua chuyện thân mật, về chuyện đụng chạm đương nhiên là tự nhiên hơn rất nhiều : “Không có gì, anh làm cho em.”

“Anh biết làm?” Thư Thích bày ra bộ mặt không chút tín nhiệm.

“Học là được.”

Bất tri bất giác, sự tồn tại của người kia đã dần dần trở thành một thói quen, không hẳn là toàn lãng mạn phong tình, nhưng lại ngập tràn ôn nhu, dịu dàng.

20.

Bình luận





Chi tiết truyện