chương 19/ 26

Linh thấy cô giáo có vẻ lạ lùng với câu nói của chính mình, hai đầu lông mày của con bé có vẻ sít lại với nhau hơn vì con bé đang nhăn nhó. 

- Nếu cô không đồng ý, thì con không ăn nữa, và...con tiếp tục giận mẹ! - Linh bướng bỉnh nói.

Cái này là ai ăn? Hai mẹ con họ giận nhau thì có liên quan gì tới Trúc? Vốn dĩ Trúc đâu có trách nhiệm phải lo lắng. Nhưng Trúc không nghĩ tới hai câu hỏi đó, mà chỉ nghĩ, con bé đúng là đang đưa ra câu hỏi khiến mình gặp khó khăn nhất có thể.

- Cô vẫn không trả lời, có nghĩa là... cô không muốn sao? -  Linh nãy giờ vẫn nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Trúc.

Xem ra con bé có vẻ rất tò mò và đang đợi chờ câu trả lời của mình. Điều này thì Trúc biết, tính con bé như mẹ nó vậy, đã làm gì, đã muốn gì thì phải thực hiện điều đó ngay chứ không hề chần chừ. Và con bé đang đợi Trúc trả lời...

- Con giúp nhé, thực sự cô và mẹ... đang giận nhau! - Trúc nhún vai nói một cái. Cả hai người đều đang giận nhau, nhưng Trúc có phần nhỉnh hơn một tẹo. Ánh mắt của Linh khiến Trúc không thể từ chối được nữa.

Linh thấy lòng mình có thể nhẹ bớt đi một chút. Trong một ngày, sau một thời gian khá dài, nó đã tìm được người mà mẹ nó tin tưởng là gia đình chứ không phải người ba vô tâm như ba Phong. Có bao giờ ba Phong sợ mẹ Chi giận, sợ mẹ Chi tổn thương như thế này chứ? Những lần gặp để đưa tiền nuôi dưỡng Linh, Linh biết số tiền đấy chẳng bao giờ đủ, nhưng ba Phong vẫn dành những lời đáng sợ cho mẹ.

- Tối nay mẹ phải ngủ lại ở bệnh viện, con còn ngủ nữa, cô hứa với con... nhớ phải qua chăm sóc mẹ, được không ạ?

Linh lại đòi hỏi thêm nữa. Dù gì cô cũng đồng ý rồi mà.

- Được, mà bị mẹ con đuổi về thì không biết đâu! Và với một điều kiện này của cô, con không được nói cho mẹ biết cô là giáo viên dạy con, biết chưa? - Trúc đồng ý. Nhưng đó là vì con bé thực sự mong chờ điều này. Chứ nếu như bị Chi đuổi về thật thì sao, nhỡ may, cậu ta lại cho thêm cái tát nữa...

Điều này dễ ợt, Linh nhanh chóng gật đầu và tiếp tục bữa trưa một cách no nê. Đến giờ, Trúc đưa Linh về cho con bé nghỉ trưa, sau đó dặn dò chú lái xe nhớ mang xe đạp về cho con bé.

...

Mẹ tỉnh lại, nhưng không còn nhận thức như trước. Bà có thể nghe và hiểu, nhưng không thể trả lời lại. Điều này khiến Chi rất buồn, thậm chí cô không thể rõ được mẹ mình đang muốn gì. Những gì mà bà muốn nói với cô, là cô đừng bỏ bê công việc, đừng mang sách vở tới đây học tối ngày mà nên học ở nhà, yên tĩnh hơn. Thế nhưng bà không nói được.

Chi thì vẫn quyết tâm sẽ thi, và ngày thi cũng tới sát nút, cô cố gắng hết sức mình, chờ đợi hên xui như thế nào nữa thôi. Chi ở đây hầu như cả ngày. Hàng quán cũng đóng cửa được một thời gian rồi, nói gì thì nói, mẹ vẫn quan trọng hơn tất cả. Chỉ có điều, nếu như Chi từ chối bảo hiểm từ tên đáng ghét kia thì cô không biết cô sẽ lấy tiền đâu mà nuôi Linh nữa. Chị Anh thì có phần ổn định hơn cô, nhưng chẳng dư giả gì. Hai chị em chia phần đóng tiền cho mẹ, sắp tới phải làm phẫu thuật cho mẹ nữa. Chi phí đắt đỏ qúa chừng.

Y tá vào kiểm tra thuốc truyền cho bệnh nhân theo giờ, và đây cũng là những phần được Trúc nhờ vả để tâm hơn mà Chi không biết, cô y tá đó cũng chỉ nghe theo lệnh cấp trên, không biết mặt mũi người nhờ vả là ai nên cũng mặc kệ, cô ta đâu có làm không công.

- Này chị, có ai đó ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, lâu lắm rồi đấy!

Y tá nhìn thấy Trúc ngồi ở ngoài, hết đọc truyện rồi lôi game ra để chơi, chỉ chờ đợi cho tới khi phòng bệnh tắt đèn thì Trúc sẽ rời đi, nhưng Chi đang ôn thi nên còn khuya mới tắt.

- Là ai? Chị gái tôi à? - Chi đang học bài, kể ra cũng ngượng. 28 tuổi rồi còn ôm đống sử địa văn của bọn nhóc cấp 3 ra học nữa.

- Tôi không biết, tôi đi đây, nhớ để ý bác gái tiểu tiện nhé!

Y tá lắc đầu, xong việc rồi cô ta tự rời đi. Còn Chi thì tò mò, cô nhìn đồng hồ, giờ này cũng muộn rồi, chị Anh còn chăm thằng nhỏ, sao mà tới được? Cô thu dọn sách vở trên bàn, cũng tính ra mua gì đó để ăn cho đỡ đói, nhưng rồi lại tính toán. Cô cần phải tiết kiệm, đồ ăn xung quanh bệnh viện về đêm thường đắt đỏ, có lẽ nên pha mì gói ăn cho qua loa vậy. Chi mở tủ lấy phích nước, cô sẽ xuống phòng trực ban xin một ít nước sôi. Kì này chắc mọc cả đống mụn đây!

Chi mở cửa ra nhẹ nhàng, rồi khẽ đi, và cũng đóng cửa nhẹ nhàng. Làm mọi cách để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của mẹ. Trước khi đi, cô nhìn mẹ một lần, thầm nghĩ mẹ chỉ chờ đợi một thời gian ngắn thôi, chỉ một thời gian thôi mẹ sẽ được phẫu thuật và khỏi bệnh...

Cô quay lưng lại, tí nữa thì cô hét toáng lên vì giật mình. Tại tối muộn rồi, bệnh viện thì để đèn tối, mờ mờ. Cô suýt rụng rời tim khi nhìn thấy Trúc đang tập trung vào điện thoại chơi game.

Cảm nhận được thứ gì đó bất thường, Trúc cũng dừng lại và nhìn xem có gì đang xảy ra. À, là Chi, cô ấy rốt cuộc cũng ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng gặp nhau rồi thì Trúc nên nói gì bâu giờ? Trúc nhìn Chi, Chi nhìn Trúc. Cả hai chỉ nhìn nhau như vậy, và Chi biết rõ tính Trúc như thế nào, nên Chi mở lời trước, dù gì, cô cũng thấy có lỗi vì lần trước đã tát Trúc.

- Cậu, tới đây làm gì? - Chi nói có phần hơi ấp úng. Cũng là do ngượng ngùng đây mà.

Trúc thì ngượng, không thể nói gì ngay được, nhưng cũng cất điện thoại đi và chú ý tới lời Chi nói. Bé Linh nói đúng thật. Chi ở tuổi 28, có con rồi, sao vẫn gầy nhom như vậy?

Thấy Trúc cứ đảo mắt nhìn quanh, như thể muốn nói điều gì mà không được, thế nên Chi bước tới một bước, ngồi xuống cái ghế cách cậu ta hai chỗ. Tự cô biết cô và Trúc chẳng còn mối quan hệ gần gũi như xưa nữa.

- Tôi, tôi không được tới thăm cậu hả? - Trúc cảm tưởng như nếu mình im lặng nữa thì mình sẽ quên mất tiếng Việt là như thế nào.

Chi giật mình. Tự tay cô bấu mình một cái, xem đây là mơ hay là ngủ. Trúc đang nói gì thế?

- Tôi không tới để gây lộn đâu... xin lỗi vì lần trước hỏi hơi khiếm nhã. Bác gái... thế nào rồi!

Trúc lảng tránh vấn đề giỏi thật.

- Tôi tưởng cậu cung cấp bảo hiểm, thì cậu còn có thông tin bệnh nhân trước cả tôi!

Chi nói móc. Cô thực sự giận vì Trúc làm vậy mà không hỏi ý cô. Nhưng rồi cô nhận ra, cũng chẳng có gì mà nói... cô cho là cậu ta chỉ đang khoe mẽ thương hiệu bảo hiểm hộ mẹ cậu ta thôi. Và cô cũng đã tát cậu ta một cái.

- Ừ, nếu cậu không vui, thì tôi đi về trước. Ngủ sớm nhé! - Trúc nghĩ Chi không vui vẻ gì khi gặp mình, nên tốt nhất tránh thì tốt hơn.

Thấy Trúc định rời đi thật, nhưng Chi thì không muốn. Có phải về đêm tâm trạng người ta không thể tự chủ được nữa không?

- Ai nói... ở lại đây nói chuyện một lúc đi. Lâu như vậy cậu... không muốn hỏi tôi điều gì à?

Chi không biết vì sao mình nói thế, chỉ là bây giờ cô cảm giác như thế giới này không còn chỗ cho cô nương tựa nữa. Cô quá đuối sức rồi. Trúc thấy Chi nói với mình như vậy, im lặng một hồi lâu không đáp, sau đó, Trúc nghiến răng nghĩ tới việc bé Linh, Trúc đã hứa gì thì Trúc rất ít khi thất hứa. Vậy nên, thay vì rời đi, Trúc lại ngồi bên cạnh Chi, ngay bên cạnh, chứ không phải cách xa hai chỗ như khi nãy nữa.

Lâu lắm rồi, phải 13 năm rồi nhỉ. 13 năm cô chưa được cảm nhận được hơi ấm gần gũi này. Chi nhất thời muốn thời gian bị đóng băng lại, cô muốn như thế này mãi mãi.

- Đã ăn gì chưa? - Trúc hỏi Chi.

Chi định xin nưới sôi để nấu mì vì đói, nhưng chẳng hiểu sao cô lại gật đầu nhận rằng mình đã ăn rồi. Có lẽ cô chỉ muốn ngồi đây như thế này. Do cô không biết Trúc còn đến đây một thời gian dài nữa, có khi là cả đời nếu Chi cần Trúc ở bên.

- Có cần dựa không? Trông cậu mệt mỏi lắm!

Trúc tự đưa vai mình ra cho Chi nhìn. Còn Chi thì cô không biết do cô đang mơ hay đang tỉnh, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cô thế, có Trúc ở bên quan tâm mình, mà mới hôm nọ cậu ta còn gây lộn với cô, thậm chí là giận dữ?

Chi dễ mềm lòng, đương nhiên cô cần một điểm tựa ngay lúc này, thế nên cô mặc kệ mơ hay tỉnh, cô liền dựa vài lòng Trúc, nơi mà cô thấy ấm áp và luôn bao bọc cô, khiến cô cảm thấu sự bình yên của thế gian này.

Cũng một phần vì Linh, cùn một phần, trái tim Trúc chưa thể và chưa bao giờ quên nổi người con gái này.

- Tôi mệt mỏi lắm. Cho tôi dựa đúng lần này thôi, từ sau tôi không làm phiền đâu...

Chi thổn thức trong lòng, cô nhớ được quan tâm như thế này lắm chứ. Chẳng rõ lý do gì cậu ta lại tới đây và động viên cô, nhưng được thì cô cứ nắm lấy, dù gì, cô đã bao giờ hết yêu đâu?

- Nếu cậu cần, tôi sẽ đến.

Trúc đưa một tay ôm Chi cho chắc, như thể sẽ ôm Chi cả đời, đem gắn liền với cơ thể mình, không muốn nhìn thấy Chi cực khổ nữa.

- So với việc năm xưa, cậu không giận tôi hay sao mà nói thế? Đừng đưa tôi lên chân mây, rồi đạp tôi một cách không thương tiếc. 13 năm như vậy với tôi là một cái giá đắt rồi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

Chi thật lòng mà nói. Cô chỉ sợ, Trúc đang nghĩ chiêu trò gì đó mà hạ nhục mình, hoặc làm mình đau đớn theo sở thích. Ai cũng được, chỉ riêng Trúc thì không. Vì Trúc có thể làm tim cô rỉ máu.

- Tôi... hết giận, được chưa? Chỉ cần cậu nói năm đó cậu nói dối hay nói thật, tôi sẽ tin! - Trúc đã nghe Linh nói về cuốn nhật kí đó. Con bé không thể bịa ra những lời vô căn cứ mà lại đúng với sự thật, thế nên Trúc biết năm đó Chi...chỉ là bồng bột. Do Trúc cũng trẻ con, vì quá tự ái, nên chọn cách làm ngơ đi tất cả dù biết chính mình cũng đau lòng.

- Tôi, lúc đó không đủ can đảm để nhận, tôi đành nói vậy, nếu giờ có cơ hội sửa chữa, tôi thề, tôi không bao giờ nói như thế...

Chi nghĩ cô sắp khóc, sau đó cô ngước mắt lên nhìn quanh để ngăn nước mắt mình rơi.

Cô thấy Trúc đang vỗ về mình, không còn lạnh nhạt, không còn cử chỉ thô lỗ như trước nữa. Giá như Trúc hiểu rằng...cô thực sự muốn thời gian có thể quay ngược lại để cô có thể sửa chữa lỗi lầm. Nhưng điều đó là không thể.

Nhắc tới quá khứ, Trúc cũng buồn. Nhưng mà... giờ đâu có thay đổi được nữa. Khi bác gái khỏe lại, là lời hứa chăm sóc Chi cũng không còn. Sao có thể có lý do mà gặp nữa đây?

- Mệt không? Cứ ngủ bên tôi nếu cậu thấy cần! - Trúc vén lại mái tóc của Chi. Chạm vào thân thể, mới biết Chi thực sự gầy gò như thế nào...

Bình luận





Chi tiết truyện