chương 20/ 30

Miriam Cole chờ cho người ta khép lại cánh cửa. Bà mặc bộ đồ cắt theo mốt cũ và vẻ mặt nhợt nhạt. Trong ánh mắt biểu lộ vẻ lo lắng. Bất chợt bà lên tiếng với giọng khàn khàn:

- Tên tàn bạo đó suýt nữa giết ông chết. Ông còn cảm thấy đau đầu không?

- Nếu bà không đến kịp thời thì chắc chắn hắn giết chết tôi rồi. Bà làm gì ở nhà Armstrong?

Miriam ngồi xuống một cái ghế đặt ngay cạnh giường và tẩn mẩn kéo ra rồi đóng vào chiếc phécmơtuya của cái xắc tay.

- Đó là người bạn cũ của chồng tôi.

- Và cũng là bạn của bà nữa chứ?

Hai ánh mắt chúng tôi thoáng giao nhau và bà hơi đỏ mặt.

- Trước kia thì thế. Chúng tôi có quan hệ mật thiết với nhau trong một thời gian nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi… Bây giờ tôi không còn hoàn toàn tin tưởng ở Lucius nữa.

- Nhưng dẫu sao điều đó không ngăn cặn được bà đến thăm hắn chỉ vài giờ sau khi chồng bà bị chết.

- Tôi cần phải đến gặp ông ta bởi vì tôi không thể nào gặp được ông. Cô thư ký của ông có thể cho ông biết tôi đã gọi điện tới ông bao nhiêu lần rồi.

Bất thình lình tôi chợt nhớ ra từ khi bắt đầu tiến hành vụ này, tôi rất ít gặp Agnès và tự hỏi không biết cô có hay tin tôi nằm ở bệnh viện không. Nếu cô gọi điện tới đây, có thể người ta quên không cho tôi biết. Tôi nói với Miriam:

- Chắc là có việc gì thực sự cần kíp lắm bà mới đến tìm gặp Lucius chứ không phải vì tôi đâu. Không kịp can thiệp thì lúc này tôi đã đi ngủ với giun từ khuya rồi, bởi vì những người bạn của bà có cách thức đối xử khá kỳ khôi đối với khách đến thăm.

Miriam cứng người.

- Tôi đã nói với ông rằng bọn họ đâu còn là bạn của tôi nữa. Và thái độ của ông làm tôi hoàn toàn phật ý.

- Tôi xin lỗi. Đầu óc tôi lúc này đâu còn là của tôi nữa. Thôi bây giờ xin bà cho biết vì sao bà muốn gặp tôi.

- Helen đã mất tích.

Người tôi đổ mồ hôi lạnh. Tôi lo lắng nói:

- Bà hãy kể tất cả những điếu gì bà biết. Cô bé bị mất tích từ bao giờ?

- Nói thực ra tôi không thể nào cho ông biết được gì nhiều. Đã hai ngày nay, con gái tôi không trở về nhà. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là con tôi chỉ muốn tránh mặt tôi. Nhưng sau đó tôi biết rằng có điều gì quan trọng hơn thế khi thấy giường đệm của con tôi chưa được dọn từ hai đêm rồi. Hơn nữa con tôi cũng không gọi điện báo cho tôi biết nó đi chơi xa hay nghỉ cuối tuần tại nhà bạn bè.

- Bà gặp cô bé lần cuối cùng vào lúc nào?

- Chiều ngày thứ năm. Con tôi không ăn bữa trưa ở nhà nhưng tôi nghe thấy tiếng xe hơi của nó chạy về lúc đầu giờ buổi chiều. Tôi vào liền phòng ngồi chờ. Helen thân ái cười với tôi và xin lỗi đã không báo cho tôi biết là đã ăn trưa ở thành phố.

Đã từ bao tuần nay, đây là lần đầu Helen đối xử thân mật với tôi làm tôi rất vui lòng. Tôi hỏi nó đi chơi có vui không thì Helen cho biết đã từ lâu lắm hôm nay nó mới ăn bữa trưa ngon lành thú vị như lần vừa rồi.

Lần đó Helen cùng ăn trưa với tôi. Và tôi báo cho cô biết là Gerald Horn đã chết do đó mọi mối lo lắng của cô không còn nữa. Nhưng ngay buổi tối hôm đó, người ta đã ám sát cha cô.

Miriam vươn người về phía tôi và đặt bàn tay lên cánh tay tôi.

- Chúa ơi, ta phải làm gì bây giờ? Có nên báo cho cảnh sát không?

Tôi suy nghĩ một lát.

- Bà có biết một số quần áo của Helen biến mất cùng với cô bé không?

- Tôi cũng đã nghĩ tới điều đó và đã xem xét tủ áo của Helen nhưng không thể nói với ông điều gì chính xác được. Con tôi có rất nhiều quần áo. Ông chồng tôi rất hào phóng trong việc may sắm quần áo cho con gái. Không những ông cho con gái những khoản tiền rất lớn để mua quần áo mà còn không bao giờ do dự trong việc thanh toán các hoá đơn.

Bất chợt một linh cảm không hay xâm chiếm con người tôi.

- Bà có biết đúng ngày ông chồng bà chết thì ông ấy làm một bản di chúc không?

- Không. Ông nhà tôi không có thói quen cho tôi biết về các công việc của ông ấy.

- Thế ông luật sư của bà không gọi điện cho bà kể từ ngày đó?

- Có đấy. Sau khi mai táng xong, chúng tôi sẽ gặp nhau.

- Bà có biết ông nhà để lại gia sản cho bà không?

- Không, mà cũng chẳng khi nào tôi quan tâm tới vấn đề đó. Tôi cho rằng tôi là người thừa kế toàn bộ trừ một số tiền khá lớn dành cho Helen. Nhưng vì sao ông lại hỏi như vậy?

- Có phải đó là những điều khoản trong tờ chúc thư cũ của ông nhà không?

- Tôi nhắc lại với ông là tôi không hay biết gì hết. Đó chỉ là những điều hoàn toàn giả thiết mà thôi. - Miriam ngọ ngoạy trên ghế. - Dầu sao điều này không liên quan gì hết với vụ Helen mất tích.

- Có thể bà chưa nghĩ tới mà thôi. Buổi sáng hôm thứ năm, bác sĩ Cole cho tôi biết ông ấy vừa làm lại bản chúc thư mới, trong đó ông để toàn bộ gia sản cho cô con gái… - Bà giật thót người và tôi tưởng bà sắp xỉu đến nơi. - Nếu ông ấy chưa kịp ký thì bản chúc thư mới có khả năng là nguyên cớ của việc ám sát ông ấy… - Bà trợn mắt nhìn tôi làm như tôi sắp sửa lên cơn điên. - Và nếu ông ấy đã ký thì Helen chính là một vật cản.

Miriam khó khăn lắm mới nói lên được:

- Ông nói lăng nhăng gì vậy?

- Tôi à? Không đâu. Nhưng cảnh sát sẽ không quên rút ra những kết luận về một tình trạng khá… phức tạp như vậy. Và chắc chắn cảnh sát sẽ đặt ra với bà một số câu hỏi khó chịu nếu người ta không tên thấy Helen trên cõi đời này.

Miriam lảo đảo trên ghế ngồi.

- Ông… lẽ nào ông lại nghĩ là tôi giết con tôi?

- Tôi không có ám chỉ như thế.

Miriam kêu to:

- Ông hãy thôi đi cái trò mèo vờn chuột! Ông cho là tôi ám sát con đẻ của tôi vì tiền à?

- Thế bà có giết cô ấy không?

Miriam nắm chặt hai tay, mắt nhìn trừng trừng tưởng chừng như sắp đánh tôi đến nơi. Thế rồi bà nguôi dần và đứng dậy đến ngồi bên tôi, đưa hai tay ôm lấy đầu tôi.

- Ông hãy nhìn kỹ tôi đi! Nhìn kỹ xem thử trong mắt tôi thế nào?

Bà trừng trừng nhìn tôi thật lâu rồi cúi xuống đặt môi lên môi tôi. Chúng tôi cứ ngồi như thế thật lâu. Cuối cùng bà đứng dậy còn tôi, máu trong người sôi rần rật.

- Sao? Ông vẫn còn nghi là tôi đã giết con tôi nữa không?

Cứ phán đoán theo thói quen bà ôm hôn những người đàn ông thì tôi chỉ nghi bà đã ám sát chồng bà thôi.

Miriam không giận dữ mà trái lại coi đó là một lời khen tặng. Bà la lên:

- Ông tệ quá chừng! Đầu tiên ông cho tôi là con mẹ giết người, sau đó lại đánh giá tôi là một mụ lẳng lơ. Rồi trở lại con mụ giết người. Tôi không biết ông phát biểu như thế với tư cách là một tay thám tử hay là với tư cách của một anh chàng đực rựa đã… hấp dẫn tôi kinh khủng? Ông thích với tư cách nào?

- Trong lúc này thì tôi thích làm một tay thám tử. Dẫu sao tôi cũng đã lãnh tiến thù lao của chồng bà rồi.

- Ông đúng là con người khổ hạnh. - Bà nói với giọng nhạo báng. - Làm việc trước tiên rồi sau đó mới vui chơi! Dù thế nào, ông và tôi, hai chúng ta cũng có thể đồng ý với nhau được.

Tôi lắc đầu nói:

- Trong thời gian này tôi chỉ có một mối bận tâm đó là tìm cho ra tên sát nhân đã ám hại chồng bà. Nếu bản chúc thư cuối cùng của ông nhà được hợp thức hoá thì tôi sẽ được năm nghìn đô la vào ngày tôi giao tên sát nhân cho cảnh sát.

Miriam thốt lên:

- Ông nhà tôi lúc nào cũng có ý thức trả thù. Nhưng chắc ở thế giới bên kia ông ấy sẽ thất vọng thôi. Có thể ông quan tâm tới tiền thưởng ít hơn là… một số chuyện khác.

Ánh mắt quyến rũ của bà như muốn nhận chìm tôi.

- Thà là thú nhận…

Miriam cười lớn:

- Thế ông thực sự nghĩ rằng tôi đã giết chồng tôi, giết bác sĩ nổi danh Cole à? Không, ông bạn thân mến ơi, không phải tôi đâu và trong lúc này tôi rất tiếc vì không được tự tay mình làm việc đó. Nếu tôi có thừa can đảm thì đã khử ông ta từ lâu rồi. Đó là một con người bạo ngược hết chỗ nói!

- Thế bà có nghi ngờ một kẻ nào không?

Miriam càng cười to hơn.

- Ông không điên đấy chứ? Ngay cả nếu tôi biết người nào có hành động đó thì ông tưởng tôi sẽ tố cáo người đó sao? Kẻ sát nhân đã thay tôi làm việc đó! Thế ông hoàn toàn không muốn…

- Có thể bà không muốn. Nhưng đừng quên Helen.

- Helen nóng lòng kiếm cách trả thù cho cha… tội nghiệp con bé… Tôi thương nó quá… - Trong giọng nói biểu lộ vẻ thành thực. - Con bé coi chồng tôi là một thần tượng về đạo đức. Một sự thức tỉnh quá nghiệt ngã cho Helen!

- Thế bà định làm gì trong việc tìm kiếm cô ấy?

- Trước hết là tôi đế nghị ông cộng tác. Tôi muốn con tôi trở về nhà và làm cho cháu quên đi tấm thảm kịch này.

- Lẽ ra bà phải nhận thấy cô con gái bà cớ mặt từ lâu trên đời này thì mới đúng?

Miriam chịu đựng ánh mắt tôi và không dao động.

- Có thể ông nghĩ là tôi muốn tìm con tôi bởi vì chồng tôi để lại gia sản cho Helen phải không? Thế thì ông Bowman ạ, ông nhầm to rồi. Ông có thành thực nghĩ rằng tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh quẫn bách nếu ông bác sĩ Cole đại lượng hoàn toàn truất quyền thừa kế của tôi? Một khối óc đơn giản cũng có thể hiểu rằng tôi chỉ cần búng một ngón tay là có hàng tá thằng đàn ông giàu hơn ông chồng quá cố của tôi sẽ quỳ phục xuống chân tôi ngay. Trời ạ, chỉ vì có lúc tôi dễ dãi với ông mà ông tưởng rằng tôi gặp khó khăn trong việc kiếm bồ! Thế thì ông Bowman, con người có tài lôi cuốn, ông hãy tỉnh ngộ lại đi!

Bà ưỡn thẳng người, đầu ngẩng cao và nói tiếp với giọng trang trọng:

- Thưa ông Bowman, tôi thuê ông trong việc tìm kiếm con gái tôi bởi vì theo tôi thì ông là tay thám tử tài ba nhất ở thành phố New York này. Và ông không cần bận tâm tới vấn đề thù lao. Ngày mà ông dẫn cháu Helen về đây, ông chỉ cần nêu số tiền phải trả thôi. Nhưng, - bà nói thêm với giọng ranh mãnh. - Hãy cố tỏ ra có bản lĩnh hơn một chút lúc ông sa vào nanh vuốt của Davy.

Tôi vui vẻ cười phá lên.

- Trong thâm tâm bà mong muốn tôi sẽ bị kết thúc như một tên thám tử tư khác mà bà đã thuê chứ gì? Không đâu bà Cole ạ, không có chuyện ấy đâu. Tôi từ chối không làm cho bà.

- Tại sao?

- Bởi vì tôi đã được một người khác trả công cho việc tìm kiếm con gái bà rồi, hay nói cho đúng tôi không muốn nhận hai lần tiền thù lao cho cùng một công việc.

- Thế người thân chủ khác của ông là ai?

- Ông chồng quá cố của bà. Ngoài số tiền công, ông ta còn để cho tôi một khoản tiền khá lớn trong việc tôi bảo vệ an ninh cho con gái bà.

Miriam Cole mở túi xắc và trang điểm lại bộ mặt.

- Ai trả tiền công, điều đó không quan trọng. Cốt nhất là ông tìm được Helen.

- Điều này thì tôi có thể hứa với bà.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy

Bình luận





Chi tiết truyện