chương 10/ 10

Daniel không đứng chờ ở điểm dừng xe buýt. Anh không thích đứng đó với bộ dạng bà Doubtfire trong khi bà Hooper đang đứng trong vườn nhà quan sát anh, còn các con anh đang đứng trong phòng của Lydia nhìn xuống, và thậm chí có thể cả Miranda cũng đang trừng mắt nhìn anh qua cửa sổ tầng dưới. Anh hối hả đi tới cuối phố và chỉ bước chậm lại khi đã rẽ sang phố khác.

Qua vài tuyến phố, Daniel nghe thấy tiếng xe buýt ở phía sau. Anh giơ tay xin lên xe song chân vẫn bước. Anh quá đau khổ nên chẳng thèm quan tâm liệu người lái xe có dừng lại cho anh lên không. Tuy nhiên, chiếc xe đã đỗ lại để Daniel bước lên. Chỉ khi người lái xe nhả côn để đi tiếp thì Daniel mới nhận ra anh không có đồng nào trả tiền vé.

“Chết thật! Hình như tôi bỏ quên túi xách rồi!” Daniel đã hỏi mua một vé bốn mươi xu nhưng giờ anh nhận ra là anh không thể trả tiền vé. Vốn là người nhanh trí, anh đem bà Doubtfire ra làm tấm bình phong để cố làm dịu đi cơn tức giận của người lái xe.

“Ôi, tôi thật là ngớ ngẩn! Thật là ngại với bác quá, bác tài. Bác xé vé rồi tôi mới nhớ ra chứ. Ôi, tôi thành thật xin lỗi.”

Người tài xế đã hoàn toàn được xoa dịu. Thực ra, ông còn thấy bà Doubtfire khá bắt mắt.

“Không sao bà ạ. Thôi để tôi trả vậy. Bà cứ ngồi đi. Bà ngồi xuống cho đỡ mỏi.”

“Bác thật là tốt bụng,” Daniel thỏ thẻ. “Bác tử tế quá, tử tế quá.”

Câu nói làm người lái xe thấy ngài ngại. Ông ta làm điệu bộ ý bảo bà Doubtfire đừng khách sáo và ngồi xuống ghế gần nhất dành cho người già hoặc người tàn tật để ông ta có thể tiếp tục trò chuyện. Đầu óc Daniel đang rối bời nên chẳng buồn từ chối. Anh căng thẳng ngồi ghé xuống mép ghế, tay vân vê váy một cách lo lắng và gật đầu như cái máy với tất cả những gì người lái xe nói. Đầu óc anh còn đang quay cuồng vì những hình ảnh thật rõ ràng và kinh khủng về cuộc cãi vã nảy lửa với Miranda cùng khuôn mặt căng thẳng và đau khổ của các con.

Qua vài điểm dừng nữa thì Daniel bắt đầu cảm thấy thật khốn khổ khi nhận ra người lái xe buýt không còn đơn giản là tỏ ra thân thiện: ông ta đã chuyển sang ve vãn một cách trắng trợn.

Daniel nguyền rủa bà Doubtfire đúng là mụ phù thủy.

“Cho tôi xuống đây!” anh nói.

“Hết đường vành đai mới xuống được, em yêu ạ.”

Người lái xe tiếp tục nói gần nói xa về những buổi cuối tuần cô đơn của mình.

Daniel bất giác đỏ mặt.

Dường như người lái xe cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất. Mắt ông ta nhìn bà Doubtfire hau háu. Vốn đã bối rối sẵn, giờ thấy thái độ của ông kia như thế, Daniel đâm hoảng. Anh cảm thấy như mình vừa đâm quàng bụi rậm, khắp người nóng bừng vì tức tối. Không đắn đo, anh xắn tay áo lên. Nhưng anh mới xắn cánh tay áo đẹp đẽ lên đôi ba nếp thì người lái xe chuyển phắt hướng chú ý sang đường đi và nhìn chăm chăm vào con đường phía trước.

Daniel cúi đầu xuống, thấy nhẹ cả người. Và giờ anh mới chú ý đến cánh tay mình đặt trên lòng - đôi cánh tay to, cứng với cơ bắp nổi cuồn cuộn dưới lớp lông đen dày.

Daniel liếc trộm người lái xe. Thật không may ánh mắt họ thoáng chạm nhau qua gương chiếu hậu. Người lái xe lo lắng và xấu hổ nhìn ngay đi chỗ khác. Ông nhớ lại tất cả những người bạn lâu nay mình không ngó ngàng tới và cuối tuần này nên bỏ ra chút thời gian gặp gỡ họ. Tới bùng binh tiếp theo trên đường vành đai, Daniel xuống xe.

Việc đầu tiên Daniel làm khi về nhà là cởi ngay khăn quấn đầu và áo váy ra, nhét hết mọi thứ thuộc về bà Doubtfire vào túi rác màu đen to đùng rồi vứt ra thùng rác công cộng. “Cuốn xéo đi!” anh thét lên khi quắng cái túi giữa đống xương gà, lá chè và vỏ cà rốt. “Vĩnh biệt khăn quấn đầu! Giã từ nước hoa oải hương! Từ biệt phấn nền Apricot Crêmel Cuôn xéo nhé, bà Doubtfire! Tạ ơn Chúa vì chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa!”

Rồi anh bồi thêm cho cái thùng rác một cú đá.

Việc tiếp theo anh làm là đập bình trà nứt cất tiền tiết kiệm ra. Tất thảy được sáu bảng. Daniel cầm tiền phi ngay ra ngoài mua một cây lau nhà, một cái chổi cọ, hai hộp giẻ lau và ba tuýp bột tẩy rửa. Cô ta đã chê căn hộ của anh vừa dơ dáy vừa bừa bộn. Anh sẽ cho Miranda thấy! Cô ta sẽ sáng mắt ra!

Anh quét nhà và lau cho kỳ sáng bóng mới thôi. Anh cố gắng làm cho công việc của mình thêm màu mè bằng cách tưởng tượng nhà vừa có một tai nạn khủng khiếp và anh đang lau đi vết máu của Miranda, nhưng không hiểu sao lần này anh không cảm thấy thích thú chút nào. Có lẽ anh thấy thế thì tàn nhẫn quá. Có những điều cô ta nói với anh lại trở lại...

Sàn nhà đã sạch bóng, anh liền chuyển qua lau lò nướng. Anh phải thừa nhận rằng Miranda nhăn mũi với cái lò nướng cũng đúng. Nó thật kinh khủng. Anh hết dùng dao cạo lớp mỡ két lại trên mặt lò rồi lại lấy báo lau lưỡi dao, cứ như thế mấy lần mới tới mặt lò. Giờ anh mới chạm tay lên cái lò bẩn thỉu này và giờ cũng mới biết nó bẩn đến mức nào. Anh thấy cay đắng hối hận vì đã để căn hộ mới của mình dơ bẩn và mất vệ sinh đến vậy. Trong lúc anh đang lau chùi nhà cửa, kỷ niệm cũ chợt ùa về. Anh nhớ như in lần anh đề nghị Lydia tổ chức tiệc sinh nhật ở căn hộ của anh khi Miranda nói không việc gì phải năm nào cũng sinh nhật sinh nhẽo, năm nay chả sinh nhật thì cũng chẳng chết ai, và thế là năm đó cô ta không cho con bé tổ chức.

Lydia đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị của anh. Thậm chí con bé còn run lên. Anh nhận thấy hết. Đó là lý do tại sao anh nhớ chuyện đó đến thế. Lúc đó anh chỉ thấy bề nổi của lời từ chối lịch sự của con, và tự nghĩ ra những lý do khả dĩ giải thích cho lời từ chối đó, nhưng giờ đây khi ngẫm lại, anh hiểu ra tại sao con bé lại bất giác hoảng sợ trước lời đề nghị của anh. Chắc chắn con bé cảm thấy thật mất mặt khi tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao một khi chấp nhận đề nghị của bố, và giờ anh cũng thấy mất mặt không kém khi mời bạn bè con bé đến một nơi bẩn thỉu và không lịch sự chút nào như thế này.

Bụi, thật là bụi. Bẩn, thật là bẩn. Rác rưởi, quá nhiều rác rưởi. Daniel háo hức lao mình vào cuộc chiến, cuộc chiến chống lại vương quốc rác rưởi. Có tiếng chuông cửa. Lúc này bồn rửa bát đã sáng choang dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính đã được lau sạch bóng.

Tay Daniel còn đang dính đầy bột tẩy rửa. Anh đi xuống sảnh rồi lấy khuỷu tay hất chốt cửa lên.

Con gái lớn của anh đang đứng ngoài cứa. Anh ngạc nhiên khi nhận ra con bé đang mặc chiếc áo rét anh mua năm ngoái và kể từ đó anh chưa nhìn thấy con bé mặc lần nào.

“Lydia! Con đến rồi!”

“Vâng. Con đây.”

(Nghe giọng con bé không vui vẻ chút nào!)

Daniel lùi lại để con bé bước vào.

“Bố pha trà cho con nhé?”

“Không, con cảm ơn bố.”

Giọng con bé lạnh như băng còn cử chỉ thì xa cách. Nó đi thẳng qua bếp mà không thèm liếc vào căn bếp sáng loáng. Nó buông phịch người chắng chút phép tắc trước ti vi, mặt nhăn nhó nhìn màn hình đen kịt.

Một lát sau Daniel dượm dẹ:

“Bố mẹ chỉ hơi to tiếng...”

“Chuyện đó thật kinh khủng? Thật kinh khủng.”

“Kể ra như thế đúng là làm mất hòa khí thật.”

“Lúc đó cả bố và mẹ đều phát khùng lên rồi chứ mất hòa khí gì.”

Daniel đi quanh phòng nhặt những tờ báo cũ lên, nhưng cốt để che giấu sự xấu hổ. Anh nhét mớ giấy báo vào sọt rác. Chốc chốc anh lại thấy một chiếc tất cọc cạch và vui mừng đút vào túi quần. Anh nghĩ số tất bị mất ở chỗ này chỗ nọ của đám trẻ có bố mẹ ly dị ở thế kỷ hai mươi rất có thể tương đương số cành ô liu trong thời đại Kinh Thánh.

Lydia vẫn ngồi nhăn nhó trước màn hình trống trơn. Daniel cảm thấy thực sự mất bình tĩnh. Anh cố gắng lần nữa.

“À, đúng là phát khùng thật. Con cứ góp ý với bố đi, bố sẵn sàng tiếp thu, nhưng rỉa rói bố thì...”

“Bố hãy nghe con nói,” Lydia lạnh lùng ngắt lời anh. “Nếu bố có thấy phiền thì con xin lỗi, nhưng đúng là con chẳng muốn nói gì, cũng chẳng muốn nghe gì nữa cả. Con càng không muốn nói về chuyện kia.”

“Thế sao con lại đến đây?” Daniel ngạc nhiên hỏi.

Hai gò má của Lydia hơi ửng hồng.

“Vì đây là thời gian uống trà thứ Ba hằng tuần,” con bé nói.

“Và thời gian uống trà thứ Ba là thời gian của bố ư?”

Con bé càng nhăn nhó.

“Đó chỉ là nguyên tắc thôi,” nó nói.

“Con chỉ đang muốn sử dụng các quyền lợi mà con coi là của mình phải không?”

“Bố nói sao cũng được. Con đâu dám mong đợi có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây.”

“Dù sao thì bố cũng sẽ đi pha trà,” Daniel vội vàng nói rồi đi vào bếp. Anh đặt ấm nước lên bếp. Trong khi chờ nước sôi, anh lại cọ rửa khoảng trông nhỏ giữa tủ lạnh và giá để rau trái nơi anh vừa lấy khay trà bằng gỗ ra. Daniel cảm thấy xấu hổ vô cùng khi lại tìm thấy hai chiếc tất nữa.

Vài phút sau anh quay trở lại với khay đựng trà trên tay. Lydia lúc này đã cảm thấy thoải mái hơn. Uống trà và nhâm nhi vài cái bánh xong, giọng con bé trở nên ấm áp hơn.

“Đó không chỉ đơn thuần là nguyên tắc,” một lúc sau con bé thú thật. “Còn có gì đó nữa cơ.”

“Ồ, vậy sao?”

“Con đã nghĩ về điều đó một chút khi mẹ kể cho chúng con về đám cưới của bố mẹ. Con nghĩ, nếu lúc đó bố hoặc mẹ quyết định dừng lại thì sẽ chẳng có chị em con như bây giờ.”

“Nhưng đã có chị em con đấy thôi.”

“Vâng. Và đó chính là điểm mấu chốt. Có chị em con. Và chúng con là thứ duy nhất còn lại, đúng không ạ? Ý con là cuộc hôn nhân đã đổ vỡ. Đổ vỡ hoàn toàn. Bố mẹ thậm chí còn không thể là bạn nữa.” Con bé lắc đầu bức bối. Daniel thấy lúc này nhìn nó giống mẹ hơn bao giờ hết. “Con cũng biết bố mẹ đã cố gắng thể hiện mối quan hệ bình thường khi đụng mặt nhau trong buổi tiệc nào đó hay trong những buổi dạ hội ở trường, hay những thứ tương tự. Nhưng bố mẹ không còn là bạn tốt nữa, phải không ạ?”

“Không,” Daniel thú nhận. “Bố mẹ không còn là bạn tốt nữa.”

“Vì vậy, con nghĩ, Natty, Christopher và con, chúng con là ba thành quả duy nhất của cuộc hôn nhân đó. Chúng con là tất cả những gì còn lại. Và bây giờ, mấu chốt vấn đề nằm ở chúng con.”

“Mấu chốt vấn đề ư?”

Giọng anh thật nhẹ, nếu không muốn nói là có chút hoang mang.

“Đúng. Là mấu chốt vấn đề. Lý do duy nhất để bố mẹ vẫn còn liên lạc với nhau. Vì thế mà chúng con có quyền kiểu như Quyền Phụ. Bố không thấy sao? Bố không thấy sao? Nếu ba đứa con không hề hạnh phúc, vậy thì tất cả những năm vừa qua còn có ý nghĩa gì chứ? Chẳng có nghĩa gì cả! Không gì hết! Nếu bố mẹ không biết làm thế nào để chúng con được hạnh phúc thì những năm vừa qua đã hoàn toàn uổng phí, hoàn toàn thất bại. Mà...” cô bé ngập ngừng. “Còn tồi tệ hơn cả uổng phí và thất bại.”

“Tồi tệ hơn?”

“Vâng. Tồi tệ hơn. Chỉ toàn hằn học, cãi vã, tất cả, tất cả những thứ đáng sợ đó.”

“Con nói đúng,” Daniel nói. “Đúng là đáng sợ thật.” Anh ngừng nói và hồi tưởng lại. Đoạn mới hỏi: “Con nói điều này với cô ta chưa?”

“Chưa, con chưa nói. Con cũng đã thử nhưng mẹ không nghe. Mẹ quá buồn bực và tức giận.”

“Với bố.”

“Cả con nữa.” Con bé đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, tay vẫn đút sâu trong túi áo khoác. Daniel nhận thấy cái áo không phù hợp với con bé lắm. Kiểu mẫu quá cứng nhắc và nó làm con bé trông thật lôi thôi. Con bé mặc áo Miranda mua trông xinh xắn hơn.

“Con đến đây bằng cách nào?” anh hỏi.

“Con đã cãi nhau với mẹ. Mẹ không muốn con đến đây. Mẹ gọi con là đứa ăn cháo đá bát. Mẹ nói bố đã đánh mất quyền được chúng con đến thăm hôm nay.”

“Con đã nói gì?”

Lydia ngoảnh đi, mắt ngân ngấn nước. Con bé trông thật mệt mỏi.

“Con nói con sẽ không tiếp tục giằng co giữa quyền của bố và quyền của mẹ nữa. Con bảo mẹ là con cũng có quyền của con và từ bây giờ trở đi con sẽ bắt đầu nghĩ đến các quyền của mình.”

Mắt Daniel mở to.

“Cô ta bảo gì khi nghe con nói thế?”

“Con không hẳn là nói!” Lydia thú nhận. “Con đã hét lên như thế”.

“Và cô ta nói gì...?”

“Mẹ hét.”

“Hét...”

“Rằng con không được đi. Rằng con đang bị kích động quá.”

“Và con nói...?”

“Con hét. Con hét lên rằng...” Con bé ngập ngừng. Giọng run run khi nhớ lại. “Con hét lên với mẹ rằng nếu mẹ không để con đi hôm nay thì mẹ sẽ phải hối hận!”

“Hối hận ư?”

“Vâng.”

Daniel trầm tư suy nghĩ.

“Chính xác là con đã nghĩ gì khi con nói với mẹ con điều đó?”

Lydia lại ngoảnh mặt ra cửa sổ.

“Con không chắc lắm,” cô bé lên tiếng. “Con không chắc lắm. Nhưng mẹ nên biết - đã đến lúc mẹ phải biết - rằng ta có thể ra lệnh cho ai đó nhưng không thể thắng được họ. Ta có thể điều khiển được họ nhưng vẫn có thể thua họ. Mẹ chỉ cần dừng lại suy nghĩ thì mẹ sẽ có thể hiểu ra điều đó.”

“Ừ, đúng thế,” Daniel nói. “Và khi bình tâm suy nghĩ lại, mẹ con sẽ hiểu ra. Con đừng lo lắng nữa.”

Lydia thở dài. Nó nhắm mắt lại và đưa tay day day ấn đường.

“Con đi thẳng xuống tầng hầm tìm cái áo này rồi ra bắt xe buýt đầu tiên vào trung tâm thị trấn.”

“Con tự mình đến đây sao?”

“Cũng mất chút thời gian. Nhưng con đã đến dược đây đấy thôi.” Con bé hơi xấu hổ. “Mặc dù con quên vé xe buýt. Bố thấy đấy, ví tiền con để trong áo khoác khác. Thế mà con quên béng đi. May mà bác lái xe buýt thật tốt, bụng. Bác ấy miễn tiền vé cho con. Bác ấy nói hôm nay con không phải là người đầu tiên quên tiền. Chiều nay, bác ấy cũng đã gặp một bà già ốm yếu quên mang theo tiền.”

“Bà già ốm yếu ư?” Daniel cảm thấy tức thay cho bà Doubtfire quá cố. “Bà già ốm yếu ư?”

Đoạn anh đứng lên và bước tới chỗ con gái. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác to đùng, nặng nề ra cho con bé.

“Trông con kiệt sức rồi,” anh vừa nói vừa đưa con lại ghế xô pha. “Nằm nghỉ một lát đi con.”

“Có lẽ thế,” con bé thú nhận. “Con mệt lắm rồi. Giờ mà nằm xuống chắc con ngủ say như chết.”

Anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi quay số điện thoại của Miranda. Không ai nhấc máy.

Khi anh mang chăn trở lại, hai mắt con bé đã nhắm nghiền.

Con bé ngủ say như chết, không hề hay biết bố lau chùi tủ bếp và cọ kính. Không hề hay biết bố đi đổ giấy vụn và đóng lại giá sách. Không hề hay biết bố đã kéo rèm cửa lại.

Và rồi con bé tỉnh giấc khi Natalie ôm túi ni lông to tướng chạy ào qua cửa trước và ngó đầu vào từng phòng gọi to:

“Bố ơiiiiiii!”

Daniel ngẩng đầu lên khỏi bồn rửa mặt vừa được kỳ cọ sáng bóng.

“Ồ!” anh ngạc nhiên kêu lên. “Anh Christopher có đi với con không?”

“Anh ấy đang lên cùng mẹ.”

Miranda và Christopher cùng xuất hiện ở cửa. Trông Christopher đã bình tĩnh lại - thực ra, trông thằng bé có vẻ vui vẻ - nhưng mắt Miranda thì có quầng đỏ, và mặt vẫn tái nhợt.

Daniel và Miranda nhìn nhau lo lắng.

“Chào Dan.”

“Chào, Miranda.” Anh lựa lời để nói. “Cô thật tốt đã đưa bọn trẻ tới đây, dù là...”

“À thì,” cô ngượng ngùng nói. “Hôm nay là thứ Ba.” Anh nhận thấy cô vẫn còn đang run. “Với lại mấy đứa cứ đòi tới.”

“Tuy vậy,” Daniel nói. “Trong hoàn cảnh...”

Và họ cùng đỏ mặt.

“Nào,” Daniel khẩn khoản. “Ở lại uống một tách trà đã. Trông cô nhợt nhạt quá. Tôi không muốn để cô lái xe về trong tình trạng này.”

“À...” Cô hơi lưỡng lự. “Tôi không biết...”

“Đúng đấy mẹ ạ.” Christopher nài nỉ. “Trông mẹ như vừa bị vắt kiệt sức ấy. Mẹ ở lại uống một tách trà với bố đi.”

“Ồ, mẹ...”

“Tốt!” Daniel nói. “Hay lắm! Cứ quyết định thế đi nhé.” Lúc đi vào bếp, anh tế nhị vỗ vào người Christopher ra hiệu cho con trai dẫn Natalie đi chỗ khác và đừng cho Lydia vào để hai người có một chút riêng tư. Christopher hết sức lấy làm hãnh diện và đồng ý hợp tác với bố ngay. Thằng bé thấy vở kịch câm điên rồ của bố thật đáng xấu hổ và hèn kém. Để bố mẹ nói chuyện riêng với nhau là điều nó luôn mong muốn.

Miranda lên tiếng khen những nỗ lực của anh trong việc lau dọn nhà cửa để cố che giấu cảm giác không thoải mái.

“Anh dọn dẹp được nhiều thế này cơ à? Trông khá hơn rất nhiều. Tôi xin lỗi nếu đã quá lời chê căn hộ của anh, nhưng đúng là lúc trước nó chán lắm.”

“Cô nói đúng,” Daniel đồng tình. “Đúng là bẩn thỉu thật.”

Ánh mắt Miranda chợt chạm phải cây kéo lớn nằm ngoác miệng trên ghế đẩu.

“Cho phép tôi chứ?” cô lịch sự hỏi.

Cô nhấc cây kéo lên, đóng lưỡi kéo lại rồi cẩn thận đặt ở xó nhà.

“Tự nhiên đi,” Daniel cởi mở. “Cô cứ tự nhiên. Tôi nghĩ ai giúp tôi cũng cần.”

Miranda thở dài.

“Có thể cả hai chúng ta đều cần đấy.” Cô đưa anh hộp trà và đứng cạnh anh khi anh lấy nước sôi tráng ấm. “Tôi muốn bà Doubtfire quay lại. Đó không phải là ý muốn nhất thời đâu!”

“Bà ấy chết rồi còn đâu,” Daniel nói. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Người ta đã đi thu gom rác. “Bà ấy chết rồi và sẽ không bao giờ quay lại đâu.”

“À, tôi không lấy làm tiếc về chuyện đó đâu.”

“Tôi cũng thế.” Anh cúi đầu rót nước sôi vào trà. “Nhưng tôi lấy làm tiếc vì bố con tôi đã lừa cô. Làm thế thật quá đáng.”

“Đáng ra tôi nên biết điều hơn.” Cô xua tay. “Nhưng nói thật, anh thấy đấy, trước tôi không muốn bọn trẻ ở đây. Không phải với...” Cô bỏ lửng câu nói. Mắt liếc nhìn cây kéo đã được đặt ở nơi an toàn, rồi dừng lại ở đường dây điện hở.

“Không sao, tôi hiểu,” Daniel nói. “Căn nhà thật bẩn thỉu và có nhiều thư không được an toàn. Nhưng rồi tôi sẽ gọn gàng hơn và sẽ sửa sang lại nhiều thứ ở đây, nếu cô thấy bất kỳ cái gì khiến cô lo lắng thì cứ bảo tôi, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể.”

“Cảm ơn,” cô nói. “Cảm ơn anh.”

Anh đưa cô tách trà và cô nhấp một ngụm.

“Rất ngon,” cô nói. “Nhưng vẫn không ngon bằng trà của bà Doubtfire.”

“Tôi,” Daniel nói đôi chút gượng gạo, “không có tiền mua loại trà ngon như của cô.”

Miranda lại trở nên ngượng ngùng.

“Daniel này,” cô lên tiếng. “Tôi sẽ nói thẳng nhé. Tôi không muốn anh trở lại với vai trò giúp việc, hay thậm chí vai trò của chính anh. Tôi biết anh đã làm rất tốt; nhưng tôi không muốn anh. Tôi không biết giải thích thế nào. Tôi chỉ cảm thấy như thế. Nhưng chúng ta có thể thỏa thuận một chút. Anh có muốn làm vườn cho tôi để kiếm chút tiền không? Mưa thì anh có thể vào nhà pha một ấm cà phê và chăm sóc cây cối trong nhà. Và nếu làm việc lúc chiều muộn, anh cũng có thể gặp bọn trẻ.”

Cô ngừng lại, mặt đỏ lựng.

“Xét cho cùng,” cô nói tiếp. “Anh vẫn là bố lũ trẻ.”

Anh quyết định ngay không hề đắn đo.

“Lời đề nghị của cô được chấp nhận!” anh vui vẻ nói. “Mặc dù vài năm đầu có thể tôi sẽ đào rãnh giữa hai luống khoai tây sâu hơn bình thường để làm hào trú ẩn đề phòng bị bắn tỉa từ trong nhà.” Nói rồi anh thọc tay vào túi. “Đây, đây là chút lòng thành của tôi.”

Anh đặt vào tay cô đến chục chiếc tất cọc cạch.

“Ồ, Daniel!”

Cô cất mớ tất vào túi xách, không giấu được nỗi xúc động. Daniel bỗng thấy cay cay sống mũi.

“Và tôi sẽ không gọi điện vào bữa ăn nữa.”

“Còn tôi sẽ không bực mình khi lũ trẻ nhắc đến anh nữa.”

Họ cùng nhoẻn miệng cười.

“Chúng ta bắt tay nào,” anh đề nghị.

Và họ bắt tay nhau.

“Tôi sẽ không quay lại đón bọn trẻ,” cô nói với anh. “Nếu chúng chưa muốn về nhà. Chúng có thể ngủ đây, nếu anh không thấy phiền, vì mai vẫn còn đình công, và đằng nào thì tôi cũng phải cần anh giúp. Sáng sớm mai, tôi phải đến Matlock.”

“Khi nào cô về tôi sẽ đưa chúng về nhà.”

“Cảm ơn, Dan.”

Cô nghiêng người thơm nhẹ lên má anh.

“Cảm ơn, Dan,” cô nói lần nữa và vội vã ra về.

Daniel vẫn giữ chặt nụ hôn trong lòng bàn tay khi Christopher xuất hiện.

“Ồ,” Christopher nói, xoa xoa hai bàn tay đầy hài lòng. “Mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp.”

“Con đã nghe lén à?”

“Chỉ một chút thôi ạ. Không nhiều.”

“Con thật tọc mạch,” Daniel trách. “Đây không phải việc của con.”

“Không phải việc của con ư?” Christopher tức giận. “Bố nghĩ ai đã đưa mẹ đến đây? Bố nghĩ ai là người luôn quanh quẩn bên mẹ, mà không làm gì khác, và cũng không hề đả động gì đến việc gì khác, chỉ nói đi nói lại rằng hôm nay là thứ Ba và chúng con muốn đến đây? Con và Natty chứ ai! Chính là chúng con!”

“Bố rất cảm ơn các con,” Daniel nói. “Mọi chuyện diễn ra thật tốt đẹp.”

“Con biết chắc sẽ như thế mà.”

“Ồ, con,” Daniel nói với con trai một cách trịch thượng. “Con là trẻ con. Và ai cũng biết khả năng lạc quan và tha thứ của trẻ con gần như vô hạn.”

“Bố mẹ thật may mắn!” Christopher trêu bố.

“Đúng thế,” Daniel tán thành. Lúc này, anh thực sự cảm thấy biết ơn các con.

Trong phòng khách, Natty dang chờ anh. Cô bé nhảy nhô nhảy nhào trên xô pha, vẫn ôm khư khư cái túi quý giá của mình.

“Con có gì trong đó thế?” Daniel hỏi. Cô bé tự hào lôi ra tài sản quý giá nhất của mình. Đó là cuốn truyện tranh Dòng sông Phẳng lặng.

“Từ giờ con sẽ để nó ở đây,” cô bé nghiêm túc tuyên bố. “Ở đây, trong ngôi nhà này.”

“Con đã chọn một ngày thật đẹp để ra quyết định này, Natalie ạ,” Daniel nói với con gái bằng giọng nghiêm túc không kém. “Bố sẽ sửa cái giá sách ngay chiều nay.”

Anh ngồi lên ghế xô pha, giữa Natalie và Lydia.

“Các con có thể ngủ ở đây,” anh nói. “Các con có muốn vậy không?”

“Có ạ,” Christopher lập tức trả lời. “Chắc chắn rồi.”

Lydia suy nghĩ một lát.

“Con nghĩ con sẽ ở lại,” con bé vừa nói vừa kéo chăn lên đến cằm. “Vâng, con nghĩ vậy. Nhưng bố bảo mẹ là con vẫn vui vẻ về nhà nếu chẳng may mẹ có thay đổi ý kiến, bố nhé.”

“Con sẽ ở lại,” Natalie nói. “Nếu chị Lydia ở lại.”

“Tốt rồi!” Daniel nói, với tay lấy quyển truyện. “Dòng sông Phẳng lặng.” Natalie trèo lên lòng bố còn Christopher ngồi vào chỗ con bé và yên lặng nghịch chiếc máy tính bỏ túi, giả vờ không nghe thấy gì. Lydia không ngại ngần rúc sâu vào chăn để lắng nghe câu chuyện cũ rích.

“Hàng trăm người đã đi tìm Dòng sông Phẳng lặng,” Daniel bắt đầu đọc. “Nước sông...”

Ngoài sảnh, điện thoại bắt đầu reo. Bọn trẻ bỗng trở nên căng thẳng.

“Bố sẽ nghe máy!” Daniel nói rồi đứng dậy. Anh bước ra khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa phía sau lưng. Anh nhấc ông nghe. Là Miranda.

“Tôi nghe đây,” anh nói đầy cảnh giác. “Cô muốn đưa chúng về à?”

“Ồ, không!” cô gạt đi. “Daniel, tôi vừa về đến nhà và...”

Giọng anh ấm lại.

“Sao vậy? Cô nói đi, Miranda. Có chuyện gì vậy?

“Đó là Hetty. Tôi vừa bước vào nhà đã thấy nó nằm ngã ra trong lồng, hai chân...” Cô ngừng lại, rồi nói tiếp: “Ôi, nó chết rồi.”

“Tôi rất tiếc,” Daniel nói. “Chuyện này làm cô thấy hoảng sợ lắm hả?”

“Không,” Miranda đáp. “Nhưng tôi thấy thật phiền phức.”

Daniel có thể nghe tiếng cô thở dài bên kia đầu dây.

“Daniel, anh có thể giúp tôi không? Được không? Anh sẽ nói với bọn trẻ chứ? Ý tôi là, anh hiểu tôi mà.” Cô lại thở dài. “Những chuyện như thế này quả thực tôi chả biết nói với bọn trẻ thế nào. Nhìn bọn trẻ khóc và nghịch mấy thứ bia mộ bừa bộn, kiểu kiểu như thế, là tôi không chịu được. Ý tôi là, dù sao thì nó cũng chỉ là con chim cút thôi mà. Nó cũng già rồi.”

Daniel nhìn lên trần nhà cười toe.

“Miranda tốt bụng!” anh nói, nhớ lại điều gì đã khiến anh cầu hôn cô lúc đầu. “Đây mới đúng là cô gái của tôi!”

“Anh nói gì cơ?”

“Không có gì. Ý tôi là cô hoàn toàn đúng. Nó chỉ là một con chim cút thôi mà.”

“Nhưng với Christopher thì không phải thế.”

“Ừ, với nó thì không.”

“Vậy, anh sẽ nói với con nhé? Tôi nhờ anh cả đấy. Những việc như thế này thì anh giỏi hơn tôi rất nhiều.”

“Tôi sẽ nói với con,” Daniel đồng ý. “Mai tôi sẽ nói với nó.”

“Tôi nghĩ tốt nhất là như thế. Để đến mai hẵng nói. Hôm nay chúng ta đã có quá nhiều chuyện rồi.”

“Tôi nhớ rồi.” Anh chuyển chủ đề. “Bây giờ hãy nghe tôi, Miranda. Mai cô phải đi công tác xa. Hãy phủ cái khăn cũ vào lồng chim, để trong tầng hầm và quên nó đi. Ngày mai, tôi sẽ giải quyết mọi việc.”

“Được rồi.” Im lặng một chút rồi cô nói: “Bọn trẻ sẽ ở lại chỗ anh chứ?”

“Ừ,” Daniel nói. “Lydia hơi do dự. Tôi nghĩ tối nay con bé muốn ở với cô...”

“Ồ!”

Giọng cô có vẻ hài lòng và nhẹ nhõm phần nào.

“Nhưng con bé vẫn còn hơi dỗi, nên cuối cùng nó nghĩ nên ở lại, trừ phi cô thay đổi ý kiến và muốn đưa nó về.”

“Không, tôi không thay đổi đâu. Tôi nghĩ tôi sẽ đi uống chút gì đó với Sam và sẽ về ngủ sớm.”

“Vậy là tốt rồi,” Daniel nói. “Cô không cần tìm người trông trẻ.”

“Và anh cũng không cảm thấy cô đơn sau cái chết buồn bã của bà bạn Doubtfire.”

Cả hai cùng cười lớn rồi gác máy.

Bọn trẻ nhìn anh đi vào với nụ cười vẫn nở trên môi.

“Ai thế bố?”

“Mẹ các con.”

“Thật ạ? Mẹ muốn gì ạ?”

“Chỉ là tán gẫu thôi!” Daniel trả lời. “Không có gì quan trọng đâu. Chúng ta đọc đến đâu rồi, Natty?”

Cô bé bắt bố đọc lại từ đầu. Anh mở phần đầu cuốn sách. Ngay trang đầu tiên hiện lên hình ảnh một dòng sông nước xanh biếc. Những cây liễu duyên dáng nghiêng mình soi bóng xuống dòng sông. Dọc bờ sông là những căn nhà nhỏ màu sắc tươi vui. Trên bầu trời trong xanh, đàn én đang chao lượn.

“Hàng trăm người đã đi tìm Dòng sông Phẳng lặng,” Daniel đọc. “Nước sông êm ả và phẳng lặng như gương. Ai uống nước sống cũng cảm thấy thật yên bình. Những gia đình sống bên cạnh Dòng sông Phẳng lặng không bao giờ cãi nhau...”

Anh không cần đọc tiếp cũng biết diễn biến câu chuyện. Anh đã thuộc lòng toàn bộ câu chuyện. Anh chợt ngước mắt lên và thấy hai đứa con lớn của mình đang cười toe toét với nhau.

Đứa con út của anh đang siết chặt bàn tay anh.

Bình luận





Chi tiết truyện