chương 3/ 11

Trong nhà hàng phương Tây lịch sự tao nhã, Vũ Như ngồi một mình trong gian phòng đã được bao sẵn, thẫn thờ ngồi lật cuốn sách mình mới mua về, lo lắng đợi chờ Tề Thiếu Yến xuất hiện. Mặc dù trước mặt bày cuốn sách kiến trúc mà cô thích nhất, nhưng mà một chữ cô cũng không nhìn ra, cho dù có người len lén rút mất sách, đại khái cô cũng không phát hiện ra.

Có lẽ ý thức được mình không nhìn nổi nữa, cô thuận tay đóng lại sách, nghịch mấy chiếc dao nĩa đang được xếp chỉnh tề, nhẹ nhàng gõ ly thủy tinh trong suốt, lại mở ra khăn ăn trắng tinh, cuối cùng vẫn đem trở về chỗ cũ. Cô hơi sốt ruột, khác với mọi khi điềm đạm, nho nhã. Dĩ nhiên, nguyên do cô nóng nảy tuyệt không phải bởi vì sinh nhật, mà là cô có tâm sự khác. Trong lòng cô có một tin tức vô cùng quan trọng, chờ phải nói cho người đàn ông mình yêu nhất.

Đó chính là — cô mang thai!

Hai ngày trước trong lúc vô tình cô phát hiện sự thật kinh người này, vốn định lập tức gọi điện thoại nói cho Tề Thiếu Yến, để cho anh chia sẻ niềm hạnh phúc này, chỉ là vừa nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mình, định đem tin tức này chờ tới hôm nay mới công bố, hi vọng mừng vui gấp bội.

Anh nghe đến này tin tức này, sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Là hưng phấn xoay quanh? Hoặc là nghiêm túc cầu hôn với cô? Hay là cao hứng ôm hôn cô mãnh liệt không ngừng?

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được khẽ cắn cánh môi, trên mặt hiển hiện ánh sáng rực rỡ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương .

Bất kể như thế nào đều tốt, dù sao từ giờ trở đi, hai người không chỉ là quan hệ tình nhân nữa, bọn họ phải thay Bảo Bảo trong bụng suy nghĩ, cho Bảo Bảo một danh phận, một gia đình. Cô tin tưởng Tề Thiếu Yến yêu cô cũng nhất định sẽ có cách nghĩ giống như cô vậy. Tối nay cô phải nhớ nhắc nhở anh nhẹ nhàng một chút, bởi vì trong bụng cô đã có sinh mệnh bé nhỏ, cũng không thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

"Tiểu thư, cô muốn thêm chút nước không ạ?"

Mắt thấy người đẩy cửa đi vào là phục vụ, cô bất giác có chút thất vọng. "Không cần, cám ơn." Cô lắc đầu một cái, lễ phép cự tuyệt.

"Tiểu thư, cô có khỏe không?" Có lẽ là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quá hồng, phục vụ có chút quan tâm. "Có phải điều hòa trong phòng không đủ mạnh? Có muốn tôi mở lớn một chút không ạ?"

"Ách... Cái này…" Sợ bị người khác nhìn thấu tâm tư khẩn trương, cô vội vàng phủ nhận. "Tôi không sao, lạnh như vậy là được rồi." Cô vội vàng đem phục vụ đuổi đi ra ngoài.

Oa, quá mất mặt! Phục vụ không phải biết cô vừa mới suy nghĩ gì chứ? Không phải chứ? Nhịp tim tăng cấp tốc, cô hốt hoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, cố gắng che giấu nội tâm xấu hổ muốn chết. Bây giờ là bảy giờ bốn mươi, đã quá thời gian hẹn bốn mươi phút. Anh thế nào còn chưa tới đây?

Hưng phấn cùng tâm tình khẩn trương làm cô đợi có chút nóng lòng. Bình thường cho dù anh bận rộn, nhưng mà chưa bao giờ trễ hẹn cùng cô, hôm nay xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ…

Sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng lắc đầu, cố gắng đem ý tưởng trong đầu quăng xa. Sẽ không, sẽ không, anh nhất định bận việc gì đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tuy nghĩ như thế, nhưng cô càng nghĩ càng sợ. Theo bản năng, cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị bấm số điện thoại của anh. Nhưng vào lúc này…

"Hap-py Birth-day!"

Cửa phòng chợt mở ra, một bó hoa bách hợp, kiều diễm ướt át, thu hút tầm mắt của Vũ Như.

"Anh tới rồi!" Cô hưng phấn nghênh đón. Chào đón hoa, cũng chào đón người đàn ông tuấn tú phía sau bó hoa kia.

"Thật xin lỗi, anh tới trễ." Tề Thiếu Yến nhận lỗi với cô. Cho dù ngày mai có hội nghị quan trọng liên quan tới tiền đồ của anh, nhưng mà anh vẫn quyết tâm rút bớt thời gian tối nay dành cho cô, mừng sinh nhật cô.

"Không sao." Cô vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi. "Anh đến là tốt rồi, em mới vừa rồi còn lo lắng anh gặp chuyện không may!" Cô không có tức giận trách móc như những cô gái khác, trên gương mặt thanh tú, mềm mại, đều là quan tâm, lo lắng.

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, tâm tình của anh lập tức khá hơn. "Thích không?" Anh đưa hoa, cúi người in trên trán cô một chiếc hôn nhẹ.

"Dĩ nhiên." Cô nắm chặt bàn tay to của anh. "Chỉ cần là anh đưa, em đều thích." Đừng nói là hoa bách hợp xinh đẹp, dù là vài cọng cỏ dại cô cũng thấy không sao cả.

Tề Thiếu Yến lôi kéo cô đang lòng tràn đầy hạnh phúc ngồi xuống. "Đói bụng không? Ăn chút gì đó đã, sau đó anh còn có một món quà tặng cho em nữa." Anh cố làm ra vẻ thần bí trêu đùa cô.

"Em cũng vậy..." Cô cắn môi, miễn cưỡng nuốt lời sắp sửa nói ra vào trong bụng. Cô cũng có quà muốn tặng anh, đó là một tin cực kỳ vui mừng. Nhưng mà bây giờ hiển nhiên chưa tới lúc, người đàn ông của cô, lực chú ý đều đặt trên thực đơn kia rồi.

"Muốn ăn cái gì?"

"Anh quyết định là tốt rồi." Tâm tư của cô cũng không ở chỗ này.

"Hôm nay là sinh nhật em đó."

"Em cái gì cũng được mà, thật đó." Cô ước gì mau mau gọi xong đồ ăn, không thể chờ đợi tới lúc thưởng thức vẻ mặt hưng phấn khôn tả của anh.

"Vậy cũng tốt!" Anh gọi phục vụ tới, thuận miệng gọi mấy món ăn yêu thích của cô. "Như vậy được chứ?" Anh gọi đồ ăn xong, lần nữa hỏi ý kiến của cô.

Cô cười híp mắt gật đầu. "Đều được mà."

"Em..." Sau khi phục vụ rời đi, anh tỉ mỉ quan sát cô. "Hôm nay em sao thế? Vì sinh nhật nên vui vẻ sao? Nếu không có vẻ lạ lạ thế nào ấy?"

"Có sao?" Rượu ngon chìm dưới đáy, cô không muốn nhanh như vậy đã tiết lộ tin mừng này, mặc dù cô dường như đã không nhịn được nữa rồi.

"Có." Anh liếc mắt liền nhìn ra hôm nay cô khác thường.

"Vậy cũng tốt!" Cô hít một hơi thật sâu, hướng tới anh vẫy vẫy tay."Anh qua đây."

"Làm gì?" Anh còn chưa làm theo.

"Anh qua đây một chút thôi!" Vũ Như lôi cánh tay rắn chắc của anh, kéo anh đến trước người. "Em cho anh biết, em..." Trong lúc cô đang chuẩn bị nói ra bí mật trong lòng, đột nhiên, cô phát hiện chỗ cổ áo anh có vết đỏ gì đó. Cái đó... Cô trợn to mắt, tựa đầu tiếp cận gần hơn.

Trông giống như... Son môi!

Không! Sẽ không!

Cô không dám tin, tự nhận là mình hoa mắt nhìn nhầm vết mực đỏ thành dấu son môi đỏ chói, vì vậy hướng mũi tới, gần như dán lên cổ áo, lập tức ngửi được một mùi mỹ phẩm đặc biệt. Sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi. Kia chính xác là vết son môi, cô cũng không có nghĩ oan anh. Nhưng là tại sao… Tại sao trên cổ áo anh lại dính vết son môi phụ nữ đây?

"Em làm sao vậy?" Thấy cô tựa vào người mình, hơn nửa ngày không có động tĩnh, Tề Thiếu Yến nghi hoặc buông cô ra xem xét.

"Trên người anh..." Cô hoang mang nhíu mày, chỉ chỉ vào cổ áo của anh.

"Sao thế?" Trái tim xẹt qua một tia bất an, nhưng Tề Thiếu Yến theo hướng cô chỉ, sờ sờ cổ áo.

Đây là... Nhìn chằm chằm vào dấu đỏ nhàn nhạt trên ngón tay mình, Tề Thiếu Yến không khỏi âm thầm mắng chó chửi mèo trong bụng. Đây nhất định là vừa nãy, lúc Thi Lệ Nhân dựa vào mình lưu lại đây.

"Đó là cái gì?" Vũ Như không muốn hỏi, nhưng lòng hiếu kỳ ép cô tìm ra đáp án.

"Đại khái là vết son môi đi!" Chứng cớ rõ ràng như thế, anh sẽ không xuẩn đến mức nói đó là sốt cà chua.

Cô cắn môi nhìn anh, im lặng không nói, không hề có tức giận rống to. Cô đang chờ người đàn ông này cho cô một lời giải thích. Người phụ nữ chanh chua chửi đổng tuyệt đối không phải phong cách của Đinh Vũ Như, cô tình nguyện trốn trong góc khóc thầm, cũng sẽ không tùy tiện mắng chửi người một câu, nhất là người đàn ông cô yêu.

“Hôm nay ở công ty có mấy khách hàng quan trọng người nước ngoài, anh đi chiêu đãi bọn họ, mới đặc biệt dẫn bọn họ đi quán rượu.” Tề Thiếu Yến cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, lời nói dối trơn tuột trên miệng anh. “Anh theo họ ngồi một lát, liền vội vàng chạy tới đây, nhưng mà vẫn tới muộn mất.” Anh cầm lên khăn ăn, ra sức lau chùi cổ áo. “Đại khái là nữ tiếp viên của quán nhiệt tình quá mức, ở trong phòng hỗn tạp như vậy, mới lưu lại vết này, em ngàn lần vạn lần đừng nghĩ sai nhé, anh cũng không phải kẻ gặp dịp thì chơi đâu.”

Anh nói rất hợp tình hợp lý, vốn là phó tổng giám đốc nghiệp vụ, tất nhiên cần phải chiêu đãi khách hàng, hơn nữa anh thật sự bị muộn, dường như trong lời nói dối lại mang thêm vài phần chân thật, làm cho người ta khó phán đoán được thực hư thế nào. Lấy công lực của anh, để dỗ dành, lừa gạt cô gái đơn thuần trước mắt này, tuyệt đối dễ như trở bàn tay, vô cùng lành nghề.

"Là thế sao?" Nghe anh giải thích, ngược lại cô có chút ngượng ngùng. "Vậy anh không có đi tiếp khách hàng quan trọng sao? Em có làm cản trở công việc của anh không?" Mặc dù cô rất thích được ở chung một chỗ với anh, nhưng cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng công việc của anh.

"Đừng lo lắng, có những nhân viên khác tiếp bọn họ là được rồi." Anh nhéo cằm nhỏ của cô."Tối nay anh chỉ muốn ở cùng em, trong lòng anh, em so với bọn họ còn trọng yếu hơn nhiều."

Nghe thế, mắt cô thêm sáng long lanh. Còn có gì so với việc được anh coi trọng làm cô vui vẻ hơn đây?

Thấy cô không truy cứu nữa, anh âm thầm cảm tạ trời đất, vội vàng đem món quà đã chuẩn bị trước đặt lên bàn, muốn dời đi lực chú ý của cô. "Đoán một chút xem anh mua quà gì cho em?"

"Đây là..." Cô tỉ mỉ quan sát, nghiêng đầu suy ngẫm.

Quà tặng đựng trong một hộp lớn hình chữ nhật được trang trí tỉ mỉ, phần lớn hộp quà trong bách hóa đều là hình dáng này, thật sự làm cho người ta khó đoán ra được bên trong chứa cái gì huyền bí.

"Có thể nâng lên nhìn sao?" Cô nghĩ dùng sức nặng phán đoán.

"Dĩ nhiên có thể." Anh hì hì cười một tiếng.

"A, có chút nặng..." Cô thử một chút, phát hiện đồ không tính là nhẹ.

"Đoán được không?" Anh thúc giục.

Cô lắc lắc hộp, bên trong truyền đến tiếng khối gỗ tiếng va chạm đều đều… Làm cho hai mắt cô sáng rực như sao.

"Em ăn gian!" Biết cô đoán được quà tặng, anh không khỏi cười chỉ trích.

"Mô hình, là khối gỗ chế mô hình phòng ốc!" Cô hưng phấn tuyên bố đáp án. Đối với tình yêu nhiệt liệt với kiến trúc như cô, quà tặng này, so với dây chuyền, vòng tay, còn ý nghĩa gấp nghìn lần.

Nhìn thấy cô vui vẻ, anh cũng cảm động lây. "Ha ha, vậy còn không cảm ơn anh cho tốt sao?" Anh ám hiệu chỉ chỉ vào má mình.

"Cám ơn." Cô tràn đầy vui vẻ, bỏ hộp quà xuống, nghiêng người tặng cho anh một cái hôn rõ kêu.

Anh cười một tiếng, thuận thế kéo cô vào trong ngực, chọc cho cô nũng nịu kêu lên.

"Anh —" tiếng kinh hô rất nhanh liền bị nụ hôn nóng bỏng của anh chặn lại. Anh ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, bừa bãi cướp hết ngọt ngào trong miệng cô, cho đến khi cô vô lực xụi lơ trong lòng anh.

"Nơi này… Là phòng ăn mà..." Cô thở dốc nhắc nhở anh.

"Ai bảo em mới vừa ăn gian!" Anh khẽ cắn vành tai nhỏ của cô. "Đây coi như là trừng phạt nho nhỏ cho em thôi."

"Anh cũng không có nói là không thể lắc xem mà..." Cô đỏ mặt cãi lại.

"Còn cãi chày cãi cối hửm?" Ngón tay cái nâng lên cằm nhỏ của cô. "Cẩn thận anh trừng phạt thêm lần nữa bây giờ!" Anh cúi người, làm bộ lại muốn hôn cô lần nữa.

"Đừng..." Cô cười né tránh, bàn tay mảnh khảnh hoàn toàn chặn lại miệng anh đưa tới. "Em cũng có quà tặng muốn tặng cho anh." http://diendanlequydon.com

"Em?" Trong nháy mắt anh ngưng động tác, bật cười ra tiếng."Hôm nay cũng không phải sinh nhật anh."

"Ai nói chỉ có sinh nhật mới có thể tặng quà?" Cô nũng nịu kháng nghị. "Huống chi… hôm nay em muốn đưa quà tặng rất đặc biệt."

"Vậy sao?" Anh tò mò. "Quà tặng đâu?" Trộm nhìn xung quanh, trừ bó hoa và quà tặng cho cô, Tề Thiếu Yến không có phát hiện ra cái gì.

"Ở chỗ này." Cô nói nhỏ, bản năng sờ sờ bụng của mình.

"Nơi nào?" Anh không hiểu hỏi ngược lại. "Em đặt ở trong túi sao?" Hiện trường, trừ túi sau lưng cô, không còn cái gì có thể đựng đồ.

Cô lắc đầu một cái, hai gò má ửng hồng.

"Nói mau!" Anh tò mò muốn chết rồi.

"Em..." Cô vòng tay lên cổ anh, ở bên tai anh nói nhỏ.

"Cái gì? Anh không nghe thấy." Thanh âm của cô giống như mèo kêu, trừ hơi thở, còn cái gì anh cũng không nghe được.

Mặc dù đã tập nói trong lòng không dưới trăm lần, nhưng thời điểm cần nói thành lời, cô lại thẹn thùng muốn chết, lời nghẹn ở cố họng. Cô đành hít sâu một hơi, chuẩn bị nâng không khí tối nay lên cao trào.

"Em…" Cô từng chữ từng chữ nhẹ nhàng bật ra. "Mang, thai !"

Mang thai?

Cô mang thai?

Lần này anh nghe rất rõ ràng, tuyệt không bỏ sót, từng chữ như sấm đánh vang trời, làm anh trời đất quay cuồng, trợn mắt há mồm.

Làm sao lại như vậy? Anh luôn làm biện pháp phòng hộ rất tốt, không có lý nào lại như vậy? Chẳng lẽ…

Đúng rồi! Đột nhiên anh nhớ tới có đôi lần gì đó anh quá nóng lòng, có lẽ lần đó lại trúng thưởng rồi…

Đáng chết! Anh làm sao lại phạm phải loại sai lầm này chứ? Anh không khỏi ảo não tự trách, kể từ bây giờ chuyện sẽ trở nên cực kì khó giải quyết, anh căn bản không có điều kiện chấp nhận tình huống này.

"Anh… Sao vậy?" Vũ Như ngơ ngác nhìn sắc mặt tái xanh của Tề Thiếu Yến, tâm tình lập tức rơi vào đáy cốc. Tại sao có thể như vậy? Anh không hề hưng phấn xoay quanh, cũng không có mở miệng cầu hôn với cô, càng không có ôm cô mãnh liệt hôn, không có một chút vui sướng của người được làm cha, phản ứng của anh hoàn toàn ra ngoài dự đoán của cô. Chẳng lẽ… Anh không muốn nghe được tin này?

Từ thân thể cứng nhắc cùng sắc mặt âm u của anh, cô đã nhạy bén cảm nhận được Tề Thiếu Yến không thích hợp. Nhưng là tại sao có thể như vậy? Anh luôn miệng nói yêu cô, trong lòng chỉ có cô, đã như vậy, tất nhiên anh cũng phải yêu sinh mệnh kết tinh tình yêu hai người, tại sao phản ứng của anh lại hoàn toàn trái ngược như thế? Chẳng lẽ tình yêu bất diệt của anh chỉ là dụ dỗ lừa gạt cô? Đáy lòng của anh căn bản không hề có cô? Phải không? Chẳng lẽ anh chỉ là loại công tử bột chuyên dụ dỗ lừa gạt phụ nữ sao? Vũ Như không dám nghĩ thêm nữa.

"Em lúc nào thì biết?" Trầm mặc hồi lâu, Tề Thiếu Yến rốt cuộc mở miệng, thanh âm vô cùng âm u.

"Mới vừa hai ngày." Cô thành thật trả lời.

Mi tâm anh nhíu chặt. "Đã bao lâu?"

"Cái gì?" Cô không rõ ràng ý tứ của anh.

"Anh nói mang thai đã bao lâu?" Anh gầm nhẹ.

"Một tháng..." Cô bị sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, bời vì Tề Thiếu Yến chưa từng dùng loại ngữ khí hung ác này nói chuyện với cô.

Vậy còn tốt! Sắc mặt xanh mét của anh hơi hòa hoãn chút. "Ngày mai anh sẽ an bài bác sĩ, em đi phá nó đi." Anh đã nghĩ xong đối sách, bây giờ anh tuyệt không thể bị đứa bé này ràng buộc.

Phá đi? Anh thật sự không cần đứa bé này?

Nhìn anh nói chuyện như chuyện người ta, lòng cô vỡ tan thành từng mảnh. "Tại sao?" Cố kìm nén giọt nước mắt sắp tràn mi, cô cố gắng tìm kiếm ở anh một lý do, một lý do không phải chứng minh anh không yêu cô, mà là có nỗi khổ tâm nào khác.

"Bởi vì bây giờ anh còn chưa có dự định, cũng không thích hợp có con." Anh thành thực trả lời.

Coi như ngày mai anh có thể thành công ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quàn trị, ngày sau anh vẫn cần nhìn sắc mặt của Thi Lệ Nhân, trừ phi anh có thể lấy được từ cô ta 25% cổ phần, khi anh chưa nắm toàn bộ cục diện trong tay, anh vẫn cần sự ủng hộ của cô ta. Tất nhiên Thi Lệ Nhân ủng hộ anh chẳng qua là vì khoản vay ngân hàng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn chính là anh. Hôm nay, nếu anh và Vũ Như kết hôn rồi, Thi Lệ Nhân tuyệt đối sẽ không theo ủng hộ anh nữa. Mặc dù người anh yêu là Vũ Như, nhưng giai đoạn trước mắt anh vẫn chưa thể kết hôn với cô, nếu không bố cục anh gây dựng nhiều năm như vậy sẽ hủy trong giây lát, ở thế cục nguy hiểm trước mắt, anh vạn lần không thể mạo hiểm được.

Không có ý định? Không thích hợp?

Anh dùng lý do như vậy lập lờ nước đôi để giết chết tiểu sinh mệnh trong bụng cô? Vũ Như hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận lý do của anh. Anh là nhị công tử của tập đoàn Tề thị, tuyệt đối không phải suy tính kinh tế như người bình thường, mà chỉ có vấn đề không muốn chung sống. Lý do chỉ có một, đó là căn bản anh không yêu cô, căn bản không muốn cùng cô nắm tay cả đời, dĩ nhiên sẽ không muốn có đứa bé ràng buộc, thẳng thừng là, cô chỉ là đối tượng gặp dịp thì chơi của anh mà thôi.

"Em cho là anh yêu em..." Cô nghẹn ngào rời ngực của anh.

"Đương nhiên anh yêu em." Anh yêu cô, nhưng thời cơ không đúng. "Hiện tại chúng ta thật sự không thể có đứa bé, cho anh thêm một chút thời gian được không?"

"Muốn em bỏ đứa bé đi cũng được." Cô rưng rưng nhìn chằm chằm anh. "Đưa cho em một lý do chính đáng, cho em hiểu thế nào là không có dự định, không thích hợp." Cô tuyệt đối sẽ không vọng tưởng dùng đứa bé trói chặt một người đàn ông, nhưng cô tuyệt đối cũng không cho phép mình thành trò chơi của đàn ông. Cô phải hiểu chân chính tâm địa người này, nếu anh chỉ vui đùa với cô một chút, cô sẽ hoàn toàn buông tha đoạn tình cảm này, dẹp bỏ mọi tia lưu luyến.

"Anh..." Tranh đấu nội bộ gay gắt của Tề Thị, anh chưa từng đề cập qua với cô, mà việc mập mờ cùng Thi Lệ Nhân, anh căn bản không có cách mở miệng. "Dù sao hiện tại không thích hợp!" Đánh chết anh cũng sẽ không tiết lộ nguyên nhân thật sự, anh không muốn cô biết về mấy cuộc tranh đấu bẩn thỉu này.

Đối mặt với người đàn ông mập mờ này, cô rưng rưng muốn khóc, trong đầu dường như đã xác định, anh chỉ đùa bỡn tình cảm của cô, một công tử ăn chơi không muốn phụ trách.

"Như Như, đừng như vậy." Bộ dáng bi thương của cô tựa như cây châm đâm vào tim anh, đau đớn không thôi. "Cho anh thêm một chút thời gian, chỉ cần ba năm, ba năm sau anh nhất định cưới em, đến lúc đó em muốn mấy đứa con cũng có thể." Anh tuyệt đối nắm chắc trong vòng ba năm có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện.

"Tại sao muốn ba năm?" Giống như bắt được một bè gỗ, cô hỏi tiếp. Chỉ cần cho cô một lý do thích hợp, cô có thể chờ đợi vô điều kiện.

"Bởi vì... Anh chính là cần ba năm thời gian."

Câu trả lời của anh vẫn như cũ làm cô thất vọng. Chẳng lẽ anh muốn xuất ra chiêu mới tiếp tục chơi đùa cô ba năm nữa?

"Nếu hiện tại không thích hợp, ba năm sau cũng giống vậy không thích hợp." Nếu như ba năm chỉ là cái cớ để anh kéo dài trò chơi tình ái của hai người, như vậy đừng nói là ba năm, chính là ba trăm năm sau giữa hai người cũng sẽ không có kết quả gì.

"Ý tứ của em là gì?" Mơ hồ nghe ra ý đoạn tuyệt trong lời nói của cô, thần kinh của anh căng thẳng.

"Anh yên tâm, em sẽ không dùng đứa bé trói buộc anh." Không nói gì thêm, cô cầm túi chạy ra ngoài.

"Chờ một chút." Anh vội vàng đuổi theo, lại suýt nữa vấp phải chân ghế. "Em muốn đi đâu?"

Không trả lời, cô không quay đầu lại, chạy ra ngoài. Cô trốn chạy, vừa vội vừa nhanh, chỉ muốn trước khi mình òa khóc, rời đi thật xa người đàn ông này. Cô tuyệt đối không muốn yếu thế trước mặt người đàn ông đùa bỡn mình.

Nỗi sợ hãi mất đi cô dâng lên mãnh liệt, khiến Tề Thiếu Yến hốt hoảng đuổi theo. Anh hoàn toàn không biết mình đuổi theo cô, sẽ nói những gì, chỉ biết không thể cứ thế để cô rời đi, nhưng người phục vụ đưa đồ ăn lại cố tình ngăn trở anh, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lao ra khỏi cửa chính nhà hàng.

Hai người ở trong nhà hàng một chạy một đuổi theo, tình huống đặc thù, đã sớm hấp dẫn ánh mắt mọi người, mỗi người cùng trợn to mắt nhìn một màn chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, cho đến khi hai người cùng rời phòng ăn, còn có người lục tục theo tới trước cửa sổ dò xét đến cùng.

"Như Như, em chờ đã..." Ra khỏi cổng nhà hàng, Tề Thiếu Yến nhìn thấy cô đang kêu một chiếc taxi, vội vàng kêu ngăn cô lại.

Nước mắt Vũ Như đã sớm vỡ bờ, mặc dù nghe thấy tiếng anh la lên, lại nhanh chóng đóng cửa xe, giục tài xế rời đi. Khi anh sắp kịp chạm tới cửa xe, xe rời khỏi lề đường, phóng đi, hung hăng kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Như Như…

Anh thở dốc đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng xe đi mất.

Từ khi bắt đầu cùng Vũ Như hẹn hò, anh đã lo lắng sẽ có một ngày như thế, mình không thể lựa chọn sự nghiệp cùng tình yêu, anh đem hết khả năng cố gắng chăm sóc tình cảm hai người, không nghĩ tới ngày này vẫn tới. Như Như của anh cuối cùng vẫn rời anh mà đi.

Nếu như ban đầu anh chưa từng bắt đầu đoạn cảm tình này…

Có khả năng sao?

Anh cười khổ.

Lần đầu nhìn thấy cô, anh liền không có cách nào tự kiềm chế lún sâu, biết rõ mình không có khả năng truy đuổi tình yêu, anh vẫn ngu ngốc đâm đầu vào. Nhưng bây giờ, xuất hiện kết quả mà anh không muốn thấy nhất.

Anh cứ như vậy buông cô ra sao?

Bình luận





Chi tiết truyện