Cậu mở mắt dậy, đôi đồng tử hơi nheo lại vì nắng. Bàn tay vô thức mò mẫn đối phương...NHƯNG...giường chiếu trống trơn.
Tâm trí cậu có chút rối bời, một mặt không kịp VSCN chạy ào đi khắp nhà. Phòng tắm không có, nhà bếp cũng không, đại sảnh lại càng trống trơn,... Tất cả....Tất cả mọi thứ lại trở về như ban đầu, lạnh lẽo...cô đơn...
Nó như nắng mai rực rỡ, chiếu sáng khuôn nhà cậu. Giờ ngọn nắng ấy đi rồi, căn nhà cũng mất đi cái ấm áp mà cậu hằng mong ước.
Về phía nó, lúc mở mắt dậy, một tay cậu ôm lấy thân nó, một tay nó ôm qua eo cậu. Khuôn mặt không biết vô tình hay cố tình mà dụi thật sâu vào lòng người ấy. Dần dần hít hà mùi hương nam tính ấy đến QUEN THUỘC.
Khẽ ngắm nhìn người bên cạnh, nét rồng mày phượng. Quả thật anh tuấn biết bao, nếu so với anh, đúng là không phân thắng bại.
Chợt ngừng dòng suy nghĩ trong đầu, đôi ngươi khẽ tròn lên kinh ngạc...sau lại nhếch môi tự khinh chính bản thân mình. Rốt cuộc cũng không hận anh như nó nghĩ? Thế mà bây giờ lại đi ôm ấp một thằng con trai khác. Chẳng lẽ...nó đú đởn đến thế?
KHÔNG! Chính bản thân nó hiểu rằng, nó không ghê tởm đến vậy. Chỉ là một chút yếu lòng cần ai đó bảo vệ...Và ĐÚNG LÚC ĐÓ...cậu đã xuất hiện.
< Tít...Tít..>
Tiếng chuông điện thoại đánh ngừng dòng suy nghĩ của nó lại. Đôi tay rời khỏi cậu thật khẽ, thân ảnh đứng dậy dần rời xa. Là tin nhắn từ số là hôm trước...và cũng chính là tin nhắn của cô ta.
“ Tôi biết hôm nay cô ra nước ngoài, tôi muốn gặp cô có chút chuyện. Địa điểm lần này ở hành lang của trường. Nếu cô rảnh thì ngay bây giờ, không rảnh thì 7h30. Chào!”
Nó đọc tin nhắn, khẽ nhếch môi cười mỉm. Bây giờ là 7h đến đấy cũng chỉ kịp 7h30, tính toán hay thật. Nó xả nước tu tu vào người, nhẹ nhàng thay bộ mới. Khuôn mặt cũng được điểm tô chút son chút phấn. Hôm nay, Nhất định nó phải thật xinh đẹp và sắc xảo!
Nó đến địa điểm hẹn, một chiếc váy đen cúp ngực ôm sát cơ thể, phô ra những đường cong cần có ở người phụ nữ. Giày cao gót trắng, cứ ngỡ là đính hạt cườm mà nó nào hay giá trị thật sự của nó. Một chiếc ví cũng trắng nốt nhưng nhìn rất sang trọng. Tất cả những thứ này...đều là cậu đã sắm sẵn cho nó cả.
Đứng trước mặt cô ta, phong thái và cách ăn mặc của đối phương thay đổi hoàn toàn. Cô ta đã đẹp, đứng trước nó...nay lại không biết dùng từ gì để so sánh. Chỉ biết, người đó khiến cô ta e dè, có chút ganh tỵ.
Chiếc váy đen ôm sát cơ thể, để gợn ra những đường cong quyến rũ đàn ông. Khiến cô có chút chạnh lòng. Cơ thể của một con nhóc chưa trưởng thành, sao lại đầy đặn và gợi cảm đến vậy. Đây lại phải cảm ơn mẹ nuôi nó, suốt ngày cứ bồi bổ canh hầm, nên cái gì nó cũng “ đáng có kích thước”.
Khẽ nhìn liếc qua chiếc ví mà nó đang mang, cô tức, hốc mắt đến đỏ hoe, thứ cô cần nhất, cũng chẳng bao giờ có được. Hermes Birkin, giá có bèo lắm cũng phải 1.9 triệu USD, nó lấy tiền đâu mà mua cao đến thế được. Ngay cả cô có vòi ông bố bạc tỷ cũng không có được. Chưa kể đến đôi giày cao gót kia, Nó có tên là Diamond Pricess Constallation được đính tới 1,290 viên kim cương, còn thân giày được làm bằng bạch kim và vàng 18k. Chất liệu đến thế thôi, giá cả đương nhiên trên trời rồi, nó lấy đâu ra.
Tâm trí cô đang hoang mang, cố trấn tĩnh bằng cách...đó chỉ là đồ giả, hàng nhái thôi. Nhưng sao...lại thèm thuồng đến vậy. Chỉ muốn giết chết nó, rồi độc chiếm lấy làm của riêng cho mình.
“ Cô nhìn đến chảy cả dãi rồi đấy?”
Nó lãnh đạm giương đôi mắt nhìn cô ta, tay khoanh trước ngực, khiến người đối diện không tài nào không để ý đến thân hình bốc lửa đó.
“ cô...”_Tức nghẹn cổ họng, nhưng không biết nên nói gì, cả kế hoạch đã tính toán từ trước, cũng không biết nên làm thế nào.
“ Cô có gì thì nói, tôi không rảnh dành thời gian dành cho loại người như cô.”
Nó đưa đôi mắt khinh bỉ lướt trên người cô ả. Ra chiều khinh thường. Người như cô ta, quen được nịnh nọt, đương nhiên không thể chịu nổi cảnh này.
“ Shut up! Cô tưởng mình cao sang lắm sao? Chắc ngủ với Kanto rồi chứ gì? Cũng là loại giẻ rách đàm đú”
Nó không nóng, từ từ nhẹ nhàng tiến đến, khẽ cuối người áp sát tai cô ta. Từng lời nói ra như dao găm giết người.
“Thử nói lại xem...để rồi tôi có để yên cho cô hay không, Tiểu Thư Tập đoàn Stryker”
Cô ả đứng sững người, khí phách này, quả thật không hề tầm thương. Biết được thân phận của cô ta, chắc hẳn không phải kẻ đơn giản. Nhưng dù có nghĩ nát óc,cô ả vẫn không thể nhận ra nó là ai cả. Khí phách đáng sợ này, vô thức khiến cô ta lùi ra xa, ngay cả thở còn không dám chứ nói gì đến việc thực hiện kế hoạch hãm hại.
Nó khẽ nhếch môi, tấm thân khẽ xoay lưng. Để thân ảnh cô ta ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, vẻ mặt nhợt nhạt không chút máu.
Nếu dùng một từ để miêu tả tâm lí của cô ta ngay lúc này, đó chỉ có thể là: “ HOẢNG”
Thân ảnh nó khẽ bước từng nhịp đều đặn, nét mặt cơ hồ đã dãn ra. Nghĩ đến việc đã yếu đuối trước mặt cậu, quả có chút thẹn. Bất giác đâm đầu vào tường. Đây đã thói quen rồi, đôi khi vô thức khiến nó không làm chủ tư tưởng của bản thân mình thật.
Hôm nay hắn phải lên trường thu xếp vài tập hồ sơ, ai bảo đã đăng kí làm thầy thì phải có trách nhiệm. Tâm trí rối bời, Nó đang ở đâu nhỉ?
Kể từ lúc nó bỏ đi, ba và mẹ của nó cũng cắt đứt liên lạc với nhà kế bên. Nếu có hỏi, cũng là những câu tránh né bâng quơ. Anh và hắn dù có nhớ, nhưng vẫn biết lúc này nên để nó một mình. Vì thế không có chút nghi ngờ nào cả.
Hắn chợt thấy bóng dáng ai đó quen thuộc. Nhưng khí phách lại sang trọng nên không dám nhận nhầm người. Đôi khi chỉ là dáng giống nhau cũng nên. Đã tính quay mặt bỏ đi, cớ sao lại vô thức quay lại. Cái dáng đó đang đập đầu vào tường, chẳng lẽ người đó nghĩ xuẩn?
Vội vã vàng vàng, ít nhất cũng không nên xảy ra án mạng tại trường, có muốn thì đi chỗ khác. Dòng suy nghĩ ấy vội cắt đứt khi thấy bóng dáng đó...LÀ NÓ. Hắn chết đứng. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ, nó lại đẹp đến vậy. Quyến rũ, gợi cảm, tao nhã, sang trọng,...không biết nên diễn tả bằng từ nào. Nhất thời không biết nên nói gì.
Nó thấy hắn thì vội dừng động tác, nét mặt liền lãnh lại khó coi. Dù gì cũng là người “ quen”, nó cũng nên chào hỏi vài câu trước khi biến mất.
“ chào”
“ ừ..chào em”
Muốn nói rất nhiều, nhưng khi đứng trước mặt nó như ngậm phải bồ hòn. Người ở đây, mùi hương đó ở đây...cớ sao lại ngỡ như đang mơ không bằng. Hay tại chăng, cái con người trước mặt...không giống như cái con người mà hắn vẫn mong nhớ ngày đêm.
“ nếu thầy không có gì để nói, xin phép, em đi trước. Em còn việc bận.”
“ Khoan đã”
Nó chưa kịp làm gì, hắn đã chạy đến ôm chầm nó từ phía sau. Có lẽ, nó đã ốm hơn rất nhiều, vòng tay đã không còn vừa khít như lần đầu. Tâm hắn...tự dưng thấy xót.
“ Đừng đi có được không, trở về đi...anh...nhớ em...”
Tim nó tự dưng nhói. Không phải yêu, không phải xúc động...mà là thương hại.
Nó khẽ khàng gỡ tay hắn ra. Nét mặt khẽ cười, nó nghĩ, người ta đã vì nó thế này, hắn từ trước đến giờ, không làm gì sai cả. Cũng không như tên xấu xa nào đấy. Nên ít gì, cũng nên đáp trả lại chút ít, coi như cảm ơn.
Nó nhón gót, đặt vào má hắn một nụ hôn hờ. Vòng tay qua ôm lấy hắn một cái...rất nhanh sau đó liền cách xa ra, khiến hắn có chút tiếc nuối.
“ Xin lỗi, em bận, hẹn khi khác.”
Nó đi rất nhanh, nhanh như sợ bị bắt lại vậy. Nó có cảm giác, như anh đang nhìn nó, nếu biết...anh sẽ bắt nó lại, nó sẽ mãi sống trong thù hận. Ích kỉ cũng được, miễn sao, tim nó không đau nữa. Người không vì mình, trời chu đất diệt.
Vừa ra khỏi cổng trường, chưa kịp bắt taxi, liền có một vòng tay ôm nó vào lòng. Mùi hương này, không cần nhìn cũng biết là ai. Nó khẽ chợt cười không âu lo, nụ cười thật tâm.
“ Cô đi đâu đấy? Sao không nói với tôi một tiếng.”
“Tại cậu đang ngủ, tôi không nỡ đánh thức.”
“ Lần sau, có gì cứ bảo tôi, tôi sẽ đi cùng cô, nếu không...tôi lo lắm...”
Ba chữ cuối rất nhỏ, nhỏ lắm, nhưng nó lại nghe được, lòng ấm thấy lạ. Khẽ lấy tay vỗ vỗ vào lưng cậu.
“ Tôi biết rồi.”
Cậu vẫn không nỡ rời cái gối ôm này, nhưng làm lố thì không nên, sợ nó biết ra ý tứ của mình, nên đành bỏ ra, bâng quơ một câu.
“ Lúc nãy, sao lại hôn Kaiben, chẳng lẽ cô thích hắn?”
Nếu là nó của lúc trước, sẽ trả lời rằng: “ đánh chết nhà cậu giờ, thích thích con khỉ, là tôi dùng những thứ đó coi như cảm ơn người ta thôi, dù gì cũng sắp đi rồi mà.”
Nhưng nó ngày hôm nay, nó của bây giờ, đã khác hẳn. Chắc chắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, giọng nói có thoáng vị buồn, mắt nhìn xa xăm.
“Thích thì không. Hôn thì không biết.”
Để mặt cậu suy nghĩ lung tung, nó dò dẫm một lát, lại cất thành lời...
“ mà cậu...ra sân bay luôn chứ?”
“ ừ”
Cậu giận, như có gì đó nhen nhóm trong lòng, không thích bất-cứ-thằng-đàn-ông-nào chạm-vào-người nó. Nên lòng cứ bực bội, cả buổi không còn cười được.
Từ trên những tầng mây nhìn xuống, nó vô thức nắm chặt tay cậu. Lòng thầm nhủ.
“Tạm Biệt-Việt Nam”
Bình luận
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1