chương 7/ 9

Bạch Tĩnh Ny đem xe quẹo vào một con đường không tính rộng, Cát Tường cũng đánh tay lái vào, Khang Húc Trạch ninh mày. Kỳ quái, nữ nhân phía trước kia rốt cuộc muốn đi chỗ nào?

-“Thiếu gia, xe Lý tẩu dừng lại nha!” nhìn thấy xe muốn theo dõi dừng lại, Cát Tường hô to gọi nhỏ đứng lên –“Chúng ta làm sao bây giờ?”

-Dừng xe!” Hắn quyết định thật nhanh.

Cát tường vội vàng phanh lại gọn gàng, thật khéo léo vừa lúc dừng lại bên cạnh chiếc xe March, nhìn qua cửa kính xe, ba người trong xe thấy rõ nữ nhân ngồi chỗ tòa điều khiển.

-“Oa, hóa ra là thiếu phu nhân nha!” hai đạo tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng Cát Tường Như Ý tuôn ra, hai người ngữ khí nhạ một tiếng, lại cùng nhau tặc cười –“Khó trách thiếu gia muốn theo dõi nàng…”

-“Câm miệng! Khang Húc Trạch trừng mắt.

Hai kẻ dở hơi lập tức biến thành câm như hến, ngoan ngoãn cúi đầu không dám nói chuyện. Ô…thiếu gia thật hung dữ!

Khang Húc Trạch tức giận trừng mắt nhìn Cát Tường. Tên ngu ngốc này, theo dõi cũng không biết, nào có ai cuối cùng tự lộ ra hành tung?

Bạch Tĩnh Ny đem xe ngừng lại tại cửa “Chân ái ấu dục viện”, đang chuẩn bị muốn xuống xe, thì thấy một chiếc xe thể thao đỏ như lửa kiêu ngạo đứng cạnh xe nàng, khoảng cách hai xe gần gũi khiến cho nàng muốn mở cửa xuống xe cũng không được.

Nàng trừng mắt nhìn đại hán ngồi ở vị trí lái xe của chiếc xe thể thao, đang chuẩn bị muốn mắng vài câu bắt hắn đem xe rời đi, lại nhìn rõ diện mạo đối phương, trợn tròn mắt nhìn.

Đó không phải Cát Tường sao?

Nàng lập tức đem tầm mắt chuyển qua phía sau, ánh mắt càng tròn hơn.

Khang Húc Trạch? Như Ý?

Trời ạ, ba tên này làm sao có thể xuất hiện ở trong này?

-“Cát Tường, đem xe ngừng phía trước” Khang Húc Trạch lạnh lùng nói. Nhờ cái tên thiên binh Cát Tường này ban tặng, cho nên lão bà hắn bởi vì không thể xuống xe mà đang dùng ánh mắt có đao giết bọn hắn.

-“Vâng!” Cát Tường lên tiếng, đem xe tiến về phía trước một chút, sau đó ngừng lại.

-“Thật sự là tên ngu ngốc!” Khang Húc Trạch thì thào thấp rủa xuống xe, âm thầm cân nhắc hắn nên tìm lý do nào để thoái thác hành vi theo dõi quang minh chính đại này.

Bạch Tĩnh Ny cũng xuống xe, nghi hoặ đi hướng hắn –“Anh làm sao có thể tới nơi này?”

Hắn không được tự nhiên cười cười –“Là Cát Tường, hắn đi nhẩm đường”

-“Tôi đâu có đi nhầm đường, rõ ràng là ngài nói đi theo thiếu phu nhân” Cát Tường bị oan uổng vội vàng vì chính mình giải oan. ( haha, ta mà có hộ vệ như hai tên này, có ngày ta chết vì tức vì sự ngây thơ của hai tên này luôn)

“phốc xích”

Nàng nhịn không được bật cười, hóa ra hai kẻ dở hơi Cát Tường Như Ý này vẫn hữu dụng thôi, người rất thành thật cũng không phải là một chuyện xấu, tối thiểu tùy thời cũng đều có thể cho nàng biết lão công của nàng có hay không làm chuyện thật xin lỗi nàng.

Gương mặt tuấn mỹ nháy mắt trở nên đỏ bừng, Khang Húc Trạch xấu hổ trách cứ cấp dưới lắm miệng –“Ngươi câm miệng cho ta, ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm điếc”

Nàng buồn cười lắc đầu –“Anh còn chưa nói, làm sao anh có thể đến?”

-“Ở trước cửa công ty nhìn thấy em, liền…đã nghĩ nói…” ngữ khí mang theo điểm chỉ trích, nhưng lại không dám nói rõ, dù sao chính mình cũng theo dõi đến đây.

Hoa ra là khi lài xe đi qua công ty bị nhìn thấy.

Vội vàng kiễng mũi chân hạ một cái hôn khẽ ở môi hắn, nàng giống như dỗ trẻ nhỏ vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn –“Đã nói với anh là có việc, anh ngoan, đi trước tìm nhà ăn ăn cơm, em xong việc rồi, có chuyện gì buổi tối chúng ta về nhà nói chuyện sau!” nói xong, nàng lập tức xoay người tiến đến cửa sắt của ấu dục viện.

Nàng hiện tại không có thời gian trấn an lão công, còn có chuyện quan trọng hơn chờ nàng làm.

Có việc? Khang Húc Trạch trừng mắt nhìn thân ảnh của nàng biến mất sau đại môn của ấu dục viện, thế này mới chú ý đến biển treo trước cửa “Chân ái ấu dục viện”

Một chút nghi hoặc nảy lên, ấu dục viện? vì sao nàng muốn tới nơi này? Nhưng lại là bộ dáng thật vội vàng.

Có nghi vấn, hắn làm sao có thể ngoan ngoãn đi ăn cơm, nói cái gì cũng muốn làm cho rõ ràng đã phát sinh chuyện gì, không dừng lại nhiều, hắn lập tức vội vàng đuổi theo phía sau nàng.

Ấu dục viện này là một căn nhà lớn hai tầng cũ nát, khoảng một trăm mét vuông, có khoảng trên dưới hai mươi mét vuông là mấy cây táo cùng rau xanh.

Rất xa, hắn nhìn thấy thê tử tiến vào một gian phòng, hắn chậm rãi theo vào, chờ khi hắn đến bên ngoài phòng, thấy cửa gỗ có viết “phòng viện trưởng”, vốn hắn nghĩ lấy tay đẩy cửa ra, lại nghe thấy thanh âm khẩu khí truyền từ trong ra, theo bản năng thu hồi tay.

-“Họ Tiền, là ngươi nói muốn đem khu đất này bán cho chúng ta, hiện tại chúng ta cầm tiền muốn mua, vì sao ngươi lại không chịu bán?” Bạch Tĩnh Ny lửa giận tăng lên gào thét.

Khang Húc Trạch nhíu mi. Tĩnh Ny tiêu tiền mua chỗ này làm gì?

Một đạo nam tính ở trong phòng vang lên, thanh âm nghe tới làm cho người ta chán ghét –“Bạch tiểu thư, ngươi có biết,Đài Bắc hiện tại tấc đất tấc vàng, giá cả tăng nhanh hơn cả hồng thủy, gần đây giá đất khu này so với tháng trước tăng rất nhiều, ta không trướng giới, lại như thế nào lại đến phòng giao dịch bất động sản Hưng Thịnh đâu.”

Nghe đến đó, Khang Húc Trạch nhanh ninh mày lặng lẽ đẩy cửa ra, từ cửa nhìn xem tên hỗn đản nào dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với lão bà của hắn.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy thê tử không sợ đứng, phía sau có một cô gái trẻ tuổi khiếp đảm trốn tránh.

-“Tiền Đại Phú, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?” Bạch Tĩnh Ny không kiên nhẫn trừng mắt nhìn một gã trẻ tuổi lòe loẹt ngồi ở sô pha, rất muốn vác đao đi chém hắn.

-“Ý của ta rất đơn giản, một triệu, ta liền bán chỗ này cho cô.” Người trẻ tuổi tên là Tiền Đại Phú khóe miệng mang theo tà cười, ngả ngớn đánh giá hai nữ nhân có dáng người cùng bề ngoài thật xuất sắc trước mặt.

-“Một triệu? đầu ngươi là đậu hũ hay là thần trí không rõ? Hiện tại là ban ngày, không phải buổi tối, ngươi nằm mơ cũng chỉ sợ chọn sai chỗ.” Bạch Tĩnh Ny lộ vẻ mặt chậm chọc, liếc hắn một cái.

-“Cho dù ta đang nằm mơ cũng tốt, dù sao hiện tai ta đang làm chủ, nếu các ngươi không lấy ra tiền, liền lập tức mang theo đám trẻ con kia chuyển ra khỏi phòng ở của ta.” Tiền Đại Phú đối với sự châm chọc của nàng không chút phật lòng, chính là không ngừng dùng ánh mắt không đứng đắn ngắm hai người.

Nàng phát ra một tiếng cười lạnh –“Tốt, ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, chỉ bằng phòng ở dột nát này của ngươi, ba mươi vạn cũng không đáng, ta cho ngươi sáu mươi vạn đã là giá trên trời, bất quá hiện tại, thật có lỗi, chính là sáu mươi vạn ta cũng không cho ngươi, phòng ở này chúng ta không mua, chúng ta không tin trừ ngươi ra, cũng không có người sẽ bán phòng ở cho chúng ta.”

Nói xong, nàng xoay người, nâng tay đè lại bả vai cô gái phía sau –“Tiểu Dung, thu thập này nọ, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà!”

Nhìn thấy nàng hạ quyết định như vậy, Tiền Đại Phú thoạt nhìn có chút ảo não –“Hắc, Bạch tiểu thư, không cần nhanh như vậy, kì thật… mọi chuyện không phải không thể thương lượng, nếu hai người nguyện ý làm nữ nhân của ta, ta có thể cho các người giá ưu đãi.” Hắn vội vàng từ sô pha đứng lên, sửa sang lại tây trang, ra vẻ tao nhã đi về phía nàng, vươn tay ngả ngớn hướng sờ khuôn mặt của nàng.

Ngay tại lúc hắn thiếu chút nữa đụng tới khuôn mặt của Bạch Tĩnh Ny, nàng nhanh như chớp bắt ra tay hắn.

Sau khi phát ra tiếng hét thảm, hắn lùi lại mấy bước, dùng tay kia nâng lên bàn tay thiếu chút nữa bị nàng đánh thành tàn phế, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, biểu tình dữ tợn –“Xú nữ nhân, không biết xấu hổ, đánh cho ta!”

Vừa dứt lời, từ phía sau hắn toát ra bốn năm nam nhân mặc hắc tây trang.

-“Dừng tay cho ta!” Khang Húc Trạch rốt cuộc nhịn không được nữa đẩy cửa ra, tiến vọt vào.

Đùa giỡn cái gì, dám đánh lão bà của Khang Húc Trạch hắn, mấy tên này không muốn sống chăng?

Bạch Tĩnh Ny kinh ngạc nhìn hắn. Hắn như thế nào còn chưa đi? –“Húc Trạch, anh như thế nào…”

Nàng vừa mới vội vã tiến vào, không nghĩ tới hắn cũng sẽ theo vào, làm sao bây giờ? Kì thật đây chính là chuyện của nàng, nếu có thể, nàng không nghĩ phiền toái hắn.

Còn không có nói xong, thanh âm đã bị Tiền Đại Phú đánh gãy, hắn giống như chó điên rít gào –“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì muốn ta dừng tay? Nói cho ngươi, ta Tiền Đại Phú cũng không phải là người dễ chọc, tính ngươi xui xẻo, người tới, đánh luôn cả hắn cho ta!”

-“Ai dám đánh thiếu gia nhà chúng ta?” Cát Tường Như Ý nhanh chóng tiến về phía trước chủ tử, dùng thân thể cường tráng của bọn họ ngăn cách Tiền Đại Phú.

-“Cát Tường, Như Ý, đừng cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, các ngươi có thể trực tiếp đánh.” Khang Húc Trạch nổi giận đùng đùng hạ lệnh. Tên tôm tép này, cư nhiên dám để ý lão bà của hắn, nếu hắn không cho Cát Tường Như Ý đánh hắn thành tàn phế, hắn sẽ không họ Khang!

-“Vâng!” hai người lên tiếng, lập tức động thủ.

Thoáng chốc, bên trong phòng viện trưởng lâm vào hỗn loạn, thanh âm quyền đầu chạm vào thân thể liên tiếp, thanh âm kêu thảm thiết, thanh êm kêu cứu mạng không dứt bên tai.

Bất quá, không đến hai phút liền khôi phục yên tĩnh.

Vài hắc y nam tử vết thương luy luy nằm ở góc, Cát Tường Như Ý một người vươn một chân đá vào lưng Tiền Đại Phú, mà Tiền Đại Phú tựa như con tôm quỳ rạp trên mặt đất.

Khang Húc Trạch nghênh ngan tiêu sái đi qua. Nâng chân tên hung tợn đá hắn một chur1 –“Rác, đây chính là giáo huấn nho nhỏ mà thôi, nhớ kĩ, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, bằng không ta làm thịt ngươi!”

-“Ngươi, ngươi là ai? Có gan đem tên nói ra, Lão Tử…Lão Tử sẽ không bỏ qua ngươi!” hắn cho dù kéo dài hơi tàn cũng cố ý làm ra vẻ.

-“Ngươi cảm thấy sinh vật cấp thấp như ngươi có tư cách biết ta là sai sao?” Khang Húc Trạch cười lạnh.

-“Ngươi, tên hỗn đản này!” Tiền Đại Phú oán giận trừng mắt nhìn hắn –“Hôm nay người làm cho ta bị thương, ta sẽ không như vậy bỏ qua.”

-“Tốt! nếu ngươi muốn báo thù, cứ việc đến đây!” Cát Tường không khách khí nắm sau áo hắn –“Bất quá ta không ngại cảnh cáo ngươi một tiếng, muốn báo thù tốt nhất mang nhiều người chút, nếu không ta cũng không dám cam đoan ngươi có thể hay không bị Khang gia tỉ mỉ bồi dưỡng đưa vào địa ngục.”

-“Khang gia?” hắn ngẩn ra –“Người nào Khang gia?”

-“Khang thị tập đoàn” Như Ý đắc ý tiếp lời –“Tốt nhất không cần nói cho ta ngươi chưa nghe qua”

-“Khang thị tập đoàn? Khang Húc Trạch?” Tiền Đại Phú lập tức trừng lớn hai mắt, không thể tin được.

-“Như thế nào?” Khang Húc Trạch lui đồng tử lạnh lùng cười –“Có cái gì chỉ giáo?”

-“Ta…ta…ta…ta không dám! Đúng đúng đúng…thực xin lỗi…là ta có mắt như mù, thế nhưng không cẩn thận đắc tội Khang đại thiếu gia…”

-“Đủ!” vẻ mặt của hắn trở nên có chút không kiên nhẫn –“Cho ngươi một phút đồng hồ cút ra khỏi tầm mắt của ta.”

-“Vâng vâng vâng, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, cũng không dám nữa, ta lập tức cút!” Tiền Đại Phú vội vàng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng, mấy tên thủ hạ vội vàng đuổi theo.

Khang Húc Trạch cùng dùng thanh âm cho hắn nghe được nói –“Cát Tường, Như Ý, trở về cho người điều tra toàn bộ chi tiết của bọn họ, nếu có gì phạm tội, trực tiếp đem chứng cứ giao cho cảnh sát.”

Nghe thấy lời này, chân của Tiền Đại Phú giống như giẫm phải than, chạy trối bay nhanh, nháy mắt không thấy tăm hơi.

Chờ bọn họ biến mất, Bạch Tĩnh Ny nhíu mày nhìn trượng phu –“ Anh như thế nào theo em đi vào?”

nàng không tính cho hắn biết chuyện này , nhưng hiện tại có vẻ giấu không được.

Khang Húc Trạch khó nén tức giận, dùng ánh mắt soi mói đánh giá phòng ở lâu năm thiếu tu sửa này, lọt vào tầm mắt là vách tường từng mảng bóc ra, gia cụ hư hỏng, đứng tại phòng này còn ngửi thấy hương vị mốc meo.

Hắn ghét nhíu mày –“Đây là chỗ nào?”

-“Khang Húc Trạch, không được bày ra biểu tình làm cho người ta chán ghét!” nàng nâng tay vỗ vỗ hai má hắn, cười -“Thế giới này có rất nhiều loại người, không phải mỗi người đều có số tốt như anh có thể ở phòng lớn, cẩm y ngọc thực”

-“Được thôi!” hắn hơi hơi thu liễm, mắt vẫn đảo qua nữ tử tránh phía sau thê tử -“Nàng là ai vậy?”

Bạch Tĩnh Ny lôi ra cô gái phía sau giới thiệu nói –“Nàng gọi là Tiểu Dung, là nữ nhi của viện trưởng ấu dục viện này, hắn là lão công của ta, em không cần sợ hãi.”

Cô gái bị hơi thở quý tộc cùng khí thế trên người Khang Húc Trạch làm cho sợ hãi, vội vàng cúi đầu, không dám nhiều nhìn hắn,chỉ dám nắm góc áo Bạch Tĩnh Ny hỏi –“Học tỉ, chúng ta thật sự phải chuyển nhà sao?”

Về vấn đề này làm cho Bạch Tĩnh Ny đau đầu, vừa nãy nàng tức giận nên mới có thể nói ra lời nói chuyển nhà, hiện tại ý nghĩ khôi phục bình tĩnh, tinh tế nghĩ lại, mới biết được quyết định này có bao nhiêu qua loa, nhiều người chuyển đi như vậy, nào có dễ dàng.

Khang Húc Trạch lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, trong đáy mắt lộ ra một chút thăm dò –“Thân ái lão bà, em không biết rằng nên nói cho ta biết một chút tình huống hiện tại, rồi mới nên quyết định sao?”

Bạch Tĩnh Ny hao tổn tâm trí có chút không bình tĩnh, khẩu khí nói chuyện tự nhiên cũng không tốt –“Chuyện này không liên quan đến anh, anh qua bên kia ngồi nghỉ đi, anh còn không có ăn cơm đi? Nhanh đi tìm nhà ăn cao cấp nào đó anh muốn ăn ăn đi.”

Nàng giống như đuổi con chó nhỏ đem hắn đẩy ra ngoài cửa, căn bản không muốn cho hắn biết chuyện về ấu dục viện.

-“Vị tiên sinh này, tôi nguyện ý nói cho ngài!” Làm người ta khiếp đảm kinh ngạc, Tiểu Dung lúc này lại có dũng khí mở miệng nói chuyện với Khang Húc Trạch.

-“Tiểu Dung, em yên tâm, ta có thể giải quyết chuyện này, không cần xin hắn giúp đỡ.” Nàng đoán Tiểu Dung sợ nàng vất vả, nếu biết Khang Húc Trạch là lão công của nàng, tự nhiên tính xem mọi chuyện nói ra, giảm bớt áp lực của nàng.

Nhưng là chính nàng không nghĩ để cho người khác gánh vác.

Cát Tường đã sớm đem khăn tay trong túi đi đến phía trước sô pha cũ nát, xoay người lau đi bụi bặm trên đó, sau đó mới cung kính mời chủ tử ngồi vào.

-“Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời ngồi!”

Khang Húc Trạch tự nhiên ngồi trên sô pha, thói quen bắt chéo chân, nâng cằm nhìn tiểu Dung khẩn trương –“Cô nói đi!”

-“Tiểu Dung, không cho nói!” Bạch Tĩnh Ny vội vàng ngăn cản. miệng có chút nghiêm khắc.

-“Cát Tường, Như Ý, mời thiếu phu nhân ra ngoài phơi nắng một chút!” mặt hắn không chút thay đổi hạ lệnh. Xuẩn nữ nhân này, chẳng lẽ nàng không biết vợ chồng là nhất thể sao? Cư nhiên hướng hắn giấu diếm chuyện quan trọng, chờ hắn biết được mọi chuyện từ miệng cô gái này xong, về nhà xem hắn giáo huấn nàng như thế nào!

-“Thỉnh thiếu phu nhân đi” Cát Tường cười cười bắt lấy một cánh tay nàng.

Như Ý cũng bắt nốt cánh tay kia của nàng –“Thiếu phu nhân, cô cũng không thể đối chúng ta phát giận, bởi vì đây là mệnh lệnh của thiếu gia, hơn nữa hôm nay thời tiết tốt lắm, phơi nắng có lợi cho sức khỏe, đối thân thể tốt!”

-“Tốt lắm, chính ta ra là được rồi!”

Tức giận giãy ra khỏi hai người, nàng tức giận trừng mắt nhìn nam nhân nhiều chuyện một cái, như thế mới chịu ra ngoài sân “phơi nắng”.

Hóa ra nữ nhân kêu Tiểu Dung này là học muội của Bạch Tĩnh Ny, là một người nhát gan, có một lần bị đồng học khi dễ, là Bạch Tĩnh Ny ra tay giúp nàng, từ đó về sau nàng liền đem Bạch Tĩnh Ny làm thần tượng sùng bái.

Nhà của Tiểu Dung mở ấu dục viện, mẹ chính là viện trưởng, ba sớm mất, mẹ nàng một thân ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng mấy cô nhi trong ấu dục viện.

Bạch Tĩnh Ny sau khi quen biết Tiểu Dung, đối tình hình trong viện cũng có chút hiểu biết, thường xuyên tích cóp cống hiến tiền tiêu vặt, thẳng đến khi ra xã hội làm việc, vẫn không có buông tha cho giúp đỡ cuộc sống quẫn bách của ấu dục viện.

Nàng sớm có tính toán, ở trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều tiền, để cải thiện cuộc sống của bọn họ, hoàn cảnh nơi này thật sự quá kém.

Hai năm nay, nàng kiếm tiền phát điên, bởi vì năng lực tốt, giúp tập đoàn Hoa Thái kiếm lời không ít, tiền lương cộng thêm tiền lãi, chính mình chia cũng không ít, hơn nữa nàng còn có đầu tư, nhưng tiền vốn không nhiều giống như công ty, kiếm được có hạn, may mà sau này lại lấy tiền lão công đầu tư, rốt cuộc kiếm được một số tiền.

Làm theo kế hoạch, nàng tính mua lại chỗ đất này, nhưng tiền trong nay mua phòng ở bình thường cũng đủ, mà nếu mua một ấu dục viện hoàn thiện sẽ không đủ.

Nguyên bản nàng muốn tiếp qua nửa năm thì có thể thu hồi tài chính, không nghĩ tới đúng lúc này xảy ra chuyện, lại là chuyện ngoài ý muốn.

Khu đất này là của phụ thân Tiền Đại Phú, không ngờ ba tháng trước ông ấy bị tai nạn xe cộ bỏ mình, Tiền Đại Phú đương nhiên trở thành người thừa kế khu đất này.

Mà chuyện đầu tiên hắn đối ấu dục viện làm là tăng cao tiền thuê, nguyên bản phụ thân hắn là người thiện tâm, hàng tháng chỉ thu tiền thuê tượng trưng mười vạn, nhưng từ sau khi hắn tiếp nhận, mười vạn liền biến thành ba mươi vạn.

Giá này làm cho gánh nặng của ấu dục viện tăng lên rất nhiều, làm cho Bạch Tĩnh Ny đành phải làm trước kế hoạch, liên lạc Tiền Đại Phú, tính đem khu này mua lại.

Nhưng là sắc phôi này nhìn thấy Bạch Tĩnh Ny cùng Tiểu Dung cư nhiên nổi lên sắc tâm, vẫn ám chỉ các nàng chỉ cần làm nữ nhân của hắn, hắn sẽ đem khối đất này bán với giá rẻ cho các nàng.

Khi bị các nàng cự tuyệt, hắn thẹn quá hóa giận đòi giá so với thị trường cao gấp đôi, Bạch Tĩnh Ny cũng cắn răng đáp ứng.

Ai biết lúc này, nàng bị Khang Húc Trạch bắt đi kết hôn, cho nên chuyện này không thể thực hiện được, hôm nay Tiền Đại Phú rốt cuộc đến đây thúc giục thuê, thuận tiện muốn ăn chút đậu hủ, Tiểu Dung sợ hãi liền gọi điện cho Bạch Tĩnh Ny.

Nàng vốn định thừa dịp lúc này cùng Tiền Đại Phú nói chuyện về mua bán, không nghĩ tới tên hỗn đản kia lại tính dùng tăng giá khó xử nàng, thế nên mới xảy ra một màn hí kịch này.

Khang Húc Trạch trầm ổn đi ra từ phòng viện trưởng, trước sau tao nhã, nhưng phía sau sự tao nhã đó còn mang theo một nhiệt tình không ai phát hiện.

Hắn liếc mắt nhìn thê tử ngồi ở bàn đu dây đu tới đu lui, nàng cúi đầu, nặng nề nhìn mặt.

Ánh nắng giữa trưa chiếu vào thân thể nàng, nổi lên một vòng hào quang màu vàng làm người ta đẹp mắt, thần thánh lại mê người.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, thời điểm thân ảnh hắn tiến vào tầm mắt nàng, Bạch Tĩnh Ny ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Trong lòng nàng có chút khó đoán, hắn có thể hay không thấy nàng không biết tự lượng sức lại thích xem vào chuyện của người khác?

Khang Húc Trạch một từ cũng không nói, hướng tay phải về phía nàng, lòng bàn tay hướng về phía trước.

Nàng do dự một chút, mới đưa tay cho hắn, mặc bàn tay ấm áp của hắn vây quanh.

Lôi kéo nàng từ bàn đu dây đứng lên, dị thường ôn nhu đem nàng ôm vào trong lòng, sau một tiếng thở dài, hắn nhẹ giọng ở bên tai nàng trách cứ -“Đứa ngốc, chẳng lẽ ta là người không đáng tin như vậy sao? Chuyện lớn như vậy, vì sao không cùng ta thương lượng?”

Mặt rầu rĩ chôn ở trước ngực hắn, nàng rầu rĩ trả lời –“Anh biết hết rồi?”

-“Ta biết cũng không hoàn toàn hết, Tiểu Dung kể lại không hết, ta nghĩ, có lẽ em nguyện ý bổ sung cho ta”

Hắn cảm thấy chính mình thật hạnh phúc, có thể đụng tới một nữ nhân thiện lương như vậy, nàng làm cho hắn yêu cả đời này, thậm chí kiếp sau kiếp sau nữa cũng không muốn đi yêu người khác.

Trước khi gặp được nàng, hắn tuyệt đối không nghĩ quá, bây giờ còn có nữ nhân thiện lương như nàng tồn tại.

-“Đây là chuyện của em, em nghĩ một mình giải quyết, nhưng chưa từng có nghĩ tới muốn làm phiền người khác, vì chưa nghĩ người khác sẽ tình nguyện làm chuyện chịu thiệt giống em” nàng thì thào hướng hắn nói ra nguyên nhân không muốn nói cho người khác về chuyện này.

Thế giới vốn chính là như vậy, đem tiền trong túi đưa cho những người xa lạ, không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.

Đem nàng hơi hơi kéo ra, dùng hai tay nắm chặt bả vai nàng, Khang Húc Trạch dùng ánh mắt thâm thúy u trầm dừng trước nàng –“Ta cảm thấy em không đủ yêu ta!”

Nghe được hắn thình lình lên án, nàng không khỏi nhíu mi, đang muốn mở miệng giải thích, hắn lại vươn một ngón tay đặt trên môi nàng ngăn cản.

Hắn tiếp tục nói –“Nếu em thật sự đủ yêu ta, nên có tự tin có thể đem ta biến thành người giống em, ta không cần biết chính mình là người tốt hay người xấu, nhưng ta để ý ánh mắt của em”

Đem ngón tay đặt ở môi nàng chuyển qua sau gáy, đem nàng áp hướng mình, cuối cùng thanh âm biến mất ở trên môi nàng –“Một thê tử có thể làm cho ta sùng bái, vô luận là chuyện gì, ta cũng sẽ làm!”

Bạch Tĩnh Ny trầm luân trong nụ hôn của hắn, trầm luân trong đáy mắt hắn, cũng trầm luân trong sự nhiệt tình của hắn.

Lúc này nàng biết, chính mình cũng vĩnh viễn không hối hận khi gả cho nam nhân này.

ấu dục viện sau khi có Khang Húc Trạch nhúng tay, mọi chuyện trở nên cực kì dễ giải quyết.

trải qua Cát Tường, Như Ý đe dọa, Tiền Đại Phú bằng tốc độ nhanh nhất mua vé máy bay bỏ trốn mất dạng, nghe nói muốn bỏ trốn sang một quốc gia nhỏ tại Nam Phi, bất quá sau khi đến đại sảnh của sân bay, bị luật sư của tập đoàn Khang thị ngăn lại, sau khi nói ra danh hào tập đoàn Khang thị, dùng năm trăm vạn mua lại ấu dục viện.

mà chi phiếu năm trăm vạn kia, vẫn là cứng rắn mới làm cho Tiền Đại Phú nhận lấy.

mọi chuyện sau đó càng đơn giản, Khang Húc Trạch phái công ty kiến trúc đến, muốn bọn họ tăng ca trong vòng nửa năm xây dựng nên một ấu dục viện hoàn thiện.

Trong lúc này, mọi người trong ấu dục viện được Khang Húc Trạch an bài đến mấy khu nhà trọ của Khang gia, đương nhiên mọi phí dụng từ hắn chịu gánh vác, không hề đụng một phân tiền của Bạch Tĩnh Ny.

Theo lời nói của hắn, tiền của lão bà phải để tồn để làm di sản cho đứa nhỏ về sau, về phần hiện tại, vô luận dùng làm ăn hay tiêu pha, toàn bộ từ lão công hắn phụ trách.

Tiếp theo, sau khi kích tình triền miên…

Bạch Tĩnh Ny oa ở trong lòng lão công, nũng nịu hướng hắn tác cầu một cái quyền lợi hợp pháp thuộc chính mình –“Lão công, anh khiến cho em trở về làm việc thôi!”

Đều nói nam nhân thời điểm này là tinh thần bạc nhược nhất, thừa dịp này đưa ra yêu cầu dễ dàng được thỏa mãn.

Trong khoảng thời gian này ở nhà làm sâu gạo, làm cho nàng buồn đến muốn hỏng, nàng muốn đi làm, muốn kiếm tiền, muốn đi hưởng thụ cảm giác kiếm được nhiều tiền.

Tuy rằng hắn cấp tiền cho nàng đầu tư, vừa mới bắt đầu có vẻ thỏa mãn nàng, nhưng sau càng làm càng nhàm chán, không có mục tiêu vốn không có cảm giác thành tựu, nàng vẫn nghĩ muốn trở về đi làm!

Lại tới nữa, chuyện này không phải đã ở trong thư phòng thảo luận qua? Hắn sẽ không đáp ứng, bởi vì…

(hô hô, bởi vì sợ mất vợ chứ gì)

-“Nếu em nghĩ muốn đi làm như vậy, có thể đến công ty ta, ta thay em an bài chức vị” hắn quyết định, cho dù nữ nhân này sử dụng tuyệt đỉnh mị công, hắn cũng sẽ không cho nàng trở về công ty của người khác làm việc, trời biết có hay không một ngày nào đó có một nam nhân nhảy ra cùng hắn tranh lão bà, tuy rằng hắn cực kì chắc chắn mị lực cùng năng lực của mình, nhưng để phòng ngừa vạn nhất cũng là chuyện thường tình.

-“Uy, Khang Húc Trạch, anh không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, làm lão nương tức giận, lão nương hưu anh…ô!”

Yêu cầu bị cự tuyệt nữ nhân đang khóc lóc om sòm đột nhiên tiêu thanh, mọi thanh âm cãi lại đều bị lão công nuốt vào, nàng không tình nguyện dùng sức trừng hắn, hy vọng có thể dùng ánh mắt làm cho hắn rõ ràng nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho việc làm.

Nhưng là….vô dụng!

Người ta căn bản nhìn cũng không nhìn nàng, chính là nhắm mắt hưởng thụ đôi môi no đủ hồng nhuận của nàng, nàng tức giận đến thực sự là…rất muốn hung hăng cho hắn một quyền,đánh cho hắn đen con mắt, lại một cước đá bay hắn.

Bất quá sau khi ngẫm lại, nàng sẽ không làm như vậy.

Bởi vì….nàng luyến tiếc.

Luyến tiếc?

Thật là kì quái, nàng khi nào thì bắt đầu đau lòng hắn?

Bang bang bang bang…

Ngay tại thời điểm nảng nhắm hai mắt tùy ý hắn ở trên người nàng muốn làm gì thì làm, một trận tiếng đập cửa dồn vang đột nhiên vang lên, còn có Cát Tường lớn giọng.

-“Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia cùng phu nhân đã trở lại!”

Một trận buồn bực ồ ồ thở dốc, Khang Húc Trạch giãy giụa làm cho chính mình rời đi môi của thê tử, buộc chặt nghiêm mặt bò ra từ trên người nàng, nâng tay lau mặt, thì thào mắng –“Chết tiệt, hai vị kia thật là biết chọn thời điểm về nhà”

Muộn hai giờ không được sao?

Đã xác định thời điểm có thể hắn đã mặc xong quần áo đi ra ngoài gặp lão mẹ một chút, ngoài cửa, thanh âm của Như Ý lại vang lên –“Thiếu gia, phu nhân nói cho ngài, đêm đã khuya, phu nhân cùng lão gia muốn nghỉ ngơi trước, ngài không cần nghênh đón bọn họ.” (hahaha, mẹ Khang Húc Trạch vui kinh)

“Khanh”

Một cái đồng hồ báo thức bay đến cái cửa, lực đạo va chạm thật lớn, làm cho nó biến thanh một đống linh kiện.

Nếu không cần nghênh đón, vậy vừa rối bọn họ thông báo làm chi, phá hư chuyện tốt của hắn? Khang Húc Trạch hung hăng trừng ván cửa.

Hai tên này, thật sự càng ngày càng ngu ngốc, ngay cả lão mẹ đùa giỡn hắn bọn họ cũng không biết.

-“Ha ha…ha ha…” Bạch Tĩnh Ny ôm chăn ở trên giường cười. Hai kẻ dở hơi Cát Tường cùng Như Ý này thật sự là quá khôi hài.

Ngồi tại trên giường, sắc mặt của Khang Húc Trạch thật thối –“Em cười cái gì? Vui lắm sao?”

-“Buồn cười lắm” nàng tò mò nhìn hắn –“Anh đối với chuyện ba mẹ anh trở về hình như không cao hứng lắm?”

-“Hừ!” Hắn từ lỗ mũi hừ một tiếng, nằm trở lại trên giường, banh ra khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nói –“chờ em sau khi hiểu được tác phong làm việc của bọn họ, sẽ hiểu được vì sao ta mất hứng”

Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện lão mẹ làm, thái dương của hắn liền cảm thấy kịch liệt đau đớn.

Đối ác ma kia, nếu không phỉa bởi vì hắn cùng Tĩnh Ny kết hôn cần bọn họ chủ trì, đánh chết hắn cũng không nghĩ đem lão mẹ được xưng danh ác ma kia trở về.

-“Tác phong làm việc?” nàng nghi hoặc, người giống như hắn, có còn tác phong làm việc gì dọa được đến hắn?

Khang Húc Trạch không trả lời, chính là xoay người, đem thân thể nằm tại bên cạnh nàng, trong mắt một lần nữa lửa hừng hực cháy, hai tay thuần thục chạy ở trên người nàng.

-“Không cần nghĩ bọn họ, chúng ta làm nốt chuyện vừa rồi còn chưa làm xong đi!”

Hiện tại trong mắt trong lòng hắn chỉ có nàng, cho nên, nàng cũng phải giống hắn. (bá đạo ghê, cơ mà ta yêu, hí hí)

Bình luận





Chi tiết truyện