chương 9/ 11

Mặt trời đã lên cao, ánh dương soi rọi khắp vạn vật, càng làm cho cấm thành trở lên uy nghiêm lộng lẫy. Trình Vân Du lần đầu tiên được thấy cấm thành, trong lòng không khỏi cảm thán. Nơi này thật to lớn, so với tòa nhà nơi nàng làm việc còn lớn hơn gấp trăm nghìn lần. Tuy nhiên, không khí cấm thành lại tĩnh lặng đến trầm mặc, tưởng chừng như còn có thể nghe rõ tiếng lá rơi. Nàng cảm giác cấm thành này giống như một cái lồng son đẹp đẽ, bao trọn lấy thanh xuân cùng cuộc đời của bao người

Mặc Ngôn dẫn đầu tiến vào chính điện, nha hoàn lặng lẽ đi theo phía sau, tất cả đều cẩn thận không gây ra một tiếng động nào.

Chính điện này cũng thật rộng lớn, hẳn là lớn hơn nhiều so với chính điện ở phủ Mặc gia. Trên trần là bức tranh rồng được ghép từ hàng nghìn mảnh sứ nhỏ, vô cùng tỉ mỉ. Bên dưới được lót thảm đỏ thẳng lên đến bậc cao để ngai vàng. Đúng là nơi ở của hoàng thượng, trông càng hoành tráng.

Mặc Ngôn giơ tay thành quyền, nhẹ cúi đầu.

”Mặc mỗ bái kiến hoàng thượng. Mặc mỗ thay hoàng thượng chúng tôi gửi lời chúc đến hoàng thượng. Chúc hoàng thượng vạn phúc kim an”

”Ban tọa”

Trình Vân Du len lén nhìn lên người ngồi trên ngai vàng. Hắn chính là hoàng đế của Tịnh quốc, cũng là anh trai ruột của Tạ Hạo Minh, Tạ Kiệt. Gương mặt hắn rất trẻ, cùng lắm chỉ hơn Tạ Hạo Minh vài tuổi mà thôi. Người trẻ tuổi thế này mà lại đứng đầu cả một quốc gia, chắc hẳn phải rât tài giỏi.

”Tạ hoàng thượng” Mặc Ngôn gật đầu. Y lấy ta phất vạt áo, bình thản ngồi xuống ghế mà thái giám vừa mang ra.

”Tướng quân thay trẫm gửi lời cảm tạ đến Thiếu Chu hoàng đế. Những ngày vừa rồi đã làm phiền tướng quân nhiều”

Tạ Kiệt mỉm cười hiền hòa. Thế nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy ánh mắt hắn không hề cười mà lại vô cùng sắc bén. Ánh mắt ấy từ đầu đến cuối đều đặt trên người Mặc Ngôn, tựa như đang dò xét y.

”Măc mỗ đã ghi nhớ. Trần quốc cùng Tịnh quốc tình thân như anh em, nếu có thể dĩ nhiên Trần quốc chúng tôi sẽ giúp.” - Y khách khí nói

”Như vậy thì tốt, hy vọng rằng lời tướng quân là thật.”

”Mặc mỗ cũng hy vọng như vậy”

Trình Vân Du hết nhìn Tạ Kiệt rồi lại nhìn Mặc Ngôn. Y lúc này mang vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn khác với tối hôm qua.

Tiểu Du vẫn nhớ rõ, hôm qua mình hầu y mài mực, vừa mài vừa cùng nhau nói đôi ba câu về thế gian, cuối cùng nàng ngủ quên lúc nào không hay. Mãi đến khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng mà bóng dáng y cũng mất hút. Trên người nàng được ai đó đắp một lớp chăn dày ấm áp, mà nàng lại không hay biết người đó là ai.

Trong lúc hai người trò chuyện, một nam nhân đã tiến vào chính điện.

”Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế”

”Đứng dậy đi”

”Tạ hoàng thượng”

Tạ Hạo Minh phùi vạt áo, thong thả đứng dậy. - “Mặc tướng quân, xin chào”

”Xin chào Tạ vương gia” - Mặc Ngôn hai tay nắm thành quyền, gật đầu đáp lại.

”Xem ra đệ cũng không quên mình có người hoàng huynh này.” - Tạ Kiệt trách móc, nhưng xem thái độ của y cũng không có vẻ gì giận dữ.

”Đi đường xa có chút mệt mỏi nên không thể đến thỉnh an hoàng huynh sớm hơn, xin hoàng huynh thứ lỗi.”

Tạ Hạo Minh vừa ngồi xuống vừa nói. Ánh mắt của hắn bâng quơ nhìn xung quanh, sau đó lại đặt ở trên người Trình Vân Du.

Bị hắn nhìn như vậy, Tiểu Du có chút chột dạ.

Không phải hắn đã biết chuyện xấu mình làm rồi chứ?

Càng chột dạ bao nhiêu càng dễ bị lộ tẩy bấy nhiêu. Trình Vân Du dùng kinh nghiệm sống của mình mà trưng ra bộ mặt bình thản, xem như không thấy ánh mắt của hắn.

”Đệ nhìn gì vậy?”

Tạ Hạo Minh thấy hoàng huynh cuả mình để ý nên liền lập tức thu ánh mắt lại, tránh để liên lụy đến cô nương kia. “Không có gì, chỉ là đệ đang suy nghĩ đến việc nhóm người đang tìm cách để kích động người dân biên giới hai nước nổi dậy”

”Trẫm nghe nói trong đám người ly khai quốc gia kia cũng có người của Trần quốc, về vấn đề này không biết bên phía Trần quốc có dự liệu gì không?” - Tạ Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.

Chuyện có người kích động làm loạn không phải là chuyện hiếm gặp.

Vì con người không thể thấu hiểu lẫn nhau nên mâu thuẫn là việc thường trực trong cuộc sống.

Mặc Ngôn trầm mặc một lúc rồi thận trọng đáp

”Những người ấy ắt nổi loạn đòi ly khai ắt có nguyên nhân. Vùng biên giới phía bắc của Trần quốc cùng Tịnh quốc thời tiết vốn khắc nghiệt, khó khăn trong trồng trọt, lại thêm Tô Triều nội chiến liên miên khiến cuộc sống người dân nơi đó càng thêm lầm than. Hoàng thượng chúng tôi có ra lệnh trước tìm hiểu cuộc sống sau đó mở kho lương thực cứu trợ, dùng nhu thắng cương, chỉ cần giải quyết nguyên nhân sẽ không còn hậu quả nổi loạn đòi ly khai.”

Trình Vân Du đứng một bên cả ngày cũng bắt đầu thấy buồn ngủ. Ba người bọn họ không nói chuyện chính trị thì lại nói chuyện binh mã, nghe còn nhàm chán hơn tiết học sử trong trường phổ thông.

Khi ba người bọn họ kết thúc câu chuyện, mặt trời cũng đã đứng bóng.

”Không còn sớm nữa, trẫm cũng phải đi nghỉ, hai người các ngươi lui đi”

”Thần đệ tuân lệnh”

”Mặc mỗ xin cáo từ”

Mặc Ngôn cùng Tạ Hạo Minh cùng nhau đứng dậy, hai tay nắm thành quyền, cả hai cùng cúi chào, lùi ba bước rồi mới quay lưng đi.

Trong lòng Trình Vân Du vui như mở hội. Cuối cùng cũng kết thúc, nàng thì vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ăn rồi ngủ ngay thôi.

Thế nhưng ông trời thật không để người ta toại nguyện. Vừa ra khỏi chính điện, Tạ Hạo Minh đã đứng đợi nàng ở gốc cây.

”Trình cô nương, ta có thể có vinh hạnh được mời muội đi dạo một vòng không?”

Giọng điệu trịnh trọng như vậy, không phải hắn đã phát hiện ra gì rồi chứ?

Trình Vân Du đầu nghĩ muốn chạy trốn, nhưng lại bấm bụng mỉm cười gật đầu với hắn. Dù sao đây cũng là Tịnh quốc, hắn lại là vương gia có oai quyền, thôi thì đứng dưới mái hiên đành phải cúi đầu, nàng đành đi theo hắn vậy.

”Mặc tướng quân, ta mượn nha hoàn của ngươi một chút”

Nói rồi hắn lôi khủy tay nàng đi, chẳng cần đợi đối phương trả lời.

Mặc Ngôn đứng đó nhìn hai người rời khỏi, ánh mắt có chút thâm trầm khó đoán.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

”Trình cô nương, muội có thể nói cho ta biết sủi cảo hôm qua có ngon hay là không?” - Tạ Hạo Minh nheo mắt âm hiểm nhìn nàng

Trình Vân Du nghe hắn hỏi liền bật ra ngón tay cái

”Cái này?” - Hắn lặp lại động tác của nàng, gương mặt mờ mịt.

”Có nghĩa là rất ngon”

Nàng bật ngón tay cái lại với hắn, miệng cười tươi. Cái này nàng cũng không có nói dối, nàng cũng đã ăn qua và cảm thấy rất ngon.

Tạ Hạo Minh lặp lại động tác của nàng hai ba lần.Giống như hắn cảm thấy động tác này thật sự rất thú vị vậy. - “Một mình nàng ăn hết sao?”

”Thật sự!” - Nàng lấy ngón tay cái mình ịn lên ngón tay cái của hắn, miệng nở một nụ cười còn tươi hơn hoa mùa xuân. Đây chính là dùng mỹ nhân kế trong truyền thuyết, hy vọng rằng gương mặt xinh đẹp này có thể khiến hắn không để ý đến chuyện kia nữa.

Quả thật như Tiểu Du dự đoán, Tạ Hạo Minh cũng không còn tiếp tục truy cứu.

”Cho muội” - Hắn đưa ra cho nàng một món đồ được gói cẩn thận bằng vải.

Trình Vân Du dùng hai tay nhận lấy, sau đó nhún người hành lễ - “Tạ vương gia”

”Không cần khách sáo như vậy, sau này nếu không có ai xung quanh thì không cần hành lễ với ta”

”Muội đã biết” - Nàng chỉ chỉ vào gói đồ - “Này là gì vậy?”

”Mở ra đi sẽ rõ”

Trình Vân Du mở miếng bọc vải ra, bên trong là một gói bánh hình hoa sen với đủ màu sắc. Nàng cầm một cái, giơ lên - “Cái này là?”

”Bánh hoa sen, ở Tịnh quốc người ta thường ăn bánh hoa sen vào những ngày cuối thu. Muội ăn thử xem có vừa miệng không?”

Trình Vân Du cho một cái bánh vào miệng.

”Ngon không?” - Tạ Hạo Minh hỏi.

”Ngon”

Bánh vừa vào miệng đã vỡ thành những hạt bột nhỏ li ti, sau đó nhanh chóng tan ra. Mùi thơm, mùi ngọt thanh dịu dàng, mùi béo ngậy lập tức tấn công vào vị giác, giống như khúc cao trào trong một bản nhạc

”Ngon lắm”

Trình Vân Du cắn cái thứ hai - “Cô nương nào được gả cho huynh chắc hạnh phúc lắm.”

”Không chắc người ta đã chịu gả cho ta” - Hắn vừa nhìn nàng vừa cười khổ nói.

Tiểu Du đang nhai tự dưng bị nghẹn, ho lên vài tiếng.

Tạ Hạo Minh thấy thế liền lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, không ngừng lo lắng hỏi “Không sao chứ?”

Nàng lắc lắc đầu, phẩy tay ra hiệu cho hắn không cần vỗ nữa.

”Thật tình, đâu có ai giành ăn với muội đâu chứ.” - Hai hàng lông mày kiếm kia chau lại vào nhau.

Vương gia à, ngài không nhìn ta bằng ánh mắt như thế thì bổn cô nương ta đâu có như vậy. - Trong lòng Tiểu Du thầm ca thán

Ban nãy khi vừa ngẩng đầu lên, nàng vừa hay bắt gặp trúng ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt ấy muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu thâm tình, muốn bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu sủng nịnh. Cùng lúc ấy hắn lại nói cái gì mà “chưa chắc người ta đã chịu gả cho ta” nữa chứ. Vị huynh đài này thật là biết thả mồi cho người ta đớp.

Bình luận





Chi tiết truyện