chương 4/ 5

“Nếu cô ta có động tĩnh gì, yêu cầu cô làm gì, cứ làm theo như cô ta nói. Và không được nói ai nghe tôi yêu cầu cô làm vậy. Nghe rõ chưa?” Chung Ly Nhân nhấp tách trà chiều, khẽ nói.

“Tôi biết rồi.” Thập tam im lặng đứng bên cạnh.”

Chung Ly Nhân cười khẩy, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong ly trà. Cô ta biết, lần này Chung Ly Giai thực sự muốn giết chết cô ta, vì lí do gì cô ta không rõ, nhưng ánh mắt rắn rết của Chung Ly Giai nói lên tất cả. Tất nhiên, ngoài ám hại mình, cô ta biết, chắc chắn Chung Ly Giai sẽ muốn kéo Thập Tam xuống nước. Tất nhiên, cô ta cũng vậy, đối với bất cứ phụ nữ nào vờn quanh anh em nhà Mặc Kỳ đều như vậy.

Thập Tam là cận vệ, cũng là cánh tay đắc lực của họ. Mọi nơi họ đi cô đều biết trước, mọi thói quen của họ đều là hỏi từ miệng cô. Tuy là thuộc hạ, nhưng là thuộc hạ vinh dự, không chịu lệnh của ai trừ anh em Mặc Kỳ. Không thù chết nhưng nhất định phải kéo xuống nước vì Thập Tam không để ai vào mắt ngoài chủ tử của mình.

Lần này Chung Ly Nhân phải lấy điều kiện sẽ không đeo bám léo réo bên tai Mặc Kỳ Thương 1 tuần, mới được một lần ra lệnh cho Thập Tam. Chung Ly Nhân có biết từ người hầu trong nhà cô ta gài vào chỗ của Chung Ly Giai, cũng biết Chung Ly Giai có một loại độc, nhưng cô ta không đánh giá cao mấy trò mèo của Chung Ly Giai lắm. Độc ư, cô ta còn quen biết người dụng độc nhiều hơn Chung Ly Giai.

Nhưng lần này, Chung Ly Nhân không biết. Chung Ly Giai không đủ khả năng làm gì to tát, nhưng người đứng sau Chung Ly Giai thì khác. Cô ta đắc tội một người phụ nữ ghen tị và rắn rết thực sự.

Cả hai bọn họ muốn gì, Thập Tam đều biết rõ. Nhưng cô cũng không có ý kiến gì. Mạng của cô là mạng bán cho chủ tử, chủ tử giao cho ai, sẽ là mạng của người đó. Nếu có chuyện gì bất chắc xảy ra, vậy thì thay người mới. Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, sẽ không phải hối hận gì cả.

“Cơn đau nhức chuyền từ những đầu ngón tay bị bật móng, Thập Tam hơi nhíu mày lại. Vết thương để lại trên người cô càng ngày càng nhiều, cô luôn tìm cách giấu nó đi. Rất sợ mình vô dụng, sợ bị vứt bỏ. Nhưng đôi khi yếu lòng lại nghĩ, nếu họ biết đến, họ có chớp mắt một cái không.

Hẳn là không. Mạng người trong xã hội này rẻ rúng lắm.

Như mấy ngày qua, cô lấy lí do kiệt sức để xin nghỉ. Mặc Kỳ Thương và Mặc Kỳ Luân đều bận bịu với những dự án của mình, cũng không để ý xem cận vệ theo mình là ai. Cô nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê, nghĩ về những ngày còn làm nô lệ hạ cấp kia.

Hôm nay bị điều đến đây, cô cũng không có được nhìn thấy hai vị chủ tử.



Thập Tam bước đi trên hành lang, gặp Chung Ly Giai bước từ cánh cửa nhà bếp ra, cô ta lập tức giơ khay đựng đĩa bánh và ly trà lên trước mặt Thập Tam và nói:

“Hừ, lá ngọc cành vàng gì mà ốm có chút cũng phải để tôi bưng đồ lên. Có lòng tốt làm đồ ăn cho cô ta, bị nghi ngờ thì chớ. Giờ đến cả người hầu cũng sai được tôi nữa. Đúng là đủ uất ức. Cầm lây, mang cho cô ta!”

Thập Tam nghe theo, bưng khay lên đến phòng cho Chung Ly Nhân. Nhưng cô không biết, sự việc lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều. Khi Chung Ly Nhân uống tách trà đó, đột ngột sắc mặt tái đi, da mặt dần tím xám lại. Nằm đó bất tỉnh, những người hầu khác bên cạnh vội vàng gọi cho ông bà chủ.

Lúc Mặc Kỳ Thương và Mặc Kỳ Luân đến nhà họ Chung Ly, cũng là nửa đêm, Chung Ly Nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Thập Tam thì quỳ ngay cạnh giường, thầy thuốc cao tay cũng không chữa được. Cánh tay đắc lực của hai anh em họ nhà Mặc Kỳ, nhà Chung Ly cũng không xử phạt lập tức, mà gọi điện cho hai người kia đến đây.

Sau khi điều tra, rõ ràng trước sự chứng kiến của bao người, Chung Ly Giai nấu đồ ăn, cho người hầu thử độc rồi trước toàn thể mọi người đứng trong gian bếp đưa cho Thập Tam. Nhưng đưa đến chỗ Chung Ly Nhân thì lại xảy ra chuyện này, khiến mọi mũi giáo đều hướng về phía Thập Tam. Chung Ly Nhân đã thông báo trước cho người bạn cao thủ dụng độc của mình trước đó, lần này là muốn cược mạng mình để đánh đổi lấy sự sụp đổ của Chung Ly Giai. Nhưng khinh thường đối thủ, lần này đặt cược quá lớn, khi mà người bạn của cô ta không thể tìm ra được loại độc không vị không sắc không màu không mùi này là gì huống chi là giải.

Mặc Kỳ Thương và Mặc Kỳ Luân nghe qua đã hiểu sự tình, nhưng Thập Tam hại Chung Ly Nhân, điều này rất khó tin. Nhưng cô không nói gì chỉ im lặng ở đó, ngay cả khi bọn hắn hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao.”

Bọn hắn lại liên hệ với cao thủ cấp bậc cao hơn, nhận được một kết quả tựa sét đánh. Loại độc này là từ một đất nước nghèo mà Mặc Kỳ Thương và Thập Tam đã từng đi qua trong chuyến du lịch bụi. Nhưng hơn hết, bình thường không sao, khi kết hợp với hương hoa oải hương mới biến tính. Mà Thập Tam, luôn thích sử dụng một loại dầu thơm có mùi hoa oải hương nhè nhẹ do cô tự chế. Nếu không phải vị cao thủ này đã đi qua nhiều nơi, vòng quanh thế giới, thì có nhiều cao thủ dụng độc khác cũng không phải ai cũng biết được loại độc này. Hắn ta nói, loại độc này, hiếm có vô cùng, Nếu trong ba ngày tới mà không tìm được, coi như hét hi vọng.

Kỳ Mặc Thương đi đến trước mặt Thập Tam, trong mắt ánh lên tia hi vọng Thập Tam sẽ phủ nhận, nhưng cô chỉ mỉm cười và nói: “Tôi ghen tị với cô ta.”

Cô cười thực sự dịu dàng. Họ vẫn tin tưởng cô phải không? Nhưng biết sao đây, dù cô đúng hay không đúng, cô chỉ là con tốt trên bàn cờ này. Cô không biết ai đứng sau Chung Ly Giai, chỉ biết rằng, có những thứ đã định sẵn, trốn tránh cũng không trốn được. Họ vẫn là họ mà cô vẫn là cô.

“Ghen tị, cô đang nghĩ gì trong đầu?”

Kỳ Mặc Thương lửa giận đầy mình, cảm giác bị phản bội. Trò mèo vờn chuột giữa hai chị em nhà này, hắn liếc qua liền rõ, Nhưng sự việc bị đẩy đến nước quá nghiêm trọng như vậy, không ngờ lại có sự nhúng tay của Thập Tam, niềm tin của hắn như sụp đổ.

“Cô nói lại lần nữa xem? Là ai uy hiếp cô làm điều đó đúng không?”

Mối quan hệ giữa hai nhà Chung Ly và Mặc Kỳ có thể sẽ trở nên rạn nứt, nhưng chỉ cần Thập Tam nói ra kẻ đứng sau là ai, hắn có trăm ngàn cách để chúng sống không bằng chết.

“Chỉ có mình tôi thôi, tôi tình cờ tìm được khi đi cùng với nhị thiếu gia thưa ngài.”

Thập Tam nhìn vào đôi mắt Mặc Kỳ Thương, nó đen và sâu thẳm, Đang dần trở nên lãnh khốc.

“Chuẩn bị lấy mạng mình mà đổi.”

Hắn đi lướt qua người cô, rồi đi đến bên cửa chính, lại đột ngột dừng lại, hít một hơi.

“Đến hình thất nhận hình phạt nặng nhất.”

“Chuyện này không thể thế là xong được!” Chung Ly lão gia tức giận gằn lên một tiếng. Nhà Mặc Kỳ tính đùa giỡn với tính mạng của con gái hắn sao? Muốn hai nhà đối đầu? Ngày mai lại là sinh nhật của con gái hắn rồi, không ngờ chuyện này lại xảy ra.

“Tôi nhất định sẽ cho Chung Ly tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng, nhưng ít nhất không phải bây giờ.” Chuyện đến nước này, mối quan hệ hai nhà, Mặc Kỳ Luân cũng không đắn đo nhiều vào nó nữa. Nhưng Chung Ly Giai không thoát được tội, mọi khởi nguồn của sự việc đều bắt nguồn từ cô ta. Ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía Chung Ly Giai đang giả mù sa mưa bên giường. Không bằng chứng ư, hắn tuyên án tử, còn cần bằng chứng?

Chung Ly Giai rụt cổ lại, cảm giác có gì đó ớn lạnh. Phát hiện ra ánh mắt của Mặc Kỳ Luân. Cả người như trong hầm băng, nhưng cô ta lại nghĩ mình dù sao cũng là vợ trên danh nghĩa của Heinz Rothschild, hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc lại mình. Chi bằng lát nữa đến cầu cứu hắn.

Phản bội gia tộc Mặc Kỳ là điều tối kỵ, Thập Tam là người duy nhất không bị ban cái chết sau khi gánh tội phản bội. Nhưng… Cô nhìn người nằm trên giường.

--- Người đó quan trọng lắm đúng không?

Thập Tam trở về căn phòng của mình, lôi trong hòm cũ dưới gầm giường ra một cuốn sách mà cô đào được trong một lăng mộ cổ vì tò mò. Cô lật trang, lật nhanh, cuối cùng cũng tìm được. Đây là cuốn sách về những khế ước cấm, khế ước cô đang tìm, là thế mạng.

Thế mạng. Muốn cứu sống ai đó, có thể niệm chú để gọi khế ước này ra ki kết và thực hiện bán linh hồn. Sau khi kí kết được khế ước, người cần được thế mạng chết cũng sẽ được cứu sống, sắp chết thì hồi phục. Theo điều luật của cuốn khế ước này, sinh mạng là vô giá, từ bỏ nó là một tội lỗi. Cho nên kẻ từ bỏ mạng mình sẽ bị đày xuống địa ngục. Tuy nhiến nếu…

Nội dung chỉ dừng lại ở đó, vì trang tiếp theo của nó, đã bị xé đi. Nhưng chỉ thế là đủ rồi. Thập Tam hít vào rồi thở dài ra, lựa chọn cách chết cho mình thôi mà. Nếu sống tiếp, cô cũng chỉ là một vết nhơ, đổi lại một sự sống, đó có lẽ lại là điều tốt.

Thập Tam quyết định thực hiện khế ước. Cô sẽ chết trong 24 giờ kể từ khi khế ước thành lập.

Trong lúc đó, thành phố này có 2 chuyện bát quái xảy ra ngay trong nhà họ Chung Ly. Chị gái Chung Ly Nhân đột ngột khỏi hẳn, và sau 24 giờ, em gái Chung Ly Giai đột ngột có tin báo uống thuốc ngủ tự tử. Cả hai đều là điều mọi người cho là bí ẩn.

Nhưng Thập Tam không quan tâm đến thế giới đó cô đột nhiên mất tích, cũng không đến hình thất. Chuyện này không ai để ý, bởi ai cũng nghĩ rằng cô đang chịu phạt, trừ người dì thân thiết với cô.

“Thập Tam, con đã lựa chọn khế ước đó rồi sao?”

Thập Tam trong một rừng trúc ở rìa thành phố, dựa người vào một thân cây trúc thở hổn hển. Những thân cây cong cao vút lên trên tạo thành một vòm trời khoanh tròn. Trên đó chỉ là một màu đen u ám, không có lấy một ngôi sao, Cô vừa trải qua một trận tra tấn kịch liệt, những vật xung quanh trở nên lúc xa lúc gần. Xuất hiện các loại ảo giác, cảm giác đau đớn dữ dội từ sâu trong cơ thể làm cô muốn điên cuồng.

“Sau khi con chết, dì nhớ thiêu con, thiêu cả đồ vật cùng, nhất là cuốn nhật kí con cài ở đầu giường.”

“Sau đó rắc lên cánh đồng hoa oải hương. Con muốn chết chìm trong hương tím đó.”

Thời gian cứ tích tắc tích tắc trồi qua.

“Dì Tam, hôm nay là sinh nhật Chung Ly Nhân tiểu thư đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tiệc tổ chức lớn lắm đúng không?”

“Tất nhiên, chào sinh nhật đón mạng hồi sinh. Tổ chức xôn xao cả giới quý tộc.”

“Mẹ kiếp, con người sinh ra, đúng là chỉ khác nhau ở số phận. Haha” Cô cười khàn khàn. Cô trùng ngày sinh với cô ta, hàng năm vẫn tự chúc cho mình. Thôi, sinh ra ngày nào chết ngày đấy, hợp lí quá rồi.

“Dì Tam, dì sẽ quên con chứ?”

“Ta sao quên con được.”

“Các chủ tử sẽ quên con chứ?”

Người đàn bà trải sương gió kia, lựa chọn im lặng thở dài.

“Haha, ít nhất có một người bên cạnh khi con sắp chết là đã mãn nguyện lắm rồi.”

Bầu trời không một vì sao, chết trong bóng tối, không vui tí nào. Cô khẽ lẩm mẩm trong miệng 2 câu hát hát ở nhà thờ kia.

My chains are gone

I've been set free

Xiềng xích của con đã được tháo gỡ

Tự do của con đã được trả lại

“Con không hối hận, nhưng con không muốn chết chút nào. Dì Tam”

“Nhưng là đây là con lựa chọn mà. Chết hết lòng vì người đã cứu rỗi mình, có phải rất oanh liệt không. Nhưng con nghĩ rất oanh liệt với một kẻ chỉ có thể chết nhục nhã như con đấy”

Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mi lăn xuống. Thập Tam ý chí hỗn loại, cô nằm ngả xuống thềm là, trong tay ôm hai con búp bê nhỏ.

“Con buồn ngủ quá, ngủ một lát. Mai nhớ gọi con dậy sớm nhé.”

“Ừ.” Dì Tam trầm mặc nãy giờ, rốt cuộc nói một câu nghẹn ngào.

---Nhưng con không có ngày mai.

Cô rốt cuộc mơ, mơ gì cô cũng không nhớ nổi nữa. Cô mơ thấy chủ nhân vỗ vai mình và nói “Thập Tam đã vất vả rồi.”, mơ thấy họ khen món ăn của cô ngon. Mơ hết những điều bình thường mình không dám nghĩ đến. Mơ cả thấy những cánh đồng hoa, cô vui cười ngắt lấy chúng, thấy bầu trời trên đầu và không phải chỉ cô đơn ngắn nó. Thấy mình êm đềm.

Tạm biệt thế giới.

P.s: ngược tâm nữ đến thế là hết, sau này hành mấy anh nam

Bình luận





Chi tiết truyện