chương 9/ 14

Vách núi kia đối diện với biển rộng, quả là một nơi kỳ diệu .

Cười vui, tình cảm mãnh liệt, còn có hạnh phúc cùng tin tưởng khiến người ta không yên, ở nơi này đan xen lẫn nhau, đây là thiên đường, thiên đường của Âu Dương Khả và Chúng Hưởng.

Bọn họ ôm nhau một chỗ, cảm thụ gió vù vù thổi qua, tưởng tượng như đôi chim không bị trói buộc! Bay lượn giữa những đám mây.

Nỗi lo âu cùng mơ hồ vò nát tâm can, ở nơi đây có thể mặc sức phát tiết. Một lần lại một lần, từ lúc hôn đôi môi mềm mại mà cảm tình càng tăng lên, hạnh phúc tràn đấy đến không thể chứa đựng, khiến cho Âu Dương Khả kích động mà hướng tới biển rộng kêu lên, tuyên cáo:

“Ta yêu Chúng Hưởng, ta yêu Chúng Hưởng!”

… … … . . .

Chúng Hưởng cười nói: “Ngươi điên rồi.”

“Đúng vậy, ta vì ngươi mà điên rồi.”

“Khả, nếu mỗi ngày, đều không phải xuống khỏi vách núi này, vĩnh viễn đứng ở đây thì thật tốt.”

Ôm sát thắt lưng mảnh khảnh, tinh nghịch mà lắc qua lại hai bên, bức người yêu theo tiết tấu của chính mình mà đong đưa. Âu Dương Khả nói: “Vậy thì không đi.”

Cứ thế, ngắm trời chiều trầm lặng đến khi biển xuống, trong gió biển trốn vào ***g ngực Âu Dương Khả, nhắm mắt lại.

Vô luận cố gắng như thế nào, sẽ luôn dần dần nặng nề mà ngủ thiếp đi; đến lúc tỉnh dậy, đã rơi vào chiếc giường mềm mại… . . . . .

Hôm nay, vừa là ngày hẹn Độ Phi.

Chúng Hưởng cùng Âu Dương Khả nằm trên giường càn quấy cả nửa ngày, thật vất vả vẻ mặt ửng đỏ mà thoát khỏi bàn tay quỷ quái của hắn: “Hôm nay không phải làm việc sao? Mau đi đi.”

Âu Dương Khả nằm trên giường, đột nhiên bổ nhào tới, vẻ mặt vô lại tươi cười: “Đương nhiên có chuyện phải làm! Chuyện giữa hai chúng ta!” Cắn một phát vào vành tai Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng bị hắn liếm toàn thân một trận run rẩy, cắn môi dưới: “Sắc tâm không đủ…” Còn muốn kiên trì, đã bị Âu Dương Khả ôm trụ chỗ yếu, nhẹ nhàng “A” một tiếng, ngữ khí bất giác nhuyễn xuống.

Thở dốc ý loạn tình mê, đây là hết thảy thúc dục… . . . .

Quen thuộc mà thăm dò cơ thể trơn mềm.

Chúng Hưởng bị ngón tay như nặng như nhẹ vẽ lên mị nhãn như tơ, thân thể cong lên, bắt đầu như miêu (mèo) cào lên tấm lưng dày rộng của Âu Dương Khả .

“Rốt cuộc là ai không đủ?” Âu Dương Khả nhìn xấu xa cười: “Hiện tại đang là buổi sáng a… . . .”

Vừa nói một bên đã chạm đến nơi bí mật của Chúng Hưởng, nhẹ nhàng vuốt.

“Ngươi không đủ… . .” giọng nói yếu ớt khiến người ta chỉ muốn điên cuồng hôn, nhưng lại vẫn mạnh miệng không chịu nhận thua.

Giãy dụa vòng eo thúc giục Âu Dương Khả tiến vào, Chúng Hưởng hận không thể cắn một phát lên gương mặt ranh mãnh của Âu Dương Khả. Chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào, xương cốt đã muốn mềm nhũn, còn hơi đâu mà cắn được nữa.

“Chúng Hưởng a… . .”

Lúc tiến vào, có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp thật sâu phát ra từ cổ họng người yêu, Âu Dương Khả lặng lẽ gọi tên hắn, trở lại với thế giới thuộc về riêng mình.

Biểu cảm mê hoặc, tản ra sắc dục cùng cảm tình phức tạp không nói nên lời, lúc này, mới cảm giác được Âu Dương Khả, cảm giác được Âu Dương Khả thương hắn, muốn hắn… . . .

Phía dưới bị Âu Dương Khả thao túng , không thể kiểm soát, chưa thỏa mãn, mà cong người lên cầu xin nụ hôn của Âu Dương Khả.

Để ta biết rằng, ngươi muốn ta, Khả… … .

Hậu quả của hành vi phóng đãng, đương nhiên là vẻ mặt không đồng ý của Dụ Lăng . Làm một vệ sĩ xứng đáng chờ đợi đại ca ngoài phòng cả nửa ngày, phản ứng của hắn đang rất kiềm chế.

Chúng Hưởng ở trên giường vừa đứng lên lại ngã xuống.

Xoa thắt lưng đau nhức oán hận trừng mắt nhìn Âu Dương Khả đang thỏa mãn, rồi đỏ mặt nở nụ cười. Dụ dỗ mãi Âu Dương Khả mới có chịu mặc quần áo xuất môn, lại quay đầu dây dưa kì kèo hôn thêm vài lần, Chúng Hưởng cắn cho một phát, mới cười rời đi.

Chúng Hưởng cuối cùng bò trên giường, cũng vội vàng mặc quần áo ra ngoài.

Khi đến quán cà phê, Độ Phi đã đợi ít nhất là ba giờ.

May mắn tính tình hắn rất tốt, ngồi ở chỗ này nhìn bạn trai bận rộn, cho dù Chúng Hưởng có đến muộn ba mười giờ cũng không lo.

Chúng Hưởng vội vã chạy tới, thở gấp áy náy nói: “Thật không cố ý, đã đến muộn.”

Độ Phi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ muộn ba giờ.”

Chúng Hưởng ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên.

Không biết tại sao, gần đây càng ngày càng dễ đỏ mặt.

“Nga…” Độ Phi xem chừng sắc mặt Chúng Hưởng, hiểu rõ, cư nhiên lại ra sức gật đầu.

“Không nên nhìn ta như vậy.” Chúng Hưởng tựa như có tật giật mình, không được tự nhiên mà trốn tránh.

Độ Phi ha hả cười, bạn trai cao lớn của hắn nhìn thấy hắn cười, từ quầy rượu xa xa một bên pha cà phê một bên cười theo hắn.

Hai người hàm hồ cả ngày tán gẫu luyên thuyên một trận, uống không rất nhiều cà phê.

Thẳng đến khi xế chiều, Chúng Hưởng mới vẫy tay chào từ biệt, bước chân vui vẻ mà rời đi.

Thói quen gần đây, đều là khi trở về sẽ đi dọc theo con đường nhỏ cạnh biển .

Cuối con đường này, chính là nơi có Âu Dương Khả.

Mỗi khi nghĩ vậy, sẽ không có cảm giác mệt mỏi, cũng không cảm thấy đường dài.

Đang nghĩ tới Âu Dương Khả có hay không đang chờ ở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ven đường.

Chúng Hưởng dừng bước.

Lý Vi Linh từ trên xe xuống: “Ngươi muốn gì ta đã chuẩn bị tốt rồi, như thế nào lại không đến lấy?”

Tựa hồ bây giờ mới nhớ ra người này, đã từng nhờ hắn giúp mình một việc.

“Chúng Hưởng… .” kia đôi mắt mang theo nét cười yêu thương khiến người ta thấy gần gũi an tâm .

Chúng Hưởng rất khó tưởng tượng tại sao trước kia khách nhân đối với hắn lại có sự gần gũi khiến người ta an tâm đến vậy.

“Lý tiên sinh.”

Lý Vi Linh bật cười: “Không phải bảo quý công tử sao?” Hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo. “Của ngươi đây.”

Chúng Hưởng nhìn chiếc hộp tinh xảo, thật lâu không nói lời nào.

“Nhận lấy đi, ta mất rất nhiều công sức đấy.” Nhét chiếc hộp vào trong tay Chúng Hưởng, nhiệt độ cơ thể Lý Vi Linh vẫn còn lưu lại.

Chúng Hưởng nói: “Ta không có tiền đưa ngươi… . .”

“Không cần tiền, đây là ta làm cho ngươi.”

“Tại sao?”

“Tại sao?” Lý Vi Linh sờ sờ trán Chúng Hưởng: “Chúng Hưởng, bởi vì ngươi đáng giá.”

“Đáng giá sao?”

Lý Vi Linh nhíu mày: “Chúng Hưởng, ngươi không biết sao?”

Nụ cười cô đơn phiêu nhẹ trên khuôn mặt tuấn mỹ: “Biết cái gì?”

Lý Vi Linh dường như cảm giác hơi khó xử, lắc đầu, suy nghĩ một chút, cúi thấp thân người, hôn lên môi Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng ngơ ngác khi vừa bị hôn, nhìn Lý Vi Linh tiến sát đến, lại vừa nhìn hắn vừa thối lui.

“Chúng Hưởng, lần sau có người hôn bậy ngươi như vậy nữa, ngươi phải đánh hắn.” Lý Vi Linh một lần nữa giương lên nét tươi cười thản nhiên: “Ngươi đã có người yêu, đúng không?”

Hắn hướng tới Chúng Hưởng vẫy tay, mở cửa xe.

“Cái kia, xem như là lễ vật ta tặng cho ngươi đi.”

Ngươi đã có người yêu, đúng không?

Chúng Hưởng nhìn chăm chú chiếc xe đang đi xa bụi nhẹ bay, mỉm cười rộ lên… . .

Lúc trở về , Âu Dương Khả đã chờ ở cửa.

Ánh chiều tà chiếu xuống, thân ảnh cao lớn… . .

Dần dần đến gần, nụ cười tủm tỉm bên môi Chúng Hưởng biến mất. Hắn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Âu Dương Khả .

Sắc mặt Âu Dương Khả không tốt, trong ánh mắt cũng không có ý cười. Thời điểm Chúng Hưởng đi tới ôm hắn, Âu Dương Khả thậm chí rất không được tự nhiên mà tránh ra một chút.

“Làm sao vậy?”

Âu Dương Khả nhìn chăm chú Chúng Hưởng: “Đi đâu?”

Trong lòng Chúng Hưởng không thoải mái, hời hợt nói: “Đi ra ngoài?”

“Đi ra ngoài làm gì?” Âu Dương Khả cau mày, tựa hồ không biết nên làm sao với Chúng Hưởng. Hắn toát ra khẩu khí trở lại bình thường, ôm Chúng Hưởng nhẹ nhàng hỏi.

“Không làm gì?” Chúng Hưởng cắn đôi môi xinh đẹp cúi đầu.

Lửa giận của Âu Dương Khả lại đột nhiên bùng phát, đem những tấm ảnh chụp đưa tới trước mặt Chúng Hưởng.

“Đây là cái gì!” Âu Dương Khả gầm nhẹ.

Chúng Hưởng nhìn những ảnh chụp đang giơ lên kia, là Lý Vi Linh cùng hắn vừa hôn nhau, in lên rất sống động. Hắn hoang mang chuyện giữa hắn cùng Lý Vi Linh, lần nữa tái hiện trước mặt.

Âu Dương Khả trầm mặc một chút, cưng chiều mà hôn lên tóc Chúng Hưởng , ôn nhu nói: “Chúng Hưởng, giải thích xem, nói cho ta chuyện gì đã xảy ra. Ta tin tưởng ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng chỉ tin ngươi.”

Chúng Hưởng cười khổ.

“Không nghĩ tới bây giờ khoa học kỹ thuật lại phát triển như vậy, chuyện vừa mới xảy ra đã có thể lập tức được minh họa trên mặt đất báo.” Chúng Hưởng ngẩng đầu lên, xoa hàng lông mày Âu Dương Khả: “Ta nói cái gì ngươi cũng tin sao?”

Không đợi Âu Dương Khả gật đầu, Chúng Hưởng quay gương mặt xinh đẹp qua một bên, yếu ớt nói: “Ngươi nếu như tin tưởng ta, cần gì phải muốn ta giải thích? Ngươi trong lòng so với ta còn sợ hãi hơn, ngươi sợ ta phản bội ngươi.” Nói đến phần sau, cư nhiên càng ngày càng lạnh, thanh âm nhỏ bé mà tựa như muốn đâm vào tim phổi. “Nói đến cùng, ta vẫn là con trai Từ Mạnh Thiên.”

“Không cần mang điều này ra làm cớ! Ta hỏi ngươi là chuyện gì xảy ra!” Âu Dương Khả nắm lấy bả vai gầy yếu của Chúng Hưởng gầm nhẹ.”Ngươi sao có thể làm ta thất vọng, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a!”

Chúng Hưởng tựa như cây nhỏ bị nhổ gốc lay động, ánh mắt so với Âu Dương Khả bình tĩnh hơn nhiều. Hắn không chút động lòng nhìn Âu Dương Khả trước mặt đang điên cuồng mà rống giận, đột nhiên mỉm cười.

Hắn nói: “Âu Dương Khả, ngươi cũng chịu đựng không nổi nữa rồi sao?”

Hắn từ trước đến nay đều nhẹ nhàng kêu lên “Khả “, lần này lại gọi tên đầy đủ.

Âu Dương Khả cảm giác trong lòng bỗng dưng bị kim đâm vào, đau đến ngay cả thanh âm hắn cũng phát không được. Hắn vung tay lên, muốn đánh tiếp, nhưng lại dừng giữa không trung.

Oán hận nhìn Chúng Hưởng, hắn đột nhiên đoạt lấy hộp trang sức trong tay Chúng Hưởng, ra sức ném trên bãi cỏ xa xa.

“A!” Chúng Hưởng la hoảng lên, vội vàng đi nhặt.

Âu Dương Khả một phen kéo lấy Chúng Hưởng, nhưng lại bị Chúng Hưởng giãy dụa kịch liệt, giống như vật bị ném xuống kia so với Âu Dương Khả còn quan trọng hơn, toàn thân một trận vô lực, cuối cùng buông ra Chúng Hưởng, để cho hắn chạy xa khỏi chính mình.

Hết chương 9



Bị hưởng dụng đích nam nhân

Bình luận





Chi tiết truyện