chương 2/ 17

Hắn đang bị thương, máu thấm qua quần áo thế này chứng tỏ đã rất nặng, mất máu quá nhiều, xem chừng tính mạng không giữ được.

Lục Y Bình không suy nghĩ nhiều,kéo tay luồn qua nách xốc hắn đứng dậy. Vóc dáng hắn cao lớn làm Lục Y Bình thật khó khăn,cô vỗ má hắn:

-Không được nhắm mắt, nghe thấy tôi nói gì không. Cố gắng giữ tỉnh táo, tôi đem anh đến bệnh viện.

Dìu hắn đi được hai bước,bàn tay cô đang ôm eo hắn bỗng nhiên bị cầm chặt. Lục Y Bình giật mình ngẩng lên,không nhìn thấy rõ mặt hắn bởi mái đầu của hắn đang rũ vào vai cô.Chỉ nghe thấy tiếng âm u phát ra từ cổ họng hắn:

-Không được đến bệnh viện, tôi bị trúng đạn.

Vài suy nghĩ lướt qua đầu Lục Y Bình, cô khẽ đáp:

-Được.

Lục Y Bình để hắn ngồi đằng sau xe, tiếp tục phóng xe về nhà cách đó 200m. Cô nhấn ga phóng thẳng vào gara biệt thự. Đưa hắn vào thang máy lên tầng 2. Căn phòng lớn một màu trắng lạnh, ở giữa phòng có một cái bàn phẫu thuật,xung quanh phòng có dựng vài bộ thi thể giả.

Đặt hắn nằm lên giữa bàn,Lục Y Bình nhanh chóng cởi y phục của hắn. Cô khẽ nhíu mày,ba viên đạn ghim sâu vào thịt bụng vai,1 viên ghim vào ngực trái.

Y Bình cười nhạt, chép miệng:

-May cho anh, viên đạn vẫn chưa vào sát tim.

Lục Y Bình kéo chiếc xe nhỏ đến bên cạnh bàn, trên đó để một cái khay đầy loại dao với nhiều kích cỡ. Ánh sáng lóe lên bàng bạc, tất cả trắng đến kinh hãi.

Lục Y Bình nhìn chăm chú vào nơi viên đạn ghim vào. Đeo bao tay,cô cầm một con dao nhỏ rạch một đường trên vai hắn. Không khí tĩnh lặng, tiếng da thịt rách cơ hồ làm Lục Y Bình nheo mắt khinh thường. Máu thấm ra chiếc ga trắng tinh, tanh nồng.đỏ đến nhức mắt.

Mi mắt hắn khẽ động đậy.

Lục Y Bình cười nhạt,vừa dùng nhíp gắp viên đạn bỏ vào chậu nước bên cạnh, vừa trò chuyện với hắn:

-Đau thì cứ việc kêu,không cần giữ thể diện với tôi. Người thiên phú như tôi sinh ra không cứu người thì sẽ giết người. May cho anh tôi đang chống lại tử thần.

Tiếng cạch của viện đạn thứ 2 vang lên rơi trong chậu nước, sắc bén đến lạnh lẽo.

Lục Y Bình cầm kim khâu trên tay, lo ngại việc mất máu của hắn. Xử lí xong hai viên đạn. Lục y Bình giơ con dao quen thuộc của mình dưới ánh đèn.

-Tôi sẽ cố giữ mạng của anh.

Mũi dao lạnh chạm vào vùng da ngực, Lục Y Bình kéo một đường trên da.Lúc này mới thấy hắn rên lên một chút.Lục y Bình lạnh giọng:

-Cố chịu đựng, tôi sẽ không để anh chết.

Lục Y Bình toát mồ hôi, đôi mắt tập trung hết sức.

Với tình trạng của hắn, nếu rơi vào tay của người khác thì hắn đã đi theo lưỡi hái tử thần từ lâu rồi.

Viên đạn thứ 3 được lấy ra,rơi vào chậu nước, vết máu nổi đốm nhỏ trên mặt chậu,phập phồng. Lục Y Bình khâu lại vết thương, cô nhận ra hắn đã rơi vào tình trạng hôn mê.

Băng cẩn thận vết thương, Lục Y Bình chuyển hắn đến phòng mình,chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi ra ngoài.

Tắm sạch vết máu trên người,Lục Y Bình quay trở lại bệnh viện. Y tá trực hết sức ngạc nhiên,bác sĩ mới rời khỏi đây hơn nửa tiếng thôi mà.

-Bác sĩ Lục.

Lục Y Bình chân bước vội,chỉ gật đầu qua loa với tiếng chào ấy. Não cô đang quay trở lại phân tích chuyện vừa rồi.

Tuy không tìm thấy gì trên người hắn nhưng quần áo trên người hắn cả triệu đô, khí chất lạm bạc, tuyệt đối không phải là người bình thường. Việc không thể đến bệnh viện là dễ hiểu bởi các bệnh nhân bị trúng đạn đều phải ghi chép lại giao cho cảnh sát điều tra.

Bị thương nặng như vậy,nhất quyết không đến bệnh viện chứng tỏ buộc phải che dấu thân phận. Mà loại người nào nhất thiết phải làm vậy?

Lục y Bình đoán hắn không thuộc thế giới bên ngoài này. Dây vào loại người trắng đen không rõ ràng này, tuyệt đối không có lợi ích gì mà chỉ đem lại phiền phức.

Nhưng có một điều rất đặc biệt mà Lục Y Bình đã phát hiện ra khi cô phẫu thuật, nếu có hứng thú cô muốn điều tra.

Lục y Bình vào kho thuốc,lấy những thứ cần thiết rồi trở ra.

Truyền dịch cho hắn xong đã gần 3 giờ. Cô kiểm tra lại một lượt sau đó muốn đi nghỉ ngơi,nhưng chợt nhớ ra một vấn đề. Cô đi vào thang máy,lên nóc cao nhất của khu biệt thự,nơi đặt kính thiên văn.

Tất nhiên Lục Y Bình lên đây không phải là để ngắm sao.

Cô chúi ống kính xuống dưới, lia một vòng con đường vừa rồi, kết quả không thấy gì. Hơi nhấc ống kính cao lên một chút nữa,cô muốn xem bán kính xa hơn, Lục Y Bình phát hiện ra một đoàn xe màu đen,dựa vào kiểu dáng thì có lẽ là Mercedes. Rất nhiều người mặc tây trang giống kẻ kia, tản ra khắp đường, Lục Y Bình chăm chú quan sát, 10 s sau thấy một tên trở lại con đường trước nhà cô. Lục Y Bình nhếch mép:

- quả nhiên.

Lục Y Bình nhanh chóng xoay ống kính hướng về bầu trời như cũ, nép cơ thể vào tấm rèm phất phơ gió, liếc mắt xem bọn chúng xem xét vết máu trên đường. Lục y Bình khẽ tiếc rẻ:

-Tiếc là bây giờ chưa giao người cho bọn ngươi được.

Lục Y Bình ngủ một mạch tới trưa, nhìn quanh mới phát hiện ra mình ngủ ở phòng khách. Tự nhủ bản thân tốt lên từ bao giờ mà nhường phòng cho kẻ khác.

Cô chậm chạp đứng dậy đi đến bên chân cầu thang lên tầng 2. Không cần suy nghĩ, Lục Y Bình chọn thang máy bên cạnh. Với tính lười bẩm sinh, có thể hưởng thụ thì nhất quyết không làm việc của Lục Y Bình thì chuyện này không cần bàn cãi. Căn biệt thự 6 tầng này,với thiết kế cực hiện đại là Lục Dĩ Tường đặc biệt chuẩn bị cho con gái khi về nước.

Lục Y Bình bước vào phòng, hắn vẫn chưa tỉnh, cô kéo rèm cửa để ánh sáng chan chứa căn phòng. Lục Y Bình thay chai dịch đã hết cho hắn,nheo mắt cười:

-Bỏ lớp mặt nạ ra, trông ngươi thật anh tuấn nha.

Hắn để tóc đen, hơi dài phần mái nhưng trông vẫn rất gọn gàng, ngũ quan hài hòa sáng sủa. Tuy khuôn mặt trắng nhợt nhưng cũng không thể làm giảm đi áp khí hắn tỏa ra, cương nghị lãnh khốc vô cùng.

Lục Y Bình cười nham hiểm, lòng thật muốn xem khuôn mặt kia khi khỏe mạnh còn anh tuấn cỡ nào.

Nhưng bây giờ khi anh chưa tỉnh lại, đành trả anh chiếc mặt nạ.

Lục Y Bình ngắm dáng người hắn, cao hơn mét 8, dáng người rất đậm, quả là hảo mĩ nam. nhìn đến vết thương của hắn, trong lòng bỗng dưng tiếc rẻ, biết ngươi chịu đựng giỏi như vậy ta đã không ngần ngại biến ngươi thành chuột bạch thử bộ dao mới rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện