chương 27/ 29

“Ân.” Rầu rĩ lên tiếng, lần này mới đem quyển sáh trên tay trả lại cho Quân Vô Oánh…

Chỉ là, hai người hình như đều không có ý định rời đi, Quân Vô Ngân hẳn là muốn ở lại nghe rốt cuộc Phong Dật Hiên sẽ ứng phó như thế nào, mà Quân Vô Oánh lại vô hạn chờ mong có thể mượn cơ hôi này để nhìn thấy Phong Dật Hiên.

“Hai người các ngươi không có việc gì thì trở về trước đi, trẫm cũng hồi ngự thư phòng.” Đáng tiếc, Hoàng Thượng không có cho bọn họ cơ hội như vậy, thấp giọng phân phó một tiếng, liền đứng dậy, đi về phía ngự thư phòng…

Quân Vô Oánh hơi cắn môi một chút, trên mặt rõ ràng là rất thất vọng, nhưng mà trong đôi mắt lập tức linh động ngay, trong đó còn chất chứa thêm ánh sáng khác thường, không thể giáp mặt nhìn, nàng có thể ở rất xa nhìn cũng được nha.

Quân Vô Ngân lại vẫn không nhanh không chậm tiếp tục thưởng thức ly trà trong tay, trong đôi mắt sâu không thấy đáy vẫn ẩn giấu ý cười như có như không, không ai biết giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì.

………………

Sau khi Phong Dật Hiên nghe thấy Hoàng Thượng truyền chiếu, càng thêm kinh ngạc khó có thể tin, hắn vạn lần không ngờ, sách kia thế nhưng lại bán chạy đến thế, càng thật không ngờ, quyển sách bìa cứng kia thế nhưng lại có thể bán được một vạn lượng hoàng kim một quyển, hơn nữa càng làm cho hắn rung động hơn là khi, mười quyển sách bìa cứng còn chưa đến hai canh giờ đã bán sạch rồi, có mấy vị tiểu thư thân phận hiển quý muốn mua cũng không thể mua được.

“Phong công tử, Hoàng Thượng mời ngươi tiến cung.” Thái giám cung kính hành lễ, nhân vật này, không phải loại người như hắn có thể đụng chạm, tuy rằng không ở trong triều làm quan, nhưng cũng là người tâm phúc trong mắt Hoàng Thượng nha.

Phong Dật Hiên trong lòng càng thêm rung động, thất đúng là đã bị nàng đoán trúng, Hoàng Thượng quả thật tự động đến tìm tới hắn, hơn nữa, hắn thế nào cũng không thể ngờ được, thế nhưng lại nhanh như vậy…

Sau khi lấy lại tinh thần, thế này mới đáp lời, đi theo thái giám đi vào trong cung.

“Hiên, sách hoạ nói về ngươi bán rất chạy nha...” Hoàng Thượng cũng không có lôi thôi dài dòng, mà cứ thế đi thẳng vào vấn đề.

“Nga.” Phong Dật Hiên nhẹ giọng đáp lời, trên mặt cũng chỉ là nụ cười thản nhiên bình thường, hắn nếu như đã minh bạch dụng ý của Hoàng Thượng, thì tất nhiên cũng đã sớm nghĩ phương thức ứng phó như thế nào mới tốt rồi.

“Người viết cho ngươi quyển sách này thật đúng là thâm tàng bất lộ nha…” Đối với câu trả lời có chút có lệ kia của Phong dật Hiên, Hoàng thượng cũng không có quá mức để ý, giống như đã sớm tạo thành thói quen, tiếp tục truy vấn nói.

“Hoàng Thượng quá khen.” Vẫn chỉ là thản nhiên cười, nhưng trong con ngươi lại nhiều thêm vài phần dao động, nàng quả thật đúng là một người thâm tàng bất lộ, nhưng cũng là người nguy trang cao siêu.

Bằng không Mộ Dung Lăng Thiên làm sao có thể vào ngày thành thân hôm đó lại cự hôn, Hoàng Thượng làm sao có thể cự tuyệt nàng.

“Người đã có tài họa bực này, như thế nào có thể biến mất như vậy, ngươi giúp trẫm dẫn đến đây một chút, trẫm nhất định sẽ trọng dụng hắn.” Vẻ mặt Hoàn Thượng còn rất thật sự, biểu đạt thành tâm của chính mình.

“Đây chỉ sợ phải làm cho Hoàng Thượng thất vọng rồi, nàng cũng không phải là người khách khí, ngay cả ta, cũng khó có thể nhìn thấy mặt nàng một lần.” Phong Dật Hiên thản nhiên trả lời, cũng không tính là đang nói dối, sau lần gặp mặt ở cạnh hồ, hắn cũng đã hai ngày không có nhìn thấy nàng, trước kia nghe người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, còn cảm thấy có chút buồn cười, hiện tại, hắn đã chân chính cảm nhận được cái loại cảm giác này.

“Ngay cả trẫm cũng không gặp?” Mày của Hoàng Thượng nhíu lại, trong giọng nói có vài phần hờn giận, dù sao thiên chi kiêu tử (đại loại là con trời nên kiêu căng), chịu không nổi cự tuyệt như vậy…

“Hiên bất lực, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Phong Dật Hiên khó có được tư thái cúi người, bất quá, lại vẫn chỉ là không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng lúc trước đã lừa gat Hoàng Thượng, nếu như để cho Hoàng Thượng biết người đó là nàng, vậy thì rất phiền toái, huống chi hiện tại nàng còng phải đối phó Tương vương, không thể bại lộ thân phận…

Mày Hoàng thượng chậm rãi nhăn lại, người này, cũng quá cuồng ngạo rồi, hắn thân là vua của một nước, muốn nhìn thấy nàng, nàng thế nhưng ngay cả mặt mũi cũng không them cho hắn?

“Nhưng mà, Hoàng Thượng nếu như có yêu cầu gì, Hiên có thể thay người chuyển đạt.” Phong Dật Hiên làm sao nhìn không ra Hoàng Thượng là đang tức giận, tiếp theo lại nhẹ giọng bồi thêm một câu, đây là ý muốn của Hoàng Thượng, cũng là ý muốn của nàng.

Hoàng Thượng ngẩn ra, trong hai tròng mắt hiện lên vài phần khác thường, khoé môi xả ra hơi hơi giật mình, cũng không nói gì thêm.

“Quyển sách kia là do lúc nàng rảnh rỗi làm cho, mà Hiên chẳng qua cũng chỉ là một dân chúng bình thường, nếu như nhân vật trên quyển sách này đổi thành Hoàng Thượng, hôm nay chỉ sợ độ nống sẽ tăng lên thập phần, toàn bộ dân chúng cũng đều biết Vân quốc này có một vị Hoàng thượng uy vũ anh minh.” Phong dật Hiên lần đầu tiên nịnh hót, cũng là thập phần dễ nói, giống như đã nằm sẵn ở trong đầu hắn thật lâu.

“Thật sự? Ngươi thật sự cho rằng như vậy?” Tức giận trên mặt Hoàng Thượng rất nhanh liền biến mất, hơi kích động nói, vốn hắn còn đang suy nghĩ phải nói chuyện này như thế nào với Phong Dật Hiên, thật không ngờ Phong Dật Hiên đã đề xuất trước, hơn nữa, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Phong Dật Hiên khen ngợi người khác như vậy.

Cho nên một lời nói của Phong Dật Hiên, hoàn toàn đã đánh mất băn khoăn trong lòng hắn.

“Đúng.” Phong Dật Hiên không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp lời, cũng là vì nàng, về phương diện khác hắn cũng tin tưởng nàng, tuyệt đối có thể làm cho Hoàng Thượng vừa lòng.

“Tốt lắm, ngươi bảo hắn cũng làm cho trẫm một phần sách như vậy.” Giọng nói của Hoàng thượng tuy rằng đã cực lực áp chế, nhưng vẫn không thể che giấu kích động trong đó, hơi suy tư một chút, sau đó bổ sung nói:”Được rồi, nếu là làm tốt, trẫm sẽ ban thưởng hậu hỉ.”

Tâm tình của Hoàng Thượng giờ phút này không thể khống chế, nhảy nhót hớn hở, tựa hồ so với khi đăng cơ làm Hoàng Thượng còn hưng phấn hơn, nghĩ đến nếu là có thể làm cho người người ở Vân quốc duy trì sung bái hắn, ngôi vị hoàng đế này cũng sẽ không còn lo lắng nữa.

“Đúng, Hiên đi nói cho nàng biết.” Khoé môi của Phong Dật Hiên cũng xả ra vài phần cười khẽ khác thường, sau đó liền muốn xoay người, rời đi.

“Đi nhanh về nhanh, trẫm chờ tin tức của ngươi.” Khi Phong Dật Hiên sắp bước ra khỏi cửa, Hoàng Thượng lại nhắc nhở, có thể thấy được hắn nôn nóng như thế nào.

“Ân.” Khoé môi Phon Dật Hiên xả ra một chút, Hoàng Thượng cũng không tránh khỏi quá mức sốt ruột đi, tâm tình của hắn bây iờ so với Hoàng Thượng còn vội vàng hơn, nhảy nhót hơn, hai ngày, hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy nàng rồi.

Phong Dật Hiên sai người thông tri cho Đường Nhược Ảnh, địa điểm gặp mặt chính là nơi lần trước, trưng cầu ý kiến của nàng.

Phong Dật Hiên thật sự trở về rất mau, tổng cộng chỉ dùng đến hai canh giờ, nhưng mà…

“Hoàng Thượng, nàng nói có thể giúp Hoàng Thượng viết sách…” Lời nói hơi hơi dừng lại, hắn muốn nói lại thôi, lần đầu tiên, có một chút luống cuống, nghĩ đến lời của nàng, hắn thật đúng là có chút không biết phải nói như thế nào với Hoàng Thượng.

“Thật sự, tốt lắm, trẫm sẽ chờ…” Hoàng thượng cũng không có chú ý tới khác thường của Phong Dật Hiên, hưng phấn nói.

“Bất quá, nàng nói muốn Hoàng Thượng xuất ra ba mươi vạn lượng hoàng kim.” Phong Dật Hiên âm thầm rút một hơi, suy tư lại suy tư, rốt cục vẫn là nói ra.

“Cái gì? Ba mươi vạn lượng hoàng kim? Hắn là muốn trẫm đưa r aba mươi vạn lượng hoàng kim?” Hoàng thượng sửng sốt, vẻ mặt khó có thể tin, hắn thật đúng là không thể tin được, thiên hạ này còn có người dám dùng công phu sư tử ngoạm với hắn như vậy.

“Đúng.” Phong Dật Hiên rất khẳng định gật đầu, khoé môi hơi hơi giãn ra hai cái, lại bổ sung thêm:”Hơn nữa, nàng còn nói…”

Khi nói chuyện, đôi mắt không khỏi quan sát nhìn Hoàng Thượng, không biết, sau khi hắn nói xong câu này, Hoàng Thượng có thể hôn mê bất tỉnh hay không.

Bình luận





Chi tiết truyện